Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm! - Chương 12: Không Sao, Cậu Tránh Tôi, Chẳng Lẽ Tôi Không Đuổi Được Cậu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!


Chương 12: Không Sao, Cậu Tránh Tôi, Chẳng Lẽ Tôi Không Đuổi Được Cậu?


Khi Lăng Triển Dực quay trở lại phòng bệnh lần nữa, chăn mền trên giường bệnh xẹp lép, người vốn nên nằm nghỉ ngơi thật tốt ở phía trên lại biến mất không thấy đâu!

Lăng Triển Dực ngắm bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt đầy lộn xộn ở bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười, vì sao hắn lại có cảm giác mình bị coi là ôn thần vậy chứ? Vật nhỏ này làm gì mà cứ luôn trốn tránh hắn? Sợ hắn ăn thịt người sao? Hay là hắn đã làm gì khiến anh sợ hãi? Lúc nào cũng cố chạy trốn ngay dưới mí mắt hắn ở hai bầu không khí tuyệt đẹp?

Lăng Triển Dực nâng cằm nghiêm túc nhớ lại hành động đêm hôm đó của mình, biểu hiện của hắn luôn ôn tồn, nho nhã lễ độ, đương nhiên, ngoại trừ lúc trên giường, không biến thành sói thì còn chơi thế nào được?

Chẳng lẽ… Nguyên nhân thật ra là vì… Hắn gieo hạt giống dục vọng vào trong cơ thể anh nên khiến anh không vui sao? Cho nên mới dẫn đến chuyện anh chạy trốn mấy bận sao?

Càng nghĩ, Lăng Triển Dực lại chỉ có thể nghĩ ra được cái lý do này.

Thế nhưng, lúc ấy hắn cũng đã nói rồi, nếu Tô Tử Dương thật sự mang thai thì hắn sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa hắn còn thật sự ước gì anh có thể mang thai cho mình một đứa con nối dõi đấy! Nếu như vậy thì hắn sẽ có lý do chặn miệng ba mẹ rồi! Phải biết hai năm nay hai vị lớn tuổi trong nhà vẫn luôn muốn ép hắn cưới vợ!

Mặc dù hắn luôn tỏ ra là mình không thích phụ nữ, nhưng ba mẹ nói, bất kể như thế nào, dù sao cũng phải lưu lại cho Lăng gia một con đường về sau, dù sau đó hắn có ly hôn rồi sống cùng đàn ông, bọn họ cũng sẽ không nhúng tay vào! Điều kiện tiên quyết là —- Bọn họ muốn được ẵm em bé!

Trong đầu Lăng Triển Dực lại vang vọng lời nói của vị bác sĩ lúc ấy, thể chất của Tô Tử Dương thật sự là song tính ẩn, mặc dù không có tần suất thụ thai cao như phụ nữ, nhưng cũng có tỉ lệ thai nghén con cháu, đương nhiên sẽ rất vất vả…

Nghĩ tới đây, tổng giám đốc Lăng chấn động, vất vả lắm mới gặp được một người phù hợp với toàn bộ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn đến như thế, sao có thể từ bỏ chứ!

Không sao, cậu tránh tôi, vậy để tôi đuổi theo cậu là được, phải không?

Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ bỏ anh vào trong túi, mang về nhà cho hai vị kia nhìn! Còn phải cần cù cày cấy, cố gắng để trong người anh có con cháu của Lăng gia!

Lăng Triển Dực tính xong tiền thuốc men, làm xong thủ tục xuất viện, lập tức ngâm nga bài hát rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.

Lại nói tới Tô Tử Dương, lúc anh chạy ra khỏi phòng bệnh thì lập tức đi thẳng đến thang máy, sau đó đi bộ đến cổng bệnh viện, vẫy tay đón xe cực kỳ ngầu lòi, về nhà!

Đến khu chung cư, Tô Tử Dương trả tiền xuống xe, bước chân khi vào tòa nhà đều là vui sướng, dù sao bỗng nhiên được không năm chục ngàn cũng là chuyện đáng để vui mừng!

Thế là nhóc ham tiền cộng thêm nhóc ham ăn rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó, sau đấy vơ vét thật nhiều đồ ăn vặt, do dự nửa ngày, Tô Tử Dương vẫn mua thêm mấy que thử thai, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mặc dù anh hi vọng sau khi sống lại một lần nữa, quỹ đạo của vận mệnh sẽ di chuyển lệch đường một chút, nhưng mà, Tô Tử Dương không dám coi thường, nếu thật sự mang thai, dù sao phòng ngừa chu đáo cũng tốt hơn nhiều so với trở tay không kịp…

Sau khi Lăng Triển Dực rẽ vào khu chung cư, vừa vặn nhìn thấy Tô Tử Dương mang theo một túi lớn đồ ăn vặt bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên khuôn mặt xinh đẹp kia vào giờ phút này đang tràn ngập ý cười, hiển nhiên đang rất thỏa mãn với một đống đồ ăn vặt kia.

Lăng Triển Dực thả chậm tốc độ xe, không nhanh không chậm yên lặng theo sau Tô Tử Dương, lẳng lặng quan sát vật nhỏ khiến hắn bất tri bất giác động tâm này, ánh mắt di chuyển qua một túi lớn đồ ăn vặt cùng khuôn mặt cười nhẹ nhàng, Lăng Triển Dực cũng nâng khóe môi, cười dịu dàng như gió xuân.

Xem ra vật nhỏ này chính là đồ tham ăn… Ừm… Đối phó với một nhóc vừa ham tiền vừa ham ăn, chắc chắn một tổng tài to lớn như hắn sẽ thành công!

Lúc ánh mắt rơi vào thứ quay tới quay lui trong tay trái của Tô Tử Dương, nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực cứng đờ, mở to mắt nhìn kỹ, phát hiện thứ đồ trông như cây bút bị Tô Tử Dương lắc tới lắc lui —- Chính là que, thử, thai!

Lăng Triển Dực đạp thắng, dừng ở ven đường, nắm chặt tay lái nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía thân ảnh đang đi từng bước ở phía trước, không hiểu vì sao lại có chút tức giận, rõ ràng biểu hiện của cái tên nhóc này ở trên giường không thuần thục, nhưng sau đó lại biết đi mua que thử thai, chắc không phải anh… Nhìn như đơn thuần… Nhưng thật ra là cao thủ chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN