Đầu ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô, giữ lấy đầu của cô, giọng khàn đặc: “Doanh Doanh ngoan nhé, em về phòng trước đi, anh họp xong sẽ lập tức qua với em liền.”
Cô sửng sốt, nhìn về phía làm bàn việc: “Anh vẫn còn đang họp sao?”
“Ừm.”
Cô thả nhẹ giọng: “Bọn họ… Có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?”
Anh bình tĩnh: “Không nghe thấy đâu.”
Cô gật đầu, môi đỏ cong cong, giọng mềm mại hơn: “Vậy em về phòng chờ anh nhé.”
Cô quay người chưa bước được hai bước, cổ tay đã bị anh nắm lấy, cô bị anh kéo lại vào trong lòng, mạnh mẽ hôn cô.
Bối – ngây người như phỗng – Doanh Doanh:???
Du Hàn mỉm cười, buông tay ra: “Bây giờ có thể đi rồi.”
Sau khi cô rời đi, Du Hàn ngồi trở lại bàn làm việc đeo tai nghe lên, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy nhân viên trong màn hình đều đang nhìn anh, trên mặt ai nấy cũng đều đang viết đầy dòng chữ kiềm chế lại kiềm chế lại, nhưng không thể kiềm chế được vẻ hiếu kỳ cùng sự ngạc nhiên.
Du Hàn nhìn thấy sự nhiều chuyện của mấy người này sắp tràn ra cả màn hình.
Anh hơi nhíu mày, giọng điệu trở lại với vẻ lạnh lùng bình thường, “Định họp đến mấy giờ?”
Đám người: “…”
Có người không kìm nổi tò mò: “Tổng giám đốc Du, có phải anh và bạn gái anh… Kết hôn rồi không?”
Câu hỏi này đại diện cho vấn đề tò mò nhất trong lòng mọi người lúc này.
Du Hàn cúi đầu nhìn tài liệu, nghe thấy vậy, vẻ mặt không cảm xúc dịu đi mấy phần, một lúc lâu sau nói: “Trở về sẽ phát kẹo mừng cho mọi người.”
Tất cả mọi người:!!!
“Chúc mừng Tổng giám đốc Du! Wow quá tuyệt rồi, vừa tốt nghiệp đã kết hôn, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu.”
“Tổng giám đốc Du, chờ anh trở về chúng tôi đều muốn được bao một bữa…”
Khóe môi Du Hàn hơi cong lên: “Bây giờ họp trước đã.”
Bối Doanh Doanh nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại thấy Du Hàn đi vào.
Anh đóng cửa lại rồi khóa trái, sau đó lên giường, lấy điện thoại trong tay cô đi, rồi ôm cô vào lòng.
“Anh họp xong rồi à?” Bối Doanh Doanh.
“Ừm.”
Du Hàn đặt cô nằm xuống, cả người nằm đè lên, bàn tay vuốt ve vành tai của cô, “Muốn anh chơi gì với em đây?”
Nhịp tim cô đập thình thích, “Anh chỉ em chơi…”
Du Hàn nghe thấy từ “chơi” này, ánh mắt tối sầm lại, anh nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phà vào tai cô: “Được, nhưng Doanh Doanh không được chơi xấu, giữa chừng kêu gào bỏ cuộc đâu đấy.”
Đầu giường lóe lên ánh đèn yếu ớt, phản chiếu bóng dáng đang đung đưa trên tường.
Cuối cùng đến khi giọng cô gái nhỏ đã khản đặc, yếu ớt xin anh dừng lại, trán Du Hàn lấm tấm mồ hôi, cánh tay nổi gân xanh: “Doanh Doanh xấu xa, chỉ biết bản thân hưởng thụ vui vẻ thôi sao?”
“A…”
Anh quấn lấy cô đến khi cô suýt ngất, cuối cùng mới dừng lại được, cô gái nhỏ tựa đầu vào vai anh, đầu óc choáng váng.
Hu hu hu cô không muốn tiếp tục chơi trò này nữa đâu.
Anh là tên biến thái.
Ban họ ở thành phố T thảnh thơi vài ngày, Du Hàn phải về công ty, còn Bối Doanh Doanh thì ở nhà, chơi với bố mẹ Bối một thời gian.
Tháng bảy, Bối Sơ Nhan đi công tác ở bên ngoài tỉnh trở về, hiện tại Bối Sơ Nhan đang dạy ở một trung tâm dạy thêm ở bên ngoài, đang quen một người bạn trai, lúc nghỉ hè về nhà, nhưng bạn trai không trở về cùng.
Hôm Bối Sơ Nhan trở về, Bối Doanh Doanh đanh ở trong phòng khách gọi điện thoại cho Du Hàn, vừa vào cửa cô ta đã nghe thấy, giọng nói mềm mại của em gái:
“Ừm… Em biết rồi, ông xã không cần phải lo đâu.”
Mặc dù Bối Sơ Nhan đã biết Bối Doanh Doanh và Du Hàn đã đăng ký kết hôn, nhưng lúc này nghe được câu “ông xã” kia thì vẫn có chút không thích ứng được.
Cô ta không ngờ hai người này sẽ ở bên nhau lâu như vậy.
Bối Doanh Doanh nhìn thấy Bối Sơ Nhan, cúp điện thoại đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Cơm đã xong rồi đó, mẹ gọi chị vào ăn cơm.”
“Ừm… Được.” Cô ta rủ mắt xuống, do dự mấy giấy ngẩng đầu:
“Em và Du Hàn đã kết hôn rồi sao?”
Bối Doanh Doanh gật đầu, “Thì sao?”
Bối Sơ Nhan khẽ cong môi, giọng nói dịu đi mấy phần: “Không có gì, chúc mừng các em. Đúng rồi…” Cô ta chậm rãi lấy một cái hộp từ trong túi ra, đưa cho cô: “Đây là quà tân hôn, hy vọng em có thể nhận.”
Trong phút chốc Bối Doanh Doanh không kịp phản ứng.
Bối Sơ Nhan thấy Bối Doanh Doanh không nhận thì lúng túng đặt hộp quà xuống bàn trà, sau đó quay người đi vào phòng ăn. Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ, nhìn hộp quà trênh bàn trà, phát hiện Bối Sơ Nhan trở nên kỳ lạ không giống trước.
Chị ta lại muốn làm gì?
Một lúc sau, Viên Man Hà từ trên lầu đi xuống phòng khác tìm Bối Sơ Nhan, bà thấy con gái lớn đang yên tĩnh ăn cơm.
Viên Man Hà ngồi xuống bên cạnh con gái, Bối Sơ Nhan đặt đũa xuống, mỉm cười với mẹ: “Mẹ.”
“Ừm, sao hôm nay con về sớm thế?”
“Con làm xong việc thì trở về luôn,… Bố đâu rồi ạ?”
“Bố con đang làm việc.” Viên Man Hà quan tâm tình hình dạo gần đây của con gái, sau đó hỏi: “Mẹ nghe nói con đang quen bạn trai, là ai thế, có đáng tin không?”
Bối Sơ Nhan cụp mắt, “Anh ấy thật sự thích con, con người của anh ấy rất tốt.
Thật ra lúc mới đầu Bối Sơ Nhan không tiếp nhận cậu ta, cậu ta là một chàng trai hơi mập một chút, con người thì rất chấc phác trung thực, hoàn toàn không phải kiểu của Bối Sơ Nhan thích, nhưng cậu ta vẫn luôn thầm lặng thích cô ta, bảo vệ bên cạnh cô ta.
Có một lần cô ta uống say, kể với cậu ta trước đó người chị như cô ta ích kỷ tàn nhẫn, đã tổn thương em gái mình như thế nào, cô ta không đáng để cậu ta thích. Chàng trai kia lại nói, cô nên nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, không phải ở đây sám hối, mà là nên giãi bày xin lỗi với em gái mình.
Sau đó Bối Sơ Nhan mới biết được, hóa ra chàng trai đó cũng bị khiếm thính bẩm sinh. Sau khi biết những chuyện Bối Sơ Nhan đã làm, cậu ta muốn từ bỏ thích Bối Sơ Nhan, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận quá khứ của cô ta.
Cậu ta nói, bản thân mình cũng đã từng oán trời trách đất, nghĩ tất cả mọi người trên thế giới này đều là người xấu.
Nhưng sau này cậu ta đã thay đổi.
Bối Sơ Nhan càng hiểu rõ vì sao tính tình cậu ta vui vẻ ấm áp như ánh nắng như vậy, lúc đó cô ta nhận ra bản thân mình âm u khiến người ta chán ghét thế nào. Cô ta phát hiện từ đầu đến cuối đều là bản thân cô ta tổn thương người khác.
Sau khi có cậu ta bên cạnh bồi bạn, cô ta đã chậm rãi bước ra từ thế giới hèn nhát và mà cô ra nhốt bản thân lại trong đó.
Bây giờ cô ta thật sự cảm thấy, bản thân trước kia quá ngu xuẩn quá ngây thơ, rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, tất cả là do cô ta đáng đời.
Viên Man Hà nghe Bối Sơ Nhan khóc hối hận về những chuyện mình làm, bà vỗ bờ vai con gái thở dài một tiếng, “Con nên đi tìm Doanh Doanh, nói chuyện tử tế với em. Con thiếu em gái của con một lời xin lỗi chân thành từ rất lâu rồi.”
Buổi tối, Bối Doanh Doanh ở trong phòng xem phim, đến khoảng mười giờ, cô xuống lầu pha một cốc sữa cho dễ ngủ.
Lúc lên lầu, cô nhìn thấy Bối Sơ Nhan đang đứng trước cửa phòng mình, do dự không dám gõ cửa.
Bối Sơ Nhan quay đầu nhìn thấy Bối Doanh Doanh, cô ta giật mình: “Chị tưởng em ở trong phòng.”
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không? Chỉ mất một lúc thôi.”
Bên ngoài bàn công, cô đặt cốc sữa lên bản thủy tinh, “Chị nói đi.”
“… Doanh Doanh, bốn năm trước em đã nói với chị, chị xin lỗi em chỉ vì để bố tha thứ cho chị, em cảm thấy chị không có tư cách xin tha thứ. Lúc đó chị thật sự rất tức giận, trong lòng chị vẫn cảm thấy không phục, rõ ràng sau đó chị thảm hơn em rất nhiều, em chẳng qua chỉ là không nghe thấy thôi, chuyện cũng đã vậy rồi, vì sao chị còn phải chịu khổ.”
Bối Sơ Nhan cụp mắt, “Xin lỗi em, lúc đó tâm lý của chị rất méo mó, bây giờ dần dần chị đã hiểu ra, những tổn thương chị gây cho em đều rõ mồn một trước mắt, dù cho chị có bù đắp thế nào, cũng không có cách nào hoàn toàn bù đắp cho em được.”
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn về phía mây đen trên trời, chớp chớp đôi mắt.
“Doanh Doanh, chị biết bây giờ chị nói cái gì cũng không thể khiến em tha thứ cho chị được, chị cũng không hy vọng xa vời em có thể tha thứ cho chị, nhưng mà một câu xin lỗi này, coi như chị nợ em, chị nhất định phải trả lại cho em.”
Bối Sơ Nhan nghẹn ngào, “Xin lỗi em, chị thật sự xin lỗi em…”
Bối Doanh Doanh nhìn chị mình, hai mắt cũng ươn ướt, mím môi không nói gì.
Một lúc sau cô đứng lên, đáy mắt Bối Sơ Nhan hiện lên một tia ngạc nhiên, gọi cô: “Doanh Doanh –“
Bối Doanh Doanh quay người rời đi, bỗng bước chân dừng lại, cô im lặng mấy giây, chậm rãi lên tiếng:
“Xin lỗi, em không còn cách nào tin tưởng lời chị nói.”
Bối Doanh Doanh ở nhà hai tuần, cô chuẩn bị quay lại đại học Z, cô cũng rất muốn đến bên cạnh Du Hàn.
Trước khi đi, bố mẹ cùng Du Linh nhắc nhở đủ kiểu, cả đường đi đều ân cần dặn dò, đến tận khi cô đứng trong ga tàu cao tốc.
Trước khi đi, mẹ đưa cho cô một cái hộp: “Đây là chị con nhờ mẹ đưa cho con, hôm nay chị con không đến, nhưng có nhờ mẹ nhất định phải đưa hộp này đến tay con.”
Bối Doanh Doanh hơi sửng sốt, nhận lấy cái hộp.
Sau khi lên xe, xe bắt đầu chuyển động, cô mở hộp ra.
Bên trong có một chồng giấy, đều là thư xin thư lỗi Bối Sơ Nhan bắt đầu viết từ một năm trước, mội ngày cô ta đều viết một bức, có dài có ngắn, mấy bức cuối cùng, có cả của Tiểu Trí và Đông Vũ viết cho Bối Doanh Doanh.
Nội dung trong những bức thư đều là sự áy náy, hối hận vì trước đó đã làm những chuyện khiến cô bị tổn thương.
Bối Doanh Doanh lật một vài bức thư, cho tất cả các bức thư vào hộp, và đậy nắp lại.
Cô nhìn cảnh vật chạy vù vù qua cửa sổ, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Trước khi xuống xe, Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn cho Bối Sơ Nhan:
[Em mệt rồi.]
[Em dự định sẽ buông xuống hết, để chị mang theo sự áy náy này đến hết cuộc đời.]
Sau khi Bối Doanh Doanh trở lại đại học Z, cô chuyển về căn nhà Du Hàn vừa mua, nhưng hai người chỉ ăn cùng nhau bữa tối ngày đầu tiên cô chuyển đến. Du Hàn về nhà ngủ một giấc, liên tục mấy ngày sau đều ở công ty làm việc không ngừng nghỉ, bận đến tối mày tối mặt, buổi tối về đến nhà đều đã là rất trễ.
Du Hàn gọi điện thoại nói với Bối Doanh Doanh gần đây công ty đang bận rộn gây quỹ, anh không có cách nào phân thân được.
Anh cùng Lục Giản, Vương Thụ Trạch đi uống rượu xã giao, có mặt ở các loại bữa tiệc.
Buổi tối gần mười giờ, cô nằm trên giường, sợ quấy rầy anh, nhưng bây giờ lại rất nhớ anh, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được kết nối, giọng của cô rất nhẹ: “Anh đang bận à?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, truyền đến tiếng đóng cửa, “Ừm, anh đang họp.”
“Tối nay anh lại về trễ sao?” Cô dịu dàng hỏi anh, “Em không giục anh đâu, chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
“Đêm nay chắc còn phải tăng ca… Doanh Doanh đi ngủ trước đi nhé, hả? Đừng đợi anh về.”
Cô nhìn căn phòng vắng vẻ, mặt mày ủ rũ, lúc mở miệng thì che giấy cảm giác thất vọng trong lòng: “Ừm, em sẽ đi ngủ sớm một chút, anh đừng lo lắng.”
Đầu dây bên kia mềm giọng nói, “Anh biết Doanh Doanh ngoan nhất.”
“Vậy em không quấy rầy anh nữa, em cúp máy trước đây… Ngủ ngon.”
Du Hàn cũng không níu giữ, nói thẳng, “Ngủ ngon.”
Bối Doanh Doanh để điện thoại xuống, ngã ra giường, buồn bực chôn đầu vào trong chăn, một lúc sau dịu dịu vành mắt.
Cô mỉm cười, khuyên bảo bản thân: “Mình nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, Du Hàn chỉ là do quá bận rộn, không phải anh không muốn về với mình, mình phải thông cảm cho anh…”
Cô tắt đèn, nhanh chóng nhắm mắt, không cho đau buồn chui vào trong giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, lúc Bối Doanh Doanh rời giường, phát hiện cổ họng cực kỳ đau, cả người rất khó chịu, quay đầu nhìn lại, chăn bị cô đá rơi xuống dưới đất.
Chắc tối qua không đắp chăn nên bị cảm lạnh rồi.
Cô đứng dậy định đi rửa mặt, ho dữ dội vài tiếng, cảm giác đầu cũng bắt đầu mơ màng, cực kỳ khó chịu.
Đầu tiền cô mò điện thoại trên đầu giường, mở màn hình, thấy tối qua Du Hàn gửi tin nhắn, nói anh không về, ngủ ở công ty.
Cô đang định gọi điện thoại cho Du Hàn, đột nhiên lại dừng lại.
Tối hôm qua anh bận rộn đến tận khuya, chắc bây giờ vẫn còn đang ngủ…
Cô hít mũi một cái, bò xuống giường, ráng chịu đựng cảm giác khó chịu, lê cả người mệt mỏi đi nấu cháo, sau đó quay lại giường nằm.
Buổi sáng cô đã uống thuốc cảm nhưng không thấy đỡ.
Cuối cùng cô gọi điện cho Châu Tố, đầu dây bên kia biết cô bị ốm, hỏi cô vì sao không gọi cho Du Hàn, cô nói không muốn để cho anh lo lắng.
Châu Tố nói lập tức sẽ đến chỗ cô. Châu Tố gửi tin nhắn cho Lục Giản, nói cuộc hẹn buổi trưa hôm nay cô ấy không đi được.
Mà Lục Giản vừa vào văn phòng của Du Hàn thì nhận được tin nhắn, cậu ta ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc Du đang cực kỳ chăm chú làm việc.
Lục Giản đi đến trước mặt Du Hàn, đưa giấy tờ đến, thản nhiên nói: “Hình như vợ của cậu bị ốm rồi.”
Du Hàn ngẩng đầu, ngẩn người mất mấy giây: “Cái gì?”
“Tôi nghe Tố Tố nói, bị sốt.”
Du Hàn nhìn điện thoại của mình, không thấy Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu định không đi xem sao à?” Lục Giản hỏi, “Chỗ giấy tờ này tôi giúp cậu xử lý, không sao đâu.”
Anh nhíu mày, lập tức đứng dậy, đi đến cửa thì bị Lục Giản gọi lại.
“Buổi tối mấy hôm trước tôi không ở cùng Châu Tố được, hôm qua cô ấy giận dỗi với tôi, nói rất nhớ tôi.”
“Tôi nghĩ vợ của cậu tốt tính như vậy, chắc cái gì cũng không nói với cậu. Nhưng chắc… Trong lòng cô ấy cũng không vui đâu, phụ nữ mà, nhất là mới kết hôn, càng cần chúng ta ở bên bầu bạn.”
Lục Giản nhắc nhở Du Hàn.
Du Hàn quay đầu nhìn cậu ta, đôi môi mỏng nhếch lên phun ra mấy chữ:
“Cảm ơn.”
Bối Doanh Doanh nằm trên giường, cả người cuộn tròn lại, chui vào trong chăn.
Cô nhắm chặt hai mắt, khó chịu đến mức không muốn động đậy. Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Du Hàn, nhớ đến buổi tối mấy hôm trước, trong lúc bận rộn anh vẫn giành ra một chút thời gian hẹn hò đi tản bộ với cô, thời điểm đó cô rất vui vẻ.
Thật ra cô hy vọng Du Hàn không phải mệt mỏi như vậy, cô đau lòng cho anh, nhưng nói gì anh cũng chỉ nói một câu, anh muốn cho cô một cuộc sống tốt hơn nữa.
Trong lúc ý thức mông lung, cô đột nhiên thấy cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng cô ngày đêm mong nhớ tiến vào trong tầm mắt của cô.
Cô ngẩn người, còn tưởng mình bị sốt đến mức ấm đầu rồi.
“Ông xã…”
Du Hàn đi thẳng đến đầu giường, bàn tay xoa gương mặt của cô, nhíu mày, giọng nói ẩn chứa tức giận: “Bị ốm sao không nói với anh?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh về rồi?”
Anh nghe thấy giọng cô khàn đến mức khó nghe, hốc mắt anh đỏ lên, kéo cô từ trên giường dậy, ôm cô vào trong lòng, bàn tay giữ lấy gáy của cô, giọng run run:
“Em ngốc quá…”
– —–oOo——