Cô hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Sau đó, chỉ nhìn thấy màn hình chiếc Pro đang để trên bàn thu ngân đen xì, mà xung quanh toàn là nước, còn có một vài quả cẩu kỷ tử, long nhãn gì gì đó rắc trên bàn phím.
Bên cạnh bàn thu ngân có một cây nước nóng lạnh cũ, khi nãy một người bạn đánh bài của Lý Lam Phương tên là Triệu Ma Tử đứng dậy rót nước, một người khác nhờ ông ta tiện tay rót cho mình một ít, Triệu Ma Tử rót xong cốc của mình cũng chẳng buồn đậy nắp, cứ thế để lên góc quầy thu ngân, kết quả là khi quay đầu lại cầm, nước nóng quá, ông ta phải rụt tay lại, khiến cả cốc nước nóng đổ sạch lên chiếc máy tính xách tay.
Tình Dã vô cùng lo lắng, tất cả tài liệu học tập của cô đều ở trong đó, một số còn là của trường trước kia nữa, cô vội vàng bấm vào nút nguồn nhưng không thấy phản ứng gì cả, màn hình cứ thế đen ngòm.
Nhưng cái người Triệu Ma Tử này vẫn đang đứng một bên nói móc nói máy: “Một cốc nước mà cũng làm hỏng máy tính được à, không đến mức to tát vậy chứ?”
Tình Dã ngẩng đầu lên, trừng mắt với Triệu Ma Tử, Triệu Ma Tử khoảng bốn mươi tuổi, là chân đánh bài cố định của Lý Lam Phương, lúc này phải sững sờ khi thấy ánh mắt đe dọa của Tình Dã.
Tình Dã cầm chiếc máy tính xách tay lên, hẩy hẩy long nhãn cùng cẩu kỷ tử bên trên, rồi nói với ông ta: “Nếu không sửa được, thì ông cứ ở đó mà chờ đền đi!”
Dứt lời, cô quay đầu lại hỏi Lưu Niên: “Ở đây có hệ thống chăm sóc khách hàng sau khi sử dụng sản phẩm của Apple không?”
“Há?”
“Thôi bỏ đi, ở đây có cửa hàng sửa máy tính không?”
Lưu Niên phản ứng lại và nói với cô: “Ồ, cô ngồi xe ba bánh, nói người ta cho đến phố điện tử là người ta biết.”
“Được.”
Tình Dã không nói thêm lời nào, cầm theo máy tính ra ngoài, Lưu Niên không yên tâm nên chạy theo bảo cô: “Đến đó chỉ mất năm đồng thôi, đừng trả nhiều hơn nhé.”
Cái có tên xe ba bánh là xe điện và rất khó nhìn thấy ở Bắc Kinh, mặc dù trước đây Tình Dã cũng từng nhìn thấy nhưng chưa từng ngồi thử, không ngờ khi đi lại xóc như vậy, cô sợ tới mức một tay ôm chiếc máy tính, tay còn lại bám chắc vào mép cửa, mông sắp nở hoa đến nơi luôn rồi. Khổ nỗi chỗ này chẳng có lấy một đoạn đường bằng phẳng, tất cả đều là ổ gà, anh trai lại còn đi đường tắt, rẽ vào con đường đất, xe ba bánh nghiêng ngả, khiến Tình Dã suýt chút nữa thì tưởng rằng lật xe, cả người đổ đầy mồ hôi.
Nhưng anh tài lại vẫn vô cùng bình tĩnh, chiếc xe ba bánh toát lên hơi hướng của thần xe Haruna [1], chỉ thiếu nước là bay lên thôi.
Khi đến phố điện tử, mặt mày Tình Dã gần như trắng bệch, gần như nôn mửa, cô lấy ra tờ mười tệ trả tiền rồi cứ thế cắm mặt đi mà chẳng quay đầu lại và thề rằng sẽ không bao giờ ngồi trên cái thứ đó nữa, tất cả đều như một mớ hỗn độn.
Cái gọi là phố điện tử nơi đây khác hoàn toàn với Thung lũng Silicon, Thành phố kỹ thuật số Thái Bình Dương ở Bắc Kinh, ở con đường này không có toà nhà cao ốc cũng chẳng có nhiều cửa hàng, chỉ có một vài dãy mặt tiền thưa thớt, ngoài cửa đầy dãy nào xe đạp điện, nào xe máy điện dựng lộn xộn.
Vấn đề là, những cửa hàng mặt tiền này không chỉ bán điện thoại, máy tính, mà còn có cả đèn điện, máy biến áp, công tắc, thậm chí là cả vòi hoa sen và vòi nước? Nó giống như một nồi lẩu thập cẩm vậy.
Tình Dã đến một cửa hàng bán máy tính, tuy cũng có máy tính Apple nhưng đều là máy cũ, hơn nữa nói đến việc sửa thì ở đây không có cửa hàng nào có thể sửa máy tính Apple, những loại máy tính thông thường khác còn có thể thử sửa xem sao.
Nhân viên bán hàng hỏi cô có vội hay không? Nếu không vội thì để máy tính ở lại, anh ta có thể giúp cô mang lên Huyện sửa, tuy nhiên thời gian sẽ hơi lâu.
Tình Dã không ngờ đến việc sửa cái máy tính thôi cũng phiền phức đến vậy, gửi đi gửi lại có khi còn không kịp vào năm học mới.
Có một anh trai nhìn thấy bối rối của cô, bèn thêm vào một câu: “Hay là cô sang Thuận Dịch tìm Thư Hoàng hỏi xem sao, nếu như anh ta cũng không sửa được thì ở chỗ chúng tôi không ai sửa được đâu.”
Khi nãy, ở cửa tiệm tại nhà, Tình Dã cũng nghe thấy có người nhắc đến Thư Hoàng, cô đoán có lẽ đây là một Sư phụ tương đối có kinh nghiệm sửa chữa, bèn đi dọc theo phố điện tử tìm đến cửa hàng có tên Thuận Dịch.
Thời tiết quá nóng, ở đây lại chẳng có ô che, cô nóng đến mức phải đội chiếc máy tính xách tay lên đỉnh đầu, chân đi đôi dép màu trắng cứ thế đi đến cuối con phố, đang tưởng rằng mình tìm sót, kết quả là vừa quay người lại thì trông thấy phía đối diện có một cửa hàng, bên trên đề chữ Tiệm sửa chữa Thuận Dịch.
Tình Dã vội vàng cong chân lon ton chạy tới, còn chưa vào trong cô đã cảm thấy cửa hàng sửa chữa này rất âm u. Ngoài cửa đặt hai chiếc tủ lạnh hỏng, bước vào thì thấy chiếc TV cũ cồng kềnh, tiến sâu thêm nữa thì thấy đủ các loại đồ gia dụng chất đống lộn xộn, ở đây rốt cuộc là sửa cái gì thế?
Cửa hàng không có ai, bên trong có một tấm rèm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ồn ào mất trật tự cùng tiếng chửi thề của đàn ông truyền tới từ sau tấm rèm đó.
Nếu đổi thành trước kia, thì việc sửa máy tính như này cô sẽ giao thẳng cho trợ lý của ba xử lý và tuyệt đối không bao giờ bước vào nơi hỗn tạp thế này, nhưng trước khi quay người rời đi, cô vẫn dừng lại, cắn răng gọi với vào một tiếng: “Có ai không?”
Không ai đáp lại, những âm thanh bên trong vẫn như khi nãy, Tình Dã hắng giọng rồi lại hét lên: “Có ai…”
Lúc này, một người đàn ông mặc áo ba lỗ vén tấm rèm đi ra, trên cánh tay lộ ra của anh ta có xăm hình hoa, dáng người cao ráo, thoạt nhìn thì thấy đây không phải là người dễ chọc vào. Tình Dã chưa từng giao tiếp với kiểu người như vậy, cô nhất thời ngẩn ngơ, không nói nên lời.
Người đàn ông xăm hình có chút tò mò nhìn cô, hỏi: “Đến đây làm gì thế?”
Cổ họng Tình Dã hơi thắt lại, cô căng da đầu hỏi một câu: “Tôi tìm sư phụ Thư, người trong tiệm bán máy tính phía trước nói anh ta ở đây.”
Người đàn ông xăm hình thấy cô thêm chữ sư phụ sau chữ Thư thì lập tức mỉm cười, rồi lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Người nơi khác đến đây phải không?”
Tình Dã gật đầu, kết quả lại nghe thấy người đàn ông xăm hình quay đầu, đi đến sau tấm rèn gọi to: “Anh Võ, có người tìm anh.”
Sau vài giây, người đàn ông xăm hình thò đầu ra, nói với Tình Dã: “Anh ấy bảo cô vào đây.”
Tim Tình Dã bắt đầu đập thình thịch khi nghe thấy cái tên “anh Võ”, mà suy đoán của cô đã được khẳng định hoàn toàn khi vén tấm rèm ra và nhìn thấy Hình Võ đang ngồi hút thuốc, chơi bài giữa nhóm người.
Hình Võ không buồn di chuyển, anh khẽ nhướng mày, điếu thuốc trên miệng bốc lên làn khói mờ ảo, vừa thấy rõ người đi vào, anh liền nheo mắt lại.
Tình Dã vô cùng bàng hoàng nói: “Tôi tưởng… Thư Hoàng là tên người.”
Trên đường đến đây cô còn đang thầm nghĩ cái tên này thật hiếm, thế mà lại có người họ Thư, quả thật là rất ít khi thấy.
Người đàn ông xăm hình bên cạnh xen vào: “Cô gái này còn nói muốn tìm Sư phụ Thư.”
“Ha ha ha ha …”
Ngay lập tức, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười không kiềm chế được của nhóm đàn ông, Tình Dã đứng bên cửa, gương mặt đỏ bừng.
Hình Võ chậm rãi nhấc điếu thuốc khỏi miệng, bỏ vào gạt tàn, trong mắt ẩn hiện ý cười, anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Lúc này, Tình Dã cũng vô cùng lúng túng đưa chiếc máy tính về phía anh, nói: “Máy tính bị nước vào, màn hình đen ngòm, người bán máy tính nói anh biết sửa.”
Hình Võ không nhúc nhích, anh hất cằm về phía người đàn ông xăm hình, anh ta liền đi đến bên cạnh Tình Dã: “Đưa cho tôi.”
Tình Dã đưa chiếc máy tính cho người đàn ông xăm hình, anh ta quay người với một hộp dụng cụ chuyên dụng ném cho Hình Võ, rồi đưa cả máy tính cho anh. Hình Võ đặt máy tính lên chiếc bàn gấp, sau hai, ba lần vặn tuốc nơ vít, anh tháo vỏ mặt sau và rút cáp sạc pin ra một cách khéo léo.
Trò chơi tạm dừng, một vài thanh niên bắt đầu vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, trong phòng loạn cào cào, mấy người đó đang không ngừng nhìn về phía Tình Dã.
Cô mặc chiếc váy voan sang trọng và tươi mới, thiết kế thắt lưng tôn lên tỷ lệ hoàn hảo của cơ thể, cổ chữ V để lộ ra đường xương quai xanh thanh tú, thoải mái, thời thượng, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp, ở đây sói nhiều thịt ít, nên tất nhiên đã thu hút mọi ánh mắt trong căn phòng.
Tình Dã đứng bên cửa vô cùng không tự nhiên, bèn dứt khoát chen đến bên cạnh Hình Võ, cúi người hỏi: “Thế nào? Có sửa được không?”
Hình Võ không lên tiếng, anh ngẩng lên nhìn cô một cái, vì cô đang cúi người, mái tóc rũ xuống, chóp mũi do nóng nên đổ một tầng mổ hồi mỏng, đem đến cảm giác như đóa hoa sen chớm nở.
Hình Võ nghiêng đầu, hét lên với Răng nanh đang đứng bên cạnh chiếc điều hoà cây: “Tránh ra, đừng có chắn gió.”
Ngay khi Răng nanh rời đi, Tình Dã cảm nhận được làn gió mát nhẹ thổi đến bên người, khiến cô đột nhiên không muốn di chuyển nữa, vì vậy trong lúc Hình Võ sửa máy tính, cô đã đứng bên cạnh anh để hóng gió điều hoà.
Sau một hồi chật vật, Hình Võ ném chiếc máy tính xách tay và những thứ đã tháo rời ra sau: “Không sửa được, Bo mạch chủ cháy rồi.”
Tình Dã nhất thời lo lắng: “Ở đây có thay được không? Tôi cần gấp để dùng.”
Hình Võ vẫy tay, ra hiệu cho mọi người tiếp tục chơi bài, rồi thản nhiên báo giá: “Không vội thì bốn nghìn, vội thì năm nghìn, trả tiền trước, chê đắt thì mang về đi.”
Vừa nói, anh vừa bắt đầu chơi bài Địa chủ, Tình Dã cũng nghĩ thay Bo mạch chủ không rẻ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy, đối với cô mà nói năm nghìn tệ không phải là món tiền khổng lồ, nhưng với tình hình hiện tại thì ngang với cắt một lớp thịt.
Cô hỏi: “Vậy sửa xong thì những thứ lưu bên trong vẫn còn chứ?”
“Ừm.” Hình Võ thản nhiên đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời này, Tình Dã đã không còn chần chừ gì nữa, cô bị ném đến cái nơi chim không buồn ỉa này, chỉ có chiếc máy tính là hy vọng duy nhất đối với cô, bên trong còn tất cả ảnh của cô, nếu không sửa được thì đến cả ảnh của ba mẹ cũng chẳng còn nữa.
Vì vậy, Tình Dã lấy điện thoại ra chuyển năm nghìn tên cho Hình Võ, Hình Võ đang để điện thoại trên bàn, nghe thấy “tinh” một tiếng, cô nói với anh: “Chuyển cho anh rồi đó.”
Hình Võ không buồn ngẩng lên nhìn cô, chỉ “ồ” một tiếng, rồi lại tiếp tục đánh bài.
Tình Dã quay đầu tìm, cô thấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh điều hoà, bèn đi bài bước tới bên đó, ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt đọc vài trang web.
Hình Võ chơi thêm vài ván, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Còn ở đây làm gì?”
“Chờ anh cùng về.”
Tình Dã nghĩ, dù sao cũng đã hơn bốn giờ rồi, lát nữa Hình Võ sẽ về đút cơm cho bà nội, bên ngoài quá nóng, cô không muốn đi bộ cả quãng đường rồi lại ngồi xe ba bánh về nhà, cái thứ tồi tàn đó phi trên đường như muốn đùa với tính mạng, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Nhưng mấy người anh em bên cạnh nghe thấy Tình Dã nói đều vô cùng sững sờ, chàng trai xăm hình lập tức hỏi: “Anh Võ, anh quen cô em kia sao?”
“Ừm.” Hình Võ đáp lại một câu và không giải thích gì thêm.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái này muốn đợi anh Võ cùng về, có vẻ như mối quan hệ không bình thường chút nào, nhưng anh Võ lại lấy tiền sửa chữa của người ta, thì dường như mối quan hệ không được thân thiết cho lắm, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, tuy nhiên thấy Hình Võ không lên tiếng cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Chỉ có Răng nanh biết Tình Dã là em họ của Hình Võ, nên không lấy làm ngạc nhiên, anh ta lấy một chai hồng trà trong tủ lạnh ra đưa cho cô.
Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó nhận lấy chai nước, nói: “Cảm ơn.”
“Mọi người đều gọi anh là Răng nanh.”
Tình Dã phát hiện anh ta có chiếc răng khểnh nhỏ, vẻ ngoài trông hiền lành, không giống mấy tên xã hội đen như đám người ở đây.
“Tình Dã.” Cô không do dự, đáp lại một câu.