——-Chương này tiếp tục kể về quá khứ, liên kết với chương trước—–
Vào thứ sáu, trời nhiều mây.
Trình Huyễn Chu đến trường với Đỗ Tẫn Thâm như thường lệ, buổi chiều có một cuộc họp phụ huynh nên hôm nay học sinh chỉ học nửa buổi.
Sau giờ nghỉ trưa, Trình Huyễn Chu trở lại lớp học, khi đi ngang qua phòng giáo viên y nhìn thấy trên bàn có một xấp bảng điểm đã in sẵn.
Thông lệ của trường vào mỗi giữa học kỳ là giáo viên sẽ công bố bảng xếp hạng và điểm trước mặt phụ huynh, các học sinh điểm cao được khen ngợi đương nhiên cũng làm phụ huynh ngồi phía dưới hãnh diện.
Trình Huyễn Chu đút hai tay vào túi quần để không ai thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Phụ huynh vào trường lúc 2 giờ nên hiện tại học sinh có thể ra về. Trình Huyễn Chu đột nhiên nói với Đỗ Tẫn Thâm, “Buổi tối anh có đi đâu không?”
Đỗ Tẫn Thâm thu dọn cặp sách: “Về nhà.” Hắn nói, “Em muốn đi đâu à?”
Trình Huyễn Chu: “Buổi chiều em định đến thư viện thành phố mượn hai quyển sách, anh cứ về trước đi, đừng đợi em.”
Đỗ Tẫn Thâm nhướng mày: “Đi chung, em muốn mượn sách gì? Thôi cứ để dì Trương mua về nhà sẽ đỡ phiền phức chạy tới chạy lui.”
“Thật sự không cần.” Trình Huyễn Chu kiên trì nói, “Không sao đâu, anh cứ về nhà trước đi.”
“Có vẻ như hôm nay trời sẽ mưa.” Đỗ Tẫn Thâm nói, “Em có mang ô chưa?”
Trình Huyễn Chu không mang ô nhưng vẫn gật đầu: “Em sẽ quay lại sớm, có hai trạm tàu điện ngầm thôi mà.”
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì thêm.
Cánh cửa trường mở ra, phụ huynh lần lượt bước vào trường.
Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đứng ở cửa phòng học chào đón hai vị trưởng bối đến đúng giờ.
Hạ Vãn Quyên mặc một chiếc sườn xám cắt xẻ màu trắng ngọc trai, mái tóc đen nhánh buộc sau đầu, bộ sườn xám trước ngực được điểm xuyết một viên đá ngọc bích kiểu dáng đơn giản nhưng không làm mất đi bản sắc. Trông bác gái thanh lịch và đoan trang, không hề trông giống người phụ nữ đã sinh con.
Trình Huyễn Chu dẫn bác gái đi đến chỗ ngồi của mình, các bạn học xung quanh đều khen ngợi: “Trình Huyễn Chu, mẹ của cậu thật xinh đẹp!”
Mỗi lần Hạ Vãn Quyên đến, y đều sẽ nhận được những lời khen ngợi từ tận đáy lòng của các bạn học.
Bác gái mỉm cười, ân cần chào hỏi các bạn học sinh rồi nhẹ nhàng nói: “Huyễn Chu nhà chúng tôi phải nhờ các bạn chiếu cố nhiều hơn.”
Trình Huyễn Chu đứng sang một bên.
“… Mẹ.” Y khó khăn gọi nghe thật gượng gạo, “…Vậy con đi trước.”
“À.” Hạ Vãn Quyên khẽ đáp lại, “Con đến phòng ăn kiếm gì đó ăn đi, đừng để bị đói bụng.”
Những người khác nhìn Trình Huyễn Chu với ánh mắt ghen tị: “Mẹ cậu tốt với cậu quá.”
Một bạn học nhân lúc người thân của mình chưa đến, cậu ta khoa trường kéo hai gò má của mình và làm khuôn mặt khổ sở khi than thở: “Haiz, đừng nói nữa. Sau buổi họp hôm nay ba nhất định sẽ thưởng cho mình món ‘thịt nướng măng’…”
Một người khác đồng cảm nên vỗ về cậu ta: “Ai mà không bị thế chứ, mình lo lắng suốt một tuần nay luôn rồi. Mình sợ sẽ chết ngay tại chỗ khi mẹ đi họp về tối nay, mình cũng rất muốn có một người như mẹ của Trình Huyễn Chu, xinh đẹp mà còn dịu dàng nữa.”
Hạ Vãn Quyên cười nhẹ nói: “Ba mẹ nào không thương con chứ? Không sao đâu.”
Bác Đỗ đi theo Hạ Vãn Quyên ngồi vào chỗ của Đỗ Tẫn Thâm.
Bác Đỗ ở độ tuổi trung niên mặc một bộ đồ vest thủ công, chải chuốt gọn gàng, trên ngực đeo một chiếc khăn vuông xếp thành hình tam giác, chỉ cần ngồi một chỗ cũng đã toát lên vẻ uy nghiêm và phong độ của bậc bề trên từ trong ra ngoài.
Không ngờ, bác Đỗ vừa ngồi xuống đã hăng hái lấy chiếc khăn vuông ra lau bàn học cho con trai.
Đỗ Tẫn Thâm cạn lời nhìn ba mình.
“Thằng nhóc con này.” Bác Đỗ vừa lẩm bẩm vừa lau, “Có mỗi cái bàn còn không biết lau sạch sẽ, sao để sách vở bừa bộn thế.”
Sau đó, bác Đỗ lại sắp xếp đống sách lộn xộn trên bàn cho Đỗ Tẫn Thâm theo thứ tự từ lớn đến nhỏ ngăn nắp, tất cả các bài kiểm tra và sách bài tập được để riêng. Chỉ trong vài phút, ông đã thu dọn hộc bàn của Đỗ Tẫn Thâm rất gọn gàng và trật tự.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Đỗ Tẫn Thâm đỡ trán: “Được rồi, con đi đây ba.”
Trình Huyễn Chu chào Hạ Vãn Quyên trước khi đi theo Đỗ Tẫn Thâm rời lớp học. Bọn họ chia tay nhau ở cổng trường, Trình Huyễn Chu đi tàu điện ngầm, còn Đỗ Tẫn Thâm ngồi lên xe về nhà.
Trình Huyễn Chu bước vào ga tàu điện ngầm trong thời tiết trời nhiều mây. Y dùng số tiền tiêu vặt còn lại để mua nước uống và bánh mì ở cửa hàng tiện lợi, nhưng thay vì chỉ đi hai trạm như đã nói với Đỗ Tẫn Thâm thì y lại ngồi đến trạm cuối cùng.
Nhịp tim nhanh nhưng nhiệt độ cơ thể không có dấu hiệu tăng lên, Trình Huyễn Chu bị điều hòa trong tàu điện ngầm phả vào nên tay chân càng lạnh hơn.
Trình Huyễn Chu không thể tưởng tượng được Hạ Vãn Quyên bỏ công việc một ngày đến đây vì y sẽ trải qua cuộc họp phụ huynh như thế nào.
Người phụ nữ nho nhã, đứng đắn bị y làm cho mất mặt, mất mặt.
Tất cả chỉ vì sự kém cỏi của y.
Trình Huyễn Chu đeo balo trên lưng bước ra khỏi nhà ga, bên ngoài trời cuối cùng cũng bắt đầu mưa to, bầu trời gần chạng vạng đã tối như ban đêm.
Mưa dữ dội khiến Trình Huyễn Chu không đi đâu được mà đành phải ngồi ở nhà ga chờ đợi, một lúc sau trên cổ chân đã bị muỗi chích ra bốn năm cục. Qua một lúc lâu mưa lớn dần dần suy yếu, bên ngoài đèn đường cũng đã sáng. Bên ngoài lối vào tàu điện ngầm là một con đường rộng rãi và ngôi nhà gỗ hoang vu, xung quanh thỉnh thoảng có cây cỏ xanh tươi.
Trình Huyễn Chu bước ra ngoài, hòa vào sương mù bao la. Những hạt mưa băng giá tạt vào mặt, chẳng mấy chốc quần áo đã ướt đẫm dính vào người khiến y hơi khó chịu.
Trời tối nên trên đường cũng ít người đi bộ hơn, Trình Huyễn Chu suy nghĩ một chút rồi quyết định tìm một chỗ nghỉ trước.
Về việc ở lại bao lâu thì y cũng không biết.
Có lẽ đợi đến khi y ăn xong thức ăn trong túi, hoặc có lẽ đợi mưa tạnh.
Xa xa có ánh đèn trắng, khi lại gần Trình Huyễn Chu mới nhìn rõ đó là ngân hàng nhỏ. Hiện tại nhân viên tại quầy giao dịch ngân hàng đã tan sở, bên cạnh máy ATM có một người đàn ông mặc quần áo rách rưới nằm trên sàn.
Trình Huyễn Chu đứng bên ngoài cửa kính, ánh sáng trắng bên trong chiếu vào mặt khiến cho bóng dáng của Trình Huyễn Chu và người vô gia cư bên trong cửa kính trùng lặp vào nhau một cách kỳ lạ.
Y có lẽ đã đứng ở cửa quá lâu nên người bên trong ngẩng đầu kỳ quái nhìn y, Trình Huyễn Chu và người đàn ông râu ria xồm xoàm nhìn nhau trong chốc lát, trong lòng y thoáng thấy hoảng sợ.
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, y bước vào.
Cửa tự động mở ra, Trình Huyễn Chu bước vào.
Ánh mắt dò xét của người vô gia cư rơi vào Trình Huyễn Chu, y nhìn hắn ta rồi đột nhiên hỏi: “Còn chỗ không?”
Người vô gia cư sững sờ một lúc, sau đó dường như hiểu được ý của Trình Huyễn Chu. Ánh mắt của hắn ta nhìn lên nhìn xuống bộ đồng phục học sinh tỉ mỉ của Trình Huyễn Chu, cười nói: “Ồ, cậu bạn nhỏ bỏ nhà đi hả?”
Trình Huyễn Chu mím môi, trên mặt có chút không vui vì bị xúc phạm.
Y không thích bị gọi là cậu bạn nhỏ.
Khi đó, Trình Huyễn Chu đã tự tin rằng việc mình làm không hề ngốc nghếch một xíu nào.
Y phủi quần áo rồi ngồi xuống dựa vào tường, ngân hàng nhỏ đến nỗi y phải chen chúc với người đàn ông vô gia cư luộm thuộm.
Bên ngoài trời đang mưa, những hạt mưa rơi xuống đất tạo thành âm thanh ồn ào, một lúc sau người đàn ông vô gia cư lại hỏi: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba.” Trình Huyễn Chu nói, y lơ đễnh nhìn chằm chằm vào phía trước, cả người căng thẳng khó chịu khiến y cứng đờ như một tượng gỗ.
“Ồ, thật là trùng hợp.” Kẻ lang thang mỉm cười, “Anh hai mươi ba.”
“Tên nhóc là gì?”
Trình Huyễn Chu biết được đối phương tên là Lương Kiến Nghĩa.
Lương Kiến Nghĩa nói chuyện với giọng điệu của người từng trải, tán gẫu: “Khi anh còn ở độ tuổi của nhóc cũng suốt ngày đi chơi game trong tiệm net, lúc nào rảnh là anh lại chạy ra ngoài chơi khiến khiến mẹ anh tức phát điên luôn.”
Trình Huyễn Chu ngơ ngác trợn tròn mắt, giọng điệu có vẻ khinh thường, nhìn đối phương chậm rãi nói: “Không có ‘cũng’.”
Mặt y vô cảm nhấn mạnh: “Em không tới tiệm net.”
Lương Kiến Nghĩa “xùy” cười, nhưng hắn ta cũng không hề tức giận: “Chà, trông nhóc giống như học sinh ngoan.”
Trình Huyễn Chu không nói, có lẽ bởi vì trong lòng y luôn cảm thấy đối phương đang chế giễu mình.
May mắn thay, đối phương không hỏi tại sao y lại bỏ nhà đi mà chỉ nói bằng giọng điệu bi thương: “Về nhà chăm chỉ học hành đi, để sau này còn có tương lai nữa. Mười ba tuổi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống cũng không sao nhưng đừng sống như anh, kiếp này xem như xong rồi.”
Trình Huyễn Chu chuyển động yết hầu: “Anh… Anh không nghĩ đến việc tìm việc làm sao?”
Y không biết có phải do thiếu kinh nghiệm sống hay không, nhưng khi y hỏi câu này đã nhận được một cái nhìn buồn cười từ Lương Kiến Nghĩa.
“Có việc làm cũng không thể tốt hơn được.” Hắn ta nói một cách sâu xa.
Trình Huyễn Chu tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tại sao?”
“Nói một cách đơn giản, anh đã mất một số tiền trong công việc kinh doanh.” Lương Kiến Nghĩa nói, “Anh làm ăn với anh em của mình, nhưng người đó lấy tiền bỏ trốn. Anh thiếu tiền lại nợ nần chồng chất, tài sản đã bị ngân hàng tịch thu và bán đấu giá. Hiện tại anh còn nợ rất nhiều tiền, chắc kiếp sau cũng không thể trả hết.”
Khi hắn ta nói điều này có giọng điệu oán giận, lại như đang mắc kẹt không thể thoát ra nên toát ra sự bất lực của một kẻ thất bại.
Trình Huyễn Chu im lặng.
Điện thoại trong cặp của y liên tục rung.
Y lấy điện thoại ra, thấy thông báo cuộc gọi của Đỗ Tẫn Thâm nhanh chóng hiện lên trên màn hình.
“Người nhà tìm nhóc sao?” Lương Kiến Nghĩa nói rõ ràng, “Về sớm đi, đừng để bọn họ lo lắng.”
Ngón tay Trình Huyễn Chu run lên, nhưng sau đó y úp màn hình xuống sàn rồi tắt máy.
Lương Kiến Nghĩa nhìn y và thở dài.
Y không hỏi thêm, lật người, Trình Huyễn Chu ôm đầu gối rúc vào góc tường.
Họ nói chuyện phiếm vài câu trong tiếng mưa tầm tã, trời đã muộn nên Trình Huyễn Chu hơi đói. Y ăn hết đồ ăn đã chuẩn bị, nhìn đồng hồ trên cổ tay mới phát hiện hơn 10 giờ.
Y hơi buồn ngủ, ngày thường y đã tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên chiếc giường ấm áp chuẩn bị ngủ, nhưng lúc này y lại nằm trên sàn cứng lạnh và bẩn khiến y đau hết cả người.
Nhắm mắt lại, y nghĩ.
Lúc này, bác Đỗ và những người khác có lẽ đã trở về nhà sau cuộc họp.
Y ngừng nghĩ về nó.
Trình Huyễn Chu như con đà điểu rúc đầu vào cánh tay đã đỏ.
Ngày mai, có lẽ ngày mai sẽ ổn.
Trình Huyễn Chu đang cuộn mình trong góc bỗng bị tiếng mở cửa lớn đánh thức.
Hơi nước và gió lạnh lùa vào theo cánh cửa đang mở.
Trình Huyễn Chu theo bản năng rùng mình một cái, cảnh giác mở mắt ra sau đó nhìn về phía người tới.
Đột nhiên, Trình Huyễn Chu sững người tại chỗ.
Y thậm chí không biết mình đang cảm thấy thế nào.
Trước cửa ngân hàng, Đỗ Tẫn Thâm cầm một chiếc ô đen rất lớn.
Hạt mưa rơi dồn dập trên ô tạo ra những âm thanh bụp bụp, tuy đã mang ô nhưng bộ quần áo hắn chưa kịp thay đã ướt một nửa vì cơn mưa tầm tã.
Đuôi tóc hắn ướt sũng dính vào trán, cả người như ẩn như hiện trong màn đêm, một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu dường như bị mất tiếng nói nên cứ ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trước mặt. Ngay sau đó, Đỗ Tẫn Thâm buông chiếc ô trong tay, Trình Huyễn Chu rơi vào vòng tay ẩm ướt đầy mùi mưa, lá, cỏ và đất.
Y dường như hòa vào thế giới của cơn mưa lớn với đối phương, bị cọ rửa sạch sẽ trong dòng nước.
Trình Huyễn Chu bị Đỗ Tẫn Thâm ôm chặt, sức lực của Đỗ Tẫn Thâm quá lớn khiến Trình Huyễn Chu có một ảo giác rằng mình sắp bị bóp chết.
Trình Huyễn Chu khó chịu đẩy hắn ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
“Sao em không về nhà?” Đỗ Tẫn Thâm dùng một giọng nói khô khốc hỏi, khuôn mặt ướt đẫm đầy vệt nước không giấu được vẻ mệt mỏi “Em có biết là anh sắp phát điên lên không?”
Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Tẫn Thâm hiếm khi nói chuyện với y bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy. Trình Huyễn Chu theo bản năng cảm thấy sợ hãi, y co rụt người lại và muốn xin lỗi.
Đỗ Tẫn Thâm lại hỏi: “Chu Chu, em bỏ đi vì sợ bị mắng khi đạt điểm thấp sao?”
Trái tim Trình Huyễn Chu đập nhanh, y vùi mình trong vòng tay hắn, im lặng hồi lâu cuối cùng chỉ nói: “Dạ, em xin lỗi.”
Y đã thất bại trong kỳ kiểm tra, nhưng cũng không hoàn toàn sợ bị trách mắng.
Y không có quyền bị ba mẹ trách mắng như những bạn học khác.
Vì y không có “ba mẹ”.
Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên ôm chặt lấy y nói: “Em không có gì phải xin lỗi.”
Hắn vụng về an ủi.
“Trình Huyễn Chu, em bị điểm thấp cũng không sao. Không ai trách em hết.”
Trái tim Trình Huyễn Chu đập dữ dội, y chậm rãi giơ tay lên nắm lấy vạt áo của Đỗ Tẫn Thâm thật chặt.
Mũi y hơi cay.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Trình Huyễn Chu vẫn còn nhớ đêm mưa đó. Đỗ Tẫn Thâm một mình đi tìm y trong đêm, dáng vẻ hắn đứng ở cửa ngân hàng cầm ô tạo ra một ấn tượng khó phai.
Tuy rằng có lẽ từ đầu đến cuối Đỗ Tẫn Thâm vẫn không hiểu tại sao mình lại lo lắng, nhưng y rất muốn nghe Đỗ Tẫn Thâm nói “Không sao đâu”.
Sau này, trong vô số ngày tháng trong quá trình bọn họ trưởng thành, Trình Huyễn Chu vẫn sẽ nghĩ cái gì đang trói buộc mình?
Là một cơn gió, một cơn mưa xối xả, hay một kỷ niệm.
Y không có câu trả lời, cũng giống như rất nhiều chuyện trên đời này luôn luôn không thể nào tìm ra đáp án hoàn mỹ.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.