Cho đến giờ, dù là trong học tập hay trong cuộc sống, cậu ta vẫn luôn rất lý trí. Chỉ khi đối diện với những kiến thức không biết hay giải đáp được bí ẩn mới có thể khiến cho cậu ta cảm thấy thích thú, ngoài ra cậu ta luôn giữ cho mình sự tỉnh táo.
Nữ sinh theo đuổi cậu ta không ít, trong lòng cậu ta cũng không có chút rung động nào, cũng sẽ không để cho bản thân rung động. Bởi vì chỉ có như vậy, cậu ta mới cảm giác bản thân đang ở trong phạm phi cậu ta có thể kiểm soát được.
Đôi khi tình cảm sẽ vượt qua lý trí, không có lợi cho việc học.
Đến khi Châu Tố xuất hiện —
Cô ấy là một ngoại lệ.
Lục Giản rất bực bội, cậu ta cảm thấy cô gái này quá ầm ĩ nên mới có thể khiến cho cậu ta càng ngày càng trở nên không giống chính mình.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng cậu ta muốn trở về phòng tự học, nhưng não lại không nghe theo cậu ta sai bảo, buộc chân chạy ra ngoài đuổi theo cô ấy, trong lòng cũng rất hoảng hốt.
Dần dần, Châu Tố cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta.
Lục Giản chạy lên, thấy Châu Tố đang đưa tay lên lau nước mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Châu Tố…”
Châu Tố quay đầu nhìn thấy Lục Giản, cô ấy hơi sửng sốt một chút, cố gắng đè nén nước mắt, giọng điệu rất hung dữ: “Cậu đuổi theo tôi làm gì, không phải cậu muốn đi phòng tự học sao? Bây giờ cậu lo lắng cho tôi làm gì!”
Lục Giản nhìn chằm chằm Châu Tố, hầu kết chuyển động, dịu dàng lên tiếng:
“Cậu đừng khóc.”
“…”
Châu Tố trừng cậu ta, bước chân càng lúc càng nhanh: “Tôi khóc thì có liên quan gì đến cậu! Cậu với tôi có quan hệ gì, cậu dựa vào gì mà quản tôi!”
“Châu Tố… Cậu uống say rồi, bây giờ ở ngoài với trạng thái này rất nguy hiểm.”
Lục Giản nhíu mày.
“Lục Giản, cậu không nghe hiểu tiếng người hả, tôi nói tôi không có quan hệ gì với cậu, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến cậu.”
Người này dựa vào cái gì mà lại “đùa giỡn” cô như vậy, rõ ràng không thích cô còn muốn quan tâm cô.
Cô ghét tên Lục Giản này chết đi được.
Lục Giản day trán, “Châu Tố, cậu như thế này bạn cùng phòng của cậu sẽ rất lo lắng cho cậu, nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi… Tôi có thể đi, cậu ở đây, đợi mấy cậu ấy đến.”
Cậu ta là một tên trai thẳng không hiểu tình cảm chính hiệu!
Hu hu hu sao cô lại đi thích loại người này chứ!
Cô chán nản, “Lục Giản cậu là một tên ngu xuẩn…”
Châu Tố tức giận tiến lên, đang định đẩy cậu ta một cái, không ngờ cổ tay cô bị nắm chặt. Cô bị cậu ta kéo lại, sức lực của con trai rất lớn, chóp mũi của cô đập vào lồng ngực cứng rắn của cậu ta, dường như cả người bị cậu ta ôm vào trong lòng.
Lục Giản cụp mắt nhìn gương mặt của cô gái gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy nặng trĩu, hầu kết lần nữa chuyển động, giọng khàn khàn:
“Cậu náo loạn đủ chưa?”
Châu Tố nghe vậy, quay đầu nhìn cổ tay mình đang bị Lục Giản nắm chặt, chóp mũi đau nhức: “Lục Giản chết bầm, cậu buông tay ra, đau quá…”
Cổ tay nhỏ nhắn của cô gái, dường như chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể bẻ gãy. Lục Giản chậm chạp nhận ra hành động của mình hơi quá, cậu ta buông tay ra, “Xin lỗi.”
Châu Tố ngửa đầu nhìn cậu ta, hốc mắt đỏ lên: “Cho tôi một lý do.”
“Lý do gì?”
“Lý do không thích tôi.” Ánh mắt của Châu Tố không hề có một chút sợ hãi nào, dường như người đang chiếm thế thượng phong là cô ấy, “Lục Giản, tôi theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu luôn thờ ơ, tôi cũng phải có quyền biết được lý do cậu từ chối tôi chứ?”
Lục Giản ngẩn người, ngước mắt nhìn về phía đường đi đối diện, sắc mặt dần trầm xuống.
Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương, chỉ muốn tập trung hết sức cho chuyên môn.”
Không phải do Châu Tố không đủ tốt, mà là cậu ta thật sự chỉ muốn tập trung vào học tập.
Châu Tố tức giận bật cười: “Đồ mọt sách.”
Cô cụp mắt, im lặng mấy giấy, khi ngẩng đầu lên, cô lại trở về quyến rũ và lạnh lùng trước đây, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên:
“Tôi hiểu rồi, Lục thần chỉ muốn một lòng làm học bá, bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản con đường của cậu, cậu không sai, tôi tôn trọng cậu.
Cậu yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không đến quấy rầy cậu nữa. Châu Tố tôi làm người cầm lên được cũng sẽ buông xuống được, cũng không có ai xứng với sự theo đuổi quấy quýt không buông của tôi. Không phải chỉ có một mình Lục Giản cậu, đúng không?”
Cậu ta chỉ là một cục rắm.
Bây giờ trong lòng của Châu Tố, cậu ta ngay cả rắm cũng không bằng.
Con ngươi của Lục Giản co lại, lông mày vẫn nhíu lại không có vẻ gì là thả lỏng.
Châu Tố hất tóc, ánh mắt sáng ngời: “Lục Giản, cậu học tập cho giỏi đi, lần này tôi nói tôi không còn thích cậu nữa, đây là sự thật.”
Châu Tố quay đầu nhìn thấy có chiếc taxi đang chạy về phía bọn họ, cô vẫy taxi lại, sau đó mở cửa xe sau, quay đầu nhìn Lục Giản: “Lên xe đi, không phải cậu muốn về trường sao? Chú ơi cho đến đại học Z.”
Lục Giản vẫn đứng đó không nhúc nhích, Châu Tố không vui: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào đây, tôi giúp cậu gọi xe rồi này, không phải cậu còn muốn ở bên cạnh tôi đấy chứ?”
Lái xe nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc: “Lên xe hay không đây, sao vậy còn muốn nán lại không nỡ bỏ cô vợ nhỏ à?”
Lục Giản: “… “
Cậu ta rơi vào đường cùng, đành phải cất bước đi lại, ngồi vào trong xe, Châu Tố chờ đến khi cậu ta lên xe, “Rầm” một tiếng cửa xe đóng lại, lái xe đạp chân ga, xe lao vùn vụt về phía trước.
Châu Tố đứng tại chỗ, nhìn xe taxi biến mất trong tầm mắt, mạnh mẽ ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho bạn mình: “Này, chị em, ra đây vui chơi tí đi.”
Đầu dây bên kia cười, “Không đi thư viện nữa à?”
“Tớ cảm thấy bản thân vẫn thích hợp dạo chơi chìm đắng trong thế giới nước hoa, son môi, túi xách hơn.”
Châu Tố nghĩ.
Cũng coi như giải phóng cho bản thân.
Trong xe taxi, sắc mặt của Lục Giản cực kỳ nặng nề, lái xe phía trước nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi: “Khó chịu như vậy, hay là tôi đưa cậu quay lại tìm vợ nhé?”
“… Cháu và cô ấy không phải loại quan hệ đó.”
Lái xe nhả khói ra bên ngoài cửa sổ, nở nụ cười kiểu [Tôi hiểu, tôi hiểu].
Lục Giản lấy điện thoại ra gọi cho Du Hàn.
Đầu bên kia nhận điện thoại, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Sao thế.”
“Tôi không ở cùng với Châu Tố, cậu bảo bạn gái cậu gọi cho cậu ấy thử xem.”
“…” Du Hàn nhìn số phòng, đưa thẻ phòng cho cô gái nhỏ đang tò mò nhìn anh, chịu đựng cảm giác bị làm phiền, không khỏi cười lạnh: “Cậu chăm sóc người ta như vậy đó hả?”
Bối Doanh Doanh mở cửa phòng khách sạn ra, hai người đi vào. Cô ngửa đầu, nhỏ giọng hỏi anh Lục Giản đang nói gì, anh kéo cô vào trong lòng, cũng không trả lời.
Lục Giản bực bội nhíu mày: “Cậu ấy đuổi tôi đi.”
Du Hàn cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, sau đó nói: “Biết rồi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
“Du Hàn, Lục Giản nói gì thế, Châu Tố đâu??”
Anh ném điện thoại lên giường, nhéo mặt của cô: “Hai người bọn họ… Chắc là không có hy vọng rồi, Châu Tố đuổi Lục Giản đi.”
“A!” Cô hoảng lên lập tức gọi điện thoại cho Châu Tố, Châu Tố nói cô không cần lo lắng, cô ấy không sao hết.
Bối Doanh Doanh không hiểu, “Nhưng mà Lục Giản cũng đã đuổi theo rồi, mình còn tưởng…”
“Lục Giản đuổi theo là vì ga lăng thôi.”
Bối Doanh Doanh cụp mắt, cũng rất làm tiếc: “Thật ra Châu Tố rất tốt, cũng thật lòng thích Lục Giản, vì sao Lục Giản…”
Cô cũng tức giận thay cho Châu Tố.
Du Hàn ôm lấy cô trấn an: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Lục Giản có quyền lựa chọn, không phải mỗi người đều có thể giống như chúng ta, đúng không nào?”
Cô mỉm cười, ôm lấy anh: “Ừm… May là chúng ta vẫn bên nhau.”
Du Hàn cúi người hôn lên môi cô.
“Được rồi, thời gian tiếp theo chỉ có thể dành cho anh thôi.”
Ý thức của cô dần trở nên hỗn độn, chậm rãi ôm lấy cổ của anh, anh ôm ngang cô lên, mỉm cười: “Đi tắm trước.”
Mặt cô nóng lên, “Cùng, cùng tắm sao?”
Anh đè thấp giọng nói: “Doanh Doanh, anh say rồi, nếu em để anh tắm một mình, anh sự anh sẽ ngủ trong bồn tắm mất.”
“…”
Người này đã biết lừa gạt cô rồi.
Hai người tắm rửa xong đi ra, đã gần một tiếng sau, anh lấy chăn quấn cả người cô lại, nằm xuống bên cạnh cô.
Bối Doanh Doanh cảm giác cả người như nhũn ra, đầu cũng choáng váng.
Ngoại trừ bước cuối cùng, cái gì hai người bọn họ cũng đã làm rồi.
Có lúc cô bị cảm tính xông lên não, cô hỏi anh vì sao không tiếp tục, anh nói bởi vì anh yêu cô nên mới không dám tiếp tục.
Cô còn quá nhỏ, đến khi anh có đủ năng lực phụ trách với cô, mới có thể muốn cô được.
Ngay cả khi anh ở trong tình thế bắt buộc.
Bối Doanh Doanh chui vào trong ngực anh, “Du Hàn —— “
“Ừm?”
“Cậu là tên lưu manh…” Cô khóc thút thít.
Anh không khỏi bật cười, “Chỉ lưu manh với mỗi mình Doanh Doanh thôi, không được sao?”
“Hừ.”
Anh xoa đầu cô: “Ngoan, ngủ đi nào.”
Hơn mười giờ tối, Lục Giản quay về ký túc xá.
Sắc mặt của cậu ta rất tệ, không chào hỏi bạn cùng phòng, trực tiếp ngồi xuống bàn học của mình, sắp xếp các ghi chú.
Tề Dịch đưa lưng về phía cậu ta, im lặng không nói gì.
Anh mập đi qua, cười hỏi Lục Giản: “Cậu đi đâu thế, không phải cậu và nữ thần hẹn hò đến giờ này mới về đấy chứ?”
Lục Giản run lên, “… Tôi đi phòng tự học.”
“Phòng, phòng tự học,” anh mập xuýt chút nữa phun ra một ngụm máu, “Chẳng lẽ hai người các cậu…”
Tề Dịch không kìm nén được, đi đến trước bàn Lục Giản, lạnh giọng ép hỏi: “Rốt cuộc cậu có thích Châu Tố không? Cậu không cho tôi đuổi theo cậu ấy, bây giờ lại nói với tôi hai người không ở cùng nhau?”
Lục Giản nắm chặt tay, “Tôi phải giải thích với cậu sao?”
Tề Dịch trực tiếp nắm cổ áo cậu ta nhấc cả người lên, tức giận đến mức cả giọng nói cũng run theo: “Lục Giản cậu có trái tim không thế? Trong mắt câu ngoại trừ học tập ra, không còn nhìn thấy những thứ khác nữa sao? Cậu không biết Châu Tố thích cậu đến mức nào sao! Tôi nể tình anh em của chúng ta không muốn tranh giành với cậu, thế mà cậu đối xử với cậu ấy như vậy!”
Lục Giản rũ mắt xuống, “Cậu muốn theo đuổi thì có thể theo đuổi… cậu ấy không thích tôi nữa.”
“Lục Giản cậu dứt khoát lắm!”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa! Vì con gái mà các cậu định đánh nhau đấy à, điên rồi!” Anh mập vội ngăn lại.
Tề Dịch vung tay, buông cổ áo Lục Giản ra: “Cmn, cậu thật sự hèn nhát.”
Tề Dịch nói xong xô cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ trở lại bầu không khí yên tĩnh, mấy giây sau, Lục Giản ngồi xuống lại chỗ của mình.
Anh mập cười ha ha, an ủi cậu ta: “Không có gì đâu, tối nay Tề Dịch uống nhiều quá, cậu đừng cho là thật.”
Lục Giản không nói gì.
Cuối cùng anh mập hỏi cậu ta: “Lục Thần, cái đó… Cậu có thể cho tôi mượn bài báo cáo thí nghiệm ngày mai tham khảo một chút không?”
Lục Giản sửng sốt một chút, cậu ta đứng dậy, “Tự mình viết đi.” Sau đó đi vào trong phòng tắm.
Anh mập: Hu hu hu bản thân thê thảm quá.
Lục Giản sẽ không nói cho anh mập biết ——
Tối nay cậu ta đi phòng tự học, nhưng không hề viết thêm được một chữ nào.
Sáng hôm sau, Bối Doanh Doanh ăn sáng xong thì quay lại ký túc xá, Lê Thiến cũng vừa mới tỉnh, “Cậu về rồi à…”
Lê Thiến che miệng ngáp một cái, soi gương tiếp tục túc thoa lotion: “Tối qua Tố Tố không về.”
“Hả? Cậu ấy không về?”
“Ừm, mình gửi tin nhắn thì cậu ấy nói đi tìm bạn.” Lê Thiến thở dài, “Hình như Lục Giản từ chối cậu ấy rồi.”
“Chắc vậy, lát cậu ấy về, bọn mình đừng nhắc đến chuyện này.”
“Tất nhiên rồi.”
Buổi sáng hai người ở trong ký túc xá học từ vựng, gần đến buổi trưa, cửa phòng bị đẩy ra.
“Chào mấy cưng, mình về rồi đây.”
Giọng nói vui vẻ của Châu Tố từ cửa truyền đến, Bối Doanh Doanh thấy Châu Tố xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, để một đống túi lên mặt bàn, nhìn vào thấy đều là “Dior” “Gucci” “Burberry”, Lê Thiến ngây người, “Tố Tố, cậu đi liều mạng đó à?”
Châu Tố nhìn bọn họ với vẻ mặt rạng rỡ, quầng thâm dưới mắt được lớp trang điểm cẩn thận che đi, tinh nghịch cười một tiếng: “Mình nhận ra, con gái chỉ có như vậy mới thật sự vui vẻ.”
Bối Doanh Doanh ngẩn người.
Cô còn tưởng rằng Châu Tố sẽ đau khổ suy sụp, cô còn đang suy nghĩ nên an ủi thế nào, không ngờ trạng thái của Châu Tố vẫn rất tốt.
“Tố Tố, cậu không sao chứ?” Cô đi về phía cô ấy.
Châu Tố cụp mắt, ý cười không giảm: “Không phải chỉ là không theo đuổi được một tên con trai thôi sao? Còn chưa đến mức khiến cho mình một khóc hai nháo ba treo cổ đâu. Mình phát hiện, đời người quan trọng nhất vẫn là phải có tiền, đàn ông ở trước mặt tiền, cũng chỉ là vật ngoài thân thôi.”
“…”
Lê Thiến cười: “Tố Tố, cậu đỉnh thật đấy. Ngẫm lại bộ dạng không bỏ được của mình lúc chia tay với Sài Dương thật là ngu xuẩn.”
Châu Tố chớp mắt, “Đợi chút mình thay quần áo mới cho mấy cậu xem.”
Châu Tố đi vào trong phòng vệ sinh, Bối Doanh Doanh thở dài một hơi, chậm rãi cong khóe môi.
Cô tin rằng Châu Tố sẽ dùng cách riêng của mình để điều chỉnh tâm lý.
Tên của Lục Giản giống như một bản nhạc dạo ngắn, khi bản nhạc chạy hết sẽ bị vùi lấp trong trí nhớ, không còn nghe thấy Châu Tố nhắc đến tên Lục Giản nữa.
Sau khi kết thúc năm đại học thứ hai, đến năm ba đại học, Du Hàn nói cho cho biết một chuyện lớn.
Anh dự định khởi nghiệp cùng bạn, thành lập một công ty công nghệ, hiện giờ đang ở bước bắt đầu.
Từ năm nhất đại học Du Hàn đã cân nhắc giữa lĩnh vực tài chính và lĩnh vực Internet, cuối cùng anh chọn trí tuệ nhân tạo Internet. Hiện nay trí tuệ nhân tạo đang là xu hướng của thế giới. Công ty chủ yếu có ý định sử dụng quang điện tử và công nghệ trí tuệ nhân tạo để khái quát các tác động thực tế của thị giác máy, từ đó thúc đẩy sự phát triển và thương mại hóa các hệ thống thị giác máy ảnh ba chiều.
Mà người hợp tác với Du Hàn, một người là Lục Giản, người còn lại là Vương Thụ Trạch.
Vương Thụ Trạch học ngành quản trị kinh doanh ở tỉnh khác. Ban đầu cậu ta định quay về để thừa kế sản nghiệp của gia đình, nhưng cách đây không lâu khi liên lạc với Du Hàn thì biết được chuyện này, cậu ta nói mình cũng rất quan tâm, gia đình cũng ủng hộ cậu ta ra ngoài lập nghiệp.
Tên công ty là Phong Cao Technology, vẫn đang trong giai đoạn chờ phê duyệt, Quỹ đã đăng ký cũng đang trong quá trình chuẩn bị, tương lai vẫn còn rất xa.
Điều đáng mừng là có những công ty lớn rất quan tâm đến dự án của bọn họ và đang đàm phán.
Bối Doanh Doanh nghe xong như lạc vào trong sương mù, DU Hàn nói với cô hãy cho anh một khoảng thời gian, anh sẽ bày tương lai của bọn họ ra trước mắt cô.
Năm thứ ba đại học rồi đến năm thứ tư, Bối Doan Doanh đang chuẩn bị bảo vệ đồ án tốt nghiệp, mà Du Hàn thậm chí ngày càng bận rộn hơn.
Hai người có rất ít thời gian hẹn hò, phần lớn thời gian Du Hàn đều phải đi xã giao bàn bạc chuyện hợp tác, anh cũng dần thay đổi, trở nên ngày càng trưởng thành hơn.
Có những khi trên đường đến trường một mình, cô sẽ nhớ lại hồi ức hồi học cấp ba, khi đó hai người mỗi ngày đều có thời gian ở bên nhau. Lúc đó bọn họ còn rất trẻ, cũng
không cần phải lo lắng cho tương lai.
Nhưng cô biết, Du Hàn đang phấn đấu vì tương lai của hai người bọn họ.
Một hôm, anh đưa cô đến tham quan công ty. Nơi này tuy không lớn, chỉ có vài phòng, nhân viên đều là sinh viên hoặc sinh viên mới ra trường, một nhóm thanh niên tụ tập đông đúc nhưng tinh thần mỗi người đều rất phấn chấn. Bối Doanh Doanh nhớ lại thời cấp ba, lúc đó mấy người bọn họ cùng nhau tham gia cuộc đua đường dài quanh hồ, khi đó bọn họ rất sung sức và tràn đầy năng lượng như thế này.
Buổi tối hôm đó có buổi liên hoan, Du Hàn uống say, khi chỉ còn hai người bọn họ, Bối Doanh Doanh đau lòng nói: “Du Hàn, anh không cần liều mạng như vậy đâu, chúng ta còn trẻ, còn rất nhiều thời gian…”
Anh ôm lấy cô, chôn mặt vào trong cổ cô.
Giọng nói rất trầm.
“Anh muốn nhanh nhanh cưới được em.”
Cô là cô gái mà ngay cả trong mơ anh cũng muốn có được.
Bối Doanh Doanh cảm động rơi lệ, hôn lên môi anh.
“Đồ ngốc, cho dù không có những thứ này, em cũng sẽ lấy anh mà.”
Người cô muốn cưới chỉ có một mình Du Hàn.
Năm đại học thứ tư, Bối Doanh Doanh thuận lợi bảo vệ được đồ án, bởi vì Phong Cao Technology được thành lập ở đây, nên Bối Doanh Doanh quyết định ở lại đại học Z.
Sau khi bài luận tốt nghiệp của cô được thông qua, Bối Doanh Doanh không cần phải giống những bạn khác lo lắng đi thực tập hay đi kiếm việc. Hơn nữa Phong Cao đang trong quá trình gọi vốn vòng tiếp theo, đang tiến hành đàm phán với WTG. WTG đang chiếm lĩnh một thị trường đầu tư khổng lồ ở Trung Quốc. Nếu nó có thể nhận được khoản đầu tư của WTG, Phong Cao có thể nói là thật sự bắt đầu cất bước đi lên.
Vì vậy tất cả mọi người trong công ty đều bận rộn với việc ký kết hợp đồng này, Bối Doanh Doanh một tuần cũng chỉ có thể liên lạc với Du Hàn qua điện thoại.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, cô gửi cho anh một tin nhắn nhưng đầu dây bên kia không có hồi âm, cô đoán rằng tối qua Du Hàn bận rộn đến tối muộn, bây giờ chắc còn đang nghỉ ngơi.
Hôm nay mọi người đều mặc đồng phục cử nhân, sau lễ trao bằng, Bối Doanh Doanh cùng Châu Tố và Lê Thiến đi ra ngoài, mọi người đều nói muốn chụp ảnh.
“Doanh Doanh, sao hôm nay bạn trai của cậu không đến?” Một bạn nữ trong lớp hỏi.
“Đúng đó, không phải bạn trai của cậu là học bá khoa máy tính sao? Hôm nay bạn gái tốt nghiệp, sao không thấy cậu ấy đến?”
“Không phải… Hai người các cậu chia tay rồi đấy chứ?”
Mọi người tò mò, vui đùa cười nói hỏi này hỏi kia, cô chỉ khẽ cười: “Anh ấy có chút việc.”
Châu Tố đột nhiên vỗ lưng của cô, chỉ chỉ cửa khán phòng: “Này, kia không phải bạn trai của cậu sao?”
Bối Doanh Doanh ngây người, nhìn về phía cửa. Du Hàn mặc bộ vest đen, chân mang giày da đi vào, ống quần tây tôn lên đôi chân dài thẳng của anh. Ánh nắng chiếu ngược lại làm nửa khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, đường nét xương hàm rõ ràng. Dường như Du Hàn cảm nhận được ánh nhìn của Bối Doanh Doanh, ánh mắt anh hướng về phía cô. Ánh mắt vốn lạnh lùng sắc bén khi nhìn thấy cô lại trở nên dịu dàng ấm áp.
Anh cầm một bó hoa lớn trên tay, sau đó cất bước đi về phía cô.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, “Doanh Doanh, đây là bạn trai của cậu à…”
“Đẹp trai thật đấy.”
Cô đi về phía trước mấy bước, ngạc nhiên nhìn anh đến gần.
Hóa ra anh còn chuẩn bị một điều bất ngờ cho cô!
Du Hàn đặt bó hoa hồng vào tay cô, sau đó ôm lấy cô, đặt lên má cô một nụ hôn, khẽ mỉm cười: “Doanh Doanh, tốt nghiệp vui vẻ.”
“Cảm ơn anh… Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không đến chứ.”
“Lễ tốt nghiệp của Doanh Doanh sao anh có thể không đến được?” Theo lịch sáng nay anh có cuộc họp, nhưng anh đã từ chối rồi, “Hôm nay sẽ ở cùng Doanh Doanh cả ngày.”
Cô cười rất tươi: “Không cần đâu, anh phải bận chuyện gì thì cứ đi làm chuyện của anh đi, không cần lo cho em đâu.”
Anh nắm tay của cô, cùng cô đi ra ngoài, “Bây giờ cần phải làm gì?”
“Đúng rồi, em muốn chụp hình với bạn cùng phòng, anh giúp em chụp mấy tấm nhé, hì hì.” Cô đưa máy ảnh cho anh, “Lát nữa anh ấn nút này…”
Châu Tố đi tới, mân mê cái miệng nhỏ: “Doanh Doanh bạn trai của cậu ngoan thật đấy, không giống một số người, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.”
Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Châu Tố quay đầu lại, giơ tay che ánh nắng chói mắt, nhìn thấy Lục Giản đang đi về phía mình.
Chấu Tố chạy về phía trước, eo thon bị Lục Giản ôm lấy, cô ấy trừng mắt nhìn cậu ta: “Anh lại bận chuyện gì à.”
“Không phải lần trước em muốn ăn đồ ngọt của MAY sao, mỗi lần ghé tiệm đặt đều không được. Vừa rồi tôi đã ghé qua đó, lần này đã đặt trước nên tôi đã mua được rồi.” Khói môi Lục Giản cong lên, nắm cằm của Châu Tố, hôn xuống đôi môi của cô ấy.
Châu Tố đỏ mặt: “Mọi người đang nhìn đó…”
Lục Giản cười, “Em còn biết xấu hổ?”
“Này, Lục Giản anh có ý gì.”
Bối Doanh Doanh nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, không khỏi bật cười.
Thời gian giống như một nhà ảo thuật gia, luôn mang đến cho bạn những điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Cũng giống như hai người này, cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Cô không biết quá trình cụ thể, chỉ là hiện tại Châu Tố rất vui vẻ.
Một lúc sau, cô gọi bọn họ đến chụp ảnh, Châu Tố nói tối nay cô ấy đã đặt nhà hàng, bốn người sẽ cùng nhau đi ăn.
“Tối nay hình như không được rồi, bọn em định về nhà một chuyến.”
Bối Doanh Doanh nói.
“Về nhà? Hai người về nhà làm gì?” Châu Tố tò mò.
Du Hàn đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, xoa đầu Bối Doanh Doanh: “Thực hiện lời hứa.”
– —–oOo——