Trong suy nghĩ của hắn, Thạch Kha có tính cách của tiểu thiếu gia, sẽ náo loạn đến mức hận không thể chọc thủng luôn bầu trời.
Có lẽ là vì quen được cha mẹ cưng chìu, Thạch Kha xưa nay muốn cái gì sẽ chủ động đi chiếm lấy, lúc đầu Tần Thâm đối với loại tiểu thiếu gia này vô cùng có thành kiến.
Gia đình hắn không như vậy, cha mẹ đều là giáo viên, đối với hắn rất nghiêm khắc chuẩn mực.
Từ nhỏ đã dạy hắn phải học thật giỏi, làm người phải đi ngay ngồi thẳng.
Phản nghịch lớn nhất của hắn có lẽ là xu hướng tình dục, nhưng ở phương diện này, hắn xưa nay rất kín đáo, sẽ không quen bạn trai, chỉ âm thầm yêu thương người khác.
Thạch Kha và hắn là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cậu làm càn lớn mật, buông thả tùy hứng. Từ khi bắt đầu, cậu đã đột ngột chen vào giữa hắn và Cao Huân, lấy danh nghĩa bạn bè, nhưng trong mắt rõ ràng có mục đích.
Hai người có xu hướng tình dục giống nhau, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, đã biết rõ thuộc tính của nhau rồi.
Thạch Kha biết hắn cong, cũng là người cong đầu tiên mà hắn gặp.
Hắn có thiện cảm với Cao Huân, tình cảm vô cùng mơ hồ, lại bị đè nén, không tùy tiện thể hiện ra ngoài.
Cao Huân quen bạn gái, hắn dĩ nhiên sẽ khổ sở, còn uống rất nhiều rượu, đó là lần đầu tiên hắn uống rượu, cũng là lần đầu tiên làm càn.
Mãi đến lúc say mèm, ở trong công viên nhỏ kia, Thạch Kha vừa cười vừa dạy hắn hút thuốc, sau đó hôn hắn.
Phản ứng đầu tiên của Tần Thâm là đờ người ra, không tin được, khiếp sợ, tức giận, sau đó những cảm giác khác mới tuôn ra.
Thuốc lá nghẹn trong cổ họng hơi ngưa ngứa, đầu lưỡi mềm mại đến khó tin, sợi tóc mát lạnh của Thạch Kha quét lên mặt hắn, như hoa bị mưa xối ướt, tỏa ra mùi hương man mát.
Hết thảy đều bị phóng đại lên, kể cả nhịp tim dồn dập của hắn.
Hắn mạnh mẽ đẩy Thạch Kha ra, mu bàn tay che lại miệng mình, tức giận đến mức mắt cũng đỏ lên.
Thạch Kha nhìn vẻ mặt hắn, nụ cười trên mặt chậm rãi phai đi. Cậu đưa tay ra định chạm vào hắn, Tần Thâm không chút do dự đẩy tay cậu ra.
Hắn rất dùng sức, tiểu thiếu gia da mềm thịt non, trong nháy mắt đã đỏ ửng.
Hắn nhìn thấy Thạch Kha không cười nữa, đôi mắt cũng không còn vẻ buông thả mà thường ngày hắn không ưa.
Không hiểu sao, hắn thấy hối hận. Hắn sức lực lớn, vừa nãy hẳn là cậu rất đau. Thạch Kha tên này xưa nay không nghiêm chỉnh, hắn tính toán với cậu chuyện này làm gì.
Tần Thâm mấp máy môi, vừa định nói chuyện, miệng tiểu thiếu gia lại cong lên, lộ ra một nụ cười hờ hững.
Thạch Kha phẩy phẩy tay, thở hắt ra, có chút ghét bỏ nói: “Cậu sợ cái gì, không phải chỉ hôn một chút thôi sao?”
Tần Thâm đem lời nói đã đến miệng nuốt xuống, hắn lại nghe Thạch Kha nói: “Đừng nói là cậu nghĩ tôi thích cậu mới hôn cậu nha.”
Tần Thâm nhíu mày, trên môi hắn còn lưu lại cảm giác của nụ hôn vừa nãy, mà người hôn hắn lại dùng ngữ khí đùa bỡn mà nói: “Cậu đừng hiểu lầm, người tôi thích là Cao Huân.”
“Cậu ấy so với cậu đẹp trai hơn, cao hơn, còn thú vị hơn.”
“Tôi không thích cậu, cậu quá nhàm chán.”
“Cậu xem, mới hôn một chút, đã lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Chơi không vui gì cả.”
Tần Thâm trầm mặc một lúc lâu, mới khàn khàn nói: “Tôi không muốn chơi với cậu, cậu đi tìm người khác mà chơi.”
Hắn không quan tâm Thạch Kha lôi kéo hắn làm gì, nhanh chân rời khỏi công viên nhỏ kia.
Hắn biết, hắn vô vị bao nhiêu, tẻ nhạt bao nhiêu.
Kỳ thực không cần tiểu thiếu gia nói, hắn cũng biết người ta không thích hắn.
– —–
Cẩu huyết chưa =))))))))