Tần Thâm mở đề bài ra, một câu cũng không làm nổi. Trong lòng hắn rất phiền, đang cố kìm nén ngọn lửa.
Lúc này có một giọng nữ gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ, dần dần, nơi đó tụ thành một đám người.
Lần nào cũng vậy, sau khi Thạch Kha đến, sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tần Thâm lấy tai nghe ra, tiếng nhạc tiến vào trong tai, nỗ lực đánh đuổi tiếng ồn.
Kỳ thực âm nhạc so với tiếng nói chuyện cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất âm nhạc sẽ không phân tán sự chú ý của hắn.
Bút chì viết vài nét trên cuốn vở, một thân thể nhích lại gần.
Người giữa đám đông không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một cái đầu nặng nặng gác lên vai hắn, đưa tới một mùi thơm nhàn nhạt.
Khá giống mùi bơ, rất ngọt.
Lông mày Tần Thâm nhíu lại, nắm chặt bút.
Tai nghe bị người kéo xuống, âm nhạc xa dần, hiện thực như bị phóng đại lên, cứ như mùi thơm lúc nãy, tràn vào trước mặt hắn.
Thạch Kha thản nhiên nhét tai nghe vào tai mình, cánh tay ôm lấy vai hắn, nói: “Để tôi nghe thử xem Tần học bá thường nghe nhạc gì.”
Tần Thâm không né không tránh, chỉ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Ba, hai, một, chuông reo.
Giờ nghỉ đã kết thúc, đã đến giờ lên lớp.
Thạch Kha thở dài một tiếng, thân thể lùi về phía sau, tai nghe dao động mà trở lại, đong đưa chạm vào đồng phục của hắn.
Thạch Kha lười nhác thẳng eo, định rời đi. Cậu không phải học sinh lớp này.
Cậu tạm biệt từng người, chỉ có Tần Thâm là không. Bởi vì Tần Thâm không thèm nhìn cậu.
Thạch Kha đi rồi, Cao Huân tiến tới, thấp giọng hỏi bọn họ có phải lại cãi nhau không, sao hắn lại không để ý đến Thạch Kha.
Tần Thâm không ngẩng đầu lên: “Không có.”
Đúng là không có thật, nhưng Cao Huân có vẻ không tin tưởng lắm.
Tần Thâm cũng không giải thích, có một số chuyện không cách nào mở miệng được.
Cao Huân lấy di động ra, trên mặt lại xuất hiện nụ cười vu vơ. Tần Thâm liếc một chút liền biết Cao Huân vừa nhắn tin cho bạn gái, không định chăm chỉ lên lớp học.
Chỉ sợ tháng sau thi xong, thứ bậc sẽ rớt xuống ngang lớp của Thạch Kha.
Trong lòng hắn có nhiều mục đích, tay viết liên tục, không bao lâu đã chép xong quyển tập kia.
Điện thoại di động trong túi quần chấn động vài lần, cảm giác chấn động từ túi quần mỏng manh truyền đến đùi.
Một hồi, lại một hồi.
Tần Thâm dời mắt khỏi thầy giáo trên bục giảng, lấy điện thoại ra, mặt không đổi sắc liếc nhìn màn hình.
Cao Huân ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang, trợn to mắt.
Hắn xưa nay không xem tin nhắn trong giờ học. Cao Huân giật mình.
Mặc kệ Cao Huân bên cạnh nói gì, Tần Thâm đều không để ý tới.
Hắn tiếp tục ghi chép, chỉnh sửa, nghe giảng bài.
Lúc chuông tan học vang lên, hắn cẩn thận cuộn tai nghe lại, bỏ vào túi quần.
Cao Huân hỏi hắn đi đâu, hắn bảo đi vệ sinh một chút.
Hắn không đi vệ sinh mà chuyển hướng sang cửa thang bộ, đi xuống ba tầng lầu.
Đi hết một đoạn hành lang, có một cái hồ nhỏ, phía sau hồ là một rừng cây nhỏ.
Lúc hắn đến, Thạch Kha đang dựa vào một thân cây chơi điện thoại di động, liếc mắt thấy hắn đến mới mỉm cười: “Đến rồi à.”
Tần Thâm đi tới: “Một phút nữa là vào học, cậu gọi tôi đến đây làm gì.”
Thạch Kha lập tức trả lời: “Cậu lúc nãy không để ý đến tôi.”
Tần Thâm: “Đã tán gẫu với cậu rất nhiều.”
Thạch Kha tiến đến, ôm eo hắn: “A Thâm, phía sau của tôi đau quá.”
Thân thể Tần Thâm cứng ngắc, cuối cùng cũng coi như mất đi vẻ mặt lạnh nhạt lúc nãy. Hắn cẩn thận đưa tay đỡ lấy eo Thạch Kha, nhẹ nhàng xoa xoa: “Thuốc đâu?”
Thạch Kha: “Đắng.”
Tần Thâm lạnh nhạt nói: “Lần này không uống, sau này cũng đừng gọi tôi.”
Dứt lời hắn quay đầu định đi, Thạch Kha tức giận: “Cậu có lương tâm không, tôi đau sắp chết, cậu còn nói tôi như vậy.”
Tần Thâm dừng bước, quay đầu, trực tiếp cõng người trên lưng.
Thạch Kha sợ hết hồn: “Cậu làm gì vậy?”
Tần Thâm: “Đi phòng y tế.”
Thạch Kha: “Cậu điên rồi! Tôi như vậy làm sao đi phòng y tế.”
Tần Thâm không bị lay động, đem Thạch Kha không ngừng chống cự nâng lên lưng một chút: “Ngoan, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
Thạch Kha rốt cục thở phào một hơi.
Tần Thâm lại nói: “Lần sau không làm nữa.”
Thạch Kha: “Chờ chút, có lẽ cũng không đau như vậy, tôi cảm thấy vẫn ổn… Thật sự, cậu thả tôi xuống, tôi bây giờ vẫn còn chạy nhảy được…”
Tần Thâm: “Yên lặng một chút.”
Thạch Kha: “…”
Tần Thâm: “Tan học mua bánh kem cho cậu.”
Thạch Kha: “Cậu đang dỗ con nít à?”
Tần Thâm: “Cậu không phải con nít sao?”
Thạch Kha: “Cậu có thể làm loại chuyện đó với một đứa con nít?”
Tần Thâm: “…”
Thạch Kha nở nụ cười, Tần Thâm không thể làm gì khác hơn là thở dài, cũng chầm chậm nở nụ cười.
Chuông vào học vang lên.
Tần Thâm cúp học, lần đầu tiên.
– HOÀN-