Thời điểm ngồi dậy, Tình Dã nhìn thấy một chiếc hộp vuông nhỏ đặt trên bàn cạnh cửa sổ, bên trên còn có một tờ giấy cứng, cô đứng dậy đi tới cửa sổ cầm tờ giấy lên, sau đó lập tức sững sờ.
Trong bức tranh, cô đang nhắm mắt nằm trên một đống Bồ công anh mềm mại, trắng muốt, khoé môi nở nụ cười yên tĩnh, mái tóc dài buông xõa bên cạnh, giống như đang nằm mơ, không trung trong tranh được bao phủ bởi những bông bồ công anh lơ lửng.
Mà bờ vai trơn bóng cùng cẳng chân trần của Tình Dã đang lộ ra ngoài, đem đến một vẻ đẹp thật cấm kỵ, nhưng trông lại vô cùng thánh thiện và xinh đẹp bởi những bông Bồ công anh trắng như tuyết ấy.
So với bức tranh hôm đó Hình Võ vẽ Hổ Mập, thì bức tranh này tinh xảo hơn nhiều, thậm chí đến cả hàng lông mi khi cô nhắm mắt cũng thực sự sinh động, nó khiến Tình Dã vừa ngắm vừa đỏ mặt, tim run.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh, vì quá thích nên không nỡ bỏ xuống. Tình Dã không khỏi cho rằng chẳng có hoạ sĩ nào có thể vẽ đẹp bằng Hình Võ, bởi vì cô đã nhìn thấy tình yêu của anh trong bức vẽ này.
Phía sau bức tranh là một hộp bánh, bên trong là chiếc bánh kem nhỏ nhắn, cũng chẳng có hình thù gì phức tạp chỉ là một chiếc bánh nhỏ hình trái tim. Tình Dã nghe thấy tiếng mở cửa phía sau bèn quay người lại, thì trông thấy Hình Võ từ bên ngoài đi vào.
“Anh đi đâu thế?”
“Nói chuyện cùng bà chủ dưới nhà vài câu.”
Tình Dã cầm bức vẽ, hỏi anh: “Tối qua sau khi em ngủ, anh đã vẽ đến mấy giờ?”
“Đến rạng sáng.”
Nghe anh nói thì thoải mái, nhưng Tình Dã lại cau mày: “Vậy anh lại chẳng ngủ được bao lâu phải không?”
Hình Võ đi đến ôm cô: “Không ngủ được, tuy đón sinh nhật muộn nhưng vẫn muốn thổi nến chứ.”
“Anh lấy bánh kem ở đâu thế?”
“Nhà bạn anh có lò nướng, sáng nay anh đã đến đấy nghiên cứu một lúc.”
Tình Dã có chút ngạc nhiên: “Anh tự làm sao?”
Hình Võ hơi mất tự nhiên, gãi đầu: “Bạn anh cũng có giúp.”
Tình Dã nheo mắt ngẩng đầu: “Bạn anh là nam hay nữ?”
Hình Võ đưa tay lên đẩy trán cô: “Nghĩ cái gì thế hả? Là con trai.”
“…” Và rồi Tình Dã lại tưởng tượng ra cảnh mới sáng sớm, mà hai người đàn ông cùng đứng trong bếp nghiên cứu học làm bánh. Sao lại thấy tình bay tứ phía thế này?
Cô lấy làm lạ, hỏi: “Bạn anh không hỏi anh làm bánh cho ai à?”
Hình Võ đẩy vai cô, mỉm cười: “Còn cần phải hỏi nữa hả?”
Sau đó, Hình Võ lấy chiếc bánh nhỏ hình trái tim ra, Tình Dã nhận xét, nói: “Tại sao không trang trí thêm chút gì đó bên trên? mà lại để nó trơ trọi thế kia?”
“Vốn dĩ anh định viết chữ, nhưng chữ viết của anh… Sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ, nên thôi thì hơn.”
Anh kéo rèm cửa, đặt cây nến duy nhất lên rồi nói với cô: “Ước đi.”
Tình Dã kéo anh lại: “Cùng nhau ước.”
Vì vậy, cả hai đã đón sinh nhật muộn với nhau, sau đó cùng thổi nến, Tình Dã chợt cảm thấy rất muốn cười, tuy không hiểu tại sao mình muốn cười đến vậy, nhưng cô có cảm giác vừa thê thảm lại vừa hạnh phúc.
Khi Hình Võ đang cắt bánh, Tình Dã vẫn đứng sau lưng, ôm chặt lấy anh không buông. Giọng nói của Hình Võ lộ ra chút vui mừng: “Em mọc ra trên người anh rồi.”
Tình Dã vẫn chỉ cười mà không lên tiếng, hiện tại cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, kiểu hạnh phúc này khác hoàn toàn so với trước đây. Khi mới gặp Hình Võ, làm sao cô có thể tưởng tượng được có ngày anh lại vác mặt, chạy đến nhà bạn để làm bánh cho mình chứ, cô thực sự rất muốn biết bóng ma tâm lý trong lòng người bạn đó của anh lớn đến mức nào.
Tình Dã lên tiếng hỏi anh: “Anh ước gì thế?”
Hình Võ gỡ tay cô ra, quay người lại đưa bánh kem cho cô: “Giống mấy điều ước của em.”
Tình Dã nhận bánh, nói: “Đấy là điều ước của em mà.”
“Của em cũng là của anh, buff gấp đôi cho em sẽ càng thêm linh nghiệm.”
Khóe miệng Tình Dã cong lên như vầng trăng khuyết, cô ăn một miếng bánh, rồi mãn nguyện tươi cười.
Hình Võ vừa quay người thì điện thoại chợt đổ chuông, anh nghiêng đầu liếc nhìn rồi đặt đĩa xuống và nhấc máy. Căn phòng rất yên tĩnh, Tình Dã có thể nghe thấy giọng của Răng Nanh trong ống nghe, anh ta nói với Hình Võ rằng đã hẹn được Đại Tào, chiều mai Đại Tào sẽ ở Cuồng Nhân đợi anh. Hình Võ đáp lại, nói mình biết rồi.
Sau khi cúp máy, Tình Dã lo lắng, nói: “Ngày mai anh phải đi gặp Đại Tào sao?”
Hình Võ “ừm” một tiếng. Tình Dã lập tức đứng dậy: “Anh sẽ không… Sẽ không đi tìm anh ta để đánh nhau đó chứ?”
Hình Võ liếc nhìn vẻ lo lắng của cô, bèn mỉm cười xoa xoa đầu cô: “Không đâu, em yên tâm.”
“Vậy anh đi làm gì?”
“Tìm anh ta để kết thúc, Tình Dã, chuyện này anh không thể một sự nhịn chín sự lành nữa, anh chẳng có văn hoá, cùng lắm là mất hết thể diện, chẳng đáng một xu. Nhưng sau này nhóm Tóc Vàng Hoe, bao gồm cả nhóm Đại Hắc nữa, đều chẳng thể ngẩng cao đầu, như vậy đám Đại Tào sẽ càng được nước lấn tới, chẳng ai muốn gây sự, tuy nhiên có những chuyện không giải quyết không được.”
Tình Dã im lặng, cô hiểu ý của Hình Võ, nhưng đứng dưới góc độ của mình thì cô không hy vọng Hình Võ đi tìm Đại Tào. Cô không hy vọng cuộc sống sau này của anh luôn như đứng trên mũi dao, tuy nhiên có một số chuyện quả thực không đơn giản như cô nghĩ.
Từ nhỏ, Hình Võ đã dẫn đầu đám trẻ ở đình Trát Trát, bao nhiêu năm nay, anh em xung quanh đều theo sát anh, một khi cúi đầu trước Đại Tào, thì anh sẽ không phải là người duy nhất phải chịu khổ, những người anh em của anh đều sẽ bị nhóm Đại Tào áp chế. Hình Võ có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng không thể mặc kệ lợi ích của anh em trong đình Trát Trát, càng huống hồ anh không thể cứ thế cho qua chuyện phóng hoả.
Anh có rất nhiều điều cần cân nhắc, cũng như có rất nhiều người phải quan tâm, chẳng trách mỗi ngày đều chẳng thể ngủ ngon. Cô không tiếp tục khuyên anh nữa, mà chỉ nói: “Em muốn đi cùng anh.”
“Tình Dã…”
“Mặc kệ anh.”
Vì không thể ngăn Hình Võ gặp Đại Tào, vậy thì cô phải đi cùng anh, nếu không một mình ở lại khách sạn đợi anh, cô sẽ lo lắng đến phát điên lên mất. Cuối cùng, Hình Võ vẫn phải nghe theo Tình Dã.
Vào ngày mùng năm, mọi người hẹn nhau tại cửa hàng nhỏ ở ngã tư đình Trát Trát, khi Hình Võ và Tình Dã đến nơi, cả hai đã phải sững sờ. Một nhóm người đang đứng bên đường, vốn dĩ Hình Võ chỉ bảo Đại Hắc đi cùng anh, nào ngờ cả mấy người Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập sau khi nghe nói cũng chạy đến, còn gọi thêm cả Sói Ngốc cùng mấy đầu gấu trong trường An Trung nữa, cộng thêm mấy anh em xã hội của Răng Nanh và Xăm Hoa, như thể lôi nhau đi đánh nhau không bằng.
Tình Dã có chút lo lắng kéo kéo Hình Võ: “Anh chắc chắn không phải đi đánh nhau đó chứ?”
Hình Võ cũng khó hiểu đi về phía bọn họ, sau đó nhìn Tóc Vàng Hoe: “Mấy cậu đến đây làm gì?”
Tóc Vàng Hoe vô cùng nghĩa khí, nói: “Còn không phải là sợ anh chịu lép vế sao, tình huống thế này sao vắng bọn em được chứ?”
Hình Võ bật cười: “Được rồi.”
Nói đến Tết Nguyên Đán những năm về trước, thì về cơ bản là Hình Võ chẳng mấy khi ở nhà, mấy anh em có thể ăn uống từ mùng một Tết cho tới Rằm tháng giêng, còn không thì sẽ lang thang bên ngoài. Vậy mà Tết năm nay, sau đêm ba mươi thì chẳng ai nhìn thấy Hình Võ nữa, như thể anh đã bốc hơi khỏi thế giới vậy, nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Đại Hắc hỏi: “Mấy ngày nay anh làm gì thế?”
Tình Dã đứng sau Hình Võ, tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ, nhưng Hình Võ vẫn không biến sắc: “Chẳng làm gì.”
“Không làm gì mà ngày nào gọi anh, anh cũng không đến?”
Hình Võ nhìn về phía Tình Dã, mỉm cười không lên tiếng, lúc này, đến cả mấy người Sói Ngốc cũng quay sang nhìn cô, hỏi: “Mấy ngày nay hai người đi những đâu?”
Câu hỏi này càng khiến Tình Dã cảm thấy không có chỗ dung thân, bèn cười khổ, nói: “Không đi đâu cả.”
Bọn họ cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy hai người này thần thần bí bí, không biết là làm cái khỉ gì?
Hổ Mập an ủi: “Hai, hai người có chuyện gì thì nói, nói với mọi người nhé, mọi, mọi người cùng nghĩ cách. Anh Võ, anh xem anh, anh gầy đi rồi này.”
“…” Tình Dã cứ thế phụt cười.
Hình Võ tối sầm mặt, anh em lo lắng cho anh, anh lại chẳng có gì để nói, tuy nhiên anh đâu phải làm việc quá sức hay là đói bụng mà gầy đi đâu, chết tiệt!
Quán cà phê nét Cuồng Nhân là một địa điểm nổi tiếng nằm gần trường bắn, cũng chính là căn cứ của nhóm Đại Tào và học sinh bên trường An Chức. Tết đến, thì số lượng thanh thiếu niên đến Cuồng Nhân còn nhiều hơn bình thường.
Hình Võ mặc bộ đồ thể thao màu đen, để đầu đinh, hai tay xỏ vào túi quần, phía sau có vài anh em đi theo, khí thế bước vào Cuồng Nhân khiến tất cả mọi người đều kinh hãi ngước nhìn.
Tình Dã đi sau cùng, cô nghe thấy tiếng nói từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến.
“Có phải Hình Võ của trường An Trung không?”
“Anh Võ kéo người tới rồi, chúng ta có cần off trước không?”
“Sao ông nhỏ Võ lại chạy tới đây thế? Kiếm chuyện à?”
Rõ ràng là những người thường xuyên đến Cuồng Nhân đều có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hình Võ.
Quản lý quán net là một chàng trai trạc tuổi nhóm Hình Võ, anh ta cạo trọc hai bên thái dương, trông có vẻ cũng chẳng phải người tốt, vừa chạy ra đón liền đưa cho Hình Võ một điếu thuốc và chào: “Anh Võ.”
Hình Võ cầm điếu thuốc đưa lên miệng, hỏi: “Đại Tào đâu?”
Quản lý quán net đưa mắt nhìn sang bên trái: “Ở trong.”
Sau đó, bèn châm thuốc cho Hình Võ, nịnh nọt nói một câu: “Anh Võ, nhờ anh một việc, anh cũng biết mấy chiếc máy tính bên trong kia em mới thay năm ngoái, lại còn qua tay của anh nữa, mấy anh có chuyện gì thì kiềm chế giúp em chút nhé.”
Răng Nanh lập tức lườm anh ta một cái: “Biến sang bên kia đi, còn nói nữa thì bọn tôi đập nát luôn cả máy tính bên ngoài của cậu đấy.”
Quản lý tiệm net có biệt danh là Trương Đần, nhưng người thì chẳng hề đần, mất dạy muốn chết, là tay chân của Đại Tào, rất biết gió chiều nào theo chiều ấy. Năm ngoái, tiệm net muốn thay một dàn máy tính mới, Trương Đần đã tìm đến Hình Võ, rồi lại mua thuốc mua đồ ăn, để nhờ Hình Võ giúp bọn họ lắp dàn máy tính.
Vì rất đơn giản là người ở phố điện tử không ai am hiểu về lắp ráp và giá cả thị trường hơn Hình Võ, trước giờ trang thiết bị mà anh đưa ra luôn có hời. Hơn nữa anh đã lăn lộn ở phố điện tử nhiều năm, nên có thể nhập được giá mà người khác chẳng nhập được, quan trọng nhất đó là, sau này máy tính xảy ra vấn đề thì có thể tìm anh xử lý, quá thuận tiện.
Mặc dù Hình Võ luôn có hiềm khích với những người này, nhưng hiềm khích là chuyện của hiềm khích, còn kiếm tiền là việc kiếm tiền. Anh nhận thuốc và báo cho anh ta một mức giá có thể coi là khá mềm, đồng thời hứa sẽ giúp anh ta lắp đặt.
Kết quả là cái tên Trương Đần này, muốn ăn tiền chênh lệch nhưng lại chẳng biết mức độ vừa phải, anh ta thêm một khoản lớn vào giá mà Hình Võ đã báo. Ông chủ của Cuồng Nhân cầm đơn hàng mà Hình Võ kê rồi đi tìm một người bạn cùng ngành để hỏi thăm, mới phát hiện báo giá rất đắt. Sau đó, sự việc này đã lan truyền khắp trường bắn, mọi người đều nói Hình Võ xấu xa, không trung thực.
