Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Chương 39


Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

Lý Tư Niên vốn dĩ chỉ định ăn vài miếng cho qua bữa, nhưng Khương Dung Hiên đến đây anh phải nấu ăn đàng hoàng một chút.

Lúc này trời chưa chuyển lạnh, Lý Tư Niên làm vài món nguội, còn lấy đồ uống đã đông lạnh trong tủ lạnh đêm qua ra.

Khương Dung Hiên vừa thấy anh bưng dĩa đồ ăn ra tới, liền tươi cười nói: “Mỗi lần em tới anh đều cực kỳ nhiệt tình đút em ăn thật no.”

Lý Tư Niên nghe vậy, tay đang đặt đồ ăn lên bàn ngừng một chút.

Sao ăn một bữa cơm thôi mà câu này nghe cứ là lạ kiểu gì?

Nhưng ngẩng đầu thấy vẻ mặt Khương Dung Hiên vẫn bình thường, anh lại cảm thấy chắc do mình suy nghĩ nhiều.

Nhiệt tình… đút no… là ăn cơm đó, vốn dĩ mỗi lần Khương Dung Hiên tới anh đều rất nhiệt tình mà, sợ đối phương ăn không đủ no.

Đồ ăn đều đã lên bàn, hai người cũng ngồi xuống.

Tâm trạng Khương Dung Hiên hôm nay có vẻ không tốt lắm, ngày thường hai người ngồi ăn cơm cùng nhau y nói tương đối nhiều, nhưng hôm nay lại không nói lời nào.

Im lặng như vậy rất dễ gây mất tập trung, Lý Tư Niên bỗng nhiên muốn xác định với Khương Dung Hiên một chút, y nói lúc học cấp ba có một đàn anh giúp đỡ y, rốt cuộc đó có phải là mình hay không?

Lý Tư Niên hơi nâng mắt, chỉ thấy Khương Dung Hiên rũ mắt nhìn chằm chằm cái bàn, rất nghiêm túc ngồi ăn cơm.

Có lẽ là ánh mắt của anh quá nóng bỏng, chưa tới hai giây Khương Dung Hiên cũng ngước mắt lên đối diện với anh.

“Sao vậy anh?”

Lý Tư Niên liếm môi hỏi: “Thời cấp 3 tôi rất bận. Ngoài kiến ​​thức trong sách ra, tôi không nhớ gì khác.”

“Nhưng gần đây tôi nhớ ra một chuyện đã xảy ra ở trường. Tôi phát hiện ra… hình như trước đây tôi đã biết cậu.”

“Chỉ là ngày đó tôi có nằm mơ, tôi nhớ ra trước kia Lâm Nguyên bắt nạt một đứa em trai đưa từ bên ngoài về, tôi cảm thấy không cần thiết phải làm thế nên có giúp một chút.”

“Sau đó tôi nghĩ, người em trai bị gia đình Lâm Nguyên xem như con ngoài giá thú kia chẳng phải là cậu sao. Lúc đó tôi mới phản ứng lại trước kia tôi có quen cậu.”

Khương Dung Hiên gật đầu: “Anh rốt cuộc cũng nhớ đến, thật không dễ dàng gì.”

Giọng điệu của Khương Dung Hiên giống như đang than thở, Lý Tư Niên có chút xấu hổ gãi mặt: “Vậy là cậu đã sớm biết tôi và cậu chung trường rồi sao? Sao cậu không nói cho tôi biết chứ.”

“Em chỉ muốn xem xem khi nào anh mới có thể nhớ ra.” Khương Dung Hiên nói: “Lúc đầu em tưởng chỉ cần nửa năm, kết quả đến bây giờ đã gần một năm rưỡi rồi. Em đúng là đánh giá cao anh quá.”

Lý Tư Niên cười xin lỗi: “Lúc trước tôi rất bận, cực kỳ vô cùng bận luôn. Mấy giáo viên đã ở bên tôi ba năm tôi cũng không nhớ rõ mặt… Xin lỗi.”

“Không sao, em tha thứ cho anh.” Khương Dung Hiên cười với anh: “Nếu anh đã nhớ ra rồi, em cũng muốn hỏi anh một câu.”

“Câu gì, cậu hỏi đi.”

“Anh có nhớ không, em đã nói qua, em có một người yêu thầm đã 6 năm. Lúc trước em không dám cho anh ấy biết là bởi vì em sợ bị từ chối. Bây giờ em thấy thời điểm cũng gần đến rồi, em muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy…”

Lý Tư Niên nghe y nói, càng nghe ngón tay đang cầm đũa càng siết chặt.

Anh luôn cảm thấy tiếp theo Khương Dung sẽ nói ra cái gì đó hết sức ghê gớm.

Quả nhiên, giây tiếp theo Khương Dung Hiên nói: “Anh à, anh có phiền nếu người yêu anh có cùng giới tính với anh không?”

Lý Tư Niên sững sờ tại chỗ.

Khương Dung Hiên cũng không thúc giục anh, chỉ nghiêm túc nhìn anh, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.

Giờ khắc này y đã đợi thật nhiều năm, đợi thêm một chút cũng chẳng là gì.

Nhưng đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch bán đứng nội tâm y, hai chiếc đũa bởi vì bị y nắm quá chặt mà phát ra âm thanh cọ xát yếu ớt.

Y đang căng thẳng vô cùng.

Lý Tư Niên khẽ nhếch môi, qua một hồi lâu mới định thần lại. Anh nuốt nước bọt, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Cái kia, nếu tôi không hiểu sai, thì ý của cậu là…”

“Anh không hiểu sai.” Khương Dung Hiên giành trước một bước: “Ý của em chính là những gì anh đang nghĩ.”

Lý Tư Niên cụp mắt xuống.

Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh cũng không chán ghét Khương Dung Hiên, thậm chí còn rất khâm phục y.

Anh chưa từng cùng ai yêu đương, không tìm bạn gái, cũng không tìm bạn trai; chưa từng yêu con gái cũng chưa từng yêu con trai; anh không biết chính mình có thể chấp nhận nữ giới hay không, nhưng anh cảm thấy nếu là Khương Dung Hiên, cho dù là nam nhân anh cũng không phản cảm.

Sự im lặng của Lý Tư Niên khiến trái tim Khương Dung Hiên dần lạnh lẽo, nhưng y vẫn không thúc giục, lẳng lặng chờ người đối diện trả lời.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lý Tư Niên suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được kết quả.

Suy nghĩ trong đầu anh đã bay đến chuyện ‘nếu cùng Khương Dung Hiên ở bên nhau, người nhà y có thể không đồng ý hay không’ luôn rồi, nhưng rõ ràng Khương Dung Hiên chỉ là hỏi anh có để ý người yêu của mình là nam hay không thôi.

Một số lời nói ra rồi, không khí càng trở nên xấu hổ.

Khương Dung Hiên cảm thấy sự im lặng này có chút dày vò, do dự hay là lên tiếng hỏi lại Lý Tư Niên anh nghĩ thế nào.

Nhưng mới vừa nổi lên ý niệm, điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Lý Tư Niên bị giật mình một chút, vội vàng nhận điện thoại.

Anh hơi căng thẳng trước lời tỏ tình của Khương Dung Hiên, nhận điện thoại cũng không nhìn xem là ai gọi tới, sau khi bắt máy mới phát hiện là Lý Thành.

Cũng thật nhanh, Lý Văn Tinh vừa mới cùng anh gặp mặt, nói có thể Lý Thành tìm anh, lúc này ông ta liền gọi điện thoại tới.

Giọng Lý Thành tràn ngập mệt mỏi, có vẻ như mấy ngày nay ông ta trải qua chẳng tốt lắm.

Mà cũng đúng, bởi vì dư luận, tuy rằng Lý gia không bị tổn hại đến căn nguyên nhưng cũng có một đoạn thời gian sa sút, tất cả đều là do Lý Văn Tinh tạo thành, tự nhiên sẽ khơi dậy bất mãn của các cổ đông khác trong công ty.

Tóm lại, tình cảnh Lý Thành gặp phải hiện giờ là loạn trong giặc ngoài.

Lý Thành hiếm thấy được một lần không hạ mệnh lệnh cho anh mà là hỏi han: “Gần đây thế nào? Ở Tô Thành sinh hoạt có quen không?”

“Giờ ông mới hỏi tôi sống ở Tô Thành có quen hay không hình như hơi chậm?” Lý Tư Niên cảm thấy buồn cười: “Tôi sống ở đây đã hơn một năm rồi, không quen cũng phải quen.”

Lý Thành bị anh nói nghẹn một chút, nhưng ngay sau đó ông ta bắt đầu nói tiếp: “Sắp đến sinh nhật mẹ con rồi, trở về đi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn mừng.”

Lý Tư Niên cười: “Bà ấy coi như là mẹ của tôi, nhưng ông không phải ba tôi, chúng ta không phải người một nhà, ông muốn chúc mừng hẳn phải gọi Lý Văn Tinh.”

Lý Thành lần thứ hai bị nghẹn, thái độ không còn tốt nữa: “Cho dù là con riêng thì cũng là người của Lý gia, anh có nghĩa vụ phụng dưỡng tôi, tôi yêu cầu anh nhất định phải trở về! Tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau nếu tôi không thấy anh ở Bắc Kinh, đừng trách tôi không nói chuyện tình cảm, dùng đến pháp luật!”

“Lý tiên sinh, ông có hiểu lầm gì với từ phụng dưỡng đúng không? Tuổi của ông và khả năng tài chính đã đạt đến tiêu chuẩn cần phụng dưỡng chưa?” Lý Tư Niên dừng một chút: “À, chắc là tình trạng sức khỏe của ông đã đạt đến, ở bệnh viện lâu như vậy gan của ông không còn tốt nữa đúng không?”

“Anh!!!”

“Nếu ông cứ khăng khăng muốn tôi trở về giúp ông làm việc cũng không phải không được, ông chuyển nhượng một nửa cổ phần trên tay ông cho tôi là được, tôi liền trở về.”

Giọng nói của Lý Thành xen lẫn sự tức giận: “Anh đừng hòng lấy đi cái gì của nhà chúng tôi!”

“Ông xem, vừa nãy còn nói chúng ta là người một nhà, hiện tại lại muốn tôi không được lấy đồ nhà ông.” Lý Tư Niên bị chọc cười: “Đến bây giờ ông vẫn còn nằm mơ sao, nghĩ tôi vẫn là con rối gỗ giật dây làm việc không công cho ông?”

“Lý tiên sinh, rốt cuộc là do ông ngốc hay là tôi khờ?”

Ống nghe chỉ có thể truyền đến thở dốc nặng nề, không thấy ông ta nói gì, đại khái là bị tức đến nỗi không nói nên lời.

Lý Tư Niên vừa lúc thừa dịp ông ta không mở nổi miệng tiếp tục nói: “Nếu ông muốn dùng đến pháp luật thì được thôi, tôi phụng bồi tới cùng.”

Nói xong anh liền treo điện thoại.

Khương Dung Hiên hỏi: “Lại là Lý Thành?”

“Ừ.”

Khương Dung Hiên nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “ông ta cũng thật phiền, vừa rồi ông ta nói gì?”

Lý Tư Niên đại khái nói lại những lời Lý Thành đã nói: “Sức khỏe ông ta quả thật không tốt, ỷ vào thân phận của mình muốn tố cáo tôi từ chối phụng dưỡng ông ta, nói không chừng tôi thật sự phải quay trở lại.”

“Ông ta muốn dùng đến pháp luật, tôi đây cũng tính toán dùng pháp luật đấu lại ông ta.”

Pháp luật quy định, mức án tối đa theo luật định là 20 năm và trường hợp truy tố án giết người kéo dài 20 năm, sau 20 năm không thể kháng cáo nữa. Nhưng nếu sau 20 năm xét thấy cần thiết phải khởi tố, thì cũng có thể báo cáo lên Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao để phê chuẩn.

Đã hơn 20 năm kể từ khi cha ruột chưa từng gặp mặt của Lý Tư Niên qua đời, sau khi Khương Dung Hiên tìm thấy nhiều nghi vấn và bằng chứng anh vẫn không lựa chọn báo nguy là bởi vì thời gian tố tụng đã trôi qua.

Nhưng nếu Lý Thành một hai phải dùng thân phận ‘cha con’ trói buộc anh, anh cũng chỉ có thể nghĩ cách cởi trói.

Khương Dung Hiên lập tức liền hiểu ý anh: “Anh muốn kháng cáo sao?”

“Đúng vậy.” Lý Tư Niên nói: “Không có thi thể, có thể không có chứng cứ quyết định, nhưng những thứ cậu điều tra được cũng đủ cho Lý Thành bận rộn một phen.”

“Công ty loạn trong giặc ngoài còn phải ứng phó thêm cảnh sát điều tra, ông ta không có khả năng tiếp tục quan tâm đến tôi nữa. Hơn nữa chuyện này bại lộ, tôi nghĩ ông ta cũng không dám lại đến gây sự với tôi.”

Lý Tư Niên muốn thông qua kháng cáo cho Lý Thành một đòn cảnh cáo, nếu đối phương vẫn không nghe lời, anh sẽ dùng đến sức mạnh vĩ đại của internet, đem vụ nghi ngờ giết người này xé to ra cho ông ta càng thêm sứt đầu mẻ trán.

Nhưng anh thật sự không ngờ kháng án không bao lâu, cảnh sát đã tìm thấy thi thể của cha ruột anh.

Sau khi cha ruột của Lý Tư Niên qua đời vào năm đó, Lý Thành đã nhờ người xử lý cái xác, nhưng người mà Lý Thành tìm người lại nhát gan mê tín, anh ta sợ rằng mình sẽ bị tà ma quấy nhiễu nếu làm theo lời của Lý Thành, vì thế đem thi thể cha anh đi chôn, còn lập một cái bia mộ.

Cũng may người làm việc cho Lý Thành lại tin tưởng cách nói nhập thổ vi an*, lúc này mới bảo lưu lại thi thể.

⌕ Giải nghĩa

Các bác sĩ pháp y đã kiểm tra xương và xác nhận rằng cha ruột của Lý Tư Niên chết vì bị đầu độc. Hơn nữa nhờ những bằng chứng Khương Dung Hiên cung cấp, tòa đã tuyên phạt Lý Thành 20 năm tù về tội cố ý giết người.

Ngày mở phiên tòa, trước cửa toà án tụ tập vô số phóng viên.

Doanh nhân nổi tiếng hóa ra lại là một kẻ sát nhân, đây chính là drama kinh thiên động địa!

Lý Tư Niên cũng đi, ngày hôm đó ngoài vô số truyền thông và phóng viên, anh còn nhìn thấy người mẹ đã lâu không gặp.

Liên Mộng Lôi diện một chiếc váy hoa trắng với mái tóc đuôi ngựa buộc cao. Thật ra độ tuổi của bà mặc quần áo như vậy cũng không thích hợp, giống như một cô bé học sinh cấp hai đi giày cao gót của mẹ, có chút kỳ quái. Nhưng Liên Mộng Lôi bảo dưỡng rất tốt, mặc như vậy cũng không quá khó coi.

Điều đáng nói là kiểu váy này rất cũ, giống như kiểu váy cách đây hơn 20 năm.

Lý Tư Niên đoán rằng đây hẳn là bộ quần áo mà Liên Mộng Lôi đã mặc khi ở với cha ruột của anh.

Liên Mộng Lôi ngồi trong khán phòng, từ lúc Lý Thành xuất hiện bà bắt đầu khóc, mãi cho đến khi Lý Thành bị áp giải đi nước mắt bà vẫn không ngừng rơi.

Lý Tư Niên biết bà không phải khóc cho Lý Thành, mà là khóc cho chính bà và người cha ruột của anh.

Lý Thành bị giải đi rồi, Lý Tư Niên cũng đem ánh mắt đặt trên người Liên Mộng Lôi thu về.

Anh cảm thấy mẹ anh rất đáng thương, nhưng bà cũng không phải là một người mẹ đủ tư cách, anh không có cách nào thân thiết với bà mà không có khúc mắc gì.

Ngay khi Lý Tư Niên định thu hồi ánh mắt, Liên Mộng Lôi bỗng nhiên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt Liên Mộng Lôi đỏ hoe, há miệng nhìn anh thở dốc, Lý Tư Niên nhìn hai lần, anh phân biệt được bà là đang nói: “A Niên, A Niên của mẹ, mẹ xin lỗi…”

Lý Tư Niên cắn môi dưới, nhịn xuống chóp mũi chua xót, xoay người rời đi.

Trước khi Lý Thành vào tù, ông ta đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản đứng tên mình cho Lý Văn Tinh. Tài sản của Lý Thành là tài sản hợp pháp nên việc ông ta giết người cũng không ảnh hưởng gì đến mớ tài sản đó.

Lý thị là một công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn điển hình, người nắm giữ nhiều cổ phần nhất sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch, vì vậy Lý Văn Tinh nghiễm nhiên trở thành chủ tịch mới của công ty.

Lý Văn Tinh trước đây luôn hy vọng có thể tiếp quản công việc của công ty, cậu ta muốn nắm quyền trong tay. Nhưng khi thực sự bắt đầu giữ chức vụ chủ tịch, cậu ta mới phát hiện ở nhà ngủ còn thoải mái hơn.

Cho đến khi ngồi ở trong phòng hội nghị nhận được những ánh mắt miệt thị từ bốn phương tám hướng, cậu ta mới chân chính hiểu được Lý Thành.

Nuôi Lý Tư Niên thành con rối gỗ giật dây làm việc không công thật sự rất tốt, những việc này thật sự quá khó làm!

Kể từ khi thành lập công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Lý thị, giữ chức chủ tịch đều là người của Lý gia, có người đã sớm bất mãn từ lâu.

Hiện giờ chủ tịch lại đổi thành một con thỏ nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, những kẻ bất mãn kia đương nhiên sẽ bắt đầu ra tay.

Vào tháng thứ hai sau khi Lý Văn Tinh nhậm chức, cổ đông lớn thứ hai của công ty – Vương Hải, không biết đã dùng cách gì dụ Lý Văn Tinh tặng hết cổ phần của mình cho hắn ta.

Lý Văn Tinh ngu ngốc, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, sau khi Vương Hải nhậm chức được hai tháng, cậu ta mới phát hiện có chuyện không ổn, đi tìm Vương Hải tính sổ nhưng lại bị bảo vệ mời ra ngoài.

Lúc này Lý Văn Tinh lại bắt đầu oán hận Lý Thành, tất cả đều là lỗi của Lý Thành, vì ông quá chiều chuộng cậu ta nên mới khiến cậu ta chuyện gì cũng không biết, dễ dàng bị người khác lừa gạt.

Lý Văn Tinh cái gì cũng không còn, không có ai giúp đỡ cậu ta, cậu ta liền nghĩ tới Lâm Nguyên.

Lý Văn Tinh đi tìm Lâm Nguyên, lại phát hiện Lâm Nguyên còn thê thảm hơn mình, cậu ta tốt xấu gì cũng chỉ bị lừa mất cổ phần, vẫn còn tiền và nhà ở, nhưng gia đình Lâm Nguyên lại là trực tiếp phá sản, lại còn nợ mấy chục triệu.

Lý Văn Tinh lần này không dám nghĩ tới chuyện nhờ Lâm Nguyên nữa, lại đánh chủ ý lên người khác, trước kia cậu ta cũng lừa được một vài người bạn từ bên người Lý Tư Niên.

Nhưng mà rất kỳ quái, vốn dĩ cậu ta đặc biệt có mị lực, muốn cái gì chỉ cần ngoắc tay là có được, nhưng lần này mị lực lại không linh, những người trước kia dễ như trở bàn tay đoạt được hiện tại tất cả đều né cậu ta như né rắn rết.

Lý Văn Tinh không còn cách nào đành phải bán nhà.

Lúc Lý Tư Niên biết được biệt thự Lý gia bị bán, anh đang ở trong nhà ăn cơm với Khương Dung Hiên.

Hôm nay là 15 tháng giêng âm lịch, ngày đoàn viên, Lý Tư Niên không có người thân thích, vốn dĩ chỉ định ăn qua loa, nhưng không ngờ Khương Dung Hiên lại đến.

Lý Tư Niên cảm thấy những ngày thế này Khương Dung Hiên phải nên về Khương gia mới đúng, nhưng Khương Dung Hiên lại nói: “Tết Âm Lịch đã ở nhà rồi, Tết Nguyên Tiêu này để em đến cùng anh đi.”

“Còn nữa, ông ngoại biết em hiện tại còn chưa theo đuổi được người mình thích nên ghét bỏ em, không cho em vào cửa. Ông em nói Khương gia nhà bọn họ không có một nam nhân không tiền đồ như vậy, nếu em còn không bắt được người vào tay thì không cho em trở về nhà nữa.”

Hai người đứng ở cửa nói chuyện, Lý Tư Niên nghe y nói xong, mặt vô biểu tình, trên tay dùng sức, định trực tiếp nhốt Khương Dung Hiên ngoài cửa.

Khương Dung Hiên thấy thế cũng không dám trêu anh nữa, liên thanh lấy lòng: “Em sai rồi anh ơi, em đói sắp chết rồi, anh cho em vào ăn cơm đi.”

Bánh trôi cùng các món ăn khác dọn ra bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, liền nhắc tới chuyện biệt thự Lý gia bị bán.

Thật ra từ lúc Lý Thành vào tù, anh không chú ý đến tin tức Lý gia nữa, mãi sau này xem tin anh mới biết được Lý thị thay đổi chủ tịch.

Hiện tại có lẽ phải kêu là Vương thị.

Đối với chuyện này, Lý Tư Niên không ngạc nhiên chút nào. Anh nói: “Chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”

Khương Dung Hiên cũng tỏ vẻ tán đồng: “Cái tên ngu ngốc đó thật sự không thể quản lý công ty.”

Lý Tư Niên lại nhớ tới tin tức thương nghiệp treo trên hot search mấy ngày nay, hỏi: “Thực phẩm Tụng Nguyên phá sản…Là cậu làm?”

“Đúng vậy,” Khương Dung Hiên rất hào phóng thừa nhận: “Em ở nhà bọn họ ba năm làm con riêng, ba năm ăn cơm thừa canh cặn, những oan ức đó không thể nhận không đúng không?”

Lý Tư Niên gật đầu, không nói nữa.

Khương Dung Hiên nhìn anh, nâng chân dưới bàn lên nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ chân Lý Tư Niên: “Anh ơi, có phải em ác độc lắm không?”

Lý Tư Niên thu chân lại, trừng y một cái: “Ừ, đồ độc ác, đừng ăn nữa, đi đi.”

Khương Dung Hiên bĩu môi dỗi: “Anh ghét bỏ em.”

“Cậu có thể đừng có kêu anh hoài không, cậu như vậy rất giống… nam trà xanh.”

“Khó mà làm, em kêu như vậy cũng đã được anh cho phép rồi, anh không được đổi ý.”

Lý Tư Niên nhớ tới lúc bọn họ mới gây dựng sự nghiệp, chính mình đã đồng ý cho Khương Dung Hiên gọi anh là ‘anh’.

Khương Dung Hiên dường như biết anh đang nghĩ gì, phủ nhận: “Không phải lúc vừa gây dựng sự nghiệp đâu, anh đã sớm đồng ý cho em gọi là ‘anh’ rồi, lúc còn học cấp ba.”

Lý Tư Niên không nhớ được, Khương Dung Hiên liền cẩn thận giúp anh hồi tưởng một chút.

Lần đó Khương Dung Hiên lại bị bạn của Lâm Nguyên đánh cho cả người đầy vết thương, Lý Tư Niên lên sân thượng đưa thuốc cho y, thuận tiện còn mang theo cả cơm nắm chà bông.

Anh nhìn Khương Dung Hiên vừa ăn vừa xoa thuốc, chỗ y không thoa tới anh còn tiến lên giúp. Chờ miệng vết thương trên người Khương Dung Hiên đã xử lý hết, Lý Tư Niên liền chuẩn bị rời đi.

Khương Dung Hiên ở sau lưng gọi anh nói: “Anh làm anh trai của em đi.”

Lý Tư Niên quay đầu lại, khó hiểu nhìn y.

Khương Dung Hiên khẽ mở mắt, nói nhỏ: “Trước kia chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy. Lâm Nguyên mỗi ngày đều tìm người đánh em, em lại phải gọi hắn một tiếng anh, em không muốn. Em muốn gọi anh là ‘anh’, em cảm thấy anh trai đều phải là người giống như anh vậy.”

Y suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Ít nhất thì cũng phải giống như anh.”

Lý Tư Niên cười khẽ: “Cậu muốn kêu thì cứ kêu đi, tùy cậu.”

Lý Tư Niên nóng lòng muốn về nhà, Lý Thành sắp xếp công việc cho anh nên anh vội vàng rời đi.

Khương Dung Hiên nhìn mãi theo hướng anh đi, gọi một tiếng ‘anh ơi’ rất nhẹ nhàng.

———————-

Hết chương 39

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN