Băng Đế
Quyển 1 - Chương 38: Vác đỉnh, ba trăm vòng
Vệ Tử Kì nghe thấy Tô Phong nói vậy, tí thì đái ra quần. Bây giờ, hắn đang hối hận vì đã trêu phải tên tiểu sát thần này.
Vệ Tử Kì lắp ba lắp bắp nói:
– Sư..Sư đệ! Xin đệ hãy tha cho ta, đệ có yêu cầu gì ta đều đáp ứng hết.
Nghe thấy Vệ Tử Kì nói như vậy, Tô Phong xoa cằm rồi nói:
– Thật không?
– Thật!
Vệ Tử Kì trả lời ngay lập tức, vì cái mạng sống của mình, giờ Tô Phong bắt hắn làm cái gì thì hắn phải làm cái đấy. Tô Phong thấy hắn sợ hãi như vậy, thì cũng chẳng thèm trêu hắn nữa. Nghiêng mặt, Tô Phong nhìn hắn rồi nói:
– Đêm nay ngươi thấy gì không?
Nghe Tô Phong nói vây, Vệ Tử Kì nhanh miệng trả lời:
– Đêm nay ta đi ngủ từ sớm, nên chẳng biết gì cả!
Thấy hắn biết điều như vậy Tô Phong cũng lười làm khó hắn. Đuổi hắn ra khỏi phòng, Tô Phong cài chặt cửa phòng, ngồi lên giường, nuốt một viên nguyên linh đan cực phẩm, hai tay cầm một viên linh thạch, bắt đầu tu luyện.
Nguyên linh đan, phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm bốn loại. Trong đó hạ, trung, thượng tam phẩm nguyên linh đan tăng cường Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kì ba giai đoạn tu vi.
Hư Thiên Tông Tiên Thiên cảnh đệ tử phân chia đơn dược với hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ba loại nguyên linh đan làm chủ.
Nguyên linh đan cực phẩm, hàm lượng linh khí so với thượng phẩm nguyên linh đan còn cao hơn một bậc, cần phải có tử nguyên hoa, linh tâm thảo, hoàng tinh chi hoàn toàn trưởng thành mới có thể luyện ra. Ba loại dược thảo này muốn trưởng thành hoàn toàn, cần mất năm trăm năm, đâu có nhiều dược thảo hơn năm trăm năm như vậy để người ta hái?
Cho nên, ngay cả một đại tiên tông như Hư Thiên Tông cũng không luyện được bao nhiêu, trừ phi là đệ tử tu vi đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, có cống hiến cho tông môn mới có tư cách được một hai viên, tu sĩ còn lại, đến nhìn còn không được nhìn.
Nguyên linh đan hạ phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, cần ba tháng mới được phân cho một viên, trung phẩm nguyên linh đan, đệ tử Tiên Thiên cảnh trung kỳ, bốn tháng rưỡi mới được phát một viên, nguyên linh đan thượng phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, sáu tháng mới phát một viên.
Mặc dù phân chia dựa theo tiêu chuẩn, số lượng đệ tử Hư Thiên Tông lên tới vài ngàn, số lượng đơn dược cần thiết cũng là một con số không nhỏ, huống hồ, còn có không ít đệ tử ưu tú, số lượng tài nguyên được phân chia trên thực tế còn cao hơn tiêu chuẩn rất nhiều, và còn bao nhiêu trưởng lão, tài nguyên phân phối của họ, nhiều hơn đệ tử ưu tú.
Tô Phong bây giờ cảnh giới đã là Trúc Cơ hậu kì, ngang bằng với Thần Hải cảnh Kim Đan kì. Mạc dù Tô Phong biết luyện đan, nhưng vẫn chưa thể luyện được đan dược ngang với cảnh giới của hắn, nên đành phải dùng tạm Nguyên linh đan cực phẩm của Tiên Thiên cảnh.
Một tiên tông lớn tiêu hao tương đối đáng sợ, cần phải tiêu hao rất nhiều đan dược, linh thảo cần thiết cũng rất nhiều, vườn linh dược của Bách Thảo Phong có lẽ phải vài chục, nhưng, cho dù là luyện chế đan dược cho tu sĩ Tiên Thiên cảnh thì cũng phải cần hai trăm năm, linh thảo trong vườn linh dược, bất luận thế nào, cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của cả một tiên tông đại phái, nên cách một khoảng thời gian, lại phải phái người đi Đông Hoang, chuyên môn hái thuốc.
Bởi vậy, mặc dù đệ tử Hư Thiên Tông, tài nguyên nhiều hơn so với tu sĩ bình thường, nhưng, vẫn chưa thể đạt đến tiêu chuẩn thực sự mà họ cần, cho dù là đệ tử ưu tú nhất, cũng phải buồn phiền bì không đủ tài nguyên tu luyện.
Tô Phong thì không giống thế. Trong Càn Khôn Trạc của hắn có một lượng lớn nguyên linh đan cực phẩm, nhiều đến nỗi một mình hắn dùng không hết, bởi vì, hắn đã thu vườn linh dược trong Hạo Thiên động phủ làm của riêng, đó là vườn linh dược cổ lão có tuổi đời hơn ngàn năm, ngay cả linh dược cao cấp cũng trưởng thành, như hoàng huyết thảo, tử nguyên hoa, linh tâm thảo các loại linh dược trung cấp đều đã lớn đến mức không thể lớn thêm được nữa.
Mặc dù Tô Phong là hạ phẩm tiên căn, so với những đệ tử ưu tú, tiên căn kém hơn rất nhiều, nhưng bởi vì có kinh nghiệm và tài nguyên dùng không hết, nên tốc độ tu luyện khiến những tu sĩ có tiên căn thượng phẩm nhìn tốc độ tu luyện của Tô Phong cũng phải âm thầm thất sắc.
Cảm nhận chân khí trong người so với hôm qua hình như lại có chút biến hóa, hùng hậu hơn, khiến người ta cảm thấy sức mạnh càng mạnh hơn.
Thời gian rèn luyện lại bắt đầu, nghe tiếng chuông báo hiệu, Tô Phong nhanh chóng xuống giường, ra ngoài sân.
Bài tập hôm nay không có gì khác biệt so với hôm qua, giờ mão một khắc đến giờ thìn một khắc, vẫn là rèn luyện cơ bắp, vác đỉnh ngàn cân, chạy mười vòng quanh Bách Thảo Phong.
Qua một đêm nghỉ ngơi, mọi mệt mỏi của hôm qua đã tan biến hết, trải qua kinh nghiệm lần đầu, hôm nay tốc độ của mọi người so với hôm qua nhanh hơn một chút, mới nửa canh giờ, nhóm mười người của Tô Phong đã chạy xong, quay trở về điểm xuất phát.
Vệ Tử Kì gật đầu, có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, nói:
– Hôm nay không tệ, nghỉ ngơi một chút, rửa ráy mặt mũi rồi đi ăn sáng, sau đó tiến hành luyện thuật pháp.
– Vệ sư huynh.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Cực đột nhiên lên tiếng nói:
– Đệ có chuyện muốn nói.
Vệ Tử Kì quay người:
– Nói…
Hoàng Phủ Cực liếc nhìn Tô Phong, nói:
– Hôm này lúc tập luyện, đệ thấy Tô Phong không chạy mà dùng pháp khí phi hành, đệ tin, không chỉ có mình đệ nhìn thấy, các sư huynh đệ, mọi người có nhìn thấy không?
– Ta nhìn thấy, hắn dẫm lên một thanh phi kiếm, ăn bớt mấy vòng, Vệ sư huynh, nhất định phải trừng phạt hắn.
Đặng Phi lập tức lên tiếng phụ họa.
– Vệ sư huynh, đệ cũng nhìn thấy, có một lần hắn vừa hay bay qua đầu đệ.
Dương Vũ cũng lên tiếng.
– Đệ nhìn thấy…
– Đệ cũng nhìn thấy.
– Vệ sư huynh, theo quy định tông môn, tội lười biếng phải hạ cấm chế phi hành, bắt Tô Phong vác đỉnh ngàn cân, chạy một ngày, cho đến khi bọn đệ học xong luyện đan thuật…
…
…
Sáu huynh đệ cùng đội đều lên tiếng ủng hộ Hoàng Phủ Cực.
Huynh đệ Hoàng Phủ Cực, Hoàng Phủ Hạo đúng là bản lĩnh thật, trưởng lão có Văn Sư Hào, sư huynh có Vệ Tử Kì, bây giờ lại sư huynh đệ cùng nhập môn cũng đứng về phía bọn chúng, hướng nòng pháo về phía Tô Phong.
Chín người sau khi lên tiếng, miệng tủm tỉm cười, bụng thầm nghĩ: Chín người cùng bảo có, cho dù ngươi không bay thì cũng phải bay…
Nhưng, không như Hoàng Phủ Cực nghĩ, Vệ Tử Kì sau khi nghe bọn chúng nói xong, không lập tức nổi giận lôi đình bắt Tô Phong vác đỉnh ngàn cân chạy tiếp mà quay sang Tô Phong hỏi:
– Tô sư đệ, họ nói có đúng không?
Hoàng Phủ Cực trừng mắt, bụng thầm nghĩ: Ngươi nghĩ hắn sẽ nói đúng hay sai? Bắt hắn vác đỉnh ngàn cân chạy là được rồi, hạ cấm chế cấm bay trên người hắn, bắt hắn chạy một ngày, chín người chúng ta đều nói hắn bay thì là có bay, hỏi làm quái gì nữa?
Tô Phong mỉm cười, lắc đầu nói:
– Không đúng, đệ không có bay.
– Ta nói có là có, chín người bọn ta cùng nhìn thấy, không lẽ là giả?
Hoàng Phủ Cực lớn tiếng quát.
– Hoàng Phủ Cực…
Hoàng Phủ Cực chưa dứt lời thì Vệ Tử Kì đã bất ngờ rống lên một tiếng, giọng còn lớn hơn, nói:
– Lúc nãy ta đã quan sát rất kĩ, Tô Phong sư đệ nói đúng, đệ ấy không hề bay, là chín người các ngươi nói dối. Chắc các ngươi cũng biết, tội vu oan cho sư huynh đệ đồng tông theo quy định sẽ bị trừng phạt thế nào chứ?
Không phải chứ? Vệ Tử Kì ăn nhầm thuốc sao?
Hoàng Phủ Cực ngạc nhiên nhìn Vệ Tử Kì, tám người còn lại cũng ngạc nhiên không kém, Vệ Tử Kì đang đứng về phía Tô Phong?
Tô Phong cười nói:
– Theo quy định tông, tội vu an sẽ bị trừng phạt như sau…
Vệ Tử Kì nghe vậy, lập tức nói:
– Hoàng Phủ Cực, Dương Vũ, Đặng Phi,… chín người các người vu oan cho Tô sư đệ sử dụng pháp khí phi hành trong lúc luyện tập, phạt hạ cấm chế phi hành, vác đỉnh ngàn cân chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong, hoàn thành trong vòng một ngày.
Không nhầm chứ? Hoàng Phủ Cực tròn mắt kinh ngạc, nói:
– Vệ sư huynh, đệ… Đệ là Hoàng Phủ Cực.
Vệ Tử Kì liếc nhìn Hoàng Phủ Cực, nói:
– Ngươi là cái gì? Vi phạm quy định tông môn thì phải chịu phạt, cho dù là ai cũng không được miễn.
Hoàng Phủ Cực giật mình, nghĩ thầm:
“Hừ, hắn có bị điên không vậy? Dám nổi giận với mình?”
– Vệ sư huynh, ca ca đệ là thiên tài số một Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Hạo, thúc thúc đệ là trưởng lão Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Nham…
Thấy sắc mặt Vệ Tử Kì vẫn rất bình thản, không hề có vẻ như đang trêu đùa, Hoàng Phủ Cực rối trí, bê cả ca ca và thúc thúc của mình ra.
– Dù là con trai tông chủ, vi phạm quy tắc tông đều bị trừng phạt.
Tô Phong nói.
– Tô sư đệ nói đúng.
Vệ Tử Kì lớn tiếng nói:
– Chín người các ngươi, vu oan cho đồng môn, theo quy định, phạt hạ cấm chế cấm bay trên người, vác đỉnh ngàn cân, chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong trong vòng một ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!