Ngày Hoắc Hành Niên xuất viện, anh trở về nhà họ Hoắc.
Đỗ Cửu Trăn cũng đi theo anh.
Ở bệnh viện một tháng, mỗi ngày Đỗ Cửu Trăn đều ở bên cạnh anh. Anh chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì cô.
Mỗi ngày Hoắc Hành Niên đều phải nhìn như vậy. Anh ngột ngạt đến mức có cảm giác bệnh tình của mình còn nặng hơn lúc trước.
Bọn họ dừng xe trước cửa biệt thự của nhà họ Hoắc, có người đang chờ sẵn ở đó.
Chỉ có một mình Nghiêm Chính.
Rõ ràng là anh ta đã đợi rất lâu. Khi nhìn thấy Hoắc Hành Niên bước tới, khóe môi của anh ta dần dần mím chặt, đồng tử vẫn còn hơi run rẩy.
Hoắc Hành Niên đi tới trước mặt anh ta thì dừng bước.
Nghiêm Chính đứng sững sờ tại chỗ, vẻ kích động và vui mừng hiện rõ trên gương mặt.
Anh ta biết Hoắc Hành Niên đã khôi phục trí nhớ nhưng trong thời gian nằm viện, Hoắc Hành Niên không cho phép bất cứ ai quấy rầy nên anh ta không thể đến gặp anh.
Trong một tháng ngắn ngủi, anh ta không ngừng mong chờ sự trở lại Hoắc Hành Niên.
Anh ta muốn gặp cậu chủ.
“Chúc mừng cậu chủ đã về nhà.” Nghiêm Chính run rẩy nói.
Anh ta không còn dáng vẻ bình tĩnh và thờ ơ như thường ngày nữa. Hôm nay anh ta thực sự rất xúc động, thậm chí còn tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không?
“Ừ.” Hoắc Hành Niên gật đầu.
“Nghiêm Chính, mấy năm qua anh đã rất vất vả rồi.”
Người này đã theo anh rất nhiều năm.
Khi anh mất tích, Nghiêm Chính đã giúp anh bảo vệ bé Cửu. Dù ở nhà hay là ở bên ngoài, anh ta cũng cố gắng làm hết sức mình.
Khi Hoắc Hành Niên nói ra những lời này, Nghiêm Chính càng xúc động hơn.
Cậu chủ thực sự đã trở lại.
Cậu ấy đã nhớ ra rồi.
Một người lúc nào cũng nghiêm túc như Nghiêm Chính cũng phải cong khóe môi, có vẻ như anh ta đang cười.
“Đi thôi.” Hoắc Hành Niên chào hỏi xong, nhấc chân bước vào nhà.
“Tình hình Hoắc Thị bây giờ như thế nào? Chú hai thì sao?” Mối quan hệ nhiều năm giữa bọn họ đã hình thành nên sự ăn ý đến mức không cần phải nói nhiều lời.
Hoắc Hành Niên hỏi thẳng tình hình hiện tại của nhà họ Hoắc.
Anh đã không ở đây suốt ba năm liền, đối với sự thay đổi lần này, anh vẫn chưa hiểu hết được tình hình hiện tại.
Thật may mắn, ba năm cũng không phải là một khoảng thời gian quá dài.
Nếu để Hoắc Kình Việt nắm quyền ở Hoắc Thị lâu hơn chút nữa, danh tiếng của ông ta bén rễ, anh sẽ càng tốn nhiều công sức hơn đề xử lý ông ta hơn.
“Mấy hôm nay Hoắc Kình Việt đều ở công ty, ông ta không về nhà.”
Nghiêm Chính trả lời.
Tuy rằng trên danh nghĩa Hoắc Kình Việt đã giành được vị trí tổng giám đốc của Hoắc Thị nhưng nói thật thì ông ta cũng không phải danh chính ngôn thuận mà giành được nó.
Cổ phần của công ty không nằm trong tay ông ta, chức vụ cũng không phải do tổng giám đốc cũ nguyện ý chuyển nhượng. Thế nên có rất nhiều người đang chăm chú theo dõi ông ấy.
Chắc hẳn bây giờ, ông ta cũng cực kỳ thấp thỏm và đứng ngồi không yên.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa bước vào thư phòng của nhà họ Hoắc.
Trước đó Nghiêm Chính đã chuẩn bị sẵn những tài liệu cần thiết, chỉ chờ Hoắc Hành Niên trở về sẽ xem.
Hoắc Hành Niên ngồi xuống ghế, Đỗ Cửu Trăn cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Nghiêm Chính đứng ở trước cửa.
Đó là tất cả những tài liệu báo cáo về sự phát triển của Hoắc Thị trong ba năm gần đây, ngoài ra còn tài liệu đề cập đến những hành động mờ ám của Hoắc Kình Việt.
Ánh mắt Đỗ Cửu Trăn chuyển từ trang này đến trang khác, cô chống cằm, xem một cách nghiêm túc.
“Ông ấy đã sử dụng một số thủ đoạn với dự án này. Sau đó bị em phát hiện ra, em đã đi hỏi thẳng ông ấy.”
Đỗ Cửu Trăn nhìn một trong các trang tài liệu, cô giải thích: “Lần đó em và ông ta đã hoàn toàn trở mặt.”
Cô đã khoan dung với Hoắc Kình Việt rất nhiều lần.
Cô không quan tâm đến những sai lầm nhỏ nhặt mà ông ta đã phạm phải. Trong thời gian đó, cô thật sự coi ông ta như người lớn trong nhà, cô rất tôn trọng ông ta.
Tất nhiên mối quan hệ của bọn họ đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều sau khi trở mặt.
Hoắc Hành Niên nghe cô nói rồi gật đầu, biểu thị rằng anh biết điều đó.
Phải mất gần ba tiếng đồng hồ, Hoắc Hành Niên mới đọc xong đống tài liệu.
“Bé Cửu.” Anh dụi mắt, vứt tập tài liệu sang bên cạnh: “Bây giờ, em lấy danh nghĩa của em gửi tin nhắn và nói với những người nhà họ Hoắc rằng em có đồ muốn giao lại cho bọn họ.”
“Được.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu. Cô không hỏi anh tại sao phải làm vậy. Cô đứng dậy, lặng lẽ đi đến và ngồi xuống trước bàn máy tính.
Cô soạn một tin nhắn, báo cho tất cả mọi người đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Thời gian hẹn là bảy giờ tối.
…..
Bảy giờ tối, mọi người lần lượt kéo đến.
Tuy rằng Đỗ Cửu Trăn đã không còn phụ trách việc quản lý Hoắc Thị nữa nhưng sau khi nhận được tin nhắn của cô, đa số mọi người người nghe lời mà đến.
Thực ra, không phải bọn họ đang nghe lời cô.
Bọn họ chỉ đang thèm muốn thứ cô nắm trong tay.
Dù gì cô cũng là vợ sắp cưới của Hoắc Hành Niên. Cô còn giữ chức tổng giám đốc tạm thời của Hoắc Thị suốt ba năm. Trong tay cô còn rất nhiều vốn liếng mà bọn họ có thể lợi dụng.
Hoắc Kình Việt cũng chưa lấy được bao nhiêu thứ từ Đỗ Cửu Trăn.
Nói cách khác, vẫn còn rất nhiều thứ bọn họ phải lấy lại.
Bây giờ nhà họ Hoắc đang trong tình trạng rối loạn, ai cũng muốn tranh thủ cơ hội để đục nước béo cò.
Mọi người đã đến gần đông đủ.
Không ai đoán được trong lòng những người còn lại đang tính toán những gì nhưng Hoắc Kình Việt không đến.
Đỗ Cửu Trăn từ phía sau phòng khách bước ra.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, đôi môi đỏ mọng và lạnh lẽo, khắp người cô toát ra một loại khí chất cao quý và sang trọng.
Dưới ánh đèn, ngay cả chiếc váy màu đen cũng sáng bừng lên.
Mấy ngón tay của cô đang uyển chuyển chơi đùa với chiếc nhẫn đang đeo trên tay nhưng vẻ mặt lại không tập trung cho lắm.
“Tôi gọi mọi người đến đây thì mọi người đến thật à? Sao bây giờ người nhà họ Hoắc lại rảnh rỗi như vậy nhỉ? Các người không có chuyện gì để làm sao?”
Đỗ Cửu Trăn liếc mắt nhìn bọn họ, cô mỉm cười hỏi.
Những người đang ngồi trong phòng khách đều là những nhân vật có tầm quan trọng ở Hoắc Thị.
Không một ai trả lời câu hỏi của cô.
Đỗ Cửu Trăn tiếp tục nói: “Tôi đã nghĩ về những gì đã xảy ra lần trước. Tôi cảm thấy những gì nên làm thì phải làm thì vẫn phải làm.”
Cô từ từ giơ tay lên. Chiếc nhẫn trên ngón áp út hiện ra trước mặt mọi người, giống như ngầm ám chỉ.
“Nếu như tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, tôi cũng không thể chiếm đoạt đồ của các người.”
Ngay khi cô nói xong, vẻ mặt của những người có mặt ở đây rõ ràng đã thay đổi.
Làm gì có ai không ham muốn vị trí tổng giám đốc. Nếu có thể lấy được chiếc nhẫn trên tay cô thì bọn họ sẽ có hy vọng.
“Đại tiểu thư nói rất đúng.” Có người đáp lại.
Đỗ Cửu Trăn nhìn sang.
Đó là Hoắc Viễn.
“Tôi nhớ ông có một đứa con trai tên là Hoắc Lâm Ngôn, đúng không?” Đỗ Cửu Trăn cười hỏi Hoắc Viễn.
Hoắc Viễn không ngờ Đỗ Cửu Trăn lại biết về thằng con trai của ông, dù sao bọn họ cũng chỉ là dòng dõi thứ cấp, không được mọi người quan tâm.
Hoắc Viễn gật đầu: “Đúng vậy, thằng bé Hoắc Lâm Ngôn năm nay mười bảy tuổi.”
“Lần trước tôi đã gặp cậu ta. Tôi cảm thấy chúng tôi rất có duyên.” Đỗ Cửu Trăn dừng lại và thả chậm tốc độ nói chuyện.
“Tôi muốn tặng cái này cho cậu ấy.”
Hoắc Viễn nghe vậy thì ngây người.
Ông ta không biết Đỗ Cửu Trăn đang có ý đồ gì.
Nếu như cô thật sự muốn tặng cho con trai của ông ta thì khác nào chiếc nhẫn đó sẽ ở trong tay ông ta đâu, đương nhiên đây là chuyện tốt nhưng ông ta vẫn không hiểu vì sao cô phải tặng nó cho con trai ông?
Thằng nhỏ đó vẫn đang học cấp ba, ngày nào cũng gây chuyện, mặc dù không nghiêm trọng lắm nhưng ông ta vẫn lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cậu ta có thể làm được việc gì ra hồn cơ chứ.
Đỗ Cửu Trăn không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn ông ta.
Dường như cô đang cố kéo dài thời gian.
Sau một lúc im lặng, khóe môi cô cong lên.
Đỗ Cửu Trăn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, chậm rãi đi về phía trước để đưa nó cho Hoắc Viễn.
Cô bước rất chậm, cho đến khi cô chỉ còn cách ông ta năm bước chân.
Đúng lúc đó, giọng nói của Hoắc Kình Việt từ ngoài cửa truyền đến: “Chờ đã.”
Đỗ Cửu Trăn cong môi cười nhẹ.
Quả nhiên ông ta sẽ đến.
Vốn dĩ Hoắc Kình Việt không định đến.
Nếu như ông ta nghe lời của Đỗ Cửu Trăn, cô bảo đến thì đến thì khác nào ông ta đang tự vả mặt mình.
Vì thế, ông ta đã để người của mình đến đây để xem cô muốn nói gì rồi báo cáo cho ông ta bất cứ lúc nào.
Cô thật sự muốn tặng chiếc nhẫn đó cho người khác.
“Đỗ Cửu Trăn, cô có ý gì?” Hoắc Kình Việt mới lên làm tổng giám đốc được một tháng, khí thế cũng rất lớn.
Quan hệ của ông ta với Đỗ Cửu Trăn không giống như trước, ít nhất ngày xưa bọn họ cũng chào hỏi nhau vài câu.
Ông ta bước nhanh đến chỗ cô, lớn tiếng chất vấn.
“Cô nói rằng đây là tín vật đính hôn của cô. Tôi mới không đòi lại mà để cho cô giữ, kết quả tôi vừa mới quay đi cô đã tặng cho người ta.”
Hoắc Kình Việt nổi giận, giọng điệu cũng không kìm chế được nữa, ông ta tức giận nói: “Cô không coi tôi ra gì đúng không?.”
“Tôi phải coi ông là gì? Chúng ta có quan hệ gì chứ?”
Đỗ Cửu Trăn bình tĩnh nói: “Tôi họ Đỗ, cũng không phải họ Hoắc. Ông quản được tôi sao?”
Đỗ Cửu Trăn dùng những gì Hoắc Kình Việt đã nói lần trước để đáp trả lại ông ta.
Suy cho cùng, nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc cũng có địa vị ngang nhau, không ai thua kém ai cả…
Cho dù Đỗ Cửu Trăn không còn nắm quyền ở Hoắc Thị nữa, cô vẫn còn là người đứng đầu nhà họ Đỗ, thân phận của cô cũng không thấp hơn Hoắc Kình Việt tí nào.
Ông ta cũng không có quyền quản lý cô.
“Cô–” Rõ ràmg Hoắc Kình Việt cũng nhận ra Đỗ Cửu Trăn đang có ưu thế hơn.
Trong đại hội cổ đông cách đây một tháng, cô không hề có cái thái độ kiểm soát được tất cả mọi thứ như vậy.
“Đây là nhà của họ Hoắc. Tôi là người đứng đầu, tất nhiên tôi có quyền quản cô.”
Tất nhiên, Hoắc Kình Việt không cam chịu nhận thua như thế.
Ông ta nhìn chiếc nhẫn trong tay cô, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Đưa nó đây.”
“Tôi có nên đưa nó cho ông ta không?” Đỗ Cửu Trăn lùi lại một bước. Cô nhìn những người có mặt trong phòng, sau khi xoay người và cười hỏi.
“Đây là đồ của tiểu thư, ngài muốn xử lý thế nào thì hãy xử lý như thế.”
Một lúc sau, chỉ có Hoắc Viễn dám lên tiếng.
Dĩ nhiên, ý đồ của ông ta cũng rất rõ ràng.
“Thật sao…” Đỗ Cửu Trăn cười nhẹ, duỗi tay ra sau đó đưa chiếc nhẫn về phía Hoắc Viễn.
“Dừng tay!” Hoắc Kình Việt trợn tròn hai mắt. Ông ta quát lớn một câu rồi vươn tay muốn giữ chặt tay cô lại.
Nhưng bàn tay của ông ta còn chưa kịp chạm vào cô, một bóng người vượt lên từ phía sau, nhanh chóng chặn tay Hoắc Kình Việt lại và đứng chắn trước mặt Đỗ Cửu Trăn.
“Người của tôi mà ông cũng dám động?.”
Giọng nói của người đàn ông có vẻ hơi hung ác, khóe môi cực kỳ mỏng, một khuôn mặt đẹp đẽ tựa như tranh và rất đỗi quen thuộc, bọn họ giống như đã không gặp cả một đời.
Hoắc Kình Việt trợn tròn mắt, toàn thân trở nên cực kỳ cứng ngắc, từ tận đáy lòng dâng lên một cơn chấn động giống như sóng lớn đang sô vào bờ.
Đây là… Hoắc Hành Niên!
Làm sao có thể là anh được?
Rõ ràng là anh đã chết. Người chết thì không thể sống lại được.
Không thể nào … chuyện này không thể xảy ra…
Hai chân của Hoắc Kình Việt đột nhiên mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ông ta không thể đứng vững.
“Chú hai, có phải đến tôi cũng không thể quản ông đúng không? Hôm nay ông dùng cái tay nào chạm vào người cô ấy, tôi sẽ chặt đứt cánh tay đó.”
Giọng nói của Hoắc Hành Niên trầm xuống.
“Ngược lại, tôi cũng rất muốn biết ai mới là chủ của cái nhà này.”
Xung quanh yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng động nhỏ.
Mọi người đều cho rằng Hoắc Hành Niên đã chết.
Nhưng nếu đã chết thì làm sao có thể quay về được?
Hoắc Hành Niên không cho bọn họ quá nhiều thời gian để kinh ngạc, anh rất bình tĩnh vươn tay ra hiệu cho Nghiêm Chính đi ra.
“Những người đang ngồi ở đây, nên cách chức thì cách chức, nên cút thì cút, Hoắc Thị không cần những kẻ vô dụng.”
Nghiêm Chính đang cầm một tập danh sách trong tay.
Anh ta đọc sơ qua một vài cái tên. Sau khi đọc xong, anh ta lui về phía sau.
“Các người nghe rõ hết chưa?” Hoắc Hành Niên hỏi.
Từ trước đến nay, người nhà họ Hoắc đều không dám nghi ngờ quyết định của Hoắc Hành Niên. Bất kể trong hoàn cảnh nào, anh cũng là người có quyền tuyệt đối.
Anh một là một, nói hai là hai.
Tất cả những nghi ngờ và sự khiếp sợ đều phải giữ kín trong lòng. Bọn họ cũng không cần biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Mặc cho sóng lớn cuộn trào nhưng bọn họ vẫn phải giữ lại lý trí cuối cùng.
Vẫn là Hoắc Kình Việt không nhịn được, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao lại có tên của tôi ở trong đó?”
Ông ta tức giận đến phát điên.
Vất vả lắm ông ta mới giành được ví trí này, thậm chí ông ta còn ngồi chưa nóng ghế. Thế mà bây giờ, Hoắc Hành Niên đã mất tích ba năm đột nhiên quay lại, trực tiếp phủ nhận tất cả những gì ông ta đã cống hiến cho Hoắc Thị.
“Chú hai, những chuyện trước kia chú đã làm bây giờ tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Hoắc Hành Niên nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nhưng ông dựa vào đâu mà dám bắt nạt người phụ nữ của tôi?”
“Các người nên biết, cô ấy là người được tôi che chờ.”
“Đừng mong có thể bắt nạt cô ấy.”
– —–oOo——