Băng Đế
Quyển 2 - Chương 20: Đại sát tứ phương
Quang mang trong mắt Tô Phong vừa chuyển, lại rơi vào Tàng Mục Bắc, lạnh lùng nói:
– Còn có Tàng gia Đại Doanh, hôm nay trước hết giết bọn đạo chích các ngươi, tương lai ta sẽ san bằng Tàng gia…
– Ha ha ha ha ha…
Tàng Mục Bắc lớn tiếng cười, quát lớn:
– Đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm! Hôm nay ngươi có thể giết hết chúng ta, nhưng sẽ có người trả thù cho chúng ta.
– Thật không?
Khóe miệng Tô Phong nhếch lên, rồi đột nhiên thân thể chợt lóe.
Tất cả mọi người không nhìn thấy rõ biến hóa trong tay Tô Phong, rồi đột nhiên một băng chưởng thật lớn, dài chừng mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, mạnh mẽ vỗ xuống, chưởng chưa tới, một cỗ khí lạnh đã bức thẳng vào mặt chúng tu sĩ bên dưới.
Thân thể Tô Phong cũng như thiểm điện chuyển sang phương hướng một người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tàng Mục Bắc.
Tàng Mục Bắc còn đang trong cả kinh, một lợi trảo màu vàng bắt tới trước mặt hắn.
Tàng Mục Bắc thất kinh, nhất thời pháp bảo trung phẩm mộc lăng từ giữa mi tâm bay ra, Tô Phong hừ lạnh một tiếng, chộp mộc lăng vào trong tay, một tay khác chộp về phía trước, nhất thời bắt được đầu Tàng Mục Bắc.
Tô Phong siết mạnh, giống như dưa hấu bị nổ tung, đầu của Tàng Mục Bắc bị bóp nổ thành thịt vụn, trong nháy mắt thân thể và linh hồn chia cắt, hoàn toàn mất mạng.
Chỉ trong một cái sát na, Tô Phong đã giết chết một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ?
Chúng tu sĩ nhìn Tô Phong giống như tử thần từ Minh giới phủ xuống, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, kinh ngạc, chấn động…
– Các ngươi… Đều phải chết…
Thanh âm Tô Phong một lần nữa vang lên.
Lần thứ hai nghe được thanh âm của Tô Phong, trên mặt mọi người đều biến sắc, trong lòng sợ hãi giống như bão lũ phá đê, càng lúc càng không thể vãn hồi, trong mắt nhìn Tô Phong lộ vẻ sợ hãi nồng đậm.
Lúc này người mạnh nhất trong địa cung này chính là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.
Thế nhưng trong sát na Tô Phong đã giết chết một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, giống như nhổ một cây cỏ, chớp mắt đã thu thập tính mệnh của Tàng Mục Bắc.
Khóe môi Tô Phong vểnh lên, lần lượt đảo qua trên người chúng tu sĩ, đồng thời song chưởng xuất hiện, chưởng trái đánh ra tử diễm băng viêm, hóa thành một băng chưởng lớn chừng mười trượng, một lần nữa phách về phía chúng tu sĩ.
Chưởng phải đánh ra viêm hỏa phần thiênhóa thành một đầu hỏa phượng dài tới hơn mười trượng, dục hỏa mà ra, một tiếng phượng minh vang vọng, đồng thời đánh về phía tu sĩ đối phương.
Một băng chưởng, một hỏa phượng, một trái một phải hầu như đã chiếm một phần ba không gian trong phòng luyện đan.
Đối mặt với công kích của Tô Phong, Lục Kiếm Binh hô to một tiếng, nói:
– Mọi người tụ tập một chỗ, chúng ta hợp sức cho hắn một kích, dù chúng ta chết cũng phải khiến cho hắn ăn quả đắng.
– Tốt…
Vu Dạ Ương cùng với Thi Hồn Tông, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dẫn đầu Tàng gia đồng thời quát lớn một tiếng, toàn bộ giống như thiểm điện xuất hiện bên cạnh Lục Kiếm Binh.
Bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đồng thời xuất thủ, pháp bảo đều đã xuất hiện, quả nhiên ngăn cản được công kích từ hỏa phượng do phần thiên viêm hỏa biến thành.
Chỉ là những tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ bị băng chưởng của Tô Phong công kích lại không có thực lực mạnh mẽ như vậy, ngăn cản băng chưởng của Tô Phong mặc dù có tới hơn mười tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ liên thủ, thế nhưng bị băng chưởng vỗ trúng, quang tráo pháp lực do hơn mười người hợp lực tạo thành nhất thời bị chấn nát bấy.
Chúng tu sĩ đều đã lấy ra pháp bảo nhưng bị băng chưởng bắn trúng, lập tức biến thành băng cứng, có mấy kiện pháp bảo vừa mới tiếp xúc với băng chưởng liền bị chấn vỡ tan tành, hoàn toàn hư hỏng.
Thân thể chúng tu sĩ đồng thời chấn động, nhất tề văng ngược về phía sau, thậm chí có vài người phun máu tươi khỏi miệng.
Viêm hỏa phần thiên hóa thành hỏa phượng bị bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ liên thủ rất nhanh bị đánh nát bấy, bốn người mừng rỡ, Lục Kiếm Binh nói:
– Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng không qua được bốn người chúng ta liên thủ, chỉ cần không tới gần người này, hắn muốn đánh chết chúng ta cũng khó.
– Đúng không?
Cổ Thần khinh miệt cười, lanh lùng nói:
– Tiếp theo, sẽ là các ngươi…
Nói xong, Cổ Thần thu tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên lại, hai tay bắt ấn quát lớn:
– Băng ấn.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực nhanh, xung quanh người Tô Phong trong vòng hai mét, mặt đất đều đóng thành băng.
Những luồng khí lanh hội tụ lại trước người Tô Phong, tổ hợp ra Băng ấn cao hơn một trượng, khi Băng ấn đã hình thành, hay tay Tô Phong đẩy về phía trước Băng ấn cũng theo đó mà bay đi, hướng về phía bốn người Lục Kiếm Binh.
Trong sát na, một cỗ cảm giác nguy cơ trí mạng bao phủ bốn người bên trong.
Tại thời khắc nguy cơ tử vong, bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều bộc phát ra thực lực lớn nhất của mình, bốn kiện pháp bảo nhất tề từ mi tâm của bốn người bắn ra, đồng thời bốn song chưởng đều đẩy mạnh về phía trước, quang tráo pháp lực xuất hiện xung quanh bốn người.
Bốn quang tráo pháp lực dung hợp với nhau, hóa thành một vòng bảo hộ pháp lực trong suốt duy nhất, bảo hộ xung quanh bốn người.
Oanh…
Vòng bảo hộ pháp lực vừa mới hình thành, bị Băng ấn của Tô Phong đập lên, một tiếng nổ thật mạnh đột ngột vang lên, toàn bộ phòng luyện đan lại một lần nữa rung động mãn liệt, vô số cự thạch từ trên đỉnh rơi xuống.
Di chỉ Tà Băng Tông kéo dài phạm vi trăm dặm một lần nữa truyền tới rung động, tất cả các tu sĩ khắp nơi đều cảm nhận được ngầm dưới đất truyền tới rung động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong tiếng nổ thật lớn, vòng bảo hộ pháp lực trong suốt nhất thời hóa thành hư vô, bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bị đóng băng ngay tại chỗ.
Giết xong bốn người Lục Kiếm Binh, ánh mắt Tô Phong quét qua các tu sĩ còn lại, lạnh giọng nói:
– Hôm nay ta đại khai sát giới, giết một đám đạo chích các ngươi, một người cũng không để lại…
Tiếng nói Tô Phong vừa dứt, thân thể hóa thành một đạo kim quang, đánh thẳng về chúng tu sĩ phía trước.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đạo kim quang bùng phát, đầu và thân thể của một gã tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ giống như quả bóng cao su, bắn ra xa mấy trượng.
Tốc độ của đạo kim quang kia không giảm, trực tiếp phóng tới trước mặt một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cuối cùng của Tàng gia, tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ vừa rồi chỉ là cản đường, thuận tay đánh chết mà thôi.
Trên mặt tu sĩ Dẫn Hôn hậu kỳ Tàng gia kinh hãi, nhất thời mi tâm bay ra một kiện pháp bảo mộc lăng, đồng thời, song chưởng đánh mạnh về phía trước, phát ra hai đạo chưởng cương.
Chưởng trái của Tô Phong biến thành trảo, trực tiếp nắm chặt lấy pháp bảo mộc lăng, chưởng phải hóa thành quyền, Băng Thần Quyền phát ra, một đạo quyền cương xuất hiện, hai đạo chưởng cương của gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia giống như làm từ đậu hũ, trực tiếp bị quyền cương của Tô Phong đánh nát bấy.
Trong sát na, quyền cương của Tô Phong đã kích lên người gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia. Tu sĩ Tàng gia phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau.
Tốc độ của Tô Phong so với tốc độ văng ngược của hắn nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã đuổi kịp, một chưởng chụp xống nắm được đầu của hắn, bóp nát bấy, đánh ra một đạo viêm hỏa phần thiên, khiến thi thể tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia bị thiêu thành tro tàn.
Trong nháy mắt Tô Phong xuất thủ liên tiếp giết chết hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, một tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, bên phía đối phương chỉ còn năm tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, cùng với Vu Dạ Ương của Thần Vu Tông và một người Thi Hồn Tông.
Lần này ba gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia tiến vào trong địa cung đều đã bỏ mình, số tu sĩ Tàng gia còn lại đều phát ra tiếng hét bi thiết, đây chính là thảm bại lớn nhất từ một nghìn năm trở lại đây sau khi Tàng gia làm bá chủ Đại Doanh.
Nhìn Tô Phong giết người giống như cắt cây cỏ, Vu Dạ Ương và tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông không còn tâm tư đối kháng, đều hô to đối với tu sĩ còn sót lại:
– Chạy… Chạy mau…
Nhất thời tất cả tu sĩ đều hóa thành đạo đạo độn quang, chạy ra khỏi phòng luyện đan.
– Thoát được sao?
Trong mắt Tô Phong chợt lóe, chưởng phải đánh ra, một băng chưởng thật lớn lập tức chụp lấy cánh cửa băng phòng luyện đan, đồng thời thân thể Tô Phong chợt lóe, hóa thành một đạo kim quang đuổi theo.
Kim quang xẹt qua bên cạnh hai gã tu sĩ, đầu hai người lập tức nổ tung, đồng thời mất mạng.
Không ít tu sĩ bị Tô Phong đánh một chưởng tử thương, ngã xuống ngoài cửa, thế nhưng không thiếu tu sĩ thành công chạy ra khỏi phòng luyện đan, bỏ chạy thẳng hướng tầng trên đại điện băng cung.
Không để ý tới người thụ thương, Tô Phong hóa thành một đạo kim quang, nhanh như thiểm điện, đuổi theo phía trước, đám người Vô Chân đằng sau chăm sóc kỹ những người bị thương, nhất định không thể thoát được tay mấy người Vô Chân.
Tốc độ của Tô Phong nhanh như thiểm điện, nơi kim quang đi qua, những tu sĩ bị đuổi theo lần lượt bỏ mình.
Đuổi tới đại điện băng cung, Tô Phong rốt cuộc đã đuổi kịp tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông, quang mang kim cương trảo lóe lên, một đạo Kinh Tiên Chỉ mạnh mẽ đánh về phía trước, cương mang chói mắt vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn không ngờ tới tốc độ của Tô Phong lại nhanh tới như vậy, còn đang trong kinh ngạc, chỉ cương liền xuyên qua sau gáy của hắn, nhất thời nổ tung, mất mạng bỏ mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!