Cuối cùng đến tai Hình Võ, anh lại chẳng phải là người ăn chay, nên cứ thế xông thẳng đến tìm ông chủ của Cuồng Nhân, lúc này mới biết đó là do Trương Đần muốn kiếm thêm tiền. Sau đó, dàn máy tính ấy vẫn do chính tay Hình Võ lắp, nên Răng Nanh vừa nhìn thấy Trương Đần bèn không thèm nể mặt nể mũi anh ta.
Trương Đần cũng chẳng còn gì để nói, chỉ đành tránh sang một bên, Hình Võ nhìn anh ta một cái, rồi nhàn nhạt phun ra một câu: “Lo cái gì, tôi cũng đâu phải đến để gây sự.”
Hình Võ quay sang, nói với Răng Nanh: “Tôi và Đại Hắc vào, mấy người đứng đợi bên ngoài.”
Nhưng đúng lúc này, Tình Dã thoáng thấy “tên góa vợ” Dương Cương đứng trong góc, mà Dương Cương cũng thò đầu nhìn ra bên ngoài. Vì có Hình Võ ở đây, nên anh ta không dám đi đến nói chuyện như hôm trước nữa.
Tình Dã liếc nhìn anh ta một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cô lại đưa mắt về phía hông Dương Cương. Dương Cương vẫn “sành điệu” như vậy, đeo một chiếc chìa khóa to đùng, tuy nhiên mặt dây bên trái dường như thiếu mất thứ gì đó thì phải.
Tình Dã kéo mạnh Hình Võ lại, thấp giọng nói với anh: “Em nhớ ra mình đã nhìn thấy mặt nạ Kamen Rider kia trên người ai rồi!”
Hình Võ nhìn theo tầm mắt cô đến chỗ Dương Cương, anh nghiến răng không lên tiếng rồi quay người bước vào trong.
Cấu hình máy tính bên trong tương đối tốt, nhóm Đại Tào thường xuyên làm ổ ở đây, nên nói chung những người khác đều không ngồi tại vị trí đó.
Hình Võ và Đại Hắc tiến vào, Đại Tào đã nghe thấy tiếng động và đang vắt chân trên bàn máy tính, hút thuốc đợi anh.
Hình Võ không chút biểu cảm đi về phía anh ta, bên cạnh là Đại Hắc vạm vỡ, mười mấy anh em của Đại Tào ngồi bên trong cũng đã đứng dậy đi đến trước mặt anh ta. Hình Võ nhìn thẳng, cứ thế kéo ghế đến ngồi xuống trước mặt Đại Tào mà chẳng buồn liếc mấy người xung quanh lấy một cái.
Đại Tào chậm rãi dập điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn tình hình bên ngoài, rồi cười cợt, nói: “Dẫn không ít người tới đây nhỉ, tìm tôi có việc gì?”
Đôi mắt hẹp dài của Hình Võ ẩn chứa lưỡi dao lạnh lùng: “Chẳng phải mày ép tao phải đến tìm mày sao?”
……
Tình Dã nép sát bên cạnh Răng Nanh, thò đầu nhìn vào trong, cô chỉ có thể nhìn thấy Hình Võ đang ngồi trước mặt Đại Tào, quả thực hai người không có ý động thủ, chỉ như đang ngồi đàm phán, còn cụ thể đàm phán cái gì thì cô không nghe thấy.
Chỉ có điều một lúc sau, cô thấy Hình Võ cúi thấp đầu, mà không biết Đại Tào nói câu gì rồi đột nhiên nhìn về phía Tình Dã, Tình Dã không biết anh ta đang nhìn ai, còn ngó nghiêng xung quanh một lượt.
Mãi cho đến khi Hình Võ cũng cau mày quay lại, thì Tình Dã mới biết là Đại Tào đang nhìn mình, tim cô đột ngột hẫng một nhịp, nhưng rất nhanh Hình Võ lại dời mắt, nâng cằm lên nói một câu với Đại Tào, rồi đứng dậy, ra ngoài cùng Đại Hắc.
Tình Dã chỉ trông thấy vẻ mặt Hình Võ trầm đến kinh hãi, cả người như không chút nhiệt độ, mọi người bên trong không dám chọc vào anh, bèn tự giác nhường đường.
Ra khỏi phòng, Hình Võ đi thẳng ra ngoài Cuồng Nhân, những người đi theo anh cũng lần lượt rời đi, lúc này mọi người trong tiệm net mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngay khi ra khỏi tiệm net, Tóc Vàng Hoe bèn nóng lòng hỏi: “Anh Võ, anh tìm Đại Tào nói gì thế?”
Hình Võ không lên tiếng, vẻ mặt vẫn vô cùng u ám, khó coi, Đại Hắc bực bội nói: “Em không hiểu tại sao anh lại đồng ý với anh ta, đây rõ ràng là Đại Tào đào sẵn hố để anh nhảy xuống. Em nói câu này có hơi khó nghe, nhưng khả năng cao là Đại Tào không tránh khỏi liên quan chuyện của nhà anh, anh ta đang ép anh tự quăng mình vào bẫy.”
Khóe miệng Hình Võ hiện lên tia lạnh lẽo: “Lăn lộn bên ngoài, đừng để liên lụy tới gia đình, nhưng đáng tiếc là anh ta không hiểu được đạo lý này.”
Tất cả mọi người, chỉ có mình Răng Nanh hiểu được rốt cuộc Hình Võ đang nói cái gì và cũng hiểu được quyết định của anh. Răng Nanh trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Anh đồng ý tham gia Đại hội thể thao của Huyện rồi sao?”
Hình Võ khẽ “ừm” một tiếng, Tình Dã kinh ngạc ngước lên nhìn anh, chỉ có điều anh đang đi giữa nhóm anh em, nên cô không thể hỏi rõ rốt cuộc là thế nào.
Hình Võ chỉ trầm giọng nói: “Tôi sẽ đấu một trận với anh ta trong Đại hội thể thao, ai thắng thì người đó sẽ có tiếng nói tại khu Bắc trường bắn.”
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, khu Bắc của trường bắn bao gồm An Trung, An Chức và đình Trát Trát, nói theo cách khác thì người thua cuộc sẽ không thể làm ăn được ở những khu vực này nữa. Sau này, cũng phải trở thành cái đuôi của người khác và phục vụ đối phương vô điều kiện, đây chính là ván cược giữa anh và Đại Tào.
Tình Dã không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, đúng như lời Răng Nanh nói, vì Đại Tào đã đưa ra lời đề nghị này, nên sự việc sẽ chẳng còn đơn giản nữa. Chỉ có điều trước mắt xem ra, Hình Võ và anh ta buộc phải có một hình thức để kết thúc, sau lưng Đại Tào có người của Ám Đường, người của Ám Đường dựa cả vào trường bắn. Mà Giám đốc Giả của trường bắn lại có mối làm ăn qua lại thân thiết với ông chủ Giang, ông chủ Giang lăn lộn trong giang hồ, thường xuyên cần người, nên đương nhiên sẽ không hy vọng người em mà nhìn nhắm đến chẳng có chút tiếng nói.
Mối quan hệ đằng sau chuyện này quá phức tạp, rõ ràng là không thể động vào lợi ích bên ngoài, nên Đại Tào và Hình Võ chẳng thể đường hoàng đánh nhau một trận, càng chẳng thể vùi dập thể diện của các ông chủ lớn, lại buộc phải có một trận đọ sức, để mọi người tâm phục khẩu phục. Vì vậy, Đại hội thể thao này là con đường duy nhất, tuy rằng mọi người đều biết mọi việc hoàn toàn không đơn giản, nhưng Hình Võ đã đưa ra quyết định rồi.