Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 1 - Chương 42: Động Phủ
“Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào đây? Linh khí ở đây rất nhiều, chỉ cần mình hơi vận dụng linh lực trong người là có thể cảm ứng được linh khí ở bên ngoài rồi.” Thật lâu sau, Diệp Khôn lấy lại bình tĩnh nói.
“Để ta thử một chút xem sao.”
Dứt lời Diệp Khôn liền ngồi xuống, hai mắt nhắm lại chìm vào trong trạng thái nhập định, hắn đem Luân Chuyển Công thử tu luyện xem sao.
Rất nhanh một canh giờ trôi qua, Diệp Khôn vẫn ở trong trạng thái nhập định, Tiểu Bạch ở bên cạnh nhưng không làm gì, nó chỉ ngồi im một bên nhìn hắn.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, lúc này Diệp Khôn mới mở mắt ra, trên mặt hắn tràn đầy sắc thái vui mừng, ngồi tu luyện hai canh giờ, xem ra hắn đã thu hoạch được rất nhiều, không những thế còn hơn cả những gì mà hắn mong đợi.
“Quả nhiên như mình nghĩ, tốc độ tu luyện hấp thu linh khí vào người rất nhanh, có thể nói nhanh gấp mấy lần trước kia, chỉ có hai canh giờ pháp lực của mình đã tăng lên khá nhiều, chỉ thiếu chút nữa là đột phá lên tầng thứ năm rồi.” Cảm nhận pháp lực trong thức hải của mình tăng tiến, mặc dù không tăng nhiều lắm, nhưng đối với Diệp Khôn lúc này là một việc đại hỷ, hắn tươi cười thì thào tự nói.
“Tiểu Bạch, thật không nghĩ tới Lam Ngọc mà mẹ ngươi đưa cho ta lại có thể dẫn chúng ta tới một nơi như thế này, nếu như cứ ở chỗ này tu luyện, thì tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh.” Ngừng một chút, Diệp Khôn quay sang nhìn Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nói.
“A! Lam Ngọc đâu rồi?” Vừa dứt lời, đột nhiên vẻ mặt của Diệp Khôn đại biến, lúc này hắn nhớ tới Lam Ngọc, thế nhưng không biết là nó đã biến đi đâu mất rồi.
Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì kêu lên hai tiếng, nó liên tục lắc đầu tỏ vẻ không biết, trước kia cũng như lúc trước nó tới đây, nó đều không nhìn thấy Lam Ngọc đâu cả, chỉ khi nào rời khỏi địa phương này thì mới thấy, điều này cũng đã khiến cho nó cực kỳ khó hiểu.
“Ngươi cũng không biết? Điều này sao có thể, rõ ràng vừa rồi Lam Ngọc còn ở trên tay ta mà, nhưng bây giờ thì không thấy nó đâu cả, rốt cuộc là nó đã biến đi đâu mất rồi, thật sự kỳ quái, kỳ quái a.” Diệp Khôn nhăn mày, Tiểu Bạch đã nói vậy thì hắn không còn gì để nói nữa, hắn chỉ cảm thấy việc này rất kỳ quái mà thôi.
“Thật sự không hiểu nổi, nhưng thôi, tu tiên giới kỳ trân dị bảo có vô số, rất có thể Lam Ngọc này có chỗ đặc thù, tạm thời không cần nghĩ đến nữa, miễn sao nó vẫn còn ở bên cạnh ta là được, bây giời chúng ta đi tham quan vùng đất lạ này một chút xem sao.” Diệp Khôn nghĩ mãi không ra, nhưng trong đầu hắn chợt nhớ đến việc lúc trước ở trong phòng, khi đó Lam Ngọc và Tiểu Bạch đều biến mất, hắn tìm mãi không ra, nhưng lúc sau lại xuất hiện lại, cho nên hắn suy đoán lúc này Lam Ngọc cũng ở vào trạng thái như lúc đó, cho nên hắn vội gạt qua một bên, việc trước tiên là phải nhanh chóng tìm hiểu chỗ này đã.
Nghe lời Diệp Khôn, Tiểu Bạch cười cười với hắn rồi nhảy tót lên trên vai của hắn đứng, sau đó nó đứng thẳng người lên, đồng thời đưa tay che chán, tỏ vẻ đang nhìn về phía xa tìm tòi cái gì đấy.
Một lúc sau, Tiểu Bạch như phát hiện ra điều gì nó, nó vỗ tay lên đầu Diệp Khôn vài cái, rồi đưa tay chỉ về một hướng ở phía xa xa.
Diệp Khôn thấy vậy khẽ nhướng mày, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tin tưởng Tiểu Bạch, nếu đó đã có ý muốn tới đó chắc hắn chỗ đó có cài gì đấy, cho nên hắn rất hiếu kỳ muốn đến xem.
Nghĩ vậy, thân hình Diệp Khôn khẽ động, hai chân hắn một trước một sau bước ra, đồng thời thi triển Ảo Ảnh Mê Tung Bộ, nhằm hướng tay Tiểu Bạch chỉ chạy tới.
Ngay lập tức, thân hình Diệp Khôn lướt đi, tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh, đi đến đâu hắn để lại tàn ảnh của mình đến đó, nhìn nó hư hư thật thật rất khó nhận ra.
Hai khắc sau, một đạo tàn ảnh từ phía xa lướt tới bên cạnh vách núi thì dừng lại, thân hình Diệp Khôn và Tiểu Bạch liền xuất hiện.
“Thật không ngờ Ảo Ảnh Mê Tung Bộ lại ảo diệu như vậy, mình mới luyện thử qua nó có một lần mà đã đạt tới trình độ như thế này rồi, nếu đem ra so sánh, đảm bảo trên giang hồ rất có ít người có thể theo được, chẳng nhẽ mình là một thiên tài luyện võ, hay là do tu luyện Luân Chuyển Công mới được như vây.” Vừa dừng lại, Diệp Khôn cúi người nhìn đôi chân và thân thể mình một lúc, vừa rồi trong lúc di chuyển, hắn cảm nhận được cơ thể mình nhẹ như tơ hồng, lướt đi trong gió rất nhanh nhưng lại rất nhẹ nhàng uyển chuyển, điều này khiến cho hắn cực kỳ hứng phấn, khóe miệng hắn nhếch lên tự tiếu phi tiếu một hồi.
Sau khi tự diễu một câu, Diệp Khôn bèn quay ra nhìn về phía trước, xuất hiện trước mặt hắn lúc này là cái một thạch động nhìn vào rất rộng, thạch động này nằm dưới chân một ngọn núi lớn, lớn đến nỗi hắn ngước mắt nhìn lên nhưng không thấy đỉnh của nó đâu cả, ở phía trên chỉ là một mảng trắng xóa của bạch vân mà thôi.
Thu lại ánh mắt của mình, Diệp Khôn lại quay ra nhìn sang hai bên thạch động, ngay lập tức, trong lòng hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc khó mà nói thành lời.
Dãy núi này cao không thấy đỉnh, đã khiến cho hắn kinh ngạc rồi, nay bề rộng của nó lại khiến cho hắn càng thêm kinh ngạc hơn, diện tích bề rộng của nó kéo dài nhìn như vô tận, không thấy điểm kết thúc.
Chỉ có điều lạ là, nhìn về hai phía của dãy núi, hắn phát hiện càng ra xa dãy núi càng trở nên mơ hồ, nhìn nó cứ như là nhìn vào một đám sương mù vậy, rất khó để mà nhận ra đâu là điểm kết thúc.
“Ngọn núi này nhìn rất kỳ lạ, nó cứ như là một hình ảnh không có thật vậy.” Diệp Khôn càng nhìn càng thấy hiếu kỳ, xem ra ở cái địa phương này toàn xuất hiện những điều trái ngược với thực tế, ngay từ đầu tới đây đã nhìn thấy một trúc lâm ngũ sắc rồi, bây giờ lại thấy ngọn núi này nữa.
Còn một điều khiến cho Diệp Khôn đáng kinh ngạc nữa là, hắn đã phát hiện ra ở ngay chỗ này nồng độ linh khí cực kỳ nồng đậm, còn nhiều hơn cả chỗ lúc trước gấp mấy lần.
Không thể tưởng tượng nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình, Diệp Khôn chỉ còn biết nín nặng âm thầm mừng rỡ, đây đúng là một chỗ rất lý tưởng để hắn ngồi xuống tu luyện.
Bỏ qua mọi sự hiếu kỳ và kích động, Diệp Khôn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào bên trong thạch động ở phía trước, hắn đem thần thần thả ra hướng vào bên trong động, sau khi phát hiện không có gì đáng ngại, hắn hơi do dự một chút rồi đem Tiểu Bạch cùng đi vào trong.
Mặc dù không phát hiện ra điều gì nguy hiểm, nhưng dù sao chỗ này cũng mới chỉ là cửa vào của thạch động, cho nên Diệp Khôn vẫn luôn dụng thần thức để quan sát, theo đó hắn đi thẳng vào bên trong, vừa đi được hơn hai mươi trượng, thì trong đầu hắn đã hiện lên toàn bộ khung cảnh bên trong động.
Kiến trúc bên trong thạch động được xây dựng rất công phu và tỉ mỉ, ở giữa là một khoảng trống rộng chừng mười trượng, chỗ này được thiết kế bày biện như một gian phòng khách ở thế tục, chỉ có điều, toàn bộ những vật dụng đồ đạc đều bằng đá, chỉ duy nhất có một bộ bàn ghế được chế tác từ một loại ngọc thạch rất chân quý, nó được đặt ở ngay trung tâm.
Nhìn rộng ra thì thấy ở bốn xung quanh có mấy gian phòng, phía trên trước cửa của mỗi gian đều có ghi rõ tên của từng phòng một, phía bên phải tính từ cửa động đi vào là phòng luyện công, bên trái là phòng linh thú, lui vào phía trong là phòng bảo vật, bên cạnh đó là một phòng luyện đan cùng với luyện khí, cuối cùng đi sâu vào trong có một lối dẫn tới một gian có tên là dược viên.
Trong lúc dùng thần thức để quan sát kiến trúc bên trong thạch động này, bất chi bất giác Diệp Khôn cũng đã đi vào bên trong và tới bên cạch thạch bàn ngồi xuống.
Ngay lúc đó, Tiểu Bạch từ trên vai của hắn nhảy phốc xuống đứng trên mặt thạch bàn, nó đưa ánh mắt tò mò nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó thì kêu vài tiếng tỏ vẻ rất thích thú với thạch động này.
Diệp Khôn thu thần thức lại, sau đó nhìn qua Tiểu Bạch mỉm cuời không nói gì, vừa rồi hắn xem qua thạch động, nhìn vào kiến trúc thì thấy rất giống với một kiến trúc mà hắn đã nhìn thấy trước kia, cuối cùng hắn cũng đã nhận ra lai lịch của thạch động này.
“Đây hẳn là động phủ của người tu tiên rồi, không sai, rất giống với miêu tả trong cuốn Tu Tiên Bí Sự, chỉ là nó hoàn toàn bất đồng so với động phủ của tổ tiên Vạn gia ở dãy Thanh Phong mà thôi.” Diệp Khôn nghĩ đến một đáp án, sau đó nhớ lại lời của Hà Nhất Quy lúc trước đã từng có nhắc tới động phủ của Vạn gia, đem ra so sánh.
Động phủ của người tu tiên, hắn mới chỉ xem qua miêu tả trong sách, đối với nó hắn cực kỳ muốn biết, dù sao sau này một khi đã trở thành người tu tiên chân chính ở tu tiên giới, hắn cũng sẽ có một động phủ cho riêng mình, biết trước nó như thế nào cũng tốt, để đến lúc đó đỡ phải bỡ ngỡ.
Trong đầu nghĩ vậy, Diệp Khôn không hề do dự nữa, hắn lập tức đứng dậy, cất bước tiến về phía một căn phòng xem xét, Tiểu Bạch thấy hắn có hành động, nó cũng tỏ ra hiếu kỳ lẽo đẽo bám theo sau.
Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn trở lại gian đại sảnh, lúc này trên tay hắn cầm một cái ngọc giản, nhưng trên mặt có vẻ hơi trầm tư, dường như hắn đang có suy nghĩ về điều gì vậy.
Hắn đã đi xem qua hầu hết các phòng một lượt, thế nhưng chẳng có phát hiện gì cả, ngoại trừ một cái ngọc giản hắn đang cầm trên tay.
“Chủ nhân trước kia của cái động phủ này thật đúng là một kẻ keo kiệt, toàn bộ bảo vật, điển tịch lẫn công pháp đều lấy đi cho bằng sạch, không chừa lại cho mình một món nào cả…” Diệp Khôn ngồi sờ sờ ngọc giản trên tay, hắn nghĩ lại việc vừa rồi cảm thấy hơi khó chịu.
Ban đầu hắn tiến vào phòng luyện công xem xét trước, trong đó chỉ có duy nhất một cái bồ đoàn được đặt ở dưới đất, cái bồ đoàn này đúng là thứ đùng để cho người ta ngồi xuống tu luyện.
Sau đó tới phòng luyện đan và luyện khí, hai phòng này thực chất là một, nhưng không hiểu vì sao người ta lại phân ra làm hai phòng như vậy.
Trung tâm của hai phòng này chính là một khoảng rộng thông với nhau, chỗ này chính là khu vực chính, bên dưới lòng đất có một địa hỏa, mặc dù không nhìn thấy thực hư ra sao, nối liền với địa hỏa dưới lòng đất là một vùi phun hình đầu rầu, khi tới gần vòi phun thì có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ của nó tỏa ra.
Diệp Khôn đã dùng thần thức để quan sát vòi phun đó, hắn phát hiện ra vòi phun này đã bị phong ấn lại, chính vì thế cho nên nhiệt độ của địa hỏa ở đây mới dễ chịu như vậy, mà phong ấn này chính là do một cái pháp trận nhìn rất phức tạp ở dưới mặt đất tạo ra.
Bên cạnh đó còn có vài đạo cụ để chế biến nguyên liệu luyện đan và luyện khí, nhưng tuyệt nhiên không thấy có cái lô đỉnh nào cả.
Khi đến phòng bảo vật, Diệp Khôn tìm thấy một cái ngọc giản, nó được đặt rất cẩn thận trên một cái giá bằng gỗ, ngoài cái ngọc giản đó ra, chẳng thấy còn có cái gì cả.
Diệp Khôn quá thất vọng, không có bảo vật gì, hắn đành hy vọng sẽ tìm được gì đó trong cái ngọc giản này, chỉ có điều ngọc giản này thật không đơn giản, hắn đã dùng thần thức kiểm tra qua nhưng không hề có tác dụng, thần thức của hắn vừa tiếp xúc với ngọc giản liền bị một lực lượng vô hình rất quỷ dị ngăn lại, khiến cho thần thức không thể xâm nhập vào trong được.
Hắn đã thử qua rất nhiều lần, nhưng mọi cố gắng đều vô ích, về sau hắn đành ngậm ngùi đi ra.
“Xem ra mình cần phải nâng cao tu vi thì thần thức mới có thể xâm nhập vào ngọc giản được, đến lúc đó mới có thể biết được trong ngọc giản có những gì, rất có thể bên trong sẽ ghi lại lai lịch của động phủ, cùng với địa phương này.” Diệp Khôn thở dài một tiếng, tạm thời hắn đành bỏ qua cái ngọc giản này, nghĩ vậy hắn đành cất nó vào trong người.
Diệp Khôn nghĩ như vậy hoàn toàn đúng, ngọc giản mà hắn tìm được đúng là có ghi lại lai lịch của động phủ và địa phương hắn đang ở, chỉ có điều cấm chế ở trên ngọc giản đâu phải là cứ tăng tiến tu vi là có thể phá giải được.
Muốn phá giải được cấm chế đó, thì đòi hỏi hắn không những tu vi phải cao, mà cao đến mức độ nào thì cũng không thể nói rõ ngay bây giờ được, ngoài ra thần thức của hắn cũng phải mạnh mẽ hơn hẳn mức độ bình thường, thì mới có thể làm được điều đó.
“Tiểu Bạch, còn một chỗ nữa chúng ta chưa tới, để xem ở trong đó có thu hoạch được gì không a.” Diệp Khôn đứng dậy đảo mắt nhìn về một phía, hắn thò tay xoa đầu Tiểu Bạch đang đứng ở bên cạnh hy vọng nói.
Tiểu Bạch gật đầu một cái, hai mắt nó chớp lên nhìn theo ánh mắt của Diệp Khôn, sau khi kêu lên hai tiếng cổ vũ, nó nhảy về phía trước, đi trước dẫn đường.
Diệp Khôn nhìn bộ dạng của Tiểu Bạch cười cười mãi không thôi, tiểu tử này đúng là tinh ranh, hắn không nghĩ tới nó lại tỏ ra sốt ruột hơn là cả mình như vậy.
Lúc trước đã tìm hết một lượt ở những phòng kia nhương không thấy gì, hiện tại còn hai phòng đó là dược viên và linh thú là chưa xem qua, mà hắn lại rất hứng thú với dược thảo, cho nên đã có chủ ý tiến vào dược viên để xem trước, biết đâu bất ngờ ơ trong đó lại tìm được rất nhiều dược thảo quý hiếm, như vậy sẽ bù đắp được một chút trong lòng hắn.
Chính vì nghĩ như vậy, cho nên hắn rất hy vọng sẽ được như mong muốn, không hề chần chừ, đôi chân hắn bước đi rất nhanh, thoáng cái đã tới trước cửa vào dược viên.
Có điều, trước cửa vào của dược viên có một lớp quang mang mỏng che chắn, từ bên trong lớp quang mang này tản mát ra từng đợt giao động khá mạnh của linh lực, xem ra đây rất có thể là cấm chế chứ không phải đơn thuần chỉ là một lớp quang mang bình thường.
Nhìn lớp quang mang này, trong lòng Diệp Khôn khẽ động, hắn không ngờ lối vào lại bị quang mang này chặn lại, hắn hơi do dự không dám trực tiếp đi vào.
Tiểu Bạch cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy lớp quang mang này, nó tiến sát lại đồng thời đưa tay lên trên đầu gãi gãi vài cái, một lúc sau, đột nhiên nó đưa tay ra sờ vào quang mang, ngay lập tức, một phần bàn tay nó biến mất trong quang mang đó, không thấy đâu cả.
Diệp Khôn thấy vậy thì cả kinh, hắn đang định túm lấy tay Tiểu Bạch lôi nó ra, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, thì nó đã nhanh chân nhảy thẳng vào trong quang mang biến mất không thấy đâu nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!