“Đàn chị còn muốn gia nhập đội múa quốc gia không ạ?” Buổi tối trong lúc Tạ Quan Tinh gọi điện cho Ôn Nhiễm thì tình cờ hỏi, lúc trước Ôn Nhiễm đặc biệt muốn tham gia tranh cử nhưng sau khi xảy ra chuyện của Điền Tiểu Điềm thì cô không nhắc đến nữa.
Ôn Nhiễm trầm tư một lát rồi nói: “Không muốn nữa, ở nơi nào mà chẳng thể nhảy múa chứ?”
Chỉ cần là một vũ công, cho dù địa điểm là đâu đi chăng nữa thì cô đều có thể nhảy múa.
“Vậy đàn chị định như thế nào?”
“Chị định báo danh đội múa của rạp hát, bên đó xem qua bản tóm tắt lý lịch của chị thì nói có thể trực tiếp qua đi làm.” Ôn Nhiễm mở tủ quần áo bắt đầu chọn đồ để lát nữa đến phòng tập, bởi vì trong lớp có một số bạn học muốn đi nơi khác nên giáo viên phụ trách nói mọi người đến phòng tập chụp vài tấm ảnh, quay mấy cái clip. Miễn cho mọi người sau này không tụ tập đủ, hoặc là tránh cho một vài bạn học quên không mặc đồ tập.
Tạ Quan Tinh nhàn nhạt “Dạ” một tiếng: “Vậy đến lúc đó để em đưa đàn chị đi làm, mỗi ngày đều đưa.”
“Em còn phải đi học cơ mà.” Ôn Nhiễm quyết định chọn một chiếc váy bồng màu đen hở lưng, một bên váy phối ren màu trắng kết hợp với giày tập.
Dương Tiểu Mạn dùng khẩu hình miệng nói với Ôn Nhiễm: “Bộ này được đó”, cô ấy tự chọn cho mình một chiếc váy dài màu đen, nửa trên ôm sát cơ thể phối với tay áo phồng rất tôn dáng.
Tạ Quan Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vâng ạ.”
“Lát nữa đàn chị sẽ đến phòng tập phải không?”
“Ừa, cố vấn viên của bọn chị muốn chụp ảnh.” Ôn Nhiễm thấy lớp trưởng nhắn trong nhóm lớp bảo mọi người đến nên cô nói vào trong microphone: “Chị cúp máy trước đây, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Ôn Nhiễm vừa cúp máy Dương Tiểu Mạn cũng vừa hay chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
“Đi thôi.”
Hai người cùng nhau xuống lầu, một lát sau đã đụng mặt người quen.
Dương Tiểu Mạn ho khan hai tiếng, ghé sát vào tai Ôn Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Cậu ta còn chưa từ bỏ à?”
Ôn Nhiễm nhìn Trần Phủ Án: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Trần Phủ Án mặc một chiếc áo khoác đen, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, ngón tay lộ bên ngoài ống tay áo lúng túng nắm lấy ống quần: “Tớ chỉ muốn đến thăm cậu thôi.”
Ôn Nhiễm không chút quan tâm: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
“Tớ sắp đính hôn rồi.” Trần Phủ Án nhanh chóng nói trước khi Ôn Nhiễm lại nói thêm mấy lời khó nghe khác: “Là tháng sau, cậu sẽ đến chứ?”
Dương Tiểu Mạn vốn đang đứng một bên ăn dưa nhưng khi nghe anh ta nói vậy cũng kinh hãi vô cùng: “Cậu đính hôn á? Với ai chứ?”
Trần Phủ Án nhìn về phía Dương Tiểu Mạn: “Con gái của Lý Hải Bân.”
“Gia đình có một chuỗi khách sạn ấy hả?”
“Ừm.”
“Có điều, tôi nghe người ta nói con gái của ông ta nói chuyện không được nhanh nhẹn lắm, cậu… cậu không ngu đấy chứ?”
Người như Trần Phủ Án sao có thể ở bên một cô gái nói chuyện không quá nhanh nhẹn chứ, lúc trước cỡ như Ôn Nhiễm mà vẫn còn bị anh ta coi thường.
