Đám Chu Vụ Hành vốn là nhóm nhạc thì lại không được may mắn như vậy, dưới sự hỗ trợ của y, bọn họ vẫn cứng đờ xấu hổ trước ống kính, mượn lời của Chu Vụ Hành thì đúng là ngoài cái mặt đẹp dáng ngon ra thì chả được cái điểm gì.
Tạ Thời Dã cảm thấy thanh niên bây giờ cũng không tệ, dù chịu đả kích nhưng vẫn giữ được sự tự tin.
Ngay cả yêu đương cũng to gan như thế, vậy mà lại dám yêu anh họ của mình, loại chuyện này đã vượt quá thường thức của Tạ Thời Dã.
Cũng may là đàn ông với nhau sẽ không đẻ được, nếu không sau này chắc sẽ còn có vấn đề sinh con cận huyết.
Quay được một nửa, Chu Vụ Hành đi ra chỉnh lớp trang điểm. Tạ Thời Dã gần như đã quay hết các cảnh của mình rồi, nhưng còn cảnh quay tập thể nữa, nên trong lúc đợi các thành viên của nhóm hoàn thành phần quay của mình, Tạ Thời Dã ra góc ngồi nghỉ, tiện thể lấy di động ra, xác nhận với Trần Phong trạng thái hôm nay của Phó Húc.
Trần Phong chưa trả lời y, Chu Vụ Hành trang điểm xong đã ngồi xuống bên cạnh, hạ giọng nói: “Hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta đi ra khỏi phòng anh.”
Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, từ chối cho ý kiến với hành vi thì thầm như thể đang nói bí mật của gã. Chu Vụ Hành biết thì cứ biết đi, ngay cả việc gã yêu anh họ mình cũng dám công khai thì Tạ Thời Dã thật sự không căng thẳng nổi khi biết gã phát hiện chuyện của y với Phó Húc.
“Ờ.” Y qua loa trả lời, Chu Vụ Hành tiếp tục nói: “Không ngờ anh lại thích cái kiểu ông chú già đó.”
Trước đó Tạ Thời Dã còn không thèm phản ứng, giờ thì thật sự không thể nhịn được: “Cậu nói cái quái gì thế, cái gì mà già, anh ấy già chỗ nào?”
Chu Vụ Hành khoe hàm răng trắng: “Ông chú đó lớn hơn tôi tận mười một tuổi.”
Tạ Thời Dã chán chẳng buồn nói với gã nữa, còn ngạo mạn hừ mũi một tiếng: “Năm nay cậu hai mươi nhỉ.” Y xoi mói nhìn Chu Vụ Hành.
“Biết năm mười mấy thì anh ấy có giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất không?” Giọng điệu của Tạ Thời Dã đúng kiểu chỉ hận không thể đạp Chu Vụ Hành xuống đất, đập cho gã một trận, dạy gã làm người.
Mặc dù có đôi khi Chu Vụ Hành hơi ngu, nhưng nghe giọng điệu rồi vẻ mặt của Tạ Thời Dã, nụ cười trên mặt gã càng thêm rạng rỡ: “Ồ, che chở đến vậy cơ à, xem ra anh khăng khăng một mực với chú ta rồi, vậy thì tôi cũng không cần lo lắng nữa.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ảnh đế Phó chẳng phải đã kết hôn rồi sao, anh…” Chu Vụ Hành chần chừ.
Tạ Thời Dã nghe vậy, sắc mặt hơi nhạt đi: “Ly hôn rồi, không công bố với bên ngoài thôi.”
Chu Vụ Hành nhẹ nhàng thở ra, sắp xếp lại quan hệ giữa bọn họ, bỗng cảm khái một câu như người cùng lưu lạc chốn xa xăm: “Đường tình của chúng ta thật long đong.”
Tạ Thời Dã cười híp mắt đáp lại: “Chỉ có cậu long đong thôi, tôi đã có được người rồi.”
Lời này thật sự quá thiếu đòn, mặt Chu Vụ Hành hết xanh lại tím, ghen ghét đến mức không thể ngồi yên được, phẫn nộ rời đi.
Chu Vụ Hành vừa đi, Chu Dung là anh họ lập tức chạy đến. Trên mặt không còn sự dịu dàng thắm thiết như trước mà có vẻ lo lắng, giống như phụ huynh của đứa con em ngỗ nghịch, rối rít nói xin lỗi với y, chỉ sợ Chu Vụ Hành làm gì đó đắc tội.
Nhìn dáng vẻ này của Chu Dung, Tạ Thời Dã ít nhiều cũng đoán được cái tính cách đấu đá bừa bãi này của Chu Vụ Hành đã khiến Chu Dung nhọc lòng đến mức nào. Y ngăn Chu Dung lại, nói không sao: “Em trai em rất đáng yêu, anh không ghét cậu ấy.”
Chu Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi dài: “Vậy là tốt rồi.”
Ánh mắt Tạ Thời Dã yên lặng nhìn Chu Dung một hồi, nhìn đến mức khiến cậu mất tự nhiên thì y mới lên tiếng. Y cũng không nói nhiều, chỉ là muốn nói rõ ràng với Chu Dung, cho dứt điểm.
Hiện giờ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng thật sự chẳng tốt cho bất cứ ai, bao gồm cả chính Chu Dung.
Bởi vì vấn đề tình cảm của bản thân nên y luôn rất khoan dung với người cũ, đều là bắt đầu và kết thúc trong vui vẻ, mà dù chia tay rồi thì y vẫn sẽ giúp họ. Nhưng làm như vậy không có nghĩa là là đúng, Chu Vụ Hành nói không sai, nếu đã không sẵn lòng quay lại với đối phương thì tại sao lại cho quá nhiều hi vọng như vậy.
Tạ Thời Dã cho rằng cũng chẳng có mấy người cũ lưu luyến y, nhưng Chu Dung đúng là người biểu hiện rõ ràng nhất.
Sau khi Chu Dung nhận ra y muốn nói gì, khuôn mặt lập tức trắng bệch, cậu không phải là người dây dưa không rõ, chỉ cần uyển chuyển nhắc nhở là được. Thêm nữa Tạ Thời Dã đã biểu thị hiện giờ y đang có người yêu, không muốn đối phương hiểu lầm, Chu Dung đã hiểu rất rõ.
Chu Dung đứng dậy, trong mắt lấp lánh ánh nước, cậu cố gắng chớp mắt, quay người vội vã rời đi. Tạ Thời Dã ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tâm tình phức tạp.
Chu Dung trở lại khu vực gần chỗ quay, cúi đầu không nói chuyện, không bao lâu sau Chu Vụ Hành đã đi tới bên cạnh cậu, không biết nói cái gì mà Chu Dung vươn tay đánh gã mấy lần, nhưng cũng giúp phân tán lực chú ý, không còn tâm trí đâu mà khổ sở nữa.
Buổi tối Tạ Thời Dã bay về lại Thành Phố Điện Ảnh, vừa xuống máy bay điện thoại đã kêu inh ỏi, Cao Lương nói tất cả bọn họ bị chụp rồi, Chu Dung Chu Vụ Hành rồi Phó Húc Trần Phong, thêm mấy mạng nữa là đủ bộ để chơi người sói trong phòng y luôn, kiểu đoán xem ai mới là trai thẳng.
Cũng may là có nhiều người nên không có gì để xào xáo. Thêm nữa Tạ Thời Dã và Phó Húc đang đóng chung một bộ phim, có gặp nhau cũng không đủ để tạo thành scandal gì.
Mà mấy tờ tạp chí lá cải lại nói Phó Húc tới xin một chén canh quảng cáo, nhưng mà flop quá nên bị bên sản xuất từ chối thẳng thừng, thế là đến đêm phải lủi thủi rời đi. Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm vào chữ flop, tức lộn cả mề.
Chưa nói Phó Húc không bao giờ cần phải nhận mấy cái quảng cáo này, tạp chí lá cải vĩnh viễn là tạp chí lá cải, còn không phân biệt được sự khác nhau giữa độ nổi tiếng trong nước của minh tinh thường và minh tinh điện ảnh.
Cơn tức này của Tạ Thời Dã cứ kéo dài cho đến khi về tới Thành Phố Điện Ảnh, Trần Phong đã nhắn trả cho y, nói trạng thái của Phó Húc vẫn ổn, lúc quay vẫn tốt, không bị NG. Chỉ là đêm nay về nghỉ sớm, giờ đã ngủ rồi.
Y về phòng mình trước, cất hành lý rồi rửa mặt dưỡng da. Xác định mình từ trong ra ngoài đều sạch sẽ thơm tho khoan khoái mới mặc đồ ngủ tới phòng Phó Húc, quẹt thẻ đi vào.
Hồi trước Phó Húc đã đưa thẻ phòng cho Tạ Thời Dã để tiện cho y tới. Lúc mở cửa, Tạ Thời Dã thấy vẫn còn vài ánh đèn sáng, y nghĩ bệnh quáng gà này của Phó Húc phải chữa thôi, y sẽ giới thiệu chuyên gia dinh dưỡng của mình cho anh, bổ sung các vitamin cần thiết cho mắt.
Tạ Thời Dã đi đến trước giường Phó Húc, Phó Húc đeo bịt mắt, yên tĩnh nằm ngủ, hô hấp dài và khẽ. Y cẩn thận vén chăn lên rồi chui vào, lại vô ý đánh thức Phó Húc.
Không ngờ Phó Húc lại không đeo nút bịt tai, gần như là y vừa nằm xuống anh đã dậy.
Tạ Thời Dã cứng người, không dám nhúc nhích, Phó Húc kéo bịt mắt lên, để lộ khuôn mặt lười biếng, trong mắt có vằn đỏ do mỏi mệt cộng thêm không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Khi y không được nghỉ ngơi đầy đủ, đang ngủ bị người khác quấy rầy thì sẽ đau đầu đau mắt, suy bụng ta ra bụng người, Tạ Thời Dã áy náy hôn lên gò má Phó Húc: “Biết vậy em không qua nữa, đánh thức anh rồi.”
Phó Húc lắc đầu, dùng giọng mũi phủ nhận, còn mang theo chút khàn do vừa tỉnh lại: “Không, nếu em không tới, có khi đêm nay anh cũng chẳng ngủ ngon được.”
Tạ Thời Dã dán lên người Phó Húc: “Đang đợi em à?”
“Ừ, dùng di động xem thì thấy máy bay của em hạ cánh rồi, anh định thức chờ em, nhưng buồn ngủ quá.” Phó Húc ngáp một cái, cọ cằm lên đỉnh đầu Tạ Thời Dã, khiến tóc tai y rối bời, lúc này anh mới nói: “Anh thấy bài báo rồi.”
Tạ Thời Dã lập tức nói: “Đám người kia viết bậy viết bạ, sao anh có thể bị bên quảng cáo từ chối được.”
Phó Húc tỉnh táo hơn, vươn tay bóp mũi y: “Trọng điểm là cái này à? Trọng điểm là chuyện gì đã xảy ra giữa em và Chu Dung vậy?”
“Em và cậu ấy chẳng có gì cả, chấm dứt từ lâu rồi.” Tạ Thời Dã chỉ thiếu điều giơ tay lên trời thề, dù y và Chu Dung từng có gì với nhau thì những cái đó đều đã qua lâu rồi.
Tạ Thời Dã cụp mắt, nghịch cúc áo của Phó Húc, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám. Phó Húc nhìn ra: “Muốn biết cái gì?”
Không đợi Tạ Thời Dã mở miệng, Phó Húc đã nói: “Muốn hỏi chuyện giữa anh với Tư Nam?”
Tạ Thời Dã thả cúc áo Phó Húc ra: “Là tự anh muốn nói đấy nhé, em sẽ nghe một chút vậy.” Y ra vẻ mình cũng chẳng muốn biết lắm, khiến Phó Húc cách chăn đánh y hai cái.
Phó Húc nói: “Anh còn đang nghĩ chừng nào thì em mới hỏi.”
Lời này khiến Tạ Thời Dã hơi kinh ngạc, y chống người dậy, nửa người đè lên tay Phó Húc, tóc dài rơi xuống cổ anh, lặng lẽ mà thân mật: “Anh vẫn luôn đợi em hỏi?”
Phó Húc không nói, Tạ Thời Dã truy hỏi: “Vì sao, chẳng phải bình thường người ta đều rất kiêng kị việc nhắc đến người cũ sao?”
Tạ Thời Dã chăm chú nhìn vào mắt Phó Húc, bỗng thông minh rất đúng lúc: “Anh muốn em hỏi để em ghen?”
Phó Húc tức giận véo mặt Tạ Thời Dã, cuối cùng dùng tay ấn đầu y vào trong ngực mình: “Em hỏi cũng không hỏi đã một mình nghĩ lung tung.”
Tạ Thời Dã nằm trên ngực Phó Húc, nhíu mày mím môi: “Bởi vì hỏi rồi sẽ ghen, cực kì ghen ghét, em sẽ ghen đến phát điên mất, sẽ khiến bản thân trở nên cực kì xấu xí.”
Y không phải người phóng khoáng, mà người phóng khoáng đến mấy cũng sẽ vì tình cảm mà trở nên hẹp hòi. Đố kị ghen ghét, lòng dạ hẹp hòi muốn độc chiếm người ta. Cảm xúc mà tình yêu mang lại cho con người có thể rất diệu kì mỹ lệ, nhưng đồng thời cũng sẽ có cả những tiêu cực nhất định, thậm chí là đau khổ, chưa từng có ngoại lệ.
Thế nhưng vì sức mạnh của tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, nên con người ta luôn vui vẻ chịu đựng.
Phó Húc vỗ lưng y như đang dỗ dành một đứa bé. Đã nói đến đây rồi, Tạ Thời Dã bèn hỏi anh: “Anh và Tư Nam có từng liên lạc với nhau không? Sau khi hai người ly hôn ấy?”
“Có.” Phó Húc nói, anh dùng ngữ điệu trần thuật: “Em còn nhớ hồi trước mình phỏng vấn, tay phóng viên kia có nói đến chuyện Tư Nam ra vào nhà của một người mẫu nam không?”
Tạ Thời Dã: “Nhớ, tên phóng viên đó đúng là không có mắt.”
“Đó cũng không phải là tin giả.” Phó Húc nói: “Người đó là bạn trai của cậu ấy.”
Tạ Thời Dã kinh ngạc, y chống người dậy: “Thật?”
Phó Húc nhìn y một cái: “Anh lừa em làm gì?”
Tạ Thời Dã không những không có cảm giác thở phào, mà còn cảm thấy hơi buồn bực khó chịu. Y biết tâm tính mình như vậy rất không tốt, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Nếu như Phó Húc không gặp được y, có lẽ anh sẽ không thể nhanh chóng bắt đầu một mối tình mới như vậy.
Nhưng Tư Nam đã sớm đi về phía trước, bị bỏ lại ở đó chỉ có mình Phó Húc mà thôi.
Phó Húc nói: “Người kia có thể làm được việc mà anh không làm được, anh ta cứu được Tư Nam. Thật ra anh nên biết ơn anh ta.”
Tư Nam không muốn gặp anh, trước khi về nước, Phó Húc đã hẹn gặp người mẫu nam kia một lần, họ trò chuyện cả một ngày. Biết Tư Nam vẫn sống tốt, Phó Húc mới có thể yên tâm rời đi.
Tạ Thời Dã vẫn luôn im lặng không nói gì, tiếng Phó Húc cũng ngừng, ôm eo y kéo người lên: “Mất hứng rồi à?” Giọng điệu anh khá là dè dặt, dù là Phó Húc thì cũng khó mà nói chuyện về Tư Nam có đúng mực không.
Chỉ là những quá khứ này nên được thẳng thắn, cứ che giấu sẽ chỉ khiến nó giống như vết thương vĩnh viễn không lành, không thấy ánh nắng sẽ không thể khép miệng.
Tạ Thời Dã lắc đầu: “Không, không mất hứng.”
Dường như Phó Húc cũng biết y đang nghĩ gì, nhẹ nhàng hôn lên trán y, khẽ nói: “Anh cũng rất may mắn, bởi vì em đã cứu anh.”