Đi đến bên cạnh xe máy, anh vẫn không nỡ buông cô ra, khi Tình Dã quay người lại nhìn, thì nụ hôn của anh đã nhẹ nhàng rơi xuống, khác với nụ hôn đầu trong con hẻm, lần này Hình Võ chỉ cúi đầu khẽ hôn cô một cái, nhưng vẫn khiến Tình Dã có chút luống cuống.
Hình Võ cầm chiếc mũ bảo hiểm màu trắng bên cạnh đội lên cho cô, Tình Dã cứ thế ngoan ngoãn ngước lên nhìn anh với đôi mắt sáng ngời hoạt bát, rồi đột nhiên hỏi: “Tối hôm đó tại sao hôn xong anh lại bỏ đi? Hại em cả đêm mất ngủ, tưởng rằng anh bị rối loạn chức năng não rồi cơ.”
Khóe miệng Hình Võ nở nụ cười xấu xa, đây là lần đầu tiên Tình Dã trông thấy nụ cười đẹp trai như vậy của Hình Võ, cô ngẩn người, lại nghe anh nói: “Cũng đại khái là vậy, đầu óc có hơi rối loạn một chút.”
Tình Dã chớp chớp mắt nhìn anh: “Ý anh là anh hối hận sao? Vì vậy mới nhanh chóng rời đi, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Hình Võ đội mũ bảo hiểm cho cô, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: “Anh chỉ không chắc chắn rằng như vậy có phải sẽ làm hại em hay không thôi.”
Tình Dã nghiêng đầu mỉm cười, nói: “Bây giờ thì sao?”
Hình Võ quay người lên xe máy: “Bây giờ biết rằng bản thân em đã có kháng thể, trừ phi em muốn tự mình hại mình, bằng không người khác sẽ chẳng thể động vào em.”
Tình Dã cong cong khoé mắt, ngồi sau lưng anh, cô vòng tay ôm chặt eo anh, dựa vào tấm lưng vững chãi của anh. Hình Võ cụp mắt nhìn xuống cánh tay nhỏ nhắn nõn nà, khẽ nở nụ cười rồi quay đầu xe.
Trên đường về nhà, tâm trạng Tình Dã rất tốt, cô nói: “À phải rồi, anh nói mình không ăn cỏ gần hang mà? Bây giờ có thấy mặt đau không hả ông nhỏ Võ?”
“Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.”
“… Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?”
“Bởi vì nó tươi tắn và đẹp đẽ nhất trong tất cả các loài hoa.”
“…”
Tình Dã vươn tay nhéo vào bụng anh một cái, sau đó lại phát hiện chẳng thể nhéo, một tay Hình Võ đặt trên tay lái xe, tay còn lại giữ lấy tay cô: “Em không ngoan ngoãn một chút được hả? Ảnh hưởng đến việc nhìn đường của anh rồi, anh cho em ngã xuống mương bây giờ.”
“Anh nỡ sao?”
Hình Võ thành thật nói: “Không nỡ, em là hy vọng của Huyện chúng ta, anh còn cần dựa vào chức vụ binh sĩ an toàn để xoá sổ những lỗi bị ghi lại từ học kỳ trước nữa kìa.”
Hình Võ nói với cô: “Phía trước là đình Trát Trát rồi.”
Tình Dã nghe vậy bèn ngồi thẳng người dậy đồng thời buông anh ra.
Ngay khi vừa dừng xe, Lý Lam Phương nghe thấy tiếng động liền xông ra quát: “Đến giờ ăn cơm rồi mà hai đứa còn chạy ra ngoài làm gì thế hả?”
Đột nhiên Tình Dã cảm thấy chột dạ, cô liếc nhìn Hình Võ, nhưng Hình Võ lại đẩy cô vào nhà và nói với Lý Lam Phương: “Đi ngắm hoàng hôn.”
“Ngắm cái đầu con ấy! Bảo con chặt sườn, sườn đâu? Đợi húp được bát canh thì rụng răng luôn rồi…”
Tình Dã nghe thấy giọng mắng oang oang của Lý Lam Phương, bèn quay lại làm mặt xấu với Hình Võ sau lưng Lý Lam Phương. Hình Võ cúi đầu cười, hiếm lắm mới thấy anh không cãi lại, Lý Lam Phương thấy Hình Võ bị ăn chửi mà còn cười, thì chợt ngẩn người, không mắng nữa, còn mắng nữa sẽ thành ngốc luôn quá.
Sau khi ăn cơm, Tình Dã lên lầu, quả thực là món canh sườn đến tối mới ninh xong, mà Hình Võ thì vừa ngồi trong bếp canh lửa vừa chơi game, hầm xong canh, anh múc một bát bê lên lầu cho Tình Dã, nói: “Nghỉ ngơi uống chút canh này.”
Tình Dã kéo tai nghe xuống, quay lại chuẩn bị đỡ lấy nhưng lại rụt tay về: “Nóng.”
Hình Võ bê bát thổi giúp cô, Tình Dã nheo mắt nhìn anh: “Chẳng phải tiền của mẹ anh… Đã bị ba anh lấy đi cả rồi à? Sao vẫn nỡ mua sườn về ăn thế?”
Hình Võ nhìn cô một cái, cô lại nhỏ giọng nói: “Anh đưa tiền cho dì ấy hả?”
Anh đưa bát canh cho cô: “Anh không muốn nuôi em thành gầy đi đâu.”
Tình Dã mỉm cười đón lấy chiếc bát: “Như nào? Anh định nuôi em cho béo trắng luôn hả?”
Hình Võ dựa vào giường, mỉm cười cầm điện thoại: “Nuôi béo một chút… Mới ngon.”
Đôi mắt anh chợt lóe sáng, còn gương mặt của Tình Dã lại đỏ đến kỳ lạ.
Đến tối, mỗi người nằm một giường, Tĩnh Đã kéo một góc rèm ra nhìn Hình Võ, trong phòng tối om, anh nhắm mắt, mặt hướng lên trên, nhưng hình như vẫn cảm nhận được Tình Dã đang nhìn mình, bèn thấp giọng nói: “Nhìn trộm anh làm gì thế hả?”
Tình Dã vươn tay ra: “Tay lạnh.”
Hình Võ mở mắt, vươn bàn tay to lớn trong chăn ra nắm lấy tay cô, tay anh rất ấm, như chiếc túi sưởi, sau đó hai người cứ như vậy nắm tay nhau cách một lối đi nhỏ và chìm vào giấc ngủ.
Tình Dã không biết mình ngủ từ bao giờ, nhưng dường như cô đã chợt hiểu ra thế nào là hương vị cay đắng trong tình yêu! Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Hình Võ đã thấy Tình Dã ngơ ngẩn ngồi trên giường, anh giật mình bật dậy hỏi cô: “Em đang mộng du đấy hả?”
Tình Dã nghiêm túc nói với anh: “Tất cả mọi người trong trường đều cho rằng chúng ta là họ hàng thân thích, là kiểu quan hệ có cùng huyết thống.”
Hình Võ vừa tỉnh giấc, đầu óc còn chưa được minh mẫn, anh hỏi ngược lại cô: “Thế thì sao?”
“Nếu để mọi người biết việc chúng ta đang hẹn hò, thì sẽ cho rằng chúng ta loạn l.uân, là đồi bại, vô đạo đức?”
“…”
Vì vậy cuối cùng Tình Dã đã tổng kết lại, phải cẩn thận một chút, ngày hôm nay hai người sẽ không đi học cùng nhau. Cô đi trước, Hình Võ nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy phản ứng bất thình lình này của cô sao lại đáng yêu thế này? Đương nhiên là đáng yêu rồi, bạn gái của mình không đáng yêu thì ai đáng yêu nữa chứ?
Sau khi Tình Dã đến trường, Sử Mẫn đã đến từ sáng sớm, còn đợi cô lâu lắm rồi, cô ấy run rẩy đưa chỗ bài tập hôm qua mình làm cho Tình Dã và nói với cô: “Cậu xem xem có đúng không?”
Tình Dã quay quay bút, cầm lấy tờ bài tập, vừa nhìn đáp án vừa nhìn Sử Mẫn, Sử Mẫn bị cô nhìn đến rùng mình. Thực ra, Tình Dã không hy vọng Sử Mẫn sẽ làm đúng đống bài tập này, cô chỉ muốn đánh giá lực học của cô ấy mà thôi, nhưng không đánh giá thì chẳng sao, đánh giá rồi thì phải giật mình, về cơ bản là cô gái này không nắm vững kiến thức, không hiểu được bản chất của câu hỏi, càng ngày học lại càng khó, cuối cùng dẫn đến tình trạng lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Lấy môn tiếng Anh ra làm ví dụ, đến phần ngữ pháp cơ bản nhất mà cô ấy cũng dùng sai, thì còn lý luận với ai được nữa? Tình Dã rất muốn nói với cô ấy rằng cậu hãy từ bỏ đi, đừng học nữa, có thể việc học không hợp mệnh với cậu, cậu có thể cân nhắc làm việc gì khác cũng được.
Nhưng cô đã không nói ra, Sử Mẫn có chút lo lắng hỏi: “Có phải sai nhiều lắm không? Từ hôm nay không có tiết tự học buổi tối nữa rồi, tớ sợ mình thế này sẽ chẳng thi nổi vào trường nào mất.”
Trước giờ Tình Dã chưa từng tham gia tiết tự học buổi tối, vừa nghe nói từ hôm nay không còn tiết tự học nữa thì có chút khó hiểu, hỏi: “Tại sao lại không có nữa?”
Sử Mẫn kể với cô rằng tuần trước có một học sinh bên lớp A6, sau tiết tự học buổi tối, đang trên đường về nhà thì bị ngất xỉu, đưa đến bệnh viện bác sĩ nói do làm việc quá sức. Tối qua, phụ huynh của bạn đó đã đến trường làm loạn, nói phải giảm bớt gánh nặng, ngày nào cũng bắt học sinh học đến muộn như vậy thì chẳng khác nào hành xác, còn muốn trình báo lên phòng Giáo dục. Tối qua, có một nhóm phụ huynh đến trường ý kiến, Hiệu trưởng đành phải vội vàng đến giải quyết, mấy vị phụ huynh đó nói rằng nếu hôm nay còn có tiết tự học buổi tối thì họ sẽ tố cáo giáo viên, vì vậy bắt đầu từ hôm nay tiết tự học buổi tối sẽ bị dừng.
Tình Dã nghe xong cảm thấy rất kinh ngạc, đã đến thời điểm này rồi, với hệ thống quản lý tương đối lỏng lẻo của trường An Trung thì không thêm gánh nặng đã là tốt lắm rồi, vậy mà lại có một nhóm phụ huynh đòi giảm bớt gánh nặng. Mà dưới tình huống thần kỳ đó, những gia đình khác lại chẳng hề có ý kiến, nếu đổi thành các trường học ở nơi khác, thì chắc chắn những vị phụ huynh muốn tốt cho con em mình đều sẽ đứng lên kháng nghị.
Kết quả là trường An Trung lại hài hoà như vậy, lãnh đạo nhà trường và phụ huynh thống nhất được ý kiến, tạm thời cho dừng tiết tự học buổi tối.
Sử Mẫn bối rối, cầm bút không ngừng vẽ hình tròn trên giấy, miệng thì lẩm bẩm: “Lần này tớ xong hẳn rồi, nếu tớ không học tiếp lên được thì phải làm thế nào?”
Tình Dã nghiêng đầu nhìn cuốn vở của cô ấy, cô đã vài lần phát hiện ra, Sử Mẫn cứ hễ ngẩn ngơ là lại vẽ tròn tròn vào cuốn vở, hết vòng này đến vòng khác, khiến cô nhìn thôi cũng thấy tê dại cả da đầu. Vì vậy, cô không khỏi hỏi: “Không học lên được thì sao?”
Sử Mẫn ngừng vẽ, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, sau một hồi băn khoăn, cuối cùng tiến đến gần Tình Dã, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói với ai nhé.”
Tình Dã gật đầu, cô nghe thấy Sử Mẫn thì thầm: “Người nhà tớ nói, nếu không thi được lên đại học, thì sẽ cho tớ lên Huyện làm công nhân trong nhà máy, hoặc là gả tớ đi.”
“Gả chồng? Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ?” Tình Dã có chút ngạc nhiên.
Sử Mẫn cau mày: “Chân ba tớ không tốt, nên không thể ra ngoài kiếm tiền, ở nhà còn có em trai mới học cấp một, nếu không lên được đại học thì tớ phải đi kiếm tiền, còn nếu không muốn kiếm tiền thì phải tìm được gia đình nào đó có điều kiện một chút rồi gả cho người ta.”
Cô ấy vừa nói vừa lại bắt đầu vẽ hình tròn lên mặt giấy, khi ánh mắt của Tình Dã rơi xuống cuốn vở ấy, đột nhiên cô cảm thấy thứ mà bạn mình vẽ là một chiếc lồng chẳng thể thoát ra, khiến cô vô cùng kinh hãi.
Cô thật sự không ngờ rằng người bạn cùng bàn bình thường này của mình lại chẳng khác bản thân cô là bao, cả hai đều dựa vào kỳ thi đại học để thoát khỏi số mệnh hiện tại, dường như đây là cuộc chiến xoay chuyển thế cục của họ, chiến đấu tốt thì cuộc đời sẽ nằm trong lòng bàn tay, còn nếu chiến đấu không tốt, thì chỉ có thể bị động để người khác đánh.
Tình Dã nhìn chằm chằm vào Sử Mẫn một lúc rồi đột nhiên nói với cô ấy: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu đừng có nghe giảng trong giờ học nữa.”
Sử Mẫn lập tức nhăn mặt: “Tớ không cứu nổi nữa rồi sao?”
Tình Dã vỗ vỗ nhẹ lên người cô ấy: “Gọi tớ là chị thì tớ sẽ cứu cậu.”
“Chị.”
Tình Dã sững sờ, vốn dĩ cô chỉ nói đùa mà thôi, nào ngờ cô gái này lại nghiêm túc làm thật, khiến cô cảm thấy có chút thú vị, bèn hắng giọng nói: “Tớ bảo cậu đừng nghe giảng nữa, là để cậu đỡ lãng phí thời gian vào những thứ cậu không hiểu, cũng như xây nhà, nếu nền móng không vững thì cậu nghĩ có xây lên được một trăm tầng không? Chúng ta phải đặt nền móng trước, chẳng phải hôm nay không cần học tiết tự học buổi tối nữa sao, sau khi tan học, cậu đi cùng tớ đi.”
Hai mặt Sử Mẫn chợt sáng ngời sau cặp kính, như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, nhưng sau đó lại lo lắng hỏi: “Như vậy có làm lãng phí thời gian của cậu không?”
Tình Dã thản nhiên nói: “Không lãng phí, vì dù sao thì tớ cũng cần học mà.”
Sử Mẫn bỗng cảm động đến phát khóc, cô ấy ôm cánh tay Tình Dã, kích động nói: “Tình Dã, cậu thật tốt.”
Hehehe, Tình Dã lúng túng rụt cánh tay lại, nhất thời có chút không thích ứng kịp với sự nhiệt tình đột ngột này.
Ánh mắt Tình Dã vừa hay nhìn thấy Hình Võ đang chậm rãi đi tới, có người của lớp A3 bên cạnh gọi anh, anh dừng lại ngoài hành lang, nói chuyện với hai nam sinh, dường như cảm nhận được cái nhìn của Tình Dã, bèn lơ đãng liếc nhìn về phía cô, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Tuy rằng người ngoài nhìn không ra, nhưng kiểu ánh mắt chỉ có hai người hiểu này đã khiến trái tim Tình Dã bỗng đập thình thịch.
Chuông báo vào lớp vang lên, Hình Võ đi vào từ cửa sau, anh vừa ngồi xuống, Tình Dã lại cảm thấy tóc mình bị kéo một cái, cô tựa lưng vào ghế. Hình Võ đặt thứ gì đó lên vai cô, Tình Dã cảm thấy vai mình âm ấm, liền nghiêng đầu qua, hoá ra là một cốc trà sữa nóng hổi, cô thuận tay đón lấy, vừa hay bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Sử Mẫn, nhất thời… Không biết phải nói gì, nên dứt khoát không lên tiếng.
Hết tiết học, Tình Dã quay đầu lại, Hình Võ vốn dĩ đang xem video, anh cảm nhận được ánh mắt của cô bèn ngước lên, thấy Tình Dã đang nhìn chằm chằm ra ngoài, ra hiệu cho anh đi ra, sau đó, như thể đặc vụ đang thực hiện nhiệm vụ, cô bước nhanh ra khỏi lớp rồi vòng ra phía sau phòng học âm nhạc để đợi anh.