Ôn Nhiễm không muốn nghe tiếp nữa, cô chỉ cười một tiếng: “Chúc mừng cậu.”
“Tôi không đi được, hôm đó tôi bận đi làm rồi.” Ôn Nhiễm kéo Dương Tiểu Mạn đi: “Đi thôi.”
Cho đến khi Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn vào đến tòa nhà dạy học rồi mà Dương Tiểu Mạn vẫn chưa phản ứng kịp, cô ấy cảm thấy mơ mơ màng màng rất khó tiếp thu việc Trần Phủ Án đính hôn, “Cậu ta bây giờ bất chấp tất cả luôn rồi à?”
Không phải cô ấy coi thường những người khiếm khuyết, chỉ là cô ấy không tin Trần Phủ Án sẽ coi trọng họ mà thôi.
“Hoàn cảnh gia đình giống bọn họ sẽ không cho phép cậu ta tự do yêu đương đâu.” Ôn Nhiễm đã sớm nhìn rõ, Trần Phủ Án không phải là người mà có thể vì người mình yêu mà không màng tất cả.
“Vậy Trần gia và Tạ gia thì ai hơn ai?”
“Tạ gia.”
Chuyện này không cần phải nói, Tạ gia đã tích lũy qua mười mấy thế hệ, còn Trần gia chỉ hơn ba đời mà thôi, cho dù có tiền thì so với Tạ gia họ cũng không là gì cả.
“Vậy tại sao em trai nhỏ lại không giống với Trần Phủ Án?” Khác nhau hoàn toàn. Dương Tiểu Mạn cảm thấy Tạ Quan Tinh ở trước mặt Ôn Nhiễm vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn, những ai tính tế đều có thể dễ dàng phát hiện, Tạ Quan Tinh đối với Ôn Nhiễm giống hệt như là đối xử với một báu vật vô giá vậy.
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ: “Bởi vì em ấy là A Nhượng, em ấy không giống người khác.”
Cậu là A Nhượng, cậu không giống những người khác.
–
Thời gian quay phim chụp ảnh chắc mất tầm một tiếng, bởi vì mọi người học múa nên bộ ảnh có khá nhiều tư thế đặc biệt.
Cố vấn viên nhìn các cô gái nở nụ cười thật tươi qua ống kính máy ảnh thì có chút cảm thán: “Ôi dào, một lứa học sinh nữa lại sắp bị tiễn đi rồi.”
“Làm gì có, bọn em chỉ mới năm ba mà.”
Cố vấn viên nhìn mọi người chớp chớp mắt: “Mấy em thì còn một năm nữa nhưng tôi phải đi rồi, tôi thi đậu công chức vào cơ quan tỉnh, tháng sau sẽ nhận việc.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, khó trách cố vấn viên lại của bọn họ lại tìm mọi cách muốn chụp ảnh cùng mọi người.
“Làm giáo viên không tốt ạ?”
“Tốt chứ.” cố vấn viên cười nói: “Nhưng mấy em không cho tôi có ước mơ à?”
“Được rồi, bọn em sẽ nhớ cô nhiều giống như cô nhớ chúng em vậy.”
Mọi người trong phòng tập lần lượt rời đi, Ôn Nhiễm nghĩ dù sao cũng đã thay đồ nên chi bằng cứ ở lại đây tập luyện một chút rồi hẵng về ký túc xá.
Dương Tiểu Mạn ngồi cùng cô một lúc thì nhận được điện thoại của anh chàng “chó săn nhỏ” kia.
Cô ấy bật loa ngoài, để ở chỗ xoay chân bên cạnh, căn bản là lười nghe.
Ôn Nhiễm dỏng tai lên nghe.
“Dương Tiểu Mạn, chị đang ở đâu?” Giọng của chàng trai nghe rất có sức hút, là chất giọng trầm điển hình, mang theo chút xấu xa, dễ dàng khiến người nghe liên tưởng đến chó sói, khó trách Dương Tiểu Mạn cả ngày cứ kêu chó sói nhỏ này chó sói nhỏ nọ.
Dương Tiểu Mạn cách xa điện thoại: “Có gì không?”
“Chị hỏi em có gì không á?” Chàng trai cười lạnh một tiếng: “Chị nói xa nhau đi là có ý gì hả? Kéo quần lên rồi thì chị không nhận người nữa đúng không…?”
Động tác của Dương Tiểu Mạn dừng lại, cô nhanh chóng chạy về phía điện thoại. Bởi vì cô biết dựa theo tính cách của người đầu dây bên kia thì những lời tiếp theo sẽ càng khó nghe hơn.
“Chị có tin ông đây chơi chết chị không hả? Chị quên những lúc chị gọi anh trai cầu xin em thế nào rồi sao? Chị nói xa nhau thì phải xa nhau à? Em đối với chị còn chưa đủ tốt sao? Chị nói nhẹ em lập tức nhẹ, chị nói mạnh em cũng mạnh ngay, cả đời này ông đây chưa từng nghe lời ai thế này đâu.” Chàng trai ở đầu dây bên kia quả thật là có chút tức giận, giọng cậu ấy nhỏ dần, tủi thân nói: “Dương Tiểu Mạn, chị không thể như vậy, chị không thể không cần em…”
“Ngoài chị ra ai em cũng không muốn.”
Dương Tiểu Mạn luống cuống tay chân nhặt điện thoại ở trên mặt đất lên ấn tắt máy, cô ấy nhìn Ôn Nhiễm, gương mặt đỏ bừng nghiêm túc: “Chúng tớ là chị em, trò chuyện thế này không sao cả phải không?”
Ôn Nhiễm nhịn cười: “Đúng vậy, không sao cả.”
Dương Tiểu Mạn cúi đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho chó sói nhỏ của cô ấy, Ôn Nhiễm có chút tò mò hỏi: “Đau không?”
Dương Tiểu Mạn hơi ngượng một xíu: “Vẫn ổn, rất sướng.”
“Thật á?” Ánh mắt Ôn Nhiễm lập tức sáng lên, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy cậu còn cầu xin gì chứ?”
“…” Dương Tiểu Mạn khựng lại, sau đó cô ấy xách ba lô lên, liếc mắt nhìn ra cửa một cái mới trả lời: “Chuyện này cứ để em trai nhỏ cho cậu câu trả lời, tớ đi trước đây, bye bye!”
Cô ấy đeo cặp nhanh chóng chay đi, khi đến cửa thì dừng lại.
“Em trai nhỏ, chị gái của em hình như rất tò mò về vấn đề kia đấy, em phổ cập thêm kiến thức khoa học cho cô ấy đi. Tốt nhất là dùng hành động thực tế để phổ cập kiến thức khoa học luôn, như vậy sẽ giúp nhớ lâu.”
Ôn Nhiễm nhìn Tạ Quan Tinh ở trước cửa như đang suy nghĩ gì đó…
Tạ Quan Tinh mở cửa phòng tập ra.
“Đàn chị, ở chỗ này của mọi người…” Tạ Quan Tinh nâng mắt đảo một vòng khắp căn phòng, sau đó ánh mắt cậu rơi xuống dừng lại trên người Ôn Nhiễm: “Có camera không?”
Ôn Nhiễm dựa lưng vào lan can phía sau, đây là dụng cụ chuyên môn để mọi người giãn eo, mở rộng vai, ép chân.
“Hình như…” Ôn Nhiễm nuốt nước bọt: “Không có.”
Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm ở trước mặt mình, cô thật sự gầy, eo rất thon khiến người ta có cảm giác chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, đường cong vai và cổ xinh đẹp. Cô thích múa, ông trời lập tức ưu ái cho cô vẻ bề ngoài.
Bên dưới làn váy ngắn bồng bềnh là cặp đùi thon dài thẳng tắp, bởi vì đang là mùa đông nên không phải là chân trần. Tất chân màu trắng càng phác họa rõ ràng hình dạng xinh đẹp của đôi chân.
“Đàn chị, nhón chân hôn em đi.” Tạ Quan Tinh cụp mắt, cậu và Ôn Nhiễm dường như dán sát vào nhau.
Ôn Nhiễm nghe lời nhón chân lên, thời điểm sắp chạm vào môi Tạ Quan Tinh thì đối phương lại giành trước áp môi mình xuống môi cô. Ôn Nhiễm không phòng bị, vòng eo lập tức mềm nhũn, được Tạ Quan Tinh ôm chặt trong lòng.
Cô nghe thấy được âm thanh nhịp tim của Tạ Quan Tinh, trái tim cậu đập cùng tần suất với trái tim cô.
Tạ Quan Tinh không chút hoang mang mà mút hôn đôi môi của Ôn Nhiễm: “Chị à, chị nói thử xem nếu bây giờ có người tới thì làm sao đây?”
Nghe thấy vậy Ôn Nhiễm cũng cảm thấy không phải là không có khả năng, cô có chút hồi hộp mà nhìn lướt qua cánh cửa.
“Chị không cảm thấy như vậy sẽ càng kích thích hơn hay sao?” Tạ Quan Tinh bổ sung thêm, ý cười trong mắt khiến người khác nhìn thấy trong lòng có cảm giác ngứa ngáy tê dại.
“A Nhượng…”
“Chị, duỗi đầu lưỡi ta đi, em muốn liếm.” Tạ Quan Tinh cắn nhẹ khóe miệng Ôn Nhiễm, cậu nỉ non.
Tay Ôn Nhiễm ôm eo Tạ Quan Tinh, cô vô cùng hồi hộp và thẹn thùng: “Không… Như vậy không…”
Cô chưa nói hết câu Tạ Quan Tinh đã không cho cô cơ hội nói tiếp nữa, đối phương thả lỏng tay chuyển qua bóp chặt cằm cô. Đầu lưỡi của cậu trực tiếp chui vào thăm dò khoang miệng của cô, chuẩn xác mà bắt được đầu lưỡi mềm ngọt.
Cánh tay Ôn Nhiễm chầm chầm quàng qua bả vai Tạ Quan Tinh, cô có chút khó chịu hừ hừ hai tiếng.
Tạ Quan Tinh buông tay cô ra, bàn tay cậu theo khe ở ở sau lưng váy dò xét vào bên trong, làn da tinh tế của thiếu nữ đem lại cảm giác khá tuyệt. Hô hấp của Tạ Quan Tinh có chút bất ổn, cậu ôm cô lại càng chặt hơn một chút, tay cũng vội rút ra ngoài.
Ôn Nhiễm có chút mơ màng.
“Chị ơi…” Giọng nói của Tạ Quan Tinh hơi khàn khàn: “Em muốn chị, phải làm sao bây giờ?”
Ôn Nhiễm thiếu chút nữa là nằm gục trong lồng ngực Tạ Quan Tinh, vì sao mà đối phương chỉ mới nói vài câu đã có thể dễ dàng khiến đầu óc cô choáng váng?
“Em mua nhà rồi hai chúng ta ở chung có được không?”
Vấn đề này có chút nhanh nên nhất thời Ôn Nhiễm chưa phản ứng kịp, nhưng chuyện này dường như cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn.
“Được thôi.” Cô nhỏ giọng trả lời.
“Sau đó, chúng ta sẽ thiết kế một phòng luyện tập càng đẹp hơn so với nơi này ở nhà của chúng ta, cũng gắn thêm một chiếc gương lớn thế này.” Tạ Quan Tinh chậm rãi nói, ánh mắt cậu nhìn Ôn Nhiễm vừa chuyên chú vừa giống như đang kìm nén gì đó: “Chị cũng mặc quần áo như thế này, sau đó chúng ta cứ vậy ở trong phòng tập mà “làm”.”
Ôn Nhiễm giương mắt nhìn Tạ Quan Tinh, mặt cô nóng bừng cả lên, cậu, cậu sao có thể nói ra mấy lời thế này chứ?
Nhìn thấy Ôn Nhiễm ngây người, Tạ Quan Tinh cọ cọ đầu gối vào chân Ôn Nhiễm, cậu làm nũng hối thúc cô, sự kiên nhẫn của chó sói hiện lên trong đôi mắt: “Chị ơi, có được không?”