Bạch Khởi Phong nằm ở trên giường, để lộ phần da thịt chồng chất vết thương. Bạch Trường An làm nóng cao, hai tay đặt lên bả vai đối phương, không ngừng xoa nắn, lực tay càng lúc càng mạnh, sư phụ từng nói, phải xoa bóp mạnh mới khiến cao nóng nhanh, có tác dụng nhanh.
Bạch Khởi Phong vùi mặt vào hai cánh tay, không ngừng rên hừ hừ vì đau…
“Cắt!” Chung Xương Minh nhô đầu ra khỏi máy theo dõi: “Tiểu Tạ, đổi cho tay thế đi.”
Tạ Thời Dã ngừng động tác, Phó Húc chống người dậy, lúc này tay thế đi tới, Tạ Thời Dã liếc nhìn cái tay kia một cái, khớp xương nhô ra, màu da ngăm đen, có cả vết chai, là một bàn tay cực kì đàn ông.
Nhìn lại mình, thon dài trắng nõn, đẹp thì đẹp, nhưng không giống đôi tay của người luyện võ, thế nên ngay từ đầu đã phải tìm một tay thế đến. Có đôi khi Chung Xương Minh bắt bẻ các chi tiết đến mức tận cùng.
Tạ Thời Dã đứng sau máy theo dõi, Dương Dương cầm khăn ướt đến cho y lau đi cao thuốc trên tay. Chung Xương Minh nhanh chóng hô bắt đầu, trong màn hình, đôi bàn tay kia leo lên cơ thể Phó Húc.
Động tác của người kia rất chuyên nghiệp, đầu tiên là mạnh mẽ xoa ấn, sau đó mười ngón tay bóp lại, giữa những ngón tay tràn ra da thịt bóng loáng.
Từ xương bả vai đi xuống, xoa đến tận phần eo, cũng không biết là thợ trang điểm dùng thứ gì để cố định lớp hóa trang, giày vò như thế mà vẫn chưa bị hỏng.
Tạ Thời Dã lau sạch từng ngón tay xong, vẫn luôn cảm thấy lòng bàn tay dinh dính đến hoảng, lòng bàn tay vẫn còn đắm chìm trong xúc cảm khi chạm lên da thịt Phó Húc trước đó, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật vất vả trải qua cảnh bôi thuốc, Trần Phong nhanh chóng đi lên, đưa áo khoác cho Phó Húc.
Xem như kết thúc phần diễn ngày hôm nay, Tạ Thời Dã về phòng nghỉ trước để tẩy trang và tháo tóc. Tóc y vốn đã dài nên tẩy trang cũng tiện.
Trên mặt tẩy được một nửa thì Phó Húc trở về. Kéo khóa từ cổ xuống thẳng đến bụng, Phó Húc thoải mái cởi áo khoác ra, để người ta xóa lớp hóa trang trên người cho anh.
Thợ trang điểm cầm bông tẩy trang, mới lau lau mấy cái đã kêu lên. Tạ Thời Dã mở mắt nhìn sang.
Thợ trang điểm nói với Phó Húc về lưng anh: “Sao người kia lại dùng sức vậy chứ, bóp đỏ hết cả rồi.”
Phó Húc quay lưng lại gương để xem: “Vậy à, bảo sao tôi cứ thấy lưng rát rát nóng nóng.”
Thợ trang điểm phàn nàn: “Cũng đâu phải xoa thuốc thật đâu, có cần phải ra tay ác như vậy không chứ.”
Phó Húc nói: “Không sao, có hiệu quả tốt khi lên màn hình là được, anh ta cũng không cố ý đâu.”
Tạ Thời Dã ra hiệu cho thợ trang điểm trước mặt mình là không vội, y nhận ấy bông trang điểm trên tay đối phương, qua loa lau lau mấy cái trên mặt, động tác thô bạo mà có hiệu quả nhanh, nhưng cũng tẩy không sạch, để lại một vệt đỏ ửng nơi khóe miệng, mập mờ muốn chết.
Như thể vừa bị người ta hôn, để lại dấu vết khinh bạc vậy.
Tạ Thời Dã ném bông tẩy trang, đi đến bên người Phó Húc: “Để tôi xem.”
Phó Húc nhìn cái mặt đầy dấu vết của y, buồn cười nói: “Đừng làm quá lên như vậy, không có chuyện gì đâu. Cậu để thợ trang điểm tẩy trang lại cho đàng hoàng đi, còn chưa tẩy sạch kìa.”
Tạ Thời Dã trực tiếp giơ tay nắm lấy bả vai Phó Húc, để anh xoay người cho mình xem.
Quả nhiên, trên phần xương bả vai và eo đều có dấu ngón tay. Nói không phải cố ý, ai tin cho được!
Tạ Thời Dã giận tái mặt, không nói một lời quay người đi ra ngoài. Phó Húc nhanh tay nhanh mắt tóm lấy y kéo lại, Tạ Thời Dã vùng ra: “Buông tay!”
Thấy cảm xúc của bọn họ không đúng, hai thợ trang điểm liếc nhau một cái, lặng lẽ đi ra, còn đóng lại cửa phòng hóa trang.
Phó Húc vẫn nắm lấy tay Tạ Thời Dã: “Tiểu Dã, bình tĩnh lại đi.”
Tạ Thời Dã nghiến răng: “Tôi rất bình tĩnh.”
Phó Húc xoay người y lại, quay mặt y về phía mình: “Tôi không tin, cậu cam đoan với tôi là bây giờ cậu ra đó sẽ không tìm cái người tay thế kia gây phiền phức đi.”
Thật ra chuyện như vậy đã từng xảy ra, còn không chỉ một lần.
Hồi còn học đại học, lúc bọn họ đang luyện tập cho một vở kịch sân khấu. Phó Húc làm khách mời kiêm chỉ đạo, khi đó nữ chính còn chưa tìm được, vì để cho nam chính có thể lý giải nhân vật, Phó Húc hỗ trợ đối diễn, cũng không biết là người diễn nam chính kia cố ý hay là nhập vai quá sâu mà thật sự hôn lên môi Phó Húc.
Người chung quanh đều sợ ngây người, không ai phản ứng kịp. Phó Húc bỗng đẩy người kia ra, xanh mặt dùng mu bàn tay lau miệng.
Người diễn nam chính lúng túng lấy lệ nói: “Xin lỗi đàn anh.”
Phó Húc nhịn, có lẽ là nghĩ rằng đàn ông con trai không nên so đo làm gì, dù sao người kia cũng là người diễn nam chính.
Ai ngờ Tạ Thời Dã lại xông thẳng lên, lao vào đánh một trận với tên nam chính kia, Tạ Thời Dã vừa đạp tên kia vừa giận dữ mắng chửi hắn biến thái ghê tởm điên khùng.
Đến mức mà suốt những năm tháng học đại học, cái mác kì thị đồng tính đã gắn liền với Tạ Thời Dã.
Vì Tạ Thời Dã ra mặt thay anh giải quyết chuyện này mà Phó Húc rất cảm kích y, hai người thậm chí còn vì việc đó mà trở nên thân thiết hơn nhiều.
Cho nên sau này gặp lại, Phó Húc mới cho rằng Tạ Thời Dã xa lánh mình vì sau khi biết xu hướng tính dục của anh, y có cảm giác bị anh lừa gạt và phản bội.
Hồi học đại học đúng là Phó Húc không phải gay, thậm chí còn có bạn gái, là hoa khôi của trường, học ngành diễn xuất, đẹp như tiên nữ, dáng người tuyệt vời, bọn họ là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Nhưng bây giờ, Tạ Thời Dã cũng thích con trai, khiến cho tất cả mọi chuyện thay đổi hương vị.
Phó Húc đè xuống bả vai đang nhô lên của Tạ Thời Dã: “Nhìn tôi này, Tiểu Dã, cậu bình tĩnh lại đi.”
Mặt Tạ Thời Dã cứng ngắc, đối diện với Phó Húc: “Tên đó cố ý.”
Phó Húc thấp giọng nói: “Bây giờ cậu là minh tinh lớn, nếu cậu xảy ra chuyện gì ở trường quay sẽ có ảnh hưởng cực kì xấu, cho cả cậu, cả đối phương, và cả với đoàn làm phim « Xuất Thế ».”
Cơ thể Tạ Thời Dã cứng đờ, y nhìn vào đáy mắt Phó Húc, phát hiện ra sự hoài nghi lo lắng trong đó.
Phó Húc đang lo lắng chuyện gì, hay là, đang hoài nghi điều gì…?
Phó Húc ôn hòa an ủi y: “Tôi không sao, chắc đây là lần đầu người kia đóng phim, quá căng thẳng nên vậy thôi.”
Làm sao có thể, Chung Xương Minh không bao giờ dùng lính mới.
Cơ thể Tạ Thời Dã dần thả lỏng, y rũ mắt: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không gây rắc rối cho cái người tay thế kia.”
Phó Húc nhẹ nhàng ừ một tiếng, thả tay ra, để Tạ Thời Dã quay về chỗ ngồi của mình.
Phó Húc đi ra gọi hai thợ trang điểm kia quay lại, anh chỉ vào Tạ Thời Dã: “Cậu ấy còn chưa tẩy trang sạch nữa, cô giúp cậu ấy tẩy lại đi.”
Tạ Thời Dã mệt mỏi nhắm mắt lại, y đang nghĩ, quả nhiên y đã quá manh động, khiến Phó Húc hoài nghi rồi.
Phó Húc hoài nghi điều gì, có phải anh đang hoài nghi mình thích anh không.
Nếu biết thì Phó Húc sẽ có phản ứng gì?
Nếu như anh biết mình thích anh, Phó Húc…
Trái tim Tạ Thời Dã không khỏi mãnh liệt nảy lên một cái, y sợ hãi rồi lại chờ mong, trong đầu nảy sinh đủ loại suy nghĩ lung tung lộn xộn, liệu Phó Húc có cho y một cơ hội không?
Lúc trước anh đã vì Tư Nam mà giải nghệ, bây giờ lại quay về, có khi nào là đã chia tay với Tư Nam không.
Mặc dù y chưa hề nghe thấy tin tức gì, bởi vì chúng được che giấu rất kĩ, có khi nào…
Tạ Thời Dã tẩy trang xong rồi, Trần Phong lại đột nhiên gõ cửa phòng hóa trang, đi vào đưa cho Phó Húc một cái hộp nhung.
Trần Phong: “Anh Phó, em mang đồ đến cho anh đây.”
Phó Húc nhận lấy: “Cám ơn.”
Tạ Thời Dã tò mò nhìn cái hộp kia, một giây sau, đồ vật trong hộp lập tức khiến mắt y đau đớn.
Phó Húc mở cái hộp kia, lấy sợi dây chuyền bên trong ra, ở ngay trước mặt y, đeo lên cổ.
Đó là một sợi dây chuyền lồng qua một chiếc nhẫn.
Chủ nhân của chiếc nhẫn kia là ai, không cần nói cũng biết.