Nghịch Thiên Tu Tiên - Quyển 1 - Chương 35: Lục Phiến Môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Nghịch Thiên Tu Tiên


Quyển 1 - Chương 35: Lục Phiến Môn


Trở về phòng của mình, Diệp Khôn leo lên giường khoanh chân ngồi xuống, hắn nhắm mắt lại chìm vào trạng thái nhập định, Tiểu Bạch thấy vậy nó không có biểu hiện gì cả, dường như nó hiểu tâm tình của hắn lúc này, cho nên nó lẳng lặng tuột khỏi vai hắn xuống giường, sau đó nó nằm gọn vào một góc, thoáng cái đã lăn ra ngủ.

Ở trạng thái nhập định, nhìn vào cứ nghĩ là Diệp Khôn đang ngồi ngủ, thế nhưng hoàn toàn không phải vậy, lúc này trong đầu hắn đang hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình anh này tất cả đều là những việc mà hắn vừa mới trải qua, hắn đang ngồi bình tâm nhớ lại.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, ở bên ngoài màn đêm vẫn tĩnh mịch, thi thoảng mới nghe thấy tiếng kêu của côn trùng ăn đêm, trong phòng Diệp Khôn vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, Tiểu Bạch thì chẳng cần nói, nó đang đắm chìm trong giấc ngủ rồi.

Đột nhiên, Diệp Khôn mở bừng hai mắt ra, sắc mặt hắn biến đổi lien tục, xem ra nhớ lại chuyện vừa rồi đã khiến cho tâm tình hắn bị kích động, căn bản vừa thoát khỏi từ cõi chết trở về, cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy cũng là lẽ thường.

“Nghĩ lại đúng là nguy hiểm thật, từ giờ trở đi mình phải cẩn trọng hơn, cũng may có Tiểu Bạch nếu không thì…” Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, sau khi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thì thào tự nói, đồng thời hắn quay sang nhìn Tiểu Bạch đang ngủ khẽ mỉm cười.

“Từ lúc bị Tụy Đống dẫn vào mật thất cho đên lúc này bất quá vẫn chưa đến nửa canh giờ, tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi sáng mai nhanh rời khỏi chỗ này…” Ngừng lại một chút, Diệp Khôn lẩm bẩm nói them một câu, sau đó, hắn ngả lưng nằm xuống bên cạnh Tiểu Bạch, hai mắt nhắm lại chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Dương Minh vẫn như thường ngày tới phòng của Tụy Đống vấn an lão, thế nhưng khi hắn tới nơi thì phát hiện không thấy lão đâu cả, hắn chỉ thấy trên bàn có kẹp một bức thư bên dưới ấm trà, lấy lá thư mở ra xem, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, sau khi đọc xong hắn thở dài một tiếng rồi quay đầu đi ra.

Nội dung trong thư có nói, Tụy Đống có việc gấp cần ra ngoài, sáng sớm nay lão đã cùng với đám người Diệp Khôn rời khỏi thôn, lão đi không biết khi nào mới trở về, cho nên đã đặc biệt căn dặn Dương Minh sẽ thay lão tiếp quản mọi trọng trách trong thôn.

Dương Minh khá bất ngờ với việc này, ban đầu hắn còn nghi ngờ, nhưng sau khi tìm không thấy đám người Diệp Khôn đâu, và chờ đợi thêm hơn một tháng nữa nhưng vẫn không thấy Tụy Đống trở về, cuối cùng hắn đã chấp nhận đành làm theo những gì trong lá thư căn dặn.

Dương Minh cứ thế tiếp nhận Tụy Dương Thôn mà không biết được rằng Tụy Đống đã chết, lá thư di ngôn đó chẳng qua là do Diệp Khôn ngụy tạo ra mà thôi.

Mà theo thời gian trôi qua, vào một đêm mưa giông của mười năm sau, Tụy Dương Thôn đột nhiên bị một đám người mặc đồ đen tới tập kích, đám người này có hơn một trăm người, toàn bộ đều là cao thủ võ lâm, trong đêm đó toàn thôn bị giết hại không một người nào sống sót.

Hết thảy những chuyện liên quan tới Tụy Dương Thôn kể từ khi Diệp Khôn rời đi không hề liên quan tới hắn, đó là chuyện trong tương lai của người khác, hắn không thể nào biết được.

Sáng sớm hôm đó, Diệp Khôn thức dậy lúc trời còn chưa sáng, hắn cùng với đám người Lục Thiên Hào âm thầm lặng lẽ rời đi, đến lúc trời vừa sáng, bọn họ đã đi được một quãng đường dài cách xa Tụy Dương Thôn rồi.

Bên dưới một gốc cây cổ thụ lớn ở ven đường mòn, bốn người bọn Diệp Khôn mỗi người chọn lấy một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, bọn họ đi bộ một quãng đường khá xa cho nên ai lấy đều cảm thấy khá mệt mỏi.

“Diệp huynh, rốt cuộc đã có chuyện gì mà huynh lại bảo chúng ta lẳng lặng ra đi không một lời từ biệt vậy?” Ngồi xuống được một lúc, Lục Thiên Hào tỏ vẻ khó hiểu quay sang hỏi.

Thấy Lục Thiên Hào lên tiếng hỏi, lục đình văn và ngọc như cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hai nàng cùng nhìn qua Diệp Khôn với ánh mắt khó hiểu.

Khi ở Tụy Dương Thôn, ba người đã chứng kiến việc Diệp Khôn trở thành ân nhân của người trong thôn một cách khó hiểu, mặc dù sau đó được Tụy Đống cho biết nguyên nhân cụ thể, thế nhưng vẫn không thể khiến họ hoàn toàn tin tưởng.

Đến lúc này lại bị Diệp Khôn lôi đi một cách lặng lẽ, mối nghi ngờ trong lòng ba người lại nổi lên, cho nên bọn họ rất muốn hiểu rõ chuyện này.

“Chuyện này nói ra mọi người không hiểu được đâu, tóm lại Tụy Đống không phải kẻ tốt lành gì, lão có âm mưu hại chúng ta, cũng may ta kịp thời phát hiện ra, cho nên mới âm thầm bảo mọi người rời khỏi đó.” Diệp Khôn thấy ba người đều tập chung vào mình thì ngẩn ra một lúc, sau đó hắn tỏ vẻ tức giận chậm rãi nói ra.

“Có chuyện này sao? Muội biết ngay mà, cái gì mà ân nhân cứu mạng chứ, rõ ràng là có mục đích không tốt mà…” Nghe Diệp Khôn nói vậy, ngọc như tỏ vẻ kinh ngạc, nàng hồn nhiên nói.

“Đúng vậy! lão già Tụy Đống rất xảo quyệt, lão bịa chuyện nhằm mê hoặc nhân tâm, sau đó dẫn chúng ta vào bẫy, cũng may là ta tỉnh táo, nếu không lúc này chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta nữa.” Diệp Khôn thấy ngọc như nói vậy cũng hơi bất ngờ, ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển, vội nhanh miệng nói.

“Chuyện này…thật không ngờ đến…” Lục Thiên Hào nghe hai người nói, hắn thoáng tỏ ra kinh ngạc, ngẫm lại thì hắn cũng cảm thấy có điều đúng, tuy trong lòng chưa được thông suốt, nhưng hắn thấy cũng có lý.

“Phải rồi, tại sao huynh lại biết được con đường này mà dẫn chúng ta đi?” Lục Thiên Hào nghĩ ngợi một lúc, chuyện có liên quan tới Tụy Đống hắn không để ý đến nữa, Diệp Khôn đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi, hắn cũng là người hiểu biết, cho nên không muốn tò mò nhiều, hắn sực nhớ ra điều gì đó vội hỏi.

“Là do tấm bản đồ này.” Diệp Khôn đoán thế nào Lục Thiên Hào cũng sẽ hỏi về vấn đề này, cho nên hắn đã có chuẩn bị từ trước, ngay khi y hỏi hắn liền thò tay vào trong ngực lấy ra một tấm vải nói.

Đây là tấm bản đồ mà hắn đã lấy được từ trong túi trữ vật của Tụy Đống, đối với hắn nó chẳng có tác dụng gì, nhưng trước mắt nó sẽ giúp cho bọn hắn dễ dàng rời khỏi Tịch Dương Lâm một cách đơn giản hơn, cho nên hắn đã lấy ra để dùng trong lúc này.

