Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trình Huyễn Chu ở trong phòng một mình, rất lâu không động đậy.
Cảm giác kỳ lạ này y chưa từng trải qua và rất khó để hình dung, ngay cả đôi chân cũng cảm thấy đau nhức.
Từ nay, y sẽ không còn là một Alpha bình thường nữa.
Nhưng chẳng phải y đã đi chệch hướng từ lâu rồi sao?
Cơ thể đổ nhiều mồ hôi khiến y cảm thấy nhớp nháp, nhưng dù muốn đi rửa sạch cũng không được vì phòng tắm đang bị Đỗ Tẫn Thâm chiếm giữ mất rồi.
Y bước tới nghe thấy tiếng nước chảy, gõ cửa phòng tắm và hỏi: “Anh không sao chứ?”
Một lúc sau, Đỗ Tẫn Thâm nói qua cánh cửa: “Không sao.”
Trình Huyễn Chu: “Anh ở trong đây gần nửa tiếng rồi.”
Đỗ Tẫn Thâm: “Ừ.”
Một lúc sau, Trình Huyễn Chu nhìn sang cánh cửa kính mờ thấy bóng người từ từ tiến tới.
Y không thể nhìn thấy chính xác bộ dáng của hắn.
Đỗ Tẫn Thâm nói với giọng cực kỳ khàn khàn nên không thể nghe rõ ràng những gì hắn đang nói: “Bé con, đừng giục anh.”
Đầu óc Trình Huyễn Chu vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu chấn động kịch liệt không thể kiểm soát.
Đỗ Tẫn Thâm không mở cửa, Trình Huyễn Chu cũng không đi vào, hai người không ai chủ động nhưng dường như có một sợi dây vô hình đang căng ra giữa tấm kính.
Trình Huyễn Chu phớt lờ lời nói của Đỗ Tẫn Thâm và bảo: “Nhanh lên.”
“Em muốn đi tắm.”
Trình Huyễn Chu cảm thấy bản thân có bản tính nổi loạn trời sinh, những việc càng biết không thể làm và không được làm thì y càng muốn làm. Bây giờ, y muốn coi thử xem giới hạn cuối cùng của Đỗ Tẫn Thâm là gì.
Người ngoài cửa như biến thành một bóng đen càng lúc càng ướŧ áŧ hơn, Đỗ Tẫn Thâm hít sâu vài hơi sau đó khó khăn nói: “Anh biết rồi.”
Trình Huyễn Chu trải qua một đoạn thời gian khá sa đọa và thoải mái.
Đỗ Tẫn Thâm mua quá nhiều đồ ăn nên không thể ăn hết trong một khoảng thời gian ngắn. Trình Huyễn Chu được chăm sóc rất tốt, lần này thời gian của kỳ mẫn cảm dường như ngắn hơn so với trước đây rất nhiều.
Ngược lại là Đỗ Tẫn Thâm, mấy ngày nay tình huống của hắn hơi kỳ diệu và hắn xem ra đang tức giận.
Nguyên nhân là do Trình Huyễn Chu đã liên lạc với Lương Kiến Nghĩa.
Chi phí tang lễ lẫn phí khám bệnh của Trình Tỉnh đã tốn tổng cộng bảy tám chục nghìn, y ngay lập tức trả lại phần tiền dư và nói rằng sẽ trả phần còn lại trong thời gian sớm nhất.
Lương Kiến Nghĩa trả lời: [Em đừng lo lắng, món đồ vẫn ở chỗ của anh.]
Anh ta nhanh chóng nói tiếp: [Em đã giải quyết xong khó khăn chưa?]
Trình Huyễn Chu không nói thêm, chỉ gõ một chữ: [Dạ]
Đỗ Tẫn Thâm vô thức để điện thoại của mình sang một bên khi vào nhà, hắn bước tới ngồi phía sau Trình Huyễn Chu.
“Em đang làm gì vậy?”
Trình Huyễn Chu nói, “Không có gì đâu.”
Cánh tay của Đỗ Tẫn Thâm từ phía sau đưa ra ôm lấy vai y, giọng điệu thản nhiên nói, “Lúc mới vào anh thấy em chơi điện thoại mà.”
Trình Huyễn Chu cứng đờ.
Đúng lúc này màn hình điện thoại trong tay y sáng lên, một tin nhắn mới nhất từ Lương Kiến Nghĩa xuất hiện.
[Được rồi, nếu em gặp khó khăn cứ tới tìm anh bất cứ lúc nào.]
Đỗ Tẫn Thâm nhìn thấy, nhưng không nói gì.
Trình Huyễn Chu quay đầu sang một bên, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh không có biểu cảm gì dư thừa.
Sau đó Đỗ Tẫn Thâm xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Trình Huyễn Chu cũng đứng dậy.
Y bước ra ngoài nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm đang ở trong bếp, hình như hắn đang dọn dẹp tủ lạnh. Trình Huyễn Chu loáng thoáng thấy hắn cầm túi đồ ăn đông lạnh, khuôn mặt đẹp trai đang cau mày.
Y bước tới, Đỗ Tẫn Thâm đứng dậy ném một túi lớn đựng sủi cảo xuống sàn giống như đang bất mãn với món đồ ăn đông cứng kia.
Trình Huyễn Chu cau mày: “Nếu anh thấy khó chịu thì để em làm, không thì ra ngoài ăn cơm.”
Đỗ Tẫn Thâm nói, “Anh làm phiền em sao?”
Trình Huyễn Chu không thể hiểu được: “Hả?”
Trong đầu Trình Huyễn Chu hiện lên đoạn tin nhắn mà Lương Kiến Nghĩa gửi, y hoài nghi Đỗ Tẫn Thâm đã hiểu nhầm vì điều này.
“Đỗ Tẫn Thâm, anh đang tức giận hả?”
“Đó chỉ là một người bạn bình thường thôi, hắn đang nói về chuyện của ba em, em không có bất kỳ liên hệ nào khác với hắn như anh nghĩ.”
Đỗ Tẫn Thâm không trả lời câu hỏi, “Anh đang tức giận sao?”, hắn chỉ nói với giọng rất bình tĩnh: “Nếu có thể, anh hy vọng em không liên lạc với hắn hoặc bất cứ người nào khác.”
Trình Huyễn Chu giật mình: “Sao mà được chứ, em không thể kết bạn với ai nữa sao?”
Đỗ Tẫn Thâm nói: “Có điều gì anh không thể thỏa mãn được em?”
Trình Huyễn Chu: ” …Chỉ là một tin nhắn thôi, sao anh lại kéo mọi chuyện ra xa quá vậy?”
Bây giờ y đã chắc chắn Đỗ Tẫn Thâm thực sự có điều gì đó khác thường.
Trong giây tiếp theo, Đỗ Tẫn Thâm chủ động nói: “Anh xin lỗi, hai ngày qua anh…”
Hắn không nói hết câu mà chỉ nói với Trình Huyễn Chu, “Anh không có ý đó.”
Trình Huyễn Chu nhìn chằm chằm hắn rồi thở dài, đẩy hắn ra phòng bếp: “Anh đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta gặp mặt được không?”
Đỗ Tẫn Thâm cười nhẹ khi nghe y nói: “Chẳng phải em không biết nấu ăn à?”
Trình Huyễn Chu nói: “Em nhìn anh nấu hai ngày cũng đã biết cách làm, không khó lắm.”
Y im lặng một lúc, sau đó nói thêm: “Lúc trước em nói điều này bởi vì em không muốn học, có rất ít người mà em muốn chăm sóc.”
Đây là lần đầu tiên y nói những điều như thế này, y thấy hơi ngượng ngùng nên giọng nói xen lẫn một chút vấp váp.
Bước chân của Đỗ Tẫn Thâm dừng lại, hắn nhỏ giọng nói: “Chu Chu của chúng ta lớn rồi, đã biết chăm sóc người khác.”
Trình Huyễn Chu nhìn thấy tâm trạng của Đỗ Tẫn Thâm thực sự tốt lên, nên y thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy?” Trình Huyễn Chu thản nhiên nói: “Anh, cho em một cơ hội được không?”
“Được thôi.” Đỗ Tẫn Thâm sờ đầu của Trình Huyễn Chu và nói: “Anh sẽ cho em làm một lần.”
Ngày hôm nay, Đỗ Tẫn Thâm dường như hơi ít nói hơn so với trước.
Buổi tối, Trình Huyễn Chu ở trong phòng làm việc, còn Đỗ Tẫn Thâm ở bên ngoài. Khi Trình Huyễn Chu đi ra thì thấy Đỗ Tẫn Thâm đang nằm dựa vào chiếc bàn trong phòng khách, tay ôm gối trong khi mắt nhắm chặt.
Y kiểm tra trán của Đỗ Tẫn Thâm mới phát hiện hắn đã bị sốt nhẹ, Trình Huyễn Chu cũng mơ hồ biết được nguyên nhân tại sao.
Trình Huyễn Chu lấy chăn ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đắp cho hắn. Trong khi y đang do dự không biết có nên kêu hắn vào trong phòng ngủ hay không, Đỗ Tẫn Thâm đột ngột giật mình thức dậy.
Trình Huyễn Chu cứ cúi đầu nhìn hắn, không rời đi và cũng không phát ra tiếng động.
Từ sâu trong cổ họng của Đỗ Tẫn Thâm khó khăn nói ra một câu: “Em về phòng đi, đừng đến gần anh.”
Vẻ mặt của Trình Huyễn Chu lạnh tanh, nhưng lời y nói ra lại khiến người ta phải kinh hãi: “Mang bαo 🇨αo sυ được không?”
Giọng nói lãnh đạm mà rất dửng dưng, “Em là Alpha, làm một lần thì em cũng chẳng chết được mà? Anh đâu cần căng thẳng như vậy.”
Đỗ Tẫn Thâm sững sờ: “Em…”
Trình Huyễn Chu ngắt lời hắn nói.
“Do em tình nguyện.” Đôi mắt sáng ngời của Trình Huyễn Chu nhìn hắn chằm chằm, lúc này trông y khá bướng bỉnh.
Y nói từng chữ, “Đỗ Tẫn Thâm, vì đó là anh nên em mới tình nguyện.”
Đỗ Tẫn Thâm im lặng, trên khóe môi nở một nụ cười vô cùng phức tạp. Sau đó hắn xoa người, quay lưng về phía Trình Huyễn Chu.
Chiếc chăn rơi xuống một bên.
“Ừ, anh biết.”
Đỗ Tẫn Thâm nói sau một lúc lâu.
“Nhưng anh không muốn.”
Trình Huyễn Chu nhìn bóng lưng của Đỗ Tẫn Thâm, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Y nghĩ, Đỗ Tẫn Thâm quả thật luôn là một người kiên định. Tính cách này được hắn thực hiện quyết liệt hơn rất nhiều so với Trình Huyễn Chu, nếu hắn đã hạ quyết tâm thì thật sự sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi y.
Sau vài ngày, Đỗ Tẫn Thâm có một số việc cần giải quyết nên đến công ty. Hắn hỏi ý kiến của Trình Huyễn Chu, nói rằng mình sẽ về càng sớm càng tốt cho nên hỏi y có thể đợi ở nhà được không.
Trình Huyễn Chu phản bác, “Sao anh cứ muốn nhìn chằm chằm em suốt ngày thế? Anh định nhốt em đến khi nào?”
Đỗ Tẫn Thâm không tỏ ý kiến.
“Ít nhất là cho đến khi em bình phục.”
Họ vốn đã hẹn đến bệnh viện để xem xét tình trạng sức khỏe của Trình Huyễn Chu vào cuối tuần.
Trình Huyễn Chu suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy em đi cùng anh được không?”
Đỗ Tẫn Thâm không biểu lộ cảm xúc trên mặt, nói: “Chỉ cần em đừng đi lung tung là được.”
Trình Huyễn Chu đồng ý.
Họ được người lái xe đưa đến trụ sở chính của tập đoàn Đỗ thị.
Đỗ Tẫn Thâm vừa đến đã bị trợ lý và thư ký vây quanh, hắn chỉ có thời gian dặn dò Trình Huyễn Chu vào văn phòng ngồi đợi một lát.
Trình Huyễn Chu gật đầu, cũng không để ý lắm.
Phải thừa nhận rằng nơi đây hoàn toàn khác biệt với văn phòng chật chội trong công ty mà y đang đi thực tập, công ty của Đỗ Tẫn Thâm chắc hẳn đã được sửa sang lại một chút nên có trang trí khá độc đáo, hấp thụ ánh sáng tốt đến mức giống như một vườn sân nhỏ.
Trình Huyễn Chu đi qua đi lại trong văn phòng rộng rãi, khi y đi đến cuối văn phòng mới phát hiện chỗ đó dẫn đến một căn phòng nhỏ khác. Bởi vì khóa cửa trông còn khá mới, Trình Huyễn Chu tùy tiện đẩy cửa vào nhưng phát hiện không mở được.
Y không hiểu, trong phòng làm việc riêng của Đỗ Tẫn Thâm sẽ không có ai khác đi vào, vậy tại sao lại có thêm một cánh cửa bị khóa chứ?
Với sự hiểu biết của Trình Huyễn Chu về Đỗ Tẫn Thâm, phán đoán đầu tiên của y là Đỗ Tẫn Thâm đang cố tình che giấu điều gì đó đặc biệt. Tranh thủ lúc Đỗ Tẫn Thâm đi vắng, Trình Huyễn Chu gặp người dì đang quét dọn trong phòng trà nên y thản nhiên hỏi: “Dì có biết cách mở cánh cửa nhỏ trong phòng làm việc không ạ?”
Dì ấy nói: “Ồ, dì cũng không có chìa khóa. Ngài Đỗ tự mình giữ đó, bình thường người khác đều không thể vào được đâu.”
Trình Huyễn Chu càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
Y đi xem xét thấy cuộc họp của Đỗ Tẫn Thâm vẫn chưa kết thúc, Trình Huyễn Chu nhanh chóng đến văn phòng không có một bóng người của Đỗ Tẫn Thâm.
Trong một giây ngắn ngủi, Trình Huyễn Chu đã do dự có nên mở ngăn kéo ra hay không. Sau đó y yên tâm thuyết phục bản thân rằng khi còn bé Đỗ Tẫn Thâm và y còn mặc qυầи ɭóŧ của nhau, bây giờ y xem ngăn kéo của Đỗ Tẫn Thâm cũng chẳng bị gì đâu.
Được trực giác và bản năng hướng dẫn, y nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.
Trình Huyễn Chu giấu chiếc chìa khóa nhỏ trong cổ tay áo rồi bước đến trước cánh cửa không có người qua lại, Trình Huyễn Chu cắm chìa khóa vào ổ sau đó thản nhiên xoay chìa khóa nửa vòng mới nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ vang lên.
Phòng chứa đồ ở góc xa của văn phòng chậm rãi mở ra trước mắt y.
Một ánh sáng yếu chiếu vào, bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.
Bên trong tối om không có ánh đèn, Trình Huyễn Chu lần đầu tiên cảm nhận được một tác động dữ dội không đến từ thị giác mà là từ khứu giác.
Bầu không khí giống hệt ở tầng 17 của Bạch Dạ Thành, nhưng còn bị phóng đại và đè nén hơn hàng trăm lần.
Đó là những thứ không trong sạch, không kiềm chế, nguyên thủy mà dã man.
Thể hiện rõ du͙🇨 vọиɠ đen tối từ chủ nhân của mùi hương.
Trình Huyễn Chu cuối cùng cũng nhận ra thứ đang chất đống trước mặt mình là gì… Y kinh ngạc nhìn căn phòng chất đầy những bức tranh vẽ chính mình.
Đầu mũi giúp ý biết được rõ ràng mùi tin tức tố rượu hoa quế đó có từ đâu và dính lên những bức tranh kia như thế nào. Y không nhịn được ho khan vài tiếng, cả người lập tức bốc hỏa và mặt đỏ bừng.
Trình Huyễn Chu đứng ở nơi đó rất lâu nên phản ứng cũng trở nên chậm chạp, do đó y không biết từ khi nào Đỗ Tẫn Thâm đã trở lại và âm thầm xuất hiện sau lưng mình.
“Tại sao em lại không ngoan?”
Hắn hỏi với giọng điệu bâng quơ.
“Anh đã nói em không được đi lung tung, tại sao lại không nghe lời?”
Trình Huyễn Chu lập tức muốn lùi về phía sau một bước, nhưng lại phát hiện mình giống như con mồi rơi vào bẫy bị bao vây chặt chẽ nên không thể nhúc nhích.
“Còn cố tình tìm chìa khóa của anh. Em muốn xem gì?”
Trình Huyễn Chu: “Đỗ Tẫn Thâm, anh cài đặt camera trong văn phòng của chính mình sao?”
Đỗ Tẫn Thâm không trả lời, mà Trình Huyễn Chu cũng không cần xác nhận vì trong khoảnh khắc đó y đã biết được câu trả lời.
Trong góc tối và chật hẹp của căn phòng chứa đồ, Đỗ Tẫn Thâm đè lên người y. Trình Huyễn Chu không thể nhìn thấy rõ đối phương, nhưng y cảm nhận được sự rung động khàn khàn từ dây thanh quản của Đỗ Tẫn Thâm khi hắn nói chuyện cùng với hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt mình.
Trình Huyễn Chu ngọ nguậy quay mặt đi, có lẽ bọn họ đang ở quá gần và cũng có lẽ hành động này khiến đối phương hiểu lầm.
Đỗ Tẫn Thâm siết chặt cổ họng Trình Huyễn Chu, ngón tay véo yết hầu cực kỳ mong manh ngay cả đối với Alpha. Hắn không để y tiến lên mà tiến lại gần, dừng lại ở khoảng cách có thể chạm vào người nhau.
Đỗ Tẫn Thâm chậm rãi nói: “Hiện tại anh không muốn hôn em.”
Trình Huyễn Chu nghẹn họng, yết hầu chuyển động.
Y nghe thấy âm thanh dường như đang vang vọng, lặp đi lặp lại trong không gian tối đen và khép kín.
“Anh muốn cắn em, anh sẽ bóp chết em, giam cầm em, bắt ngươi phải dựa dẫm vào một mình anh. Dù em có khóc lóc thế nào thì anh cũng không dừng lại. Đây có phải điều em muốn nghe không?”
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.