Đỗ Thất Dạng không hề sợ chồng sắp cưới của chị cô ấy nhưng cô ấy vẫn không khống chế nổi tính tình nhát gan.
Cô ấy rất sợ mấy chuyện có liên quan đến thần linh và ma quỷ.
Nếu không thì Phó Đông Thành cũng không có cớ để trêu chọc cô ấy.
Một người mất tích ba năm liền, bọn họ đã dùng tất cả mọi phương páp cũng không tìm thấy anh. Tám chín phần là anh đã chết rồi. Bây giờ bọn họ cũng bắt đầu tiếp nhận cái kết quả này.
Vậy mà hôm nay cô ấy đột nhiên thấy người đó ở biệt thự.
Chuyện đầu tiên Đỗ Thất Dạng nghĩ đến chính là chị mình đã làm chuyện gì đó ví dụ như chiêu hồn chẳng hạn.
“Em nhận nhầm người rồi.” Trình Yến đứng dậy, đi tới vỗ vai Đỗ Thất Dạng. Anh mở miệng nói: “Người này không phải.”
“Không phải gì cơ?” Đỗ Thất Dạng càng sợ hãi hơn: “Không phải quỷ chẳng lẽ là thần tiên sao?”
“Là người.” Trình Yến liếc mắt về cái bóng của anh trên sàn nhà. Anh ta bất đắc dĩ nói: “Quỷ thì làm gì có bóng.”
Bóng sao?
Đỗ Thất Dạng sửng sốt một lát. Ánh mắt cũng nhìn về phía đó, trên sàn nhà thực sự có bóng.
Sau đó cô ấy lại ngẩng mặt lên nhìn Trần Hằng.
Anh không phải quỷ sao?
Đỗ Thất Dạng nhìn qua nhìn lại tới mấy lần, dù sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn dò xét trên người anh.
Một lát sau cô ấy mới xác định được đây thực sự là con người.
Cô ấy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vừa định hỏi, làm sao anh rể có thể sống lại được? Đầu óc mơ hồ vẫn chưa kịp hỏi thì Đỗ Cửu Trăn đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Thất Dạng, em đừng làm loạn nữa.” Đỗ Cửu Trăn từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn Đỗ Thất Dạng: “Đây là khách.”
“Khách sao?” Đỗ Thất Dạng ngây ngốc hỏi: “Anh ấy không phải anh rể sao?”
“Ừ” Đỗ Cửu Trăn gật đầu coi như đồng ý với lời của Đỗ Thất Dạng.
Cô đi về phía Trần Hằng. Cô nhìn bộ đồ hôm nay anh mặc, trông anh cực kỳ đẹp trai và có vẻ nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Dáng vẻ của anh lúc này giống hệt lúc Hoắc Hành Niên đến gặp ông nội hồi trước.
“Hôm nay anh đẹp trai thật đấy.” Đỗ Cửu Trăn nắm tay Trần Hằng. Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh.
“Nhưng hôm nay ông nội không có ở nhà, chúng ta đến trễ một bước rồi.”
Cô dịu dàng nói: “Em dẫn anh đến gặp những người khác trong nhà họ Đỗ nhé.”
Đại đa số thời gian, Đỗ Khánh Canh đều ở biệt thự. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi không muốn ra ngoài nhiều.
Không biết có phải bọn họ đến không đúng lúc hay không, hôm nay ông ấy đã ra ngoài từ sáng sớm.
Ông ấy không nói với ai, hôm nay khi Đỗ Cửu Trăn đến mới biết chuyện này.
Đỗ Thất Dạng trợn tròn mắt.
Cô ấy ở bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Bọn họ đã nói như vậy thì chắc người này không phải là anh rể.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất Dạng lẩm bẩm: “Dáng vẻ rất giống anh rể mà.”
Cô ấy vừa nói xuong thì sắc mặt của Trần Hằng bỗng nhiên cứng đờ.
Theo bản năng, anh nhìn về phía Đỗ Thất Dạng.
Từ lúc mới vào cửa, anh cảm thấy thái độ của cô ấy có gì đó rất kỳ lạ.
Rõ ràng là cô nhận nhầm anh với một người khác.
Lúc mới nghe cô ấy nói chuyện, trong đầu anh hiện lên một vài suy đoán.
Cho tới lúc này, anh mới có thể khẳng định được suy đoán của mình là đúng.
Anh và Hoắc Hành Niên lớn lên rất giống nhau.
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trầm xuống.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng có lời muốn nói nhưng không biết nói từ chỗ nào.
“Chuyện đó… cũng gần trưa rồi, em muốn ở đây giả làm tượng đất à?” Trình Yến mở miệng phá vỡ sự bế tắc.
Anh ta nhìn về phía Đỗ Thất Dạng: “Em cũng đâu có đẹp.”
“Đừng đứng đó nữa, đi thôi. Anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
Trình Yến cầm tay Đỗ Thất Dạng, tuỳ tiện kéo cô ấy ra ngoài.
Đỗ Thất Dạng vẫn đang đi giày cao gót, bị anh kéo nên cơ thể trở nên loạng choạng.
Cô ấy sợ bị ngã nên chỉ có thể miễn cưỡng chạy theo anh ta.
Tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất kêu rất vang.
Cho đến khi âm thanh đó ngày một xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Đỗ Cửu Trăn và Trần Hằng.
“Giống với ai?” Trần Hằng giữ cổ tay cô lại, cúi đầu hỏi.
Từ trước đến giờ cho dù anh suy nghĩ cái gì anh cũng sẽ hỏi ngay lập tức và không hề giấu giếm.
“Tôi từng thắc mắc tôi có bản lĩnh gì mà được Đỗ tiểu thư coi trọng. Hoá ra là vì tôi giống với thằng đàn ông trước kia của em.”
Tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, anh đột nhiên rất khó chịu.
Người phụ nữ của anh vẫn còn nhớ nhung về chồng sắp cưới cũ thì anh có thể bỏ qua nhưng bây giờ anh còn phát hiện ra anh và hắn có ngoại hình giống nhau.
Người bình thường khó tránh khỏi sẽ có một vài suy đoán.
Hơn nữa, có khả năng lớn là suy đoán ấy còn không sai.
“Anh không vui sao?” Đỗ Cửu Trăn biết thừa nhưng cô vẫn hỏi.
“Em nói thử xem?”
Có thể vui vẻ mới là lạ.
Trần Hằng cảm thấy lúc nào mình cũng gặp phải mấy chuyện máu chó.
Mặc dù anh sớm biết, vô duyên vô cớ Đỗ Cửu Trăn cứu anh, lại còn chuyển sống ở căn nhà đối diện nhà của anh…
Tất cả những chuyện này, chắc chắn phải có lý do nào đó mà anh không biết nhưng Đỗ Cửu Trăn không chủ động nói với anh, anh cũng không hỏi.
Trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể lý do là gì? Nếu anh đã chọn ở bên cô, anh sẽ chấp nhận mọi thứ.
“Em nghĩ thử xem nên giải thích với tôi thế nào đây?” Sắc mặt Trần Hằng cực kỳ nghiêm túc, bỏ lại một câu tràn đầy lạnh lẽo.
Hôm nay đi gặp ông nội không thành, cô nói sẽ dẫn anh đi gặp mấy người khác trong nhà họ Đỗ cuối cùng bọn họ cũng không đi.
Trần Hằng không nổi giận nhưng tâm trạng của anh không tốt.
Chạng vạng tối, Đỗ Cửu Trăn nói sẽ dẫn anh đến một nơi.
Trần Hằng không có ý kiến. Dù sao chỉ cần Đỗ Cửu Trăn kéo anh đi, anh nhất định sẽ đi theo cô.
Sau khi xuống núi, bọn họ lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến gần trung tâm thành phố.
Biệt thự của Đỗ thực sự rất xa, không chỉ ở ngoại thành lại còn ở trên một ngọn núi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nhà ai có biệt thự giống như thế.
Bọn họ đỗ xe trước cổng của một ngôi trường cấp ba.
Hôm nay là thứ bảy, trường học vẫn mở cửa như bình thường và đám học sinh vẫn phải đi học.
Bây giờ là giờ cơm tối, chẳng bao lâu nữa sẽ đến giờ tự học buổi tối.
Lúc này, ngoài cổng của trường học đang rất náo nhiệt. Mấy tiệm ăn trong hẻm cũng đồng loạt mở cửa. Từng đám học sinh tụm năm tụm ba đứng chật kín trong các cửa hàng.
Đỗ Cửu Trăn xuống xe, kéo Trần Hằng đi về phía trước.
“Ngày xưa em từng học ở đây.” Đỗ Cửu Trăn giới thiệu với anh.
Đây là trường cấp ba trọng điểm ở thành Phố Lâm. Hầu như tất cả học sinh ưu tú của thành phố đều học ở đây.
Đỗ Cửu Trăn và Đỗ Thất Dạng đã tốt nghiệp trường này.
Mặc dù địa vị của nhà họ Đỗ ở thành Phố Lâm vô cùng đặc biệt nhưng con cháu của nhà họ Đỗ lại rất khiêm tốn. Gần như không có bạn học nào biết được thân phận của bọn họ.
“Ở đó có một cửa hàng bán đồ ăn rất ngon. Anh muốn ăn thử không?” Đỗ Cửu trăn vừa nắm tay Trần Hằng vừa dụ dỗ anh
Suốt quãng đường từ biệt thự đến đây, Trần Hằng không thèm để ý đến cô. Sắc mặt rất khó chịu, từ nãy đến giờ nó vẫn chưa hề dịu đi.
Đỗ Cửu Trăn biết nếu bây giờ cô nói sự thật với anh, chắc chắn anh sẽ không tin.
Hoắc Hành Niên là người vừa quyết đoán lại vừa ngang ngược.
Anh chỉ tin vào những gì mình thấy.
Cho nên cô muốn anh tự mình nhớ lại.
Đỗ Cửu Trăn kéo Trần Hằng vào một cửa hàng bánh ngọt. Cô gọi hai miếng bánh nổi tiếng nhất của quán bọn họ.
Đám học sinh trong quán đã vãn đi rất nhiều nên cửa hàng đã trở nên rộng rãi hơn.
Đợi một lát, bánh của họ đã được đem ra. Một mùi thơm quen thuộc truyền tới, khiến lòng người thoải mái hơn nhiều.
Đỗ Cửu Trăn mỉm cười vui vẻ, hàng lông mày cũng giãn ra.
Vẫn là mùi vị của ngày xưa.
Lúc đó mỗi ngày khi cô tan học, Hoắc hành Niên đến đón cô thì sẽ dẫn cô vào cửa hàng này để ăn cái gì đó.
Hoắc Hành Niên không thích ăn những thứ ngọt ngấy như vậy nhưng anh vẫn đưa cô đến và ngồi nhìn cô ăn.
Thỉnh thoảng Đỗ Cửu Trăn cũng cố gắng đút cho anh vài miếng.
Bây giờ cô dẫn anh đến đây.
Quả nhiên, anh vẫn ngồi im bất động.
Đỗ Cửu Trăn cúi đầu cười thầm. Cô cầm thìa xắn một miếng bánh đưa lên miệng anh.
“Cửu Trăn” Ngay lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của một người đàn ông. Giọng điệu vừa dò xét vừa kinh ngạc.
Đỗ Cửu Trăn quay đầu lại.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rất gọn gàng, tóc tai cũng được chải chuốt chỉnh tề. Cô nhìn anh ta một lát thì cũng cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng Đỗ Cửu Trăn không thể lập tức nhớ ngay.
Cô lộ ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta.
“Mình là Tạ Triêu” Người đàn ông chủ động giới thiệu.
Đỗ Cửu Trăn tiếp tục nhìn, cô vẫn đang cố gắng nhớ lại.
Tạ Triêu… lớp trưởng của cô lúc còn học ở trường cấp ba… cũng là Tạ Triêu
“Lớp trưởng” Đối với người ngoài, Đỗ Cửu Trăn luôn giữ thái độ rất lạnh lùng nhưng vừa mới nghe tên Tạ Triêu cô lại mỉm cười.
Giọng nói vừa dịu dàng lại dễ gần.
Trần Hằng nhíu mày.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông kia, ánh mắt sắc bén còn có thêm địch ý.
“Tại sao cậu lại ở đây” Đỗ Cửu Trăn hỏi.
“Mình làm giáo viên ở đây.” Tạ Triêu giải thích.
“Cậu ngồi đi.” Đỗ Cửu Trăn tỏ ý muốn mời anh ta ngồi xuống. Sau đó cô cười nói: “Cậu dạy môn gì thế?”
“Địa lý” Tạ Triêu ngồi xuống theo ý cô. Lúc trả lời anh ta vẫn không hề dời mắt khỏi Đỗ Cửu Trăn.
Năm đó, khi bọn họ còn là học sinh cấp ba, Tạ Triêu chỉ thích một mình Đỗ Cửu Trăn.
Anh ta từng tỏ tình nhưng cô chưa kịp trả lời thì đã bị một người đàn ông khác kéo đi.
Ngày hôm sau, cô đến từ chối anh ta.
Người giống như Đỗ Cửu Trăn, vừa thông minh vừa xinh đẹp, tính tình hoạt bát đáng yêu thế nên anh ta đã nhanh chóng cảm nắng cô. Cho dù bọn họ không thể thành đôi, cô vẫn là ánh trăng sáng trong lòng anh.
Đã nhiều năm như vậy, anh ta cũng chưa từng quên cô ấy.
“Trước kia mình dốt nhất là môn địa lý, còn phiền cậu dạy mình giải đề.”
Đỗ Cửu Trăn mỉm cười, trong lòng giống như đang có tính toán chuyện gì đó.
“Nhưng cậu rất thông minh mà.” Tạ Triêu được nói chuyện với cô đột nhiên anh ta cảm thấy tâm trạng rất tốt.
“Dạy cậu một tí cậu đã hiểu hết rồi.”
“Mình nhớ cậu cũng thích ăn cái này.” Đỗ Cửu Trăn chỉ miếng bánh ngọt trước mặt mình nói.
Cô rõ ràng cô không nhớ, cô chỉ thuận miệng nói linh tinh.
Thông qua ánh mắt của Tạ Triêu, Đỗ Cửu Trăn có thể nhìn thấu anh ta đang nghĩ cái gì.
Vì thế, bất kể cô nói gì, anh ta chắc chắn sẽ thuận theo cô.
“Ừ, trước kia mình rất thích ăn.” Quả nhiên, Tạ Triêu gật đầu.
“Vậy mình tặng cậu một phần nhé.” Đỗ Cửu Trăn cực kỳ nhiệt tình mời anh ta.
Tạ Triêu không khỏi vui vẻ.
“Bây giờ cậu đang làm gì? Cậu làm việc ở nơi nào thế?”
Tạ Triêu cũng chủ động hỏi thăm.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta không nhận được tin tức nào về Đỗ Cửu Trăn. Lúc ấy khi có kết quả thi đại học, anh ta còn hẹn cô cùng nhau điền nguyện vọng nhưng đến ngày hẹn, cô lại nói rằng mình không thể tới được.
Sau đó bọn họ không còn gặp nhau nữa.
“Làm nghề tự do thôi.” Đỗ Cửu Trăn trả lời.
Cô chỉ quản lý hai công ty lớn nhất thành phố Lâm, tính ra cũng thật sự tự do.
“Cậu có muốn vào thăm trường học một lát không?” Tạ Triêu đoán hôm nay anh ta có thể gặp cô ở đây chắc hẳn là do cô muốn trở về trường học để ôn lại kỷ niệm cũ.
Đỗ Cửu Trăn vừa định gật đầu, Trần Hằng ở đã đứng dậy, anh nắm cổ tay cô.
“Không cần, hôm nay chúng tôi không rảnh.” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, sắc mặt lạnh như băng, kéo Đỗ Cửu Trăn ra ngoài.
Bỏ mặc Tạ Triêu vẫn chưa kịp phản ứng được ở lại và trơ mắt nhìn cô bị người ta kéo đi.
Trong giây lát, anh ta cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt.
Cảnh tượng bây giờ cũng rất quen thuộc….
Tạ Triêu nhíu mày, bỗng nhiên anh ta nhớ lại.
Lớp mười hai năm ấy, lúc anh ta đang tỏ tình với Đỗ Cửu Trăn, anh ta vừa nói được một nửa thì chính người đàn ông này đã chạy đến và không nói không rằng kéo người rời đi.
– —–oOo——