Tình Dã cảm thấy Lưu Niên làm việc tương đối cẩn thận, mỗi một lọn tóc uốn đều điều chỉnh góc độ liên tục vừa làm vừa cân nhắc, uốn mấy lọn tóc mất hai tiếng đồng hồ, khi bôi xong lượt thuốc cuối cùng, sau đó không bao lâu thì Lưu Niên đã bắt đầu gỡ dụng cụ uốn ra. Tình Dã đặt bút xuống đi tới quan sát, lúc này tâm trạng của cả ba người đều vô cùng kích động, thậm chí còn như nhà Khoa học đang quan sát chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Khi Lưu Niên tháo hết lô uốn tóc xuống, vòng xoăn sóng nhẹ nhàng lập tức khiến hai mắt Tình Dã sáng rực, có cảm giác như xoăn sóng nước, cô lập tức vỗ vỗ vai Lưu Niên: “Anh được à nha, không nhìn ra anh là một thiên tài uốn tóc đó, nghiên cứu một lúc đãtự làm được rồi này.”
Lưu Niên được khen cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn ngượng ngùng nói: “Trước đây, bác dâu ba nhà tôi cũng nói tôi là thiên tài.”
“…”
Lưu Niên xả sạch thuốc uốn trên tóc cho Đỗ Kỳ Yến, sau đó cầm máy sấy lên bắt đầu sấy, kết quả là Tình Dã đứng bên cạnh càng nhìn càng thấy không ổn, khi tóc vẫn ướt thì còn có cảm giác đâu ra đấy, nhưng đến lúc khô rồi, thì trông y hệt mì tôm, đợi đến khi sấy khô hoàn toàn, cả ba đều cảm thấy vô cùng bối rối khi nhìn Đỗ Kỳ Yến ở trong gương.
Nếu kiểu tóc dập xù ban đầu phồng gấp hai lần gương mặt của Đỗ Kỳ Yến, thì lúc này nó còn phồng gấp bốn lần, nhìn từ xa trông hệt như đám mây hình nấm sau vụ nổ bom nguyên tử. Hơn nữa, đây nào có phải là xoăn mì tôm, rõ ràng là xoăn tít của các bà thím mà.
Lưu Niên vô cùng xấu hổ, nói: “Tình Dã, có phải tôi đã uốn sai rồi không?”
Tình Dã còn có thể nói thế nào được nữa? Phủ nhận lời nói của bác dâu ba nhà anh ta được không? Như vậy có lẽ sẽ khiến tâm hồn non nớt của anh ta bị đả kích lắm nhỉ? Đương nhiên là cô không thể rồi, nên chỉ đành vỗ vai anh ta và không ngừng động viên: “Ừmmm… Tôi cảm thấy ấy mà, cũng rất đẹp, thật đó, ít ra thì tóc trông cũng ra kiểu dáng khi còn đang ướt mà phải không? Hơn nữa, như thế này sẽ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hơn, hihihi…”
Tuy nhiên, Lưu Niên lại ngẩn ngơ tự lẩm bẩm: “Đáng lẽ tôi nên uốn lạnh, nếu khi nãy không uốn nóng thì độ xoăn đã chẳng thế này.”
Đỗ Kỳ Yến kéo kéo mái tóc của mình, rồi quay lại thảo luận với anh ta: “Lô uốn nhỏ quá, phải dùng loại to hơn một số.”
“Trong tiệm không có.”
“Hay là ngày mai nói với bà chủ Lý một tiếng, rồi chúng ta lên Thị trấn mua nhé?”
Hai người lần lượt bàn bạc đủ thứ từ dụng cụ cho đến các loại thuốc hoá chất, Tình Dã không hiểu mấy thứ đồ chuyên môn đó, tuy nhiên cô đã đưa ra đề nghị: “Kiểu xoăn lọn to này rất khác với kiểu xoăn xù mì của các bà thím, độ duỗi và cả độ bồng bềnh nữa, tôi cảm thấy có lẽ nên điều chỉnh kỹ thuật, nếu dùng phương pháp uốn như trước thì chắc chắn khi uốn xong sẽ lại vẫn ra kiểu xoăn truyền thống.”
Vì vậy, cả ba tiếp tục bàn bạc thêm một lúc, đồng thời liệt kê một số thứ cần thiết phải bổ sung, rồi vây quanh máy tính của Tình Dã để nghiên cứu trên Taobao, những món đồ nào đã chắc chắn thì Tình Dã sẽ trực tiếp đặt hàng luôn.
Tình Dã nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ rồi, thông thường Hình Võ cũng không về nhà vào giờ này, nhưng tối hôm nay, Tình Dã luôn cảm thấy có chút bồn chồn, cứ nghĩ đến dáng vẻ anh mặc quần đùi, làm ổ tại nhà Thư Hàn là cô lại càng không thoải mái.
Trong lúc Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên còn đang thảo luận, Tình Dã đã gửi cho Hình Võ một tin nhắn: “Tôi đói rồi.”
Bọn họ lại bàn bạc thêm nửa tiếng nữa, khi sắp đến mười hai giờ, thấy đã muộn nên Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến định ra về. Khi bước ra ngoài cửa tiệm Huyễn Đảo cũng là lúc Hình Võ phi chiếc xe cúp về nhà, vừa mới xuống xe máy, thì trông thấy “đám mây nấm” từ trong nhà đi ra, vì đang là buổi tối nên suýt chút nữa Hình Võ đã đập thẳng hộp mì xào trên tay vào mặt Đỗ Kỳ Yến.
Anh chửi thề “đệch mẹ” một tiếng, đến khi trông thấy Lưu Niên, liền không kìm được mà lao lên hỏi hai người họ một câu: “Làm cái mẹ gì thế này?”
Lưu Niên ngờ nghệch nói: “Ồ, bọn em đang định nghiên cứu tạo hình mới, nên Yến Yến mới uốn xoăn.”
“…” Tôi phải cảm ơn hai người rồi, kiểu này sớm muộn gì cũng khiến Huyễn Đảo sập tiệm mất thôi.
Hai người chào Hình Võ một câu rồi rời đi, khi Hình Võ xách mì xào vào của tiệm thì Tình Dã vừa tắt máy tính, cô lạnh lùng ngước lên nhìn anh một cái.
Hình Võ đặt mì xào lên quầy thu ngân, Tình Dã lại chẳng thèm nhìn anh mà cứ thế quay người lên lầu, Hình Võ khó hiểu hỏi: “Không phải nói là đói sao?”
Tình Dã không quay đầu lại, nói: “Không ăn trước khi ngủ.”
“Vậy cô than đói với tôi làm gì?”
Tình Dã dừng bước, cô liếc anh một cái, rồi hỏi ngược lại: “Vậy muộn thế này rồi anh không về còn ở ngoài làm gì?”
“???” Hình Võ nhìn cô với dấu hỏi chấm to đùng, anh có chút không chắc chắn, hỏi: “Cô đang… Giận sao?”
Tình Dã lập tức quay người đi lên cầu thang. Hình Võ mỉm cười liếc nhìn hộp mì xào, lắc đầu không nói nên lời.
Anh đi tắm, khi lên lầu thì đèn trong phòng vẫn sáng, Hình Võ vắt khăn tắm trên vai, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình đứng bên cửa, Tình Dã đang đeo tai nghe ngồi trên giường, cô chống hai đầu gối, đặt cuốn vở lên trên, vừa nghe vừa viết.
Hình Võ lau đầu, nói với cô: “Máy chủ trong nhà máy ở phố cổ không hoạt động nữa, các kỹ thuật viên trước đó không thể xử lý được, tôi thấy tiền công kha khá nên nhận làm.”
Tình Dã không thèm để ý đến anh, vẫn cúi đầu viết lách trên giấy.
Hình Võ ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Thư Hàn là bên trung gian, chị ta quen biết rất nhiều ông chủ, nên thường xuyên giới thiệu việc làm cho tôi, sau đó chị ta lấy phí môi giới, tôi với chị ta được coi là mối quan hệ hợp tác làm ăn.”
Tình Dã đang viết dòng cuối cùng, nghe vậy bèn ngước lên nhìn anh một cái.
Khóe miệng Hình Võ khẽ cong: “Không nhìn thấy tôi thì cô không ngủ được à?”
Tình Dã nhặt chiếc gối bên cạnh lên ném vào người anh: “Biến đi mơ giấc mộng Xuân của anh đi!”
Hình Võ vững vàng bắt lấy chiếc gối, hương thơm thuộc về cô phảng phát trong sự mềm mại, anh đi đến bên cạnh giường Tình Dã trả lại gối cho cô, rồi chỉ chỉ xuống quần mình: “Cô nhìn xem đây là cái gì?”
“Quần thể thao.”
Hình Võ ý tứ sâu xa lắc đầu: “Là đôi chân dài khác người mới đúng, cô có biết tại sao tôi không về nhà ngủ không? Cô đã thử cảm giác để chân dưới đất cả một đêm bao giờ chưa?”
Tình Dã bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó, cô thật sự ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn anh, Hình Võ bất lực nói: “Vậy nên cô có thể chăm sóc một chút cho đôi chân dài của tôi không?”
Tình Dã ngước mắt lên đối diện với anh vài giây, sau đó hơi nheo mắt lại với vẻ dò xét, nhưng Hình Võ lại tỏ ra rất bình tĩnh, vì vậy Tình Dã đã đứng dậy chuyển hết tài liệu học tập lên bàn, sau đó Hình Võ chậm rãi vòng qua, nằm lên giường của mình.
Một lúc sau, Tình Dã cũng tắt đèn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, vậy mà cô đã sống tại nhà Hình Võ được ba tháng rồi, từ mùa Hạ cho tới mùa Thu, từ lúc luôn xù lông khi ở gần Hình Võ cho đến hiện tại có thể hoà thuận ngủ trong cùng một căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tình Dã ngủ chung phòng với một người khác giới, mặc dù đã ngăn cách bởi một tấm rèn, nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Hình Võ, tuy rằng cô luôn phải trở mình đi trở mình lại một cách mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác yên ổn lạ thường, hai luồng cảm giác mâu thuẫn ấy đã khiến Tình Dã mất ngủ. Cứ thế cho đến khi ánh sáng điện thoại phát ra từ bên kia tấm rèm tắt đi thì cô mới dần dần tiến vào giấc ngủ.
Vài ngày sau đó, Hình Võ rất bận, anh nhận liên tiếp mấy công việc, bận đến mức phải bỏ cả tiết học buổi sáng, buổi tối cũng thường xuyên về muộn, nhưng Tình Dã cũng ngủ tương đối muộn, nên cô có thói quen để đèn cho anh.
Mỗi đêm, khi Hình Võ lái xe máy về, nhìn thấy đèn trong phòng Tình Dã vẫn sáng, anh lại cảm thấy một luồng hơi ấm yếu ớt, dường như từ trước tới giờ chưa có một ai đem lại cho anh cảm giác đó, vì vậy cho dù có làm khuya đến mấy thì anh vẫn sẽ về nhà.
Thực tế thì lần nào về, người anh cũng rất bẩn thỉu, sau khi tắm xong lên phòng, thì Tình Dã đã ngủ rồi, nên cơ bản là chẳng nói với nhau được câu nào.
Sắp tới, trường học sẽ có một buổi diễn thuyết lớn, còn căng băng rôn từ rất sớm, tổ chức vô cùng long trọng, nói sẽ đón một đoàn người nước ngoài. Nhóm người nước ngoài này là nhân viên trong xí nghiệp được khu phát triển trong Huyện kéo vào cùng liên doanh, các lãnh đạo trên Huyện rất coi trọng, dù sao thì cái Huyện nghèo nàn này cũng muốn được phát triển. Vì để ra mắt xí nghiệp liên doanh, nên một số chính sách ưu đãi đã được ban hành, trong đó có cả vấn đề học tập của các con em công nhân viên chức, nên đoàn phụ huynh nước ngoài này được tổ chức đặc cách tới thăm quan các trường học tại địa phương.
Đối tượng chính của chuyến tham quan là trường Trung học phổ thông Kim Long và trường Trung học phổ thông An Trung. Bên phía trường Kim Long cũng đã bắt đầu công tác chuẩn bị từ rất sớm.
Khả năng lãnh đạo của trường An Trung không thua kém gì trường Kim Long, mấy ngày nay đều đang dày công chuẩn bị các bài phát biểu, từ lịch sử của trường, triết lý giảng dạy, cho đến đội ngũ giáo viên đều được báo cáo chi tiết, còn triệu tập một số giáo viên tiếng Anh để cùng phiên dịch bài diễn thuyết do giáo viên Ngữ văn biên soạn.
Ngoài ra, nghe nói tổ giáo viên tiếng Anh đã đề cử Miss Dư, là giáo viên tiếng Anh có phát âm tốt nhất để đảm nhiệm phần phiên dịch và đi cùng với Hiệu trưởng trong ngày hôm đó.
Còn về việc tại sao Tình Dã lại biết được chuyện này, là do ngày hôm đó Miss Dư đã âm thầm tìm Tình Dã, để nhờ cô dịch giúp nội dung của bài phát biểu. Miss Dư biết Tình Dã đến từ một trường quốc tế, chỉ riêng những nét chữ vô cùng đẹp cùng điểm số tuyệt vời của môn tiếng Anh của cô thì trong trường này chẳng tìm đâu ra người thứ hai.
Tình Dã nhìn qua bản thảo một lượt, rồi khoanh tròn vài cụm từ được sử dụng không phù hợp với ngữ cảnh, sau đó ghi lại rõ ràng các câu dùng để thay thế sang bên cạnh đồng thời giải thích cho Miss Dư.
Từ khi lên mẫu giáo Tình Dã đã học tại trường quốc tế, trong lớp có đầy đủ cả người da đen lẫn da trắng, giáo viên giảng bài trên lớp cũng là song ngữ, vì vậy sau khi tốt nghiệp mẫu giáo cô đã có thể giao tiếp bằng tiếng Anh mà hoàn toàn không có chút áp lực nào rồi.
Ngoài ra, cô luôn được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông, vì vậy ít nhiều cũng am hiểu về lịch sử, văn hoá của phương Tây, nên đã thêm một số yếu tố quen thuộc vào nội dung của bài phát biểu, như trích dẫn điển cố điển tích, khiến nó sống động hơn nhiều so với bài phát biểu khô khốc trước đó và cũng khơi dậy một số tác dụng tương tác nhất định.
Sau khi giải thích với Miss Dư, Miss Dữ chợt ngộ ra rằng những sự khác biệt văn hoá này, nếu không được tiếp xúc thường xuyên với người nước ngoài trong một khoảng thời gian dài, mà muốn những giáo viên chỉ thông qua các kỳ thi như họ phải thu hẹp khoảng cách tư tưởng là điều không thể.
Tình Dã để Miss Dư thử đọc một lần cho mình nghe, vài chỗ phát âm chưa chuẩn phía trước Tình Dã đã cố gắng sửa lại cho đúng, nhưng khi nghe thấy Miss Dư đọc important thành impotent thì cô đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Important có nghĩa là quan trọng, còn chữ impotent mà Miss Dư đọc là đề cập đến vấn đề “bất lực” mà. Vì vậy, vốn dĩ ý nghĩa của câu này đang là chào mừng những vị khách quan trọng, đã biến thành chào mừng những vị khách “bất lực”, Tình Dã nghe xong thì toát mồ hôi hột.
Tình Dã đã uyển chuyển giải thích với Miss Dư rằng, từ này sẽ khiến những người phụ nữ trung niên cảm thấy hổ thẹn. Trước khi rời đi, Tình Dã có thể nhìn thấy dáng vẻ đang hoảng loạn của Miss Dư, bảo bà ấy chấm bài thi hay soạn đề bài thì còn được, chứ bảo bà ấy phiên dịch trực tiếp thì áp lực còn hơn núi đè, Tình Dã nghĩ thôi cũng phải đổ mồ hôi thay bà ấy, cô thầm cầu nguyện rằng ngày hôm đó bà ấy có thể phát âm thật chuẩn chữ important.