Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 81: Ngoại truyện 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Ngoan, Đừng Sợ Anh


Chương 81: Ngoại truyện 12


Máy quay đang phát trực tiếp bắt được khoảnh khắc này khiến toàn bộ dân mạng muốn phát điên rồi:

[Tôi nhìn thấy cái gì thế này? Doanh Nhiêu và tổng giám đốc của Phong Cao là loại quan hệ đó sao??!!]

[Hình như tôi từng xem một bài phỏng vấn liên quan đến Du Hàn, nói Du Hàn đã kết hôn, không phải vợ của anh ta là Doanh Nhiêu đó chứ, mẹ ơi con sốc quá!]

[Mẹ ơi, tôi cảm thấy hai người này là sự kết hợp hoàn hảo, giá trị nhan sắc của nhà trai hay nhà gái đều cao hết, nhìn bổ mắt ghê.]

[Không dám giấu giếm gì tôi muốn  đẩy thuyền của hai người này! Cái nhìn vừa rồi Du Hàn có bao nhiêu cưng chiều trong đó chứ, ngọt chết tôi rồi, hâm mộ quá huhuhu]

Lúc này Bối Doanh Doanh hoàn toàn không hề hay biết quan hệ của mình và Du Hàn rất nhanh đã bị cư dân mạng biết, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không cần đi làm việc nữa à?”

Khóe miệng Du Hàn chất chứa ý cười, nhéo gương mặt của cô: “Sao thế, muốn đuổi chồng của em đi?”

“Không phải đâu…” Cô mỉm cười, “Em làm gì dám chứ.”

Anh sờ đầu của cô, “Về cơ bản là xong hết rồi, tối nay anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Cô gật đầu, sau đó quay đầu thì thấy A Cách đang nhìn về phía này, A Cách bắt gặp ánh mắt của cô, bị dọa lập tức quay đầu đi.

A Cách không ngờ Bối Doanh Doanh lại là một đôi với Du Hàn!

Sao cô ta có thể không biết Du Hàn của Phong Cao Technology được chứ. Cô ta cũng từng nghe nói, tổng giám đốc của Phong Cao đã kết hôn với con một một gia đình thương nghiệp nào đó ở thành phố T, chuyện này cũng đã đủ để chứng minh địa vị của Bối Doanh Doanh! Cô ta không ngờ Bối Doanh Doanh có chỗ dựa vững chắc như vậy.

Sự hoảng sợ vì chột dạ đang ăn mòn lấy cô ta.

Một lúc sau, liên hoan phim và âm nhạc chính thức bắt đầu.

Nhưng Bối Doanh Doanh không biết, Du Hàn sẽ là người lên nói lời mở đầu…

Lúc tiếng vỗ tay vang lên, cô nhìn người đàn ông của mình đi lên sân khấu, anh đứng trên đó lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Du Hàn hơi gật đầu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chào tất cả mọi người, tôi là Du Hàn, một trong những người sáng lập của Phong Cao Technology. Lần này tôi rất hân hạnh có thể hợp tác với ban tổ chức của Liên hoan phim và âm nhạc…”

Anh chậm rãi phát biểu, giọng nói truyền cảm và vẻ ngoài điển trai khiến bao cô gái ngẩn ngơ. Bối Doanh Doanh ngồi bên dưới sân khấu yên lặng nhìn anh, khóe môi cô khẽ cong lên, trong lòng vô cùng kiêu ngạo…

“Thật ra tôi không biết nhiều về nhạc phim, và tôi cũng hiếm khi để ý đến nó, nhưng vì…” Du Hàn nhìn về phía Bối Doanh Doanh ngồi dưới sân khấu, khóe môi không tự giác khẽ cong lên, “Vợ của tôi, cũng là một người sáng tác âm nhạc, cô ấy sáng tác rất nhiều bài hát chủ đề cho rất nhiều bộ phim, việc này khiến cho tôi dần dần hiểu được sự vất vả trong nghề này, thật sự không dễ dàng.”

Lời phát biểu này của Du Hàn khiến rất nhiều người ở đây tò mò, vợ của anh là ai?

Bối Doanh Doanh lập tức ngượng ngùng, sao người này đột nhiên nhắc đến cô…

Sau khi anh nói xong, người dẫn chương trình hỏi câu hỏi mọi người đang quan tâm lúc này: “Vậy ông Du, xin hỏi vợ ông hôm nay có ở trong hội trường không?”

Anh gật đầu, nhìn về phía cô, giọng nói dịu lại: “Ừm, cô ấy là Doanh Nhiêu.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, hội trường trở nên ồn ào.

Hóa ra vợ của Du Hàn là Doanh Nhiêu!!!

Những người xem trực tiếp nghe thấy Du Hàn chính mình thừa nhận, rồi lại nhìn thấy ống kính chuyển đến trên người Doanh Nhiêu, trên mặt cô gái lúc này là nụ cười ngọt ngào có chút xấu hổ, cư dân mạng trong bỗng chốc lại muốn bùng nổ, hóa ra hai người này đã kết hôn rồi!

Du Hàn đi xuống sân khấu trở về bên cạnh Bối Doanh Doanh, tiếp tục nắm lấy tay của cô, cô còn đang muốn khiêm tốn một chút, nhưng người bên cạnh lại không cho cô làm vậy…

Sau đó chương trình trao giải bắt đầu, cuối cùng đã đến với giải thưởng quan trọng “Bài hát chủ đề phim hay nhất”, Đầu tiên, mọi người cùng nhau xem một số bài hát trong danh sách đề cử, trong đó có bài “Ánh sáng cuối cùng” của Bối Doanh Doanh, còn có một số bài hát nổi tiếng khác “Ngọt ngào nho nhỏ”, “Không bình thường”, đều là nhạc phim của những bộ phim ăn khách trong năm nay.

Nếu nói cô không thấp thỏm mong chờ thì là nói dối, mặc dù những năm gần đầy cô thường nhận được những giải thưởng khác, nhưng lần này là một giải thưởng rất lớn cũng rất uy tín, ngay cả nằm mơ cô cũng mong có được.

Du Hàn ngồi bên cạnh nghiêng người nói với cô: “Không cần phải lo lắng đâu, anh cảm thấy khả năng em đặt được giải này rất lớn.”

“Sao anh có lòng tin với em thế?”

“Dù sao em cũng là vợ của anh mà.”

Sau khi danh sách bài hát đề cử được xướng tên xong, khách mời trao giải chậm rãi mở bao thư ra, tất cả mọi người ở bên dưới đều nín thở chờ đợi: “Tôi xin được chúc mừng, bài hát chủ đề phim hay nhất là  ——

“Ánh sáng cuối cùng”, xin chúc mừng Doanh Nhiêu!”

Trong lúc Bối Doanh Doanh vẫn đang sửng sốt, bên tai cô đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Du Hàn, anh mỉm cười: “Sao thế, bất ngờ đến vậy sao?”

Cô đứng lên dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đi lên trên sân khấu.

Cô bắt tay với khách mời, nhận lấy cúp, sau đó đứng trước micro, cô nhìn dưới sân khấu lúc này có rất nhiều người, bỗng chốc cô cảm thấy dường như cô đang ở lại năm học cấp ba, khi cô đứng trên sân khấu biểu diễn bài hát “Truy tìm dấu vết”. Khi đó cô vẫn còn là một cô nhóc nhát gan, sợ sệt, nhưng bây giờ cô đã trở nên rạng rỡ hơn, cũng tự tin vui vẻ hơn.

“Tôi vô cùng biết ơn những người đã ủng hộ và yêu mếm thôi, nhờ có các bạn tôi mới có được giải thưởng này. Từ khi học cấp hai đã bắt đầu sáng tác lời bài hát, cũng không thể nói là thiên phú gì, chỉ là tôi rất thích thể hiện cảm xúc của mình qua câu chữ. Trước đây tôi vì… Tai của tôi không nghe thấy, mà tự thu mình lại, tôi tự ti, sợ hãi kết bạn mới, cho nên viết lời bài hát là thế giới nho nhỏ của tôi.”

Cô nhìn chiếc cúp trên tay, hai mắt chớp chớp, khóe môi cong lên: “Tôi thật sự cảm thấy rất vui, một người đã xuất hiện trong thế giới đó với tôi. Đúng vậy, anh ấy là chồng của tôi.”

Du Hàn nhìn cô đứng trên sân khấu, ánh mắt chuyển động.

“Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi và tôi vô cùng biết ơn vì chúng tôi có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau làm bạn cả một cuộc đời này.

Anh ấy và âm nhạc là sự cứu rỗi cũng như ánh sáng của tôi.”

Du Hàn, anh đã khiến cho thế giới của em phải có anh mới có thể hoàn hảo được.

Cô cúi đầu chào, bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, rất nhiều người chú ý trên tai Bối Doanh Doanh có đeo máy trợ thính, không ngờ cô lại có khuyết điểm này, không khỏi cảm động: “Doanh Nhiêu đỉnh quá đi…”

Không những thế, những khán giả xem trực tiếp, tất cả đều đang gửi bình luận “Doanh Doanh cố lên”, [Tiên nữ tốt đẹp như vậy thế giới cũng sẽ đối xử dịu dàng với cô ấy.]

[Hôm nay hoàn toàn bị Doanh Nhiêu đánh gục luôn, yêu quá.]

Bối Doanh Doanh đi xuống dưới sân khấu, Du Hàn đi đến trước mặt cô, cô mỉm cười, nắm lấy tay của anh, anh dắt cô đi về chỗ ngồi, anh nắm tay cô rất chặt: “Trước mặt nhiều người như vậy mà đột nhiên tỏ tình với anh, hửm?”

“Học tập anh đó.” Cô tinh nghịch cười một tiếng.

Sau khi liên hoan phim và âm nhạc kết thúc, có rất nhiều cánh truyền thông muốn phỏng vấn Du Hàn và Bối Doanh Doanh, nhưng Du Hàn đã dẫn Bối Doanh Doanh theo lối đi tư nhân rời đi trước.

Khi trở về nhà, đầu tiên anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu, sau đó đặt cô xuống giường, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh giường, anh cầm lấy mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp: “Có đau chân không?”

“Không đau lắm, hôm nay em đi giày đế thấp mà.” Cô vuốt ve tóc của anh, “Em cảm thấy hôm nay chồng của em cũng rất vất vả rồi.”

“Ngoan, hôm nay ngủ sớm một chút, xế chiều ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”

Lúc này cô mới nhớ ngày mai còn phải đi khám thai, “Vâng ~ ngày mai anh có rảnh không?”

“Anh rảnh, anh phải đi cùng em chứ, nếu không anh sẽ không yên tâm.”

“Ông xã tốt quá.”

Anh mỉm cười, đứng dậy cúi xuống hôn lên trán của cô: “Đồ ngốc, bây giờ có muốn tắm rửa không?”

“Được ~” Cô duỗi hai tay ra, anh lập tức hiểu ý, bế cô đi vào trong phòng tắm, “Con heo nhỏ lười biếng.”

“Ông xã, có phải em ngày càng béo không, anh sắp không ôm nổi em rồi.”

“Bây giờ vẫn ôm nổi, sau này thật sự thành heo rồi thì chắc sẽ không nổi.”

“Này, anh mới là heo nhé…”

Bối Doanh Doanh đi tắm rửa, Du Hàn ra ngoài phòng tắm, đi xuống dưới lầu lấy sữa bò nóng cho cô. Gần đây vì mang thai nên giấc ngủ của cô không được tốt, nửa đêm thường xuyên tỉnh lại, uống một ly sữa sẽ giúp cô ngủ ngon hơn.

Bối Doanh Doanh tắm xong đi ra, thấy trên tủ đầu giường có một cốc sữa, Du Hàn thì không thấy đâu, chắc là anh đang ở trong thư phòng.

Cô uống sữa xong đi vào thư phòng tìm anh, đúng là cô thấy anh đang đứng trước kệ sách nói chuyện điện thoại.

Anh quay đầu lại, thấy cô từ ngoài thò đầu vào trong, mong ngóng nhìn anh, anh thấy tóc cô vẫn còn ướt thì nhíu mày, “Sao em vẫn chưa sấy tóc?”

Trợ lý ở đầu dây bên kia:???

Bối Doanh Doanh ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, đôi chân đi dép lông co lên bỏ chạy, Du Hàn thu tầm mắt lại, tiếp tục nói với trợ lý: “Lên kế hoạch vào sáng ngày kia đi, đến lúc đó cậu là người phụ trách liên hệ với bên của Năng Dịch Mộng kia, xác nhận thời gian sớm một chút, bộ phận kế hoạch quảng cáo sẽ thông báo cho họ về cuộc họp vào ngày mai.”

“Vâng, tổng giám đốc Du.”

Du Hàn cúp điện thoại, đi về phòng ngủ.

Cô gái nhỏ đang sấy tóc thì máy sấy trong tay bị anh cầm lấy, cô quay đầu nhìn anh, “Anh bận xong