Đó là một buổi chiều mưa gió tầm tã, Tạ Quan Tinh cùng Ôn Tân Nhĩ lái xe đến đón Ôn Nhiễm tan làm, Ôn Tân Nhĩ đem nước trái cây ở trường đến cho Ôn Nhiễm.
Nhân viên trong rạp hát thay đồ chuẩn bị tan làm. Ôn Nhiễm chưa kịp thay quần áo, cô ấy mặc một chiếc váy dệt kim màu đen ống loe, mái tóc được búi cao tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng, khiến người khác không dám tiếp cận.
Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ dựa vào lý do tìm người cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai trực tiếp được đi thẳng vào hậu trường làm việc của nhân viên.
Vừa đúng lúc nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi màu xanh lá và một chiếc quần dài màu đen đang đứng nói chuyện với Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm cởi tóc ra khuôn mặt lập tức trở nên dịu dàng hơn, cô cúi đầu xỏ dây buộc tóc vào cổ tay. Chàng trai thuận tay cầm chiếc lược ở bên bàn lên, đứng sau lưng Ôn Nhiễm nói: “Để tôi giúp em chỉnh sửa lại tóc, có hơi rối rồi.”
Tay hắn vừa mới đụng vào đuôi tóc của Ôn Nhiễm đã bị cô né tránh với vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Hôm ấy cô nhìn lịch sử trò chuyện thì đã thấy kỳ lạ rồi.
Vậy mà Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ lại vừa lúc bắt gặp được cảnh tượng này.
Ôn Tân Nhĩ đóng vai người hóng dưa không sợ lớn chuyện, miệng cậu ấy mở to, giọng nói cố ý ngân nga: “Ồ… Wao…”
Ôn Nhiễm lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Quan Tinh đã nhanh chân bước về phía cậu.
Nhìn thấy tóc cậu có chút ẩm ướt: “Mưa lớn thế này sao em còn đến đây làm gì?”
Tạ Quan Tinh không trả lời câu hỏi, cậu đưa tay lên vuốt tóc Ôn Nhiễm, ánh mắt cậu liếc nhìn chàng trai kia, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là ai?”
Ôn Nhiễm: “Tô Nhất Thố.”
“Là bạn mới của em phải không?”
Ôn Nhiễm: “…”
Tô Nhất Thố cảm giác như mình chính là đề tài trong cuộc trò chuyện của bọn họ nên đã chủ động đi đến chào hỏi: “Chào mọi người, tôi tên Tô Nhất Thố.”
Ánh mắt ánh anh ta dừng ở trên mặt Tạ Quan Tinh, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu là bạn trai của Ôn Nhiễm à? Đúng là xinh đẹp mà.”
Đúng là xinh đẹp, không phải không thể dùng từ này để miêu tả con trai, nhưng bây giờ thân phận của Tạ Quan Tinh là bạn trai của Ôn Nhiễm thì có lẽ khen “thật đẹp trai” sẽ càng thích hợp hơn.
Tay Tạ Quan Tinh vẫn vuốt ve tóc Ôn Nhiễm như cũ, cậu giống như không nhận thấy ác ý của đối phương mà nói: “Cảm ơn, anh cũng thật xinh đẹp.”
Tô Nhất Thố: “…”
Ôn Tân Nhĩ hết nhìn Tạ Quan Tinh lại nhìn Tô Nhất Thố, vốn dĩ cậu ấy không hiểu mấy chuyện này lắm. Nhưng do gần đây đang truy vợ sờ mờ lờ nên coi như cũng hiểu đôi chút.
Tóm lại chính là Tô Nhất Thố muốn theo đuổi Ôn Nhiễm, bây giờ đang dùng lời nói để nói đểu Tạ Quan Tinh.
Ôn Tân Nhĩ đưa nước trái cây cho Ôn Nhiễm: “Em đặc biệt đem đến cho chị đó, ít đường.”
Ôn Nhiễm nhận lấy.
Ôn Tân Nhĩ không tự giới thiệu bản thân, hơn nữa cậu ấy khá lạnh nhạt không giống với Ôn Nhiễm, Tô Nhất Thố nhìn về phía cậu ấy: “Cậu cũng đến đón Ôn Nhiễm à?”
“Đúng vậy.” Ôn Tân Nhĩ gật đầu. Tô Nhất Thố cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu ấy: “Vậy sao cậu lại đến cùng với bạn trai của Ôn Nhiễm vậy?”
Ôn Tân Nhĩ nhếch mép: “Tôi cùng anh rể của mình đi đón chị gái mình tan làm có gì không được sao?”
Cậu cùng anh rể đến đây đón chị gái của mình ấy hả?
Cho nên cậu chính là em trai của Ôn Nhiễm sao?
!
Sau khi hiểu rõ tầng quan hệ này biểu cảm của Tô Nhất Thố bỗng trở nên xấu hổ.
“Được rồi, tôi đi trước đây, lát nữa anh về nhà nhớ chú ý an toàn.” Ôn Nhiễm cầm lấy túi xách trên ghế, khoác tay Tạ Quan Tinh, dựa sát vào gần cậu, dáng người thướt tha lả lướt khiến Tô Nhất Thố như muốn ngất đi.
Ôn Tân Nhĩ một mình che một chiếc dù, không sợ mưa mà chạy vội lên xe của mình.
Quảng trường trước rạp hát, trên mặt đường đọng khá nhiều vũng nước, Ôn Nhiễm xách tà váy, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nỉ màu xanh đậm. Cô cúi đầu, bước đi cẩn thận tránh dẫm phải vũng nước, mái tóc dài xõa bên sườn mặt.
“Chị ơi, người khi nãy thích chị à?” Tạ Quan Tinh ôm vai Ôn Nhiễm, cậu lén nghiêng ô qua phía Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm ngẩng mặt có chút khó hiểu: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Bàn tay Tạ Quan Tinh nắm chặt cán dù, không nói gì.
Ôn Nhiễm biết Tạ Quan Tinh nhạy cảm, nhưng vẫn cảm thấy đối phương suy nghĩ hơi nhiều.
“Anh ta có cho chị xem qua ảnh chụp cô gái anh ta thích, anh ta thích kiểu đáng yêu.”
“Hơn nữa anh ta đã biết chị có bạn trai rồi sao còn thích chị được?”
“Không có đâu, em yên tâm đi.”
Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm, đột nhiên có cảm giác như Thiên Đạo Hảo Luân Hồi*.
* Thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai (天道好轮回苍天饶过谁): Có nghĩa như gieo gió gặt bão, gieo nhân nào gặp quả đấy.
“Ngày mai anh ta sẽ đến ngành khác, A Nhượng.” Ôn Nhiễm nắm tay Tạ Quan Tinh: “Ai thích chị là việc của họ, chị sẽ luôn giữ khoảng cách với bọn họ.”
Ôn Nhiễm không quá hiểu tính cách của Tạ Quan Tinh, cô chỉ cho rằng cậu mẫn cảm. Mà thần kinh của cô lại không mấy nhạy cảm, nên cô sẽ cố gắng chú ý mấy việc này.
Như vậy thì vẫn chưa hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Tạ Quan Tinh.
Nhưng chỉ như vậy đã đủ khiến Tạ Quan Tinh vui vẻ.
Có thể nhận được lời hứa từ người mình thích là một chuyện hạnh phúc không có gì sánh kịp.
Huống hồ đối phương lại là Ôn Nhiễm, cậu thậm chí còn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
– —–oOo——