Liếm Mật - Chương 25: Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Liếm Mật


Chương 25: Chương 25


Ngôn Hạ có một thói quen, khi cô ăn cơm nhất định phải chuẩn bị ly nước bên cạnh, tốt nhất là nước ấm, nếu không cô sẽ cảm thấy ăn không ngon.

Mẹ cô cảm thấy thói quen này của cô không tốt, bà từng quyết tâm muốn giúp Ngôn Hạ thay đổi thói quen này, lúc ấy Ngôn Hạ ngang bướng không chịu thua, nếu trên bàn không có nước ấm, cô dứt khoát một bữa cơm cũng không chịu ăn, thà để bị đói còn hơn.
Cứ để bụng đói tầm hai ba bữa, ba cô nhìn không nổi nữa, vì vậy không quá ba ngày, kế hoạch thay đổi thói quen này vẫn không giải quyết được gì.
Trí nhớ của Dụ Bạc rất tốt, bất kể là ghi nhớ các công thức, hoặc những gì liên quan đến thói quen của Ngôn Hạ, anh đều có thể nhớ rõ không sai một li.

Sau khi Ngôn Hạ và Dụ Bạc chia tay, từng có một đoạn thời gian dài cô rất khó để thích ứng, bởi vì khi ở bên Dụ Bạc, anh luôn sắp xếp tất cả mọi việc đến mức chu toàn nhất.
Ngôn Hạ không cần điều gì khác, cô chỉ cần Dụ Bạc, như vậy là quá đủ rồi.

Thế nên, sau khi chia tay, mỗi ngày cô đều phải tự quen với cuộc sống sinh hoạt một mình.
Người phục vụ bưng nước ấm lên, đặt trong tầm tay của cô.

Ngôn Hạ nâng mắt lên, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn rất nhỏ, nếu không lắng nghe kĩ thì rất giống tiếng nói mớ.
Trong tiệm không có nhiều người lắm nên cực kì yên tĩnh, trông có vẻ không giống với nhà hàng mà giống một quán dưỡng sinh hơn.

Ngôn Hạ nghe được tiếng vang trong trẻo, giòn tan khi chiếc thìa đụng vào miệng bát, bỗng nhiên cô lại rất muốn nghe âm thanh của chiếc chuông gió treo phía trên đỉnh đầu.
Sau đó cô cầm cốc lên uống nước, nơi này ngay cả cốc đựng nước cũng rất tinh xảo, hoa văn trên thành cốc cứ như được phác họa bởi những nét vẽ tinh tế.

Nước trong cốc trong veo, sâu thẳm, đôi lúc còn phản chiếu mờ mờ gương mặt của cô.

Ngôn Hạ chợt nhớ tới, bởi vì hôm nay muốn đưa Bánh Kem ra ngoài nên cô chỉ mới rửa mặt một lát.
Hiện tại, bộ dạng của cô giống y như Bánh Kem, lôi thôi lếch thếch.
Nhưng đã đến lúc này, vậy Ngôn Hạ chỉ có thể vờ như không để ý.
Dùng bữa sáng xong, Bánh Kem cũng trở về nhà, còn quan hệ giữa cô và Dụ Bạc dường như đã kéo gần hơn một chút.

Thật ra hình dung như vậy không được chính xác cho lắm, bọn họ chỉ là trao đổi phương thức liên hệ.
Ngôn Hạ thêm bạn bè với Dụ Bạc, ngẫu nhiên cô còn lướt thấy bài đăng của anh, tỉ lệ ảnh đăng bài trên vòng bạn bè không cao, có thể hơn mười ngày, hoặc thậm chí một tháng mới thêm một bài lẻ loi, trơ trọi.

Nội dung phần lớn đều liên quan đến Bánh Kem, thi thoảng cũng có một vài tấm ảnh phong cảnh nhàm chán.

Anh không muốn khoe ra nhiều sinh hoạt cá nhân của mình với những người khác, những vòng kết nối giữa các bạn bè cũng rất hiếm hoi.
Năm nay khởi đầu không được tốt cho lắm, vừa mới khởi công không bao lâu, trong văn phòng đã có vài người rời đi.

Thực ra, từ đầu đến cuối những đơn hàng của họ đều là làm việc theo nhóm, nếu muốn gây dựng tên tuổi, thì phải tự mình đứng ra nhận dự án và hoàn thành bản thiết kế một mình.

Bởi vậy, mới đầu năm, phòng làm việc bọn họ đã treo tin tức tuyển dụng.
Hạng mục và lịch công việc của Ngôn Hạ chật kín, vô cùng bận rộn, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Khi cô rời khỏi công xưởng cũng đã bốn giờ chiều, mà lúc này khánh hàng mới đang ở nhà chờ cô tới.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thế giới này cũng có ngày lại bé nhỏ đến thế.

Ngôn Hạ không nhận ra khách hàng, ngược lại vị khách hàng này liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Hắn kêu tên cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngôn Hạ cầm đồ thiết kế, thật sự cô không nghĩ ra nổi đã từng gặp vị khách hàng này lúc nào, thẳng đến khi khách hàng nói ra tên mình, là lớp trưởng hồi học cấp 3.
Cô tỏ ý xin lỗi mà cười cười, nói: “Thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra kịp.”
Câu này cũng không tính là nói dối, đối với lớp trưởng, Ngôn Hạ chỉ có ấn tượng sâu sắc với việc hắn còn trẻ nhưng đã bạc tóc, mà người trước mặt này, có thể nói là không nhìn ra một sợi tóc bạc nào.
Nhận ra bạn học cũ, lớp trưởng mở lời, hàn huyên vài câu về quá khứ và hiện tại.

Sau đó hắn hỏi Ngôn Hạ có tham gia buổi họp lớp vào tháng sau hay không.
“Lúc trước luôn không có cách để liên hệ được với cậu, cho nên mới không gửi lời mời…” nói đến đây, lớp trưởng hơi ngừng một chút, câu chuyện lại rẽ sang hướng khác, “Họp lớp lần này là mình và Ngô Gia Trác cùng nhau tổ chức, các cậu hồi ấy không phải rất thân sao, hình như cậu ấy cũng không có phương thức liên lạc với cậu.”
Ngôn Hạ gật đầu, sau một hồi câu chuyện cũng nhạt dần.
Lớp trưởng cũng không câu nệ quá nhiều, hắn liền quay lại vấn đề ban đầu, muốn mời Ngôn Hạ cùng đi họp lớp.

Cô ghì chặt vài nét bút lên bản vẽ, úp úp mở mở nói sẽ xem xét thời gian, ý ngầm là sẽ không đi.

Vì sao phải lãng phí thời gian tụ họp cùng một đám người không hề quen biết, quá mệt mỏi.
Nhưng lớp trưởng vẫn nhiệt tình như cũ, nhắn lại thời gian và địa điểm cho cô.
Sau khi Ngôn Hạ bàn xong về phương án thiết kế, lúc ra về, cô nhìn lại địa điểm lớp trưởng gửi tới, là một chỗ khá quen mắt, quán bar của Trần Văn.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không có gì kì quái, nếu lớp trưởng nói hắn và Ngô Gia Trác cùng tổ chức, vậy xét theo quan hệ của Ngô Gia Trác và Trần Văn thì tổ chức ở nơi đó cũng chả có gì là lạ.
Buổi tụ họp lớp trưởng nói, cuối cùng Ngôn Hạ vẫn không đáp ứng, thời đại ngày nay người ta có quá nhiều lí do để giải thích vì sao không tham gia một buổi tụ hội, lí do này nọ, thậm chí cũng không cần phải lo lắng suy nghĩ.

Một câu công việc bận, chỉ vậy thôi đã dễ dàng chặn được hết mấy câu hỏi khác.
Chẳng qua, Ngôn Hạ cũng không hề nói dối, cường độ công việc của cô quá nhiều, ngay cả số lần và thời gian chơi cùng Sữa Bò cũng dần giảm bớt.

Thật sự không nhớ rõ, lần gần nhất cô ôm Sữa Bò là bao giờ.
Mãi cho đến khi phần lớn thiết kế trong tay Ngôn Hạ giao phó xuống dưới, cô mới rảnh rỗi hơn, Trình Trác Nhiên lập tức kéo cô tới quán bar.
Mấy ngày vừa qua Ngôn Hạ bận đến trời đất tối sầm, phải uống cà phê liên tục để giữ tỉnh táo, giờ đột nhiên được thoát li ra khỏi môi trường làm việc, cô lại cảm thấy có chút không quen.

Trình Trác Nhiên đưa cho cô một ly rượu, giữa những ánh sáng rực rỡ, ly rượu tỏa ra ánh tím vô cùng bắt mắt.
Lúc nhân viên pha chế đưa rượu cho Ngôn Hạ, cô nhìn thoáng qua hắn, cảm thấy anh nhân viên tóc vàng này nhìn có hơi quen mắt.

Sau khi có ý nghĩ này, cô lại cảm thấy cách trang trí của quán bar này cũng rất quen thuộc.
Nhưng Ngôn Hạ chắc chắn mình chưa từng đến quán bar này, quán bar tên là Phóng Túng, cái tên đặc sắc như vậy, nếu cô đã từng tới vậy nhất định sẽ nhớ rõ ràng.
Mà cái hôm công ty cô đi tăng hai ở quán bar của Trần Văn, nơi đó cũng có một cái tên gần tương tự với chỗ này, tên rất thú vị, gọi là “Hưởng Lạc”.

Phóng túng và hưởng lạc, đúng là cực kì phù hợp với chủ đề chính ở nơi này.
Trình Trác Nhiên không chỉ gọi rượu cho riêng mình, hắn cũng gọi cho Ngôn Hạ chút rượu, sau đó còn chỉ vào một ly, nói với phục vụ muốn mời nữ ca sĩ đang hát trên đài kia một ly.

Tuy rằng cách trang trí, bày biện và thậm chí là người pha chế trông cũng khá giống nhau, thế nhưng bầu không khí trong hai quán bar “Phóng Túng” và “Hưởng Lạc” này lại cực kì bất đồng, “Hưởng Lạc” càng náo nhiệt thì “Phóng Túng” càng thanh tịnh.
Tựa như lúc này, cho dù đã tới thời điểm sinh hoạt về đêm, khách cũng không tính là ít, nhưng quán bar vẫn có vẻ yên tĩnh như cũ, chỉ có nữ ca sĩ trên sân khấu đang gảy đàn guitar, hát lên ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng, giọng hát kì ảo như có như không.
Trình Trác Nhiên nhỏ giọng nói chuyện với Ngôn Hạ, hắn đối với vị nữ ca sĩ này chính là vừa gặp đã yêu.
Hóa ra mang cô đi giải sầu là giả, tới gặp người trong lòng mới là thật.
Ngôn Hạ nghĩ đến buổi liên hoan hôm đó, nữ đồng nghiệp cũng thích chàng ca sĩ trong quán bar, còn kéo cô đi cùng vì muốn xin WeChat.

Nhưng về sau, cô cũng không nghe nói hai người đó có thêm quan hệ gì, cũng chỉ đến vậy thôi.

Cô uống một ngụm trong ly rượu, hương vị cũng giống với vẻ bề ngoài của nó, ê ẩm, ngọt ngào và mang theo vị cồn nhàn nhạt.
Có lẽ đã lâu không uống rượu, sau hai ba ngụm cô đã cảm thấy hơi say, một tay cô nâng ly rượu, rồi lắc lư chất lỏng xinh đẹp trong ly.

Cô đưa ra chủ ý với Trình Trác Nhiên: “Anh có thể bao cả gian quán bar này, sau đó để cô ấy hát cho anh nghe, nơi này chỉ có hai người các anh, lại chuẩn bị thêm hoa tươi và ngọn nến, nhất định cô ấy sẽ động lòng.”
Trình Trác Nhiên cực kì ghét bỏ ý tưởng của cô, nói rằng làm vậy quá thô tục, không nuốt nổi.
“Bằng thủ đoạn theo đuổi người khác kiểu này, lúc trước làm sao mà em cưa đổ nổi học bá của khối vậy, nghe nói đó còn là đóa hoa tuyết trắng cao ngạo nữa chứ.”
Trình Trác Nhiên từng nghe nói qua về đoạn tình cảm lúc trước của Ngôn Hạ, nhưng chỉ biết đoạn tình cảm đó đã chấm dứt vào thời cấp 3, đối phương là một người phẩm chất tốt, học tập giỏi, là một học sinh ngoan, không thể kiếm ra nhiều người tốt như vậy đâu.
Ngôn Hạ đã uống được nửa ly rượu, loại đồ uống có mùi hoa quả này quả thực làm người ta phải đắm say, cô dùng chiếc dĩa bạc xắn một miếng bánh kem ngàn tầng vị xoài vừa được bưng lên.

Thật kì lạ, một quán bar mà còn phục vụ cả bánh ngọt, hơn nữa thoạt nhìn thì vẻ ngoài rất tinh xảo và đẹp mắt.
Cô đã thoáng có chút men say, cắt nhỏ miếng xoài bên trên, rồi đưa vào miệng.
“Em theo đuổi anh ấy, hồi đó là do em lì lợm la liếm theo đuổi, liệt nữ sợ triền lang*…” Ngôn Hạ chống tay lên đầu, tóc mái rũ xuống đã che bớt đi ngũ quan của cô, “Những cái này hẳn là nên nói như vậy.”
(*liệt nữ sợ triền lang: là một câu tục ngữ của TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì vẫn sợ đàn ông lì lợm đeo bám, nhưng trong câu này thì hiểu theo ý ngược lại nha.)
“Đó là cách em tự hình dung ư?” Trình Trác Nhiên hỏi.
Một bài hát đã gần kết thúc, nữ ca sĩ trên đài vén mái tóc ngắn hơi xoăn ra sau tai, đến nốt cuối cùng vừa hạ xuống, cô ấy cởi đàn guitar đeo chéo trên vai xuống.

Trình Trác Nhiên thúc giục người phục vụ đem rượu tới đó, đưa cho nữ ca sĩ.

Không còn ai biểu diễn, quán bar bật nhạc tự động lên, vẫn cái làn điệu nhu tình ấy.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Hai mắt Trình Trác Nhiên nhìn chằm chằm nữ ca sĩ không rời, cô gái với dáng người cao gầy mảnh khảnh, một thân váy dài ngũ sắc.

Người phục vụ đưa ly rượu ra đúng thời điểm khi nữ ca sĩ vừa bước xuống đài.

Nữ ca sĩ đưa đôi mắt hẹp dài nhìn về hướng này, rồi bỗng nhiên mỉm cười với Trình Trác Nhiên.
Cô ấy nhận ly rượu kia.
Trình Trác Nhiên kích động đến mức giọng nói cũng thay đổi, tuy nhiên ngoài mặt hắn chỉ bình tĩnh cười và nhìn lại nữ ca sĩ kia.

Nhưng sau lưng, hắn nói không ngừng được mồm với Ngôn Hạ: “Nhìn thấy không nhìn thấy không, cô ấy nhận rượu của anh, nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô ấy cũng nhận rượu của anh.”
Hệt như thiếu niên trẻ tuổi lần đầu rơi vào tình yêu.
Ngôn Hạ chia phần bánh mousse kia ra thành nhiều miếng nhỏ, không chút để ý nói: “Vậy anh còn đứng đây làm gì, còn không mau thừa thắng xông lên?”
Trình Trác Nhiên thấy lời cô nói cũng có đạo lí, vì vậy liền đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó tiến về phía nữ ca sĩ kia.

Khó trách hôm nay còn mặc cả tây trang a.
Quán bar yên ắng chợt truyền đến mấy tiếng ồn ào, trong một bầu không khí vốn tĩnh lặng thì âm thanh này có vẻ hơi đột ngột.
Ngôn Hạ nhìn về phía cửa trước, một đoàn người vừa tiến vào, cả nam lẫn nữ, nhưng anh mắt cô rất tốt, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người đi đầu.
Khách hàng của cô, cũng là lớp trưởng hồi cấp 3.

Mà một người khác, Ngôn Hạ hơi hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá, là Ngô Gia Trác, ngũ quan của hắn vẫn không thay đổi, chỉ là nhiều thêm vài phần thành thục.

Thanh âm bọn họ nói chuyện càng rõ ràng hơn sau khi tiến vào quán bar.
Có cô gái hạ giọng nói chuyện: “Nơi này yên lặng quá, phong cách hoàn toàn khác so với “Hưởng Lạc”.
Ngô Gia Trác một bên vẫy tay gọi phục vụ lại gần, một bên nói chuyện với cô gái này: “Trần ca đã đặc biệt dành riêng một phòng cho chúng ta, chắc chắn sẽ tận hứng.”
Ngôn Hạ từ đối thoại của bọn họ nghe ra một chút manh mối, có thể gian quán bar này có liên quan đến Trần Văn.

Cô xoay người, tiếp tục ăn từng miếng từng miếng nhỏ loại bánh yêu thích, thỉnh thoảng lại uống thêm ngụm rượu, chờ đến lúc ăn gần hết khối bánh, một ly rượu kia cũng đã uống hết.
Nhân viên pha chế hỏi cô có muốn thêm một ly nữa hay không.
Ngôn Hạ cảm giác được mình đã say, nhưng ý thức của cô vẫn rất rõ ràng, cô rõ ràng nghe được chính mình vừa nói điều chế viên cho thêm một ly nữa.

Có lẽ là do màu sắc xinh đẹp của những ly rượu này quá mê người, cũng có thể là do gần đây áp lực quá lớn, muốn cho bản thân một khoảng thời gian để phóng túng.
Nhân viên pha chế rượu rồi lại đặt xuống trước mặt cô một ly khác.
Khi Ngôn Hạ bưng rượu lên, khóe mắt lại bắt gặp người đàn ông vừa bước vào quán bar.
Cả người giống như mang theo làn sương trắng trong trẻo, cho dù lẫn vào trong đám người, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Ngôn Hạ nói với nhân viên pha chế: “Anh điều chế cho tôi một ly rượu, đưa cho anh ấy.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN