Liếm Mật - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Liếm Mật


Chương 18


– Edit + Beta: Una

—————————Ngôn Hạ nản chí mà buông Dụ Bạc ra, anh muốn cô ngoan một chút, vậy còn muốn cô ngoan như thế nào nữa, đối với Dụ Bạc, cô thật sự đã rất ngoan rồi. Cô chỉ không muốn lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm từng giây từng phút, giống như một con rối bị điều khiển trong tay người khác.

Mặc dù cô biết Dụ Bạc làm vậy là vì lo lắng cho cô.

Song, cắn một cái đã trút ra hết sạch những bực dọc của Ngôn Hạ, nhưng khi cô nhìn lại trên cổ trắng nõn của Dụ Bạc đã đỏ bừng lên, có dấu răng cực kì rõ ràng.

Cô có chút xấu hổ, nên khó có được mà lộ ra chút biểu tình ngượng ngùng. Cô thế mà lại tức giận đến mức cắn Dụ Bạc, giống y như là chó vậy.

Dụ Bạc vuốt ve vòng quanh dấu răng kia, không biết đang nghĩ đến điều gì mà bật cười.

Ngôn Hạ hoài nghi có phải anh đang nghĩ sẽ luôn đi theo cô hay không, vội vàng cứng miệng nói: “Anh quên những gì vừa nói lúc nãy đi.”

Có điều vừa nhìn xuống dấu răng kia, Ngôn Hạ lại cúi đầu, “Em đưa anh xuống phòng y tế.”

Việc Ngôn Hạ trốn học đi bar, bọn họ rất ăn ý không đề cập lại.

Thấy bọn họ đã hòa hoãn nói chuyện lại bình thường, Ngô Gia Trác mới ra ngoài, miễn cho ở trong này lại thành cái bóng đèn chướng mắt.

Trên đường đến phòng y tế hầu như không có bóng người, đa số học sinh đều đã trở về ký túc xá, những học sinh ngoại trú thì đã ra khỏi cổng trường. Trên con đường khuôn viên dài, hai bên đường được trồng từng hàng cây, trường Cửu Trung trồng cây long não, hàng năm qua mùa lá rụng thì cây lại trở nên xanh tốt.

Dụ Bạc nắm lấy tay Ngôn Hạ, trên đường lúc này chỉ có những cột đèn cùng hàng cây long não, trừ hai thứ đó ra, chỉ còn hai người họ. Điều này khiến anh sinh ra một loại ảo giác, tưởng chừng như thể bọn họ là những người duy nhất còn sót lại trên thế giới.

Anh mê đắm cái ảo giác này.

Nhưng đoạn đường này thật ngắn, chỉ tầm 100 đến 200m, sau đó rẽ vào một đoạn là đến phòng y tế. Ngọn đèn trong phòng có màu trắng, vì cửa sổ không có rèm che nên ánh đèn cứ thế chiếu rộng ra bên ngoài. Thời điểm bọn họ đi vào, giáo viên y tế vừa cởi chiếc áo blouse ra, chuẩn bị đi về.

Cũng may là họ tới kịp lúc.

“Thưa cô.” Giọng điệu Ngôn Hạ có chút yếu ớt, dường như không khí không đủ hít thở, “Cô xem hộ cậu ấy một chút, cậu ấy bị cắn.”

Sau khi nói xong câu này, cô liền im lặng không nói gì nữa, đem bản thân trở thành không khí.

Giáo viên y tế nhìn thấy dấu răng trên cổ Dụ Bạc thì kinh ngạc: “Bị ai cắn mà sâu thế này?”

Ngôn Hạ vờ như không nghe thấy, ngước nhìn bầu trời và mặt đất, rồi lại bắt gặp cả ánh mắt của Dụ Bạc. Khi anh nói chuyện cùng giáo viên y tế, biểu tình anh hờ hững, nhưng lúc nhìn đến cô vẻ hờ hững ấy lại biến thành ôn nhu.

Giáo viên bôi thuốc lên cổ Dụ Bạc, sau đó quấn thêm một lớp vải bông.

Bộ dạng này càng dễ khiến người khác chú ý, hiện tại không phải mùa đông, không thể mặc áo cao cổ để che phủ. Có lẽ đến buổi sáng ngày mai, cả lớp đều sẽ biết được chuyện cô cắn vào cổ Dụ Bạc.

Ngôn Hạ càng thấy phiền muộn.

Những thay đổi trên biểu cảm của cô vô cùng dễ hiểu, vậy nên cho dù không cần hỏi Dụ Bạc cũng biết cô phiền não vì chuyện gì.

“Em có thể suy nghĩ theo góc độ khác.” Dụ Bạc và Ngôn Hạ đều là học sinh ngoại trú, nên khi rời khỏi phòng y tế, họ trực tiếp đi thẳng ra hướng cổng trường. Gần cổng có một khoảng sân nhỏ hình tròn, nhưng cột đèn ở cái sân đó đều đã hỏng tới bảy tám lần, duy chỉ có chút ánh sáng truyền ra từ phòng bảo vệ.

Đi từ đây đến phòng bảo vệ, khoảng cách hai ba trăm mét này tràn ngập bóng tối. Trong bóng đêm, Dụ Bạc nói: “Em có thể hiểu rằng đây là dấu ấn riêng em để lại cho anh, trừ em ra không một ai có tư cách này.”

Bước chân Ngôn Hạ dừng lại, cô muốn nhìn Dụ Bạc, nhưng trời tối đến mức cô không thể thấy rõ biểu cảm của người bên cạnh. Nếu nói theo cách Dụ Bạc muốn, thì giống như cô đang thể hiện cho người ngoài biết Dụ Bạc thuộc quyền sở hữu riêng của cô, nghĩ vậy đúng thật có chút vui vẻ.

“Nhưng trông thế này vẫn có điểm dọa người.” Cô vùi đầu vào lồng ngực Dụ Bạc, đột nhiên cô lại nảy ra một ý tưởng.

“Nếu không anh cũng cắn em một cái, như vậy hai chúng ta đều có, sẽ không dọa đến người khác.” Nói xong câu này, cô mới ý thức được cách này không ổn, cái đầu nhỏ vừa nâng lên một chút lại gục xuống chỗ cũ.

Dụ Bạc liền bật cười, tiếng cười rất nhỏ theo bên tai cô truyền tới. Sau đó cô cảm nhận được Dụ Bạc cúi đầu, hơi thở vây lấy cần cổ của cô, hơi thở ấy so với không khí đêm hè còn nóng bỏng hơn.

Cánh môi Dụ Bạc dán lên cổ cô, Ngôn Hạ tự hỏi liệu anh có đồng ý với cách của cô hay không, có cắn một cái lên cổ của cô hay không.

Thế nhưng cô lại không cảm giác được đau đớn, cô chỉ cảm nhận được rằng môi Dụ Bạc rất mềm, anh khẽ mút lấy vùng da thịt đó, hô hấp anh trở nên nặng dần. Trong nháy mắt đó, Ngôn Hạ cảm giác như chính cô đang bị anh nuốt chửng.

“Tốt rồi.” Dụ Bạc thỏa mãn, khẽ nói bên tai cô: “Em cũng đã có.”

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

***

Ngôn Hạ phục hồi lại tinh thần, cô ngây ngốc đứng trước cửa nhà, chìa khóa đang nắm trong tay đến nửa ngày cũng không làm ra được động tác gì. Gần đây không biết vì sao, cô cứ nhớ lại mấy chuyện yêu đương trước kia, mấy chuyện đó chưa đến mức làm cô phải nhớ thương về quá khứ. Sau khi mở cửa, cô thấy Sữa Bò vẫn nằm trên mặt tủ như cũ.

Cái tủ này cứ như nhà mới của Sữa Bò vậy, nó không thích cái ổ Ngôn Hạ chuẩn bị cho nó, nhưng đối với cái tủ này lại đặc biệt yêu thích.

Lúc này thấy Ngôn Hạ về, Sữa Bò ngoan ngoãn xuống khỏi mặt tủ, linh hoạt bước đến trước chân cô.

Ngôn Hạ ôm lấy Sữa Bò, ngọn đèn màu vàng cam ấm áp tỏa ra, cô nhìn thấy bộ lông trắng tinh của Sữa Bò hình như có chút vết bẩn trên lưng. Ngôn Hạ bỗng nhiên nghĩ tới, từ lúc cô nhận nuôi Sữa Bò đến giờ còn chưa tắm rửa cho nó.

Nghe nói chó mèo đều không thích tắm rửa, mãi đến khi Ngôn Hạ tự mình trải nghiệm, cái không thích mà người ta nói nó ở mức độ nào. Tựa hồ là vừa tiến vào phòng tắm, Sữa Bò liền tỏ vẻ kháng cự. Bất luận là Ngôn Hạ có nhẹ giọng dỗ dành hay nghiêm khắc trách mắng Sữa Bò vẫn không chịu hợp tác. Bị ép buộc nhiều, nó còn giơ móng vuốt cào một nhát lên cánh tay của Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ không biết phải làm sao, chỉ có thể tạm thời buông nó xuống. Sữa Bò vừa chạm đất liền chạy ngay khỏi phòng tắm. Ngôn Hạ chưa bao giờ thấy nó chạy nhanh như vậy, xem ra thật sự là không thích tắm rửa.

Nếu cứ không tắm rửa trong thời gian dài, Ngôn Hạ tuy rằng không mắc bệnh sạch sẽ cũng chịu không nổi.

Vì vậy cô liền đưa Sữa Bò tới cửa hàng thú cưng, ở đó có nhân viên chuyên nghiệp, khẳng định sẽ am hiểu hơn cô về vấn đề tắm rửa cho Sữa Bò. Nhân viên cửa hàng thú cưng cũng không giấu giếm kinh nghiệm của mình, một bên tắm rửa cho Sữa Bò, một bên chỉ cho Ngôn Hạ cách làm như thế nào để tắm rửa cho thú cưng.

Nghe nhân viên nói một hồi, nhưng khi tự tay thực hành lại là một chuyện khác, có khi mèo không bắt được, mà trên tay còn có thêm vài vết cào nữa. Ngôn Hạ nghĩ có khả năng về sau sẽ phải tới cửa hàng này thường xuyên hơn.

Bầu không khí trong phòng làm việc nhất thời có chút uể oải, sau lễ giao thừa hết năm không lâu sẽ tới Tết Âm lịch, ngày bình thường Ngôn Hạ đều hận không thể giảm bớt thời gian làm việc, đến lúc này cũng không thể nâng cao tinh thần làm việc nổi.

Cô bớt chút thời gian nhắn tin cho Trình Trác Nhiên, hỏi xem nên cho mèo uống thuốc gì nếu bị cảm lạnh.

Sau lần tắm rửa đó, Sữa Bò lúc nào cũng phờ phạc, ngay cả khi nó ăn thức ăn cho mèo yêu thích nhất cũng không có tí tinh thần nào. Ngôn Hạ hoài nghi liệu có phải nó bị cảm hay không, nên mới thử hỏi Trình Trác Nhiên.

Lần này Trình Trác Nhiên trả lời lại rất nhanh, chắc hẳn ở bệnh viện bây giờ không có chuyện gấp gáp.

‘Nếu theo lời em nói thì không nghiêm trọng lắm, cứ mua chút rễ bản lam*, ngâm nước rồi cho nó uống là sẽ tốt thôi.’

(*rễ bản lam: rễ của cây tùng lam, đây là vị thuốc quý chuyên trị chứng cảm sốt, đau họng, …)

Vậy nên thời điểm Ngôn Hạ tan làm, cô vòng qua cửa hàng dược liệu Đông y, nghe theo lời Trình Trác Nhiên mà mua rễ bản lam về.

Cô làm theo cách Trình Trác Nhiên dặn, dùng rễ bản lam ngâm nước thuốc, sợ Sữa Bò không uống cô còn bỏ thêm chút trái cây, lừa nó ăn hết.

Trong lòng Ngôn Hạ cũng có chút tự trách, lần trước đưa Sữa Bò tới cửa hàng thú cưng tắm rửa, lông của nó còn chưa được sấy khô hẳn mà cô đã mang nó ra ngoài. Mùa đông ở Giang Thành vốn rất lạnh, lúc ra ngoài còn bị gió to thổi vào, Sữa Bò bị cảm cũng là chuyện dễ hiểu.

Cứ làm theo phương pháp của Trình Trác Nhiên, dùng rễ bản lam vài ngày, Sữa Bò quả thật đã có chuyển biến tốt hơn. Ít nhất thì Ngôn Hạ thấy tinh thần của nó không còn kém nữa.

Sau lần Ngôn Hạ tình cờ gặp được Dụ Bạc trong thang máy đó, mấy ngày nay cô cũng không chạm mặt anh. Chẳng qua sống trong cùng một tiểu khu, cùng một tòa nhà, tỉ lệ gặp mặt như lần trước là rất lớn.

Cô đã gặp lại Dụ Bạc, không, phải nói là chỉ mình cô thấy anh, anh đang đứng cùng với một chú chó lông vàng. Khi ấy, Ngôn Hạ vừa mua được mấy phần bánh kem nhỏ, cô thích ăn đồ ngọt. Trên đường đi làm về, cô nhìn thấy một loại bánh ngọt mới trong cửa tiệm bánh cô thường hay lui tới. Loại bánh đó có vẻ ngoài rất hấp dẫn, vì vậy cô không nhịn được mà mua thêm rất nhiều.

Tiểu khu lần này Ngôn Hạ thuê có hoàn cảnh rất tốt, phải nói rằng giá cả đi đôi với chất lượng dịch vụ, nên việc phủ xanh cộng được thực hiện vô cùng thích hợp. Vậy nên, thỉnh thoảng cô vẫn bắt gặp được những người dắt chó đi dạo.

Nhưng còn Dụ Bạc lại là lần đầu tiên.

Thoạt nhìn, trông anh không giống như đang dắt chó đi dạo, bởi vì chú chó lông vàng của anh ngồi chồm hổm dưới đất với vẻ ủ rũ. Mà Dụ Bạc cũng ngồi xuống, anh khẽ vuốt ve đầu của chú chó vàng, hệt như nói chuyện cùng nó.

(p/s: chó của Dụ Bạc là giống chó Golden nha)

Không biết vì sao, Ngôn Hạ nhìn thấy chú chó lông vàng kia lại nhớ đến Sữa Bò bị bệnh đến mức không vực nổi tinh thần. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nghĩ không chừng con chó này cũng bị cảm giống Sữa Bò của cô.

Đang nghĩ vậy, cô không ngờ chú chó lông vàng một giây trước vẫn phờ phạc, giây tiếp theo đã lập tức đứng bật dậy, hướng về phía cô kêu to hai tiếng. Ngôn Hạ suy nghĩ đến ngơ ngẩn, nghe thấy tiếng chó sủa liền hoảng sợ, thật may cô không buông lỏng tay, nếu không túi bánh kem nhất định sẽ rơi nát rất khó coi.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Chú chó lông vàng chạy về phía cô, vừa chạy được hai bước đã ngồi rạp xuống, đầu nó kề sát trên mặt đất, xem ra nó đang rất khó chịu. Ngôn Hạ lúc này mới chắc chắn rằng nó bị bệnh. Dụ Bạc đi theo nó tới đây, thấp giọng gọi một tiếng ‘Bánh Kem’.

Ngôn Hạ theo phản xạ nhìn xuống túi bánh kem được đóng gói hoàn hảo, không bị hư hại gì, cũng chưa bị rớt xuống đất ở trên tay. Sau đó cô mới phản ứng lại là Dụ Bạc đang gọi chú chó lông vàng. Không hiểu sao cô cảm thấy cái tên Bánh Kem này, nghe gần đồng âm với Sữa Bò nhà cô.

“Ngại quá, dọa đến em rồi.” Dụ Bạc vuốt lông chú chó vàng như đang trấn an nó, khi nói lời này với Ngôn Hạ anh tỏ ý muốn xin lỗi.

Dưới cái tay khẽ vuốt ve của Dụ Bạc, chú chó khẽ phát ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, tuy trên mặt nó đầy lông nhưng vẫn khiến người ta thấy được vẻ đáng thương.

Ngôn Hạ của bây giờ sẽ không tức giận với một con chó, cô nhìn Bánh Kem, một chú chó lông vàng lớn như vậy, to gấp mấy lần Sữa Bò nhà cô. Nó đang ngồi trên mặt đất, bộ dáng trông thật đáng thương khiến cho người khác mềm lòng. Cô khom lưng, nhịn không được hỏi: “Tôi không sao, Bánh Kem – bé chó vàng này sinh bệnh rồi sao?”

Bánh Kem lúc này không thút thít nữa, dưới bàn tay của Dụ Bạc, nó dần yếu ớt nhắm mắt lại.

Nghe giọng Dụ Bạc tựa hồ vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lại để lộ vẻ bất an và lo lắng: “Bỗng dưng tối nay nó lại như vậy, tôi còn tưởng là do mấy ngày nay không đưa nó đi dạo.”

Ngôn Hạ chưa từng nuôi chó, nhưng nhìn dáng vẻ nó như vậy vẫn cảm thấy nhất định là Bánh Kem đã sinh bệnh.

“Mấy ngày trước, mèo nhà tôi cũng có bộ dáng như vậy, trông không khác nhau lắm, đều ỉu xìu, buồn bã. Sau đó tôi để bác sĩ xem bệnh, thì ra là nó bị cảm lạnh.”

Dường như Dụ Bạc đã nhớ ra điều gì đó, bàn tay đang vỗ về Bánh Kem dừng một chút: “Mấy hôm trước, lúc Tiểu Trịnh mang nó ra ngoài chơi thì trời đổ mưa.”

Ngôn Hạ nghe vậy, tự nhiên mà nói tiếp: “Nếu nhà anh có rễ bản lam, hãy lấy ngâm nước rồi để nó uống hết, có khả năng bệnh sẽ tốt hơn. Tuy vậy, tốt nhất vẫn nên đưa nó tới bệnh viện kiểm tra một chút.”

Rốt cuộc đây cũng chỉ là suy đoán của cô, vẫn là để bác sĩ khám sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Dụ Bạc hơi nhấp môi một chút, rồi lại mím môi thành một đường, cơ hồ sắp hòa cùng một thể với màu da của anh. Rất nhanh anh đã khôi phục lại bộ dạng thường ngày, nhưng động tác nhỏ ấy vẫn bị Ngôn Hạ nhận ra.

Thời gian cô và Dụ Bạc ở bên nhau không tính là quá dài, chỉ có hai năm. Nhưng đối với một số động tác của Dụ Bạc cô vẫn có thể đoán được ý tứ. Liền ví dụ như bây giờ, Ngôn Hạ biết Dụ Bạc đang cảm thấy có chút bối rối.

Cô không phải người có tính hay vòng vo nên trực tiếp hỏi: “Nhà anh không có sẵn rễ bản lam sao? Nếu không có thì tôi vẫn còn một ít, trở về sẽ đưa cho anh.”

Dụ Bạc nhìn cô một cái, thời điểm cặp mắt đẹp kia nhìn thẳng vào người khác, liền đem đến cho người ta cảm giác từ ánh mắt chuyên chú ấy, trong đồng tử là ảnh ngược của người đó, cả thế giới này đều là người đó.

Ngôn Hạ từng rất thích cách Dụ Bạc nhìn cô như vậy, nhưng hiện tại cô cảm thấy như vậy có chút mất tự nhiên, liền chuyển tầm mắt nhìn qua những chiếc lá và cành cây đã được tu sửa cẩn thận.

Dụ Bạc rũ mắt xuống, thu bàn tay đặt trên đầu Bánh Kem lại, nói cảm ơn với Ngôn Hạ.

Vì thế, thời điểm Ngôn Hạ về đến nhà, Sữa Bò đi lại gần cửa đón cô, lại phát hiện phía sau chủ nhân còn có một người khác, ngoài ra còn có một sinh vật to hơn nó gấp mấy lần. Sữa Bò theo bản năng dựng thẳng lông, hướng về phía chú chó lông vàng kêu to, sau đó nhảy lên ngăn tủ mà nó thường nằm. Có vẻ chỉ khi ở trên chiếc tủ đó nó mới cảm thấy an toàn.

Tầm mắt đang dừng trên con mèo trắng rời sang cái tủ đó. Một chiếc tủ bình thường có ba ô ngăn hình vuông, ngăn cao nhất để rải rác mấy quyển sách, ngăn thứ hai là chút đồ vật nhỏ vụn vặt, ngăn dưới cùng để chiếc máy quay đĩa nhạc màu đen.

Chiếc máy này có vẻ không được sử dụng nhiều lần nên trông vẫn mới tinh, nhưng khi nhìn nó người ta luôn cảm thấy như niên đại của nó đã khá là lâu đời. Dụ Bạc thu hồi ánh mắt, anh khắc chế bản thân đứng ở ngoài cửa chứ không đi vào. Bánh Kem ở bên cạnh cứ cọ cọ vào chân anh, chẳng hiểu vì sao, nó cũng ngồi im bất động chứ không tiến vào.

Thông thường, nếu có khách đứng ở cửa, chủ nhà sẽ để ý và mời khách vào nhà ngồi. Nhưng Ngôn Hạ hình như đã quên mất việc này, cô tìm kiếm trong hòm thuốc một hồi, tìm được rễ bản lam liền đi ra phía cửa, trực tiếp đưa hết cho Dụ Bạc.

Dụ Bạc nhận lấy rễ bản lam, chỉ một động tác tiếp nhận bình thường, không tạo ra thêm hàng động tiếp xúc tay chân nào. Anh nói cảm ơn sau đó cúi người nói với Bánh Kem.

“Chúng ta về nhà thôi.” Dụ Bạc nói với nó bằng giọng điệu ôn hòa.

Đối với chó mèo, từ trước đến nay Dụ Bạc đều rất ôn nhu. Thời còn đi học, đã vài lần cô bắt gặp lúc anh vuốt ve mấy con mèo, động tác dịu dàng và cẩn thận, bởi dưới bàn tay đó là loài động vật rất dễ bị tổn thương. Ngay lúc ấy Ngôn Hạ liền cảm nhận được, anh thích động vật như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng phù hợp với cô. Chỉ là về sau, cô mới phát hiện suy nghĩ của mình thật đơn giản, anh đối với con người lại không hề hòa nhã như vậy.

Đến khi Ngôn Hạ không thấy được bóng dáng của Dụ Bạc và Bánh Kem nữa cô mới đóng cửa lại. Vừa nãy không mời Dụ Bạc vào nhà không phải vì cô quên, ngược lại, thực ra cô nhớ rất rõ ràng. Lần gặp mặt hôm nọ, cô còn không chút khách khí kêu Dụ Bạc đừng thích cô thêm lần nữa, lời này cô đã nói đến thành thạo rồi.

Hiện tại gặp lại nhau không giống với dự đoán của Ngôn Hạ. Hai người họ đáng lẽ ra nên ngượng ngùng chào hỏi, sau đó lại tách ra, tại sao lại biến thành thế này?

Có thể một số người trời sinh đã có năng lực khiến người khác không thể cự tuyệt mình.

Sữa Bò thấy người đi rồi mới từ trên cái tủ nhảy xuống, nó đi hai bước về nơi hay đặt thức ăn cho mèo của nó, rồi lại quay đầu nhìn Ngôn Hạ. Mèo nhỏ thật là thông minh, đã biết cách nhắc nhở Ngôn Hạ chuẩn bị thức ăn cho nó.

Thời điểm cô từng thích Dụ Bạc nhất, cô cũng từng phát cáu và cãi nhau với anh. Nhưng cô sẽ không tức giận với Sữa Bò, cô đi chuẩn bị bữa tối cho nó, sau đó Sữa Bò liền chôn mặt vào cái bát của nó, chậm rì rì mà thưởng thức bữa tối.

Lúc sau, không biết Ngôn Hạ nghĩ gì mà gọi điện hỏi Trình Trác Nhiên về bệnh trạng của Bánh Kem. Trình Trác Nhiên nghi hoặc hỏi lại cô: “Cảm tình em dành cho một con mèo còn chưa đủ sao, còn muốn mua thêm một con chó về làm bạn với nó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN