Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, hiện tại là mùa hè năm 2001.
Bùi Giang bị giam giữ 4 năm, Lâm Phương Hà bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Bùi Hướng Dương kiên trì làm sứ giả bảo vệ Hạ Sanh 3 năm. Cuối cùng 5 năm gió yên biển lặng, đoạn truyện bạo lực đã trở nên khá cũ.
Mùng 1 năm ấy Bùi Hướng Dương cũng giống như đời trước mua một tờ vé số gần trường học, trúng được 500 vạn tiền thưởng. Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan thật sự bị chuyện này làm kinh ngạc đến ngốc.
( Tỷ giá techcombank ngày 2/7/22 CNY/VND = 2,940 – 4,070 thì 500 vạn = 2,940 x 500 vạn = …VND lười tính )
Phương Nhã Lan còn cố gắn so số trên vé với số trên tivi, bà cao hứng đến hôn mê. Từ đó cuộc sống Bùi gia bắt đầu thay đổi lớn, Phương Nhã Lan thôi việc nên sẽ có nhiều thời gian để tâm chăm sóc gia đình. Bùi Tử Giang có số tiền này bắt đầu xoay sở lựa chọn phát triển vào mảng internet do Bùi Hướng Dương cố ý dẫn dắt.
Bùi Quyết Minh có tiền chuyển đến trường cao trung tốt nhất học tập, mùa hè năm ấy Bùi Ngọc đi đến thành phố tìm chuyên gia chữa bệnh nên cơ thể ốm yếu càng thêm khỏe mạnh.
Nửa năm sau, Bùi Tử Giang và vợ tính toán để tiện cho các con đi học quyết định mua một căn nhà mới.
Ngày chuyển nhà đó, toàn bộ tiểu khu đều đến tiễn bọn họ. Tạ Lan đứng phía sau đám người, tức tối trừng mắt. Phương Nhã Lan đi qua mặt bà ta có bao nhiêu uy phong.
Mà người chân chính tạo ra hiệu ứng này – Bùi Hướng Dương càng thu hút ánh mắt mọi người hơn.
Bất luận là người trước kia nói cậu ngốc sau lưng, thật lòng tiếc cho tương lai cậu đều vây quanh bên người Bùi hướng Dương khen ngợi cậu.
Tạ Lan lúc này cố tỏ ra thân thiết với cậu ” 500 vạn lận đó! Chú của con đi làm cả đời này cũng không kiếm được nhiều tiền như thế! Hướng Dương nhà mình chính là người ngốc có phúc của người ngốc. Tuy đầu óc không tốt nhưng vận khí không tồi đây này.”
Trương Phượng Tiên nghe không nổi nữa ” Bà muốn nói đến cái gì đây, Dương Dương nhà chúng ta không thèm so sánh với con bà đâu. Phương Điều thật tốt số vừa sinh đã có ba là trưởng khoa giáo dục, còn Dương Dương ngoại trừ 500 vạn chỉ có thể dựa vào chính mình nổ lực trở thành học sinh ưu tú đại biểu cho tiểu khu mà thôi/”
Tạ Lan nghe thấy lời nói này sắc mặt đen thui, trong mấy năm ấy Bùi HƯớng Dương không chỉ trúng 500 vạn mà lúc chuyển cấp còn dành được hạng 3 toàn khu vực. Ngày thành tích trả về, các bạn nhỏ trong tiểu khu đều bị gia trưởng chỉ mũi mắng ” Thằng ngốc còn được điểm cao hơn con.”
Tạ Lan nhìn đứa con mập mạp cả ngày chỉ biết ăn trong lòng nén giận.
Đối với cảnh tượng này Bùi Hướng Dương nói không được bao nhiêu câu, hơn nữa tính cậu có chút ngại ngùng rất mau tránh thoát khỏi nhóm người náo nhiệt.
Bùi Hướng Dương thừa dịp nhiều người vây quanh gia đình trộm chạy đi. Cậu chạy đến chỗ ngoạt không có ai chú ý, giống chim cút nhỏ thò đầu nhỏ nhìn thiếu niên mặc áo thun đen quần túi hộp. Thiếu niên mặc chiếc áo đã được giặc đến mức trắng bệch, do khuôn mặt hắn quá mức đẹp cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
Cùng với vẻ đẹp phi giới tính Bùi Hướng Dương khác nhau, thiếu niên từ nhỏ đã lộ ra vẻ đẹp tràn ngập công kích và xâm lược. Theo thời gian lớn lên ngũ quan càng thêm sắc bén. Mặt mày luôn có lệ khí xung quanh, nhưng nhìn kỹ chỉ cảm thấy đó là lãnh đạm mà thôi.
Một năm này có lẽ hắn đã tiến vào thời kỳ dậy thì, thân người Hạ Sanh cao như măng mọc sau mưa. Bùi Hướng Downg 1m65 so với bạn cùng lứa không tính là lùn vậy mà Hạ Sanh đã cao 1m78. Đứng cạnh hắn Bùi Hướng Dương cảm thấy cậu vẫn là tiểu đậu đinh học lớp 3.
Bùi Hướng Dương thấy hắn đến, cao hứng nói. ” Cậu cũng tới đây, đây.”
Thiếu niên nhìn cậu lộ ra mỉm cười thẹn thùng với mình, tâm tình không tự giác tốt lên một chút. Hắn chú ý đến Bùi Hướng Dương đang nhìn chằm chằm quần áo hắn, rồi tiến lên giật nhẹ góc áo hắn ” Bọn họ đối, đối xử với cậu không tốt sao?”
Hồi lớp 5 Hạ Sanh được một nhà nhận nuôi. Hai người đều đi công tác ngoài nước, để hắn tự sinh hoạt chỉ gửi tiền sinh hoạt phí thường xuyên.
Dì Trần nói rằng nhìn thấy tin tức Hạ Sanh trên báo cảm thấy đồng cảm với đứa trẻ này mới muốn nhận nuôi hắn.
Lúc ấy Trần Đình còn tới tận trường học mua cho Hạ Sanh nhiều đồ dùng học tập lắm. Hạ Sanh không chịu ra ngoài gặp bà, Bùi Hướng Dương hỏi ” Dì Trần, tới rồi, sao cậu, không ra ngoài.”
Hạ Sanh nhìn cậu có chút cổ quái hỏi ” Cậu hy vọng tôi được người ta nhận nuôi sao?”
Bùi Hướng Dương biết người đàn ông này tên Trần Tộ, hắn là tương lai internet tân quý, là xí nghiệp mới ưu tú ở thành phố S. Vợ hắn thường xuyên tổ chức tiệc từ thiện, dùng tiền đó hỗ trợ trẻ em chưa được đi học vùng núi. Tivi thường xuyên đưa tin tức về bọn họ.
Trước kia Bùi Hướng Dương không biết cuộc sống Hạ Sanh như thế nào cậu chỉ biết, nhiều năm sau khi gặp lại hắn đối phương là một nhân vật oai phong một cõi ngoài ra còn có thân phận con nuôi Giang gia.
Ở thành phố S này Giang gia có thể nói là đại gia tộc danh vọng, ở thành phố lớn cũng rất có thực lực. Nhiều năm qua, Giang gia hầu như không có tin tức trái chiều gì. Không giống mấy nhà hào môn thường thấy tương tàn lẫn nhau, cha con tranh giành gia sản, nuôi tiểu ta, con rơi con rớt gì gì đó.
Bùi Hướng Dương không rõ đời trước Hạ Sanh xảy ra chuyện gì mới trở thành con nuôi Giang gia nhưng cậu có trực giác mãnh liệt cuối cùng Hạ Sanh không thể nào thoạt khỏi Giang gia.
Nếu như lần trước Lâm Phương hà bị đưua vào bệnh viện tâm thần vậy lần này chắc cũng đủ thay đổi cốt truyện.
Bùi Hướng Dương thiệt tình thật lòng nói ” Chú Trần và dì Trần, đều, đều là người rất tốt, cậu được hai người họ chiếu, chiếu cố tớ đương nhiên vui mừng.”
Không biết có phải lời nói Bùi Hướng Dương có tác dụng không, rốt cuộc hạ Sanh cũng chấp nhận. Rất mau thủ tục nhận nuôi được hoàn thành, Hạ Sanh lại có được gia đình mới.
Đúng như Bùi Hướng Dương đoán trước, vợ chồng Trần Tộ đối xử với Hạ Sanh rất tốt. Nhưng không bao lâu hai người họ đã xuất hiện vết nứt tình cảm, khắc khẩu đã thành chuyện thường ngày. Trần Tộ bắt đầu đi sớm về muộn, từ một tuần về nhà một lần trở thành một tháng mới về một lần. Hiện tại đã ba tháng còn chưa về nhà.
Hạ Sanh không muốn nói cho Bùi Hướng Dương nghe điều đó, tất cả những thứ xấu xa trên thế giới này hắn đếu không muốn để nhóc nói lắp biết.
” Cũng tốt.” Hạ Sanh nói.
Gia cảnh Trần gia không kém, vấn đề tiền bạc cũng không có khắt khe với hắn nhưng hắn không có thói quen nhận lấy thiện ý từ ai ngoài nhóc nói lắp. Trên thế giới này không có người nào kiên trì đối xử với hắn như Bùi Hướng Dương.
Hơn nữa, chuyện lục đục đã xảy ra hắn đã chuẩn bị tinh thần bị vứt bỏ một lần nữa từ sớm.
Bùi Hướng Dương không hoài nghi hắn, thật ra cậu đã trộm đi nằm vùng gần nhà Hạ Sanh nhiều lần. Xác nhận vợ chồng Trần Tộ đối xử với Hạ Sanh tốt mới thả lỏng.
Bùi Hướng Dương nói ” Kì nghỉ hè này, tớ không thể, về tìm cậu chơi được. Tớ muốn đi, đi về nhà bà ngoại.”
Nghe thấy lời này, Hạ Sanh hơi hơi nắm chặt tay, trên mặt hắn vẫn như cũ không lộ ra điều gì ” Được, đi chơi vui vẻ.”
Bùi Hướng Dương cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Sanh muốn nhìn thấy từ lời nói hay sắc mặt hắn có ý gì khác không. Mà cậu không nhìn ra được gì cả.
Bùi Hướng Dương có tí nhụt chí, đôi khi cậu cảm thấy quan hệ giữa bọn họ rất tốt vì mấy năm nay bên cạnh Hạ Sanh chỉ có mình cậu là bạn. Đôi khi lại cảm thấy Hạ Sanh không hề che giấu sự lạnh lùng, cho dù cậu cố gắn làm sao hắn đều giữ bộ dáng lạnh như băng.
Hạ Sanh nhận thấy cảm xúc cậu đang tuột dốc, tâm thắt lại. Hắn hơi nâng tay muốn sờ đầu an ủi đối phương một chút.
Không biết băn khoăn gì vẫn như cũ không đưa tay ra.
Bùi Hướng Dương nói ” Nếu cậu, cậu nhớ tớ.”
Hạ Sanh nhấp môi không nói gì.
Bùi Hướng Dương nói tiếp ” Tớ, tớ sẽ gọi, gọi điện thoại, cho cậu.”
Cậu bướng bỉnh nói ” Mỗi ngày đều gọi.”
Ý của cậu là, Hạ Sanh buộc phải chấp nhận.
Thật ra một giây lúc Bùi Hướng Dương chủ động tới gần hắn, Hạ Sanh đã sớm chịu thua trước sự bướng bỉnh của đối phương. Trước đến nay hắn đều không chịu nổi chiêu thức ngây ngô này của nhóc nói lắp.
” Được.”
Hạ Sanh đã đảm bảo, lúc này Bùi HƯớng Dương mới cao hứng. Phương Nhã Lan đang gọi cậu về, Bùi Hướng Dương vẫy tay với hắn ” Tớ, tớ đi đây!”
Ánh mắt Hạ Sanh vẫn luôn dõi theo cậu, thấy cậu lần nữa chen vào đám người tầm mắt cũng chậm chạp không dời đi.
Bùi Tử giang mua một chiếc xe ô tô, khi đó không có nhiều người có thể mua xe. Trên đường lớn không thấy bao nhiêu chiếc, mọi người đều vây quanh mà nhìn.
TRước khi đi, Bùi Hướng Dương ngồi trên xe gọi Trần Vọng Thủy lại.
Lúc xe nổ máy, cậu nhét vào tay Trần Vọng Thủy một thứ. Không đợi Trần Vọng Thủy nhét lại, xe đã chạy đi.
Trương Phượng Tiên đi đến hỏi ” Dương Dương cho ông cái gì vậy?”
Trần Vọng Thủy cúi đầu thì phát hiện đó là hai phiếu kiểm tra sức khỏe.
Bùi Hướng Dương từng nhiều lần nhắc ông nên đi kiểm tra sức khỏe, mà chưa bao giờ ông để tâm đến. Hai vờ chồng nhìn nhau cười ” Đứa nhỏ này.”
.
Trên xe, Bùi Tử Giang đang nói chuyện phiếm với Phương Nhã Lan. Ba anh em ngồi ghế sau, Bùi Ngọc dựa vào lòng ngực Bùi Quyết Minh ngủ.
Bùi Tử Giang nhìn qua gương chiếu hậu liếc Bùi Hướng Dương nói ” Dương Dương, đứa trẻ vừa rồi là bạn của con à?”
Bùi Hướng Dương bị phát hiện, cậu khẩn trương nhìn Phương Nhã Lan ngồi phía trước. Bà không đồng ý cho cậu kết bạn với Hạ Sanh.
Việc này Bùi Tử Giang không biết. Ông một lòng dốc sức vào công việc, có khi Hạ Sanh là ai cũng không biết. Phương Nhã Lan không nói gì, da đầu cậu căng thẳng tê dại.
Một hồi im lặng, Bùi Tử Giang nói tiếp ” Bạn học của con, hình như được nhận nuôi thì phải.”
Phương Nhã Lan lên tiếng ” Sao anh lại biết chuyện này?”
” Gần đây công ty có hợp tác với giám đốc Trần Tộ của công ty Phổ Duệ Tư. Giám đốc Trần là ba nuôi của bạn Dương Dương, gần đây có tin đồn ông ta và vợ có xích mích. Hai người họ đều là lãnh đạo cấp cao, trên công ty không ai cho ai sắc mặt tốt. Bọn họ bởi vì tài sản hay cái gì khác tranh cãi cho tới tháng trước mới ly hôn.”
Một tiếng sét nổ vang trong đầu Bùi Hướng Dương.
Vợ chồng Trần Tộ, ly hôn?
Bùi Hướng Dươnng đột nhiên xoay người nhìn về phía sau muốn tìm Hạ Sanh. Khoảng cách ngày càng xa cậu đã sớm không nhìn được bóng dáng Hạ Sanh.
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.