Sau khi Lộc Nhiên về nước, bạn thân Dư Tân Tân rất nhanh đã chạy đến an ủi, cuối cùng Lộc Nhiên cũng đã được ăn món lẩu mơ ước của mình, vừa ăn ngấu nghiến vừa than thở đầy hạnh phúc.
“Vậy mày còn thích Thẩm Tịch không?” Đang nghe Lộc Nhiên kể lại câu chuyện lúc đó, Dư Tân Tân hỏi cô một câu chôn giấu từ trong đáy lòng.
Đôi đũa khựng lại, vì thế khoai tây rơi vào trong chén, Lộc Nhiên trợn mắt liếc cô ấy, “Mày không thể để tao ăn một bữa lẩu sướng mồm sướng miệng được à?”
Dư Tân Tân lấy lòng gắp thức ăn vào chén cho Lộc Nhiên, “Trốn tránh không phải là cách làm cuối cùng đâu, nếu mày đã lựa chọn quay về, chắc chắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.”
Lộc Nhiên thở dài, khẩu vị lập tức bị mất hơn phân nửa.
Đúng vậy, cô đã suy nghĩ đến những vấn đề này từ trước rồi, sở dĩ hạ quyết tâm quay về đây, một là bởi vì ba mẹ và công việc, hai là vì cô đã buông bỏ được rồi. Kết quả vừa mới về đã đối mặt với Thẩm Tịch, tâm lí cô mất công xây dựng trước đó xem như sụp đổ hết, Thẩm Tịch là kiệp nạn của cô, đời này không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến vấn đề cô đăng lên mạng trước đó, Lộc Nhiên vừa click mở ra đã thấy có rất nhiều bình luận đủ thể loại.
——– “Lại đánh anh ta một trận đi!”
——– “Nếu vẫn còn thích anh ta, có thể thử lại một lần nữa, để tránh phải gây ra tiếc nuối cả đời.”
——– “Theo đuổi anh ta lần nữa đi, sau đó dứt khoát chia tay.”
——– “Ăn anh ta!!!”
Những câu trả lời này trở thành thú vui những ngày ở nhà của Lộc Nhiên, mấy ngày nay cô đều ăn thức ăn bên ngoài, hoặc ở nhà tự nấu mì gói.
Khi còn ở Anh quốc, cô đã gửi sơ yếu lí lịch của mình cho một công ty quảng cáo tại thành phố Đồng, rất nhanh đã nhận được thư mời phỏng vấn, cô sửa soạn một lúc mới đi ra ngoài.
Lúc trước ở Anh quốc, Lộc Nhiên đã làm việc hai năm trong một công ty, các mặt xử lí đều không tệ lắm, cô cũng rất hài lòng với phần phỏng vấn của mình, họ bảo cô về nhà chờ thông báo.
Cô vừa ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Thẩm Tịch.
Sau ngày hôm đó, hai người không liên lạc lại với nhau. Tuy rằng hai người ở đối diện nhau, nhưng mấy ngày liền Lộc Nhiên không ra khỏi cửa, Thẩm Tịch thì bận rộn với công việc hai người chưa từng chạm mặt nhau.
“Phỏng vấn thế nào rồi?”
Buổi sáng, Lộc Nhiên đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, nói về chuyện mình sắp đi phỏng vấn, Thẩm Tịch biết được cũng không có gì lạ. Tuy rằng ngày đó cả hai giải tán trong sự không vui, nhưng khi cô đi đến trước cửa, Thẩm Tịch cũng đến bên cạnh cô, lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng nói: “Thêm wechat đi.”
Sau khi thêm xong, Thẩm Tịch xoay người đi ngay, chỉ để lại cho cô một bóng lưng ngay thẳng.
Lúc này đã gần đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống thật chói lóa, Lộc Nhiên tìm một chỗ có bóng mát để nghe điện thoại.
“Cũng tạm được, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Thẩm Tịch đứng trước cửa sổ sát đất, nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên, ánh mặt trời lẳng lặng lướt qua bờ vai anh, anh giơ tay nhìn thời gian, “Chỗ cậu phỏng vấn khá gần công ty của tôi, nếu không cậu đến công ty tôi đi dạo chút không, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm?”
Lộc Nhiên cầm điện thoại trong tay, hơi chần chừ một lúc.
Tuy rằng cô ở nước ngoài mấy năm nay nhưng vẫn có nghe sơ qua về tin tức của Thẩm Tịch. Vào năm hai đại học, anh và bạn cùng chung tay sáng lập một công ty game, mấy năm qua, công ty đã có vài thành tựu, quy mô cũng đã mở rộng không ít, có một chút tiếng tăm địa vị trong ngành.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, Lộc Nhiên vẫn không nhịn được há hốc cả miệng. Quy mô công ty rất lớn, số lượng công nhân có lẽ là hơn mười người, phần trang hoàng mang lại cảm giác rất khoa học kĩ thuật, còn có rất nhiều người máy quét rác [1] với thiết kế cao cấp.
Thẩm Tịch vẫn đang làm việc, anh sắp xếp thư kí của mình đón tiếp Lộc Nhiên, đưa cô đi thăm quan công ty một vòng, đi mệt rồi thì đưa cô đến phòng nghỉ uống cà phê chờ anh đến.
Không quá năm phút sau, Thẩm Tịch đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, xung quanh bắt đầu xuất hiện vào tiếng xôn xao. Thăm quan công ty xong, cả người Lộc Nhiên đều rơi vào trạng thái hưng phấn, khóe mắt và đuôi lông mày đều chứa ý cười, mãi đến khi cô nhìn thấy bóng người một người xinh đẹp đang đứng bên cạnh Thẩm Tịch, khuôn mặt tươi cười của Lộc Nhiên thoáng chốc cứng đờ.
Chú ý đến tầm mắt của Lộc Nhiên, thư kí nhiệt tình giải thích: “Vị kia tên Tô Nguyên, là một trong những người đầu tư đầu tiên của công ty chúng tôi, cũng là một nhân viên nữ nồng cốt duy nhất trong này.”
Lộc Nhiên đã từng nhìn thấy rất nhiều tấm ảnh chụp chung của Thẩm Tịch và Tô Nguyên, khi đó cô vẫn chưa chặn Thẩm Tịch, lúc anh vừa mới thành lập công ty, đã đăng một tấm ảnh chụp chung với toàn thể nhân viên, hình như là có khoảng năm sáu người, Tô Nguyên đứng ở chính giữa, hơi dựa vào Thẩm Tịch. Có một người bình luận hỏi rằng đó có phải là bạn gái của anh không, nhưng Thẩm Tịch không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Sau đó, Lộc Nhiên đã xóa Thẩm Tịch khỏi danh sách bạn bè.
Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện của nhân viên xung quanh lọt vào tai cô: “Hiếm khi thấy Thẩm tổng tan làm sớm như vậy đó, đây là muốn đi hẹn hò với Tô tổng sao?”
“Có thể là vậy.”
Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng xét về các phương diện thì Tô Nguyên thực sự là một người phụ nữ ưu tú, bất kể là vẻ bề ngoài, dáng hay, hay là năng lực, học thức đều có thể xé sạch không chừa lại một miếng vải thừa cho Lộc Nhiên.
Sự tự tin Lộc Nhiên thành lập suốt năm năm ở Anh quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói trước mặt Tô Nguyên. Cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành một người như Tô Nguyên, có thể nở nụ cười tinh tế, hào phóng, thân thiết chào hỏi: “Nghe danh cô đã lâu, rất vui khi được gặp cô.”
Lộc Nhiên cũng nở một nụ cười cứng đờ mất tự nhiên, “Tôi cũng vậy.”
Trò chuyện đôi ba câu, cũng không lâu sau, Thẩm Tịch đã chào tạm biệt với Tô Nguyên, rồi đưa Lộc Nhiên đến bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, một người đứng trước, một người đứng sau, bầu không khí nặng nề áp bức người. Trong lòng Lộc Nhiên có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi nhưng lại chẳng biết nên lấy thân phận gì, phương thức hỏi ra sao, môi mở lên khoảng mấy độ, cuối cùng đành ủ rũ gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình.
“Có chuyện gì thì nói ngay đi, từ khi nào còn biết làm kiêu như vậy thế?” Tấm gương phía trước đã phản chiếu biểu cảm trên khuôn mặt của Lộc Nhiên, Thẩm Tịch đợi nửa ngày trời, cuối cùng không thể nhịn được nữa, chủ động lên tiếng hỏi cô.
Lộc Nhiên của trước kia, không sợ trời không sợ đất, thoải mái tự nhiên, cái gì cũng biểu hiện hết lên mặt, vừa đơn thuần cũng vừa thẳng thắn. Còn cô của hiện tại, dường như đã thay đổi, mang theo sự cẩn thận, học được cách che giấu tâm tư ở đáy lòng, ngay cả tươi cười, cũng không còn trong sáng thuần túy như lúc trước nữa.
Rốt cuộc cô đã trải qua những gì trong năm năm ở nước ngoài đây?
Thẩm Tịch cau mày, nơi sâu thẳm đáy lòng chợt khẽ đau nhói xót xa.
Lộc Nhiên cắn môi: “Không gọi bạn gái cậu đi cùng à?”
Thẩm Tịch nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, tạo ra một độ cong rất chi là mỉa mai: “Cậu đang nói ai?”
Đáy mắt của Lộc Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, còn mang theo chút gì đó nghi hoặc, trong lòng bắt đầu dâng lên những suy đoán.
Thang máy đến nơi, Thẩm Tích đi trước bước ra bên ngoài, không để ý đến sự vang vọng của giọng nói mình trong không gian nhỏ hẹp kia, “Tôi không có bạn gái.”
Lộc Nhiên đứng tại chỗ sừng một hồi lâu, lúc cửa thang máy sắp đóng lại mới vội chạy ra ngoài, trái tim đồng thời cũng trở nên mềm mại như một đám mây bồng bềnh, phiêu du giữa không trung.
Một bữa cơm rất yên tĩnh, nhưng cũng không xấu hổ như trước đó nữa. Ăn uống xong xuôi, hai người đi dạo ở trung tâm mua sắm một lúc, trong lúc miệng của Lộc Nhiên không dừng lại được, Thẩm Tịch đã mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô. Giống như trở lại trước kia, mặc dù hai người như nước với lửa, nhưng mỗi lần Lộc Nhiên dừng lại, nhìn món ăn nào đó với đôi mắt trông mong, Thẩm Tịch liền hỏi một câu không hề khách sáo: “Cậu là heo à?” Nhưng cuối cùng vẫn mua cho Lộc Nhiên ăn.
Không ngờ rằng những chuyện họ đã trải qua cùng nhau, đã cách đây năm năm rồi.
Trước khi vào nhà, Thẩm Tịch kêu Lộc Nhiên lại, hỏi cô: “Số điện thoại trước kia, cậu vẫn còn dùng à?”
Lộc Nhiên lắc đầu, “Sau khi xuất ngoại thì nó vô dụng liền.”
Đáy mắt Thẩm Tịch bất chợt hiện lên một loại cảm xúc không biết tên, chỉ là thoáng chốc thôi, anh cười cười, “Mau về nhà đi.”
Sau khi vào nhà, Lộc Nhiên giật mình, đem chiếc điện thoại đời cũ đó a, đáng tiếc là đã hết pin, cô đi tìm dây sạc để sạc pin cho nó, nhưng vừa xoay người đã quên mất.
**
Hết chương 3
__
[1] Robot quét nhà: ảnh minh họa