“Cái này…đúng là bản đồ của Long Thành đây rồi, chỗ chúng ta đang đứng là phía Nam Long Thành, đi thêm năm dặm nữa về phía Đông sẽ ra khỏi Tịch Dương Lâm tới được Phục Khê Thôn.” Lục Thiên Hào cầm tấm bản đồ lên nhìn, hắn kinh ngạc hô lên, thật sự không nghĩ tới Diệp Khôn lại có được bản đồ, có nó thì việc đi lại trong Tịch Dương Lâm quá đơn giản rồi.

“Diệp huynh, cái này…” Lục Thiên Hào chăm chú nhìn tấm bản đồ một lúc lâu, sau đó hắn ngẩng mặt lên nhìn Diệp Khôn với vẻ mặt đầy phức tạp, ẩn ẩn trong đó còn có vẻ mong mỏi.

“Cái này là do ta chộm được của Tụy Đống, nếu muốn huynh cứ cầm lấy.” Diệp Khôn nhìn ra được tâm tư của Lục Thiên Hào, hắn không biết y muốn có tấm bản đồ này để làm gì, thế nhưng hắn không thèm để ý đến điều này, thản nhiên bảo y cầm lấy.

“Nếu vậy thì đa tạ huynh rồi.” được Diệp Khôn đáp ứng, Lục Thiên Hào vui mừng lên tiếng, có được tấm bản đồ này đối với hắn đúng là một bảo vật vô giá, không biết về sau hắn sẽ sử dụng nó để làm gì, nhưng sự việc Tụy Dương Thôn bị diệt trong tương lai cũng chính là từ tấm bản đồ này mà ra.

Một canh giờ sau, lúc này đã quá trưa, chuẩn bị bước qua đầu giờ chiều, đám người Diệp Khôn đã tới được Phục Khê Thôn ngay sát với Long Thành.

Đám người Diệp Khôn ai lấy đều vui mừng, trải qua cả nửa ngày loanh quanh trong rừng, cuối cùng thì bọn họ cũng ra ngoài được, đây cũng là nhờ có bản đồ của Tụy Đống, nếu không chẳng biết bao giờ bọn họ mới ra được đấy.

Sau đó, đám người Diệp Khôn cùng nhau vào trong thôn tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Khôn đang nói chuyện phiếm với Lục Thiên Hào thì đột nhiên nhướng mày, đưa mắt nhìn ra phía đầu thôn.

Lục Thiên Hào ngồi bên cạnh thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo, hắn cố căng mắt ra nhìn nhưng không thấy có gì khác thường cả, trong lòng cảm thấy tò mò bèn lên tiếng hỏi: “Diệp huynh, huynh phát hiện được gì chăng?”

“Có một đám khoảng hai mươi người đang tới đây.” Diệp Khôn quay lại nói.

Lục Thiên Hào đang định nói gì thì đã nghe thấy tiếng ngựa hý, sau đó là những tiếng lộp cộp do móng ngựa tao lên truyền tới, thoáng cái đã thấy một đám người xuất hiện ở đầu thôn.

Dẫn đầu là một đại hán có khôn mặt chữ điền, mày rậm mắt sáng, để râu quai nón, sau lưng đeo một thanh đao lớn, ngồi trên một con ngựa đen. Theo sau đại hán là một nhóm người ăn mặc y phục giống nhau, trên lưng mỗi người đều đeo một thanh trường kiếm, bọn họ đang từng bước tiến vào trong thôn.

Diệp Khôn nhìn thấy đám người này thì trên mặt tỏ ra rất khó coi, nhìn bọn này không mấy thân thiện, chẳng nhẽ đến gây sự.

Diệp Khôn thì nghĩ như vậy, nhưng ngược lại Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình khi nhìn thấy đám người này thì lại tỏ ra vui mừng, hai người không hẹn cùng nhau đứng dậy đưa tay vẫy vẫy gọi.

Diệp Khôn thấy vậy hơi trầm tư một lúc, sau đó nét mặt hắn cũng giãn ra, nếu đám người ngày có quan hệ với huynh muội họ Lục thì hắn yên tâm rồi.

Rất nhanh, đại hán cùng đám người kia đã tới trước mặt bốn mười, cả đám xuống ngựa đứng vào một bên, đại hán thì bước tới đưa tay nắm quyền, hơi khom người thi lễ với Lục Thiên Hào và Lục Vân Tình nói: “Tham kiến thiếu chủ, tiểu thư.”

“Tham kiến thiếu chủ, tiểu thư.”

Đồng thời đám người phía cũng khom người thi lễ.

“Mạc đường chủ, giữa chúng ta không cần phải vậy, ngài ngồi xuống đây rồi nói.” Lục Thiên Hào nhìn đại hán tươi cười nói

Đại hán nghe vậy cũng không có nói gì thêm nữa, y bèn ngồi xuống bên cạnh, đối với vị thiếu chủ này, y rất rõ tính cách của hắn, cho nên cũng không cần phải khách khí làm gì.

Đại hán vừa ngồi xuống nghế lấp tức đưa mắt nhìn qua Diệp Khôn và Ngọc Như, y thấy hai người lạ mặt bèn hướng Lục Thiên Hào hỏi: “Thiếu chủ nhị vị đây là …?”

“Mạc huynh, đây là Diệp huynh và Vạn tiểu thư, hai người họ là bằng hữu của ta.” Lục Thiên Hào không để cho đại hán nói hết câu, vội cắt lời nói.

“Thì ra hai vị là bằng hữu của thiếu chủ, tại hạ Mạc Vân.” Đại hán quay sang Diệp Khôn và Ngọc Như cười chào nói.

“Tại hạ Diệp Khôn còn đây là biểu muội Vạn Ngọc Như.” Diệp Khôn cũng chào đại hán một câu, sau đó giới thiệu.

Sau khi xã giao thêm vài câu, đại hán tên Mạc Vân cùng với Lục Thiên Hào quay ra trò chuyện, hai người hỏi thăm nhau về chuyến đi xa vừa rồi của Lục Thiên Hào cùng với sự vụ trong môn phái.

Diệp Khôn ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì bèn hướng Lục Thiên Hào hỏi: “Phải rồi Lục huynh, chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi, nhưng ta vẫn chưa biết huynh là người thuộc môn phái nào đấy, với lại nghe cách xưng hô của Mạc huynh đây, có lẽ địa vị của huynh trong môn phái cũng không phải là tầm thường a.”

“A! Ta sơ ý quá, bấy lâu nay ta vẫn chưa cho huynh biết rõ lai lịch của ta. Môn phái củ ta tên gọi là Lục Phiến Môn, cha ta chính là môn chủ.” Lục Thiên Hào “a” lên một tiếng, quả thực đúng là từ lúc quen với Diệp Khôn và Ngọc Như đến giờ, hắn vẫn chưa nói rõ thân thế của mình cho hai người biết.

Lục Phiến Môn là một môn phái được xếp vào hạng nhị lưu trên giang hồ, thực lực không hề tầm thường chút nào, ở Kính Châu này cũng có thể được xếp vào hạng nhất nhì, cùng với Bạch Hạc Sơn Trang sánh vai, bên cạnh đó còn có Nhật Nguyệt Giáo thế lực cũng không tầm thường, ba thế lực này tạo thành thế kiềng ba chân, vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau.

Tổng đàn của Lục Phiến Môn được đặt ở Tây Lĩnh Sơn, cách Long Thành khoảng mười dặm về phía tây, phân đà cũng được đặt rải rác xung quanh các thành thị, thị trấn và thôn sơn quanh đây.

“Lục Phiến Môn ? Xem ra thế lực cũng không tệ a. Không biết so sánh với Bạch Hạc Sơn Trang thì thế nào?” Diệp Khôn hắn không biết Lục Phiến Môn là môn phái có thế lực như thế nào, bèn hỏi dò một câu.

“Lục Phiến Môn ta với Bạch Hạc Sơn Trang có thể nói là hai thế lực mạnh nhất thuộc phe chính phái ở Kính Châu này, cha ta và trang chủ Bạch Hồng Thư là bạn bè thâm giao đã lâu năm, cho nên quan hệ giữa hai môn phái có thể nói là rất tốt, chỉ có điều Bạch trang chủ đã nhiều năm không quản đến việc trên giang hồ nữa, bên cạnh đó còn có một thế lực khác được coi là tà phái, đó chính là Nhật Nguyệt Giáo, thế lực của bọn họ cũng khá lớn mạnh.” Lục Thiên Hào thấy Diệp Khôn hỏi vậy bèn nói.

“Thì ra là vậy! Thảo nào nhanh như vậy Mạc huynh đây đã nhận được tin tức mà đến đây ngay.” Diệp Khôn nhìn Mạc Vân bên cạnh cười nói.

“Diệp công tử quá khen rồi, lúc đầu xác định tín hiệu của thiếu chủ là ở bên trong Tịch Dương Lâm, khi đó bọn ta rất lo lắng, cũng may gặp được mọi người ở đây.” Mạc Vân khẽ mỉm cười, sau đó y nhớ tới tín hiệu của Lục Thiên Hào xuất hiện bên trong Tịch Dương Lâm mà cảm thấy sợ hãi.

Thấy Mạc Vân nhắc đến Tịch Dương Lâm, đám người Diệp Khôn không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng không ai nói gì, sau đó đột nhiên cả bốn người cùng phá lên cười, khiến cho những người còn lại bị một phen hồ đồ khó hiểu.

Kế đó, mọi người lại tiếp tục trò chuyện với nhau, Lục Thiên Hào đem những việc đã trải qua kể từ khi hắn rời khỏi Lục Phiến Môn đi du ngoạn giang hồ cùng Lục Vân Tình lần lượt nói qua cho Mạc Vân nghe, đồng thời cũng kể về việc gặp được Ngọc Như và Diệp Khôn như thế nào, rồi tới việc đánh đuổi bọn người Ngũ Độc Môn ra sao, nhưng bọn họ không hề đề cập đến việc xảy ra ở bên trong Tịch Dương Lâm.

Mạc Vân ngồi một bên trố mắt lên nghe, đặc biệt đến đoạn nghe kể về Diệp Khôn đối địch, khiến cho y vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

Diệp Khôn ngồi nghe Lục Thiên Hào kể chuyện trong lòng cũng tấm tắc khen ngợi, hắn khâm phục những gì mà hai huynh muội bọn họ đã trải qua, ở bên cạnh, Lục Vân Tình và Ngọc Như thấy ba người ngồi nói chuyện có vẻ hăng say cũng lấn lại gần chăm chú nghe.

Chỉ có Tiểu Bạch là không vui, nó dường như không hứng thú với chuyện của Lục Thiên Hào một chút nào cả, ngồi trong lòng Diệp Khôn nó có vẻ ngứa ngáy khó chịu, thi thoảng nó lấy tay giựt áo hắn gia hiệu, thế nhưng hắn không nói gì cả, chỉ liếc nhìn nó một cái rồi lấy tay xoa đầu an ủi, Tiểu Bạch mặt mày ỉu xìu, nó đành chập nhận nằm im trong lòng hắn, sau đó nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.

“Đúng rồi Lục huynh từ đây đến Bạch Hạc Sơn Trang còn bao xa nữa” Lục Thiên Hào vừa kết thúc câu chuyện của mình thì nghe tiếng của Diệp Khôn chuyền vào tai.

“Cũng không xa lắm, đi khoảng mười dặm về phía nam là tới. Diệp huynh muốn tới đó ngay sao?” Lục Thiên Hào hơi bất ngờ nói.

“Đúng vậy. Ta muốn nhanh chóng đưa Ngọc Như tới đó, sau khi an bài xong ta còn có chút chuyện quan trọng phải làm.” Diệp Khôn gật đầu nói.

Ngọc Như đang cười nói với Vân Tình, đột nhiên nghe thấy Diệp Khôn nói vậy thì không cười nữa, mặt nàng thoáng trở nên ủ rũ.

Lục Vân Tình thấy vậy liếc nhìn Diệp Khôn một cái, nàng cũng là con gái nên hiểu được, rõ ràng Ngọc Như không muốn xa hắn một chút nào cả.

“Diệp huynh, mới vừa tới đây việc gì phải vội như vậy? Hãy tới chỗ ta làm khách vài hôm đã.” Thấy Diệp Khôn tỏ ý muốn đi ngay, Lục Thiên Hào với vẻ mặt đầy thành ý lên tiếng, mời hắn tới Lục Phiến Môn làm khách.

“Đa tạ thành ý của Lục huynh, nhưng quả thật ta còn có việc rất quan trọng cần làm, sau này có thời gian ta nhất định sẽ ghé qua chỗ huynh làm khách vài ngày.” Diệp Khôn vẫn giữ ý định nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN