« Xuất Thế » bắt đầu quay cảnh trong nhà trước. Bạch Trường An và Bạch Khởi Phong đều là trẻ bị vứt bỏ, được sư phụ là Bạch Bình Tiên nhặt về nuôi lớn.
Bạch Trường An lớn hơn Bạch Khởi Phong sáu tuổi, nhiều khi đều là sư huynh y chăm sóc cho sư đệ.
Lúc hóa trang, Phó Húc nói đùa rằng đóng phim thật tốt, mình đã là ông chú 31 rồi còn có thể quay lại thời trẻ, một lần nữa 18 tuổi.
Bên cạnh có Tạ Thời Dã cũng đang hóa trang, y nghe vậy thì nhìn Phó Húc trong gương một chút. Phó Húc phải dán tóc giả, đuôi lông mày cũng bị vẽ cao lên, đi vào tận tóc mai, đuôi mắt cũng được vẽ một chút, thiếu đi mấy phần trầm ổn, lại nhiều thêm mấy phần gian tà, nhưng vẫn rất đẹp.
Phó Húc phát hiện ra ánh mắt của Tạ Thời Dã, nhìn lại, Tạ Thời Dã đã nhắm mắt, đúng lúc thợ trang điểm đánh phấn mắt cho y, y như thuận theo mà nhắm lại, cực kì hợp tình hợp lý.
Y nhắm mắt lại, vẫn nghe được thợ trang điểm của Phó Húc nói anh có thể thay trang phục, phòng hóa trang của diễn viên chính được tách ra khỏi những diễn viên khác. Phó Húc thật sự không có yêu cầu gì đặc biệt, cái điều khoản này là Cao Lương bỏ thêm vào hợp đồng của y, Phó Húc cũng là được thơm lây thôi.
Trang phục được đẩy vào phòng, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất ghồ ghề. Con trai thay trang phục tiện hơn con gái nhiều, cứ thể cởi quần áo mặc vào là được.
Tạ Thời Dã nhắm mắt, lỗ tai lại bị ép nghe cho rõ ràng từng chi tiết nhỏ.
Y nghe thấy có khoảnh khắc tất cả mọi người ngừng thở, ngay sau đó là một tiếng cười vội vàng, tiếng trò chuyện xôn xao lại tiếp tục vang lên trong phòng.
Thợ trang điểm cho y khẽ nói một câu: “Dáng người của Phó lão sư đẹp thật đấy.”
Quần áo lướt qua làn da, tóc nhẹ vỗ lên vải vóc, tơ lụa từng chút bị kéo căng, tiếng tơ tằm sột soạt mang theo mấy phần mập mờ, rồi tiếng hít thở, tiếng bước chân, tiếng trợ lý trang phục vây quanh Phó Húc, đến lúc này, Tạ Thời Dã mới mở mắt ra.
Phó Húc trong gương đã mặc xong đạo bào màu đen, đang nghe thợ trang điểm nói chuyện, khẽ kéo tóc, nhìn xem trâm gỗ đã cắm ổn chưa, lại gặp phải ánh mắt của y, bèn cười với y.
Nụ cười kia sạch sẽ sáng trong, đúng là nụ cười của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dành cho sư huynh mà mình kính yêu.
Có trời mới biết, sư huynh của anh giờ khắc này chỉ muốn giấu anh đi, lột sạch quần áo của anh, trong đầu toàn là ý nghĩ dơ bẩn.
Không ai nhìn ra được tâm tình của Tạ Thời Dã, trên mặt y vẫn là vẻ chính trực, chính trực đến mức hơi lạnh lùng.
Trợ lý cầm đạo cụ đứng bên cạnh thấy Phó lão sư cười với Tạ minh tinh, lại không đổi về được nửa nụ cười.
Vẻ mặt Tạ minh tinh lạnh nhạt không chút cảm xúc, thậm chí còn có chút bắt bẻ mà quan sát Phó lão sư, sau đó nhắm mắt lại.
Trợ lý kia thầm chẹp miệng trong lòng, rõ ràng là một ngôi sao thần tượng, lại không biết thế nào là tôn trọng tiền bối.
Cảnh quay đầu tiên của Tạ minh tinh không biết tôn trọng tiền bối là cầm roi quất tiền bối Phó Húc.
Tạ Thời Dã và Phó Húc đều đang nghe Chung Xương Minh diễn giải, chủ yếu là Tạ Thời Dã nghe, đối với Phó Húc, Chung Xương Minh không có gì đáng nói, để anh tự do phát huy.
Sẽ bắt đầu quay ngay sau đó, trong lòng Tạ Thời Dã biết lần quay này không giống với những lần trước mình đã từng làm.
Phim truyền hình và phim điện ảnh khác nhau, phim truyền hình chỉ cần cảnh quay đạt yêu cầu là được, dù sao thì cũng nhiều tập, khó tránh khỏi việc câu giờ*, một bộ có năm mươi tập, mỗi tập bốn mươi phút.
*Nguyên văn: 注水, rót nước. Phim rót nước dùng để ám chỉ những bộ phim cố ý kéo dài tình tiết, lê thê mặc dù nội dung chẳng có bao nhiêu. Ví dụ như cô dâu 8 tuổi một thời =))
Phim điện ảnh lại không thể làm vậy, thời lượng nhiều nhất là hai tiếng, từ ba tiếng trở lên đều phải cắt bớt, khán giả cũng không có kiên nhẫn ngồi xem. Thế nên đã tốt còn phải tốt hơn, mỗi một cảnh quay, đạo diễn đều phải hà khắc, đòi hỏi trình độ cao nhất.
Cho nên Tạ Thời Dã rất căng thẳng, nhưng y là kiểu người lúc căng thẳng, trừ việc tay hơi lạnh một chút ra thì hoàn toàn không có vẻ gì trên mặt. Chung Xương Minh còn khen y, nói tính cách y như vậy rất tốt, lúc cần lỏng thì phải biết thả, quá căng quá chặt lại càng dễ mắc sai lầm.
Người làm đạo cụ đưa cây roi cho y, mặc dù được chế tạo đặc biệt nên cầm trong tay rất nhẹ, nhưng lúc nhận roi xong, Tạ Thời Dã lập tức quất mạnh vào chân mình, nghe bốp một tiếng rất lớn, người xung quanh đều sợ ngây người.
Tạ Thời Dã thử đạo cụ xong giương mắt thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn y, có phần không hiểu. Phó Húc tới giải đáp cho y: “Sư ca, cậu quất chính mình còn nặng tay như vậy, lát nữa thật sự định đánh chết tôi à.” Nói rồi anh phối hợp run rẩy, giả vờ sợ hãi.
Tính tình Phó Húc chín chắn, lại làm ra bộ dạng như thế, Tạ Thời Dã chưa từng thấy, y không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, lát sau mới nói: “Tôi thử rồi, không đau.”
Phó Húc cười: “Dù không đau, nhưng cậu đánh mạnh như vậy, trợ lý của tôi vừa rồi còn hỏi, có phải cậu có hận thù gì với tôi không mà phải luyện đánh trước cho quen tay thế?”
Anh đang nói đùa, không ngờ Tạ Thời Dã lại nghiêm túc đáp: “Ừm, tôi dùng hết sức.”
Phó Húc sững sờ.
Tạ Thời Dã tiếp tục nói: “Nếu như tôi đánh hết sức lên người mình mà vẫn không đau thì lát nữa quay phim…” Y dừng lại một chút: “Mặc dù tôi cũng nghĩ là sẽ không sao, nhưng để đề phòng, lỡ tôi không khống chế được lực tay, đánh lên người anh quá mạnh, tôi sợ anh bị đau.”
Tạ Thời Dã nói với giọng bình thản: “Cho nên tôi thử trên người mình trước, không đau, anh yên tâm đi.”
Phó Húc như bị y làm cho khiếp sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Lỡ đau thì sao?”
Tạ Thời Dã bị anh hỏi, hơi nhíu mày, nhìn cây roi trong tay: “Vậy tôi đi tìm tổ đạo cụ làm lại.” Y ngẫm nghĩ, đại khái là nhớ ra thân phận của mình: “Bảo Dương Dương đi.”
Phó Húc dở khóc dở cười: “Trợ lý của cậu thì cũng là đại diện cho cậu còn gì, cậu không sợ bị người ta nói là lấy danh ngôi sao bắt bẻ người khác à.”
Tạ Thời Dã dường như cảm thấy khó hiểu, y nói: “Bọn họ làm đạo cụ sai, giờ còn muốn trách ngược lại là tôi bắt bẻ? Lỡ bị thương thì làm sao?”
Phó Húc: “Đúng thế, lỡ bị thương thì làm sao? Thế cậu đã từng nghĩ là, cậu dùng sức thử trên người mình như thế, ngộ nhỡ cậu bị thương thì tính sao?” Anh hơi nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Cậu bị ngốc hả?”
Tạ Thời Dã nắm cây roi trong tay, muốn phản bác lại anh: “Tôi cách một lớp quần áo, sao bị thương được.”
Phó Húc cúi người, cầm vạt áo choàng của y nhấc lên, trời nóng, còn chưa chính thức quay nên Tạ Thời Dã không mặc quần dài, để lộ đôi chân trần, bị anh bất ngờ vén áo như vậy, y cẩn thận lùi lại mấy bước.
Tạ Thời Dã: “Anh làm gì vậy?”
Phó Húc cảm nhận lớp vải trượt khỏi lòng bàn tay mình: “Cậu không cảm thấy câu trước đánh câu sau à? Tôi cũng cách một lớp quần áo, sẽ không bị thương.”
Tạ Thời Dã không nói lại anh, bèn không nói nữa, đi vài bước ra chỗ khác đọc kịch bản, Dương Dương còn cầm nước chanh đến cho y uống.
Tạ Thời Dã uống một ngụm, bờ môi bị lạnh đến đỏ bừng, trên mặt cũng hơi có vẻ sung sướng.
Phó Húc trở lại bên cạnh Chung Xương Minh thì thấy ông thầy đang nhìn mình chằm chằm, như thể đánh hơi được cái gì.
Phó Húc không biết làm gì khác ngoài nói: “Thầy lại sao vậy?”
Chung Xương Minh: “Anh làm cái gì mà vén áo của người ta hả.”
Phó Húc: “Cậu ấy là con trai, cũng không phải váy của con gái, thích vén thì vén, có làm sao đâu?”
Chung Xương Minh: “Anh vén áo choàng của Tiểu Tạ cũng không khác gì mấy thằng dê xồm vén váy của đám con gái đâu nhé, đồ bỉ ổi.”
Phó Húc bị thầy mình nói cho cứng họng, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thầy có biết điều đáng sợ nhất để biến giả thành thật là gì không?”
Chung Xương Minh không nghe rõ, nhưng nghe đến câu sau thì biến sắc.
Phó Húc nói: “Sợ nhất là có người cứ luôn ở bên tai châm ngòi thổi gió, thầy xem đi, em vốn chẳng có ý gì với Tạ Thời Dã, thầy lại cứ nói như thế, suốt ngày nói mấy lời ám chỉ…”
Chung Xương Minh: “Được rồi được rồi, không nói nữa, ai cũng không được nói nữa!”
_______________________________
Hmmmmm, tui đang suy nghĩ đến việc rush bộ này và hoàn nó trong tháng 1 =)))))))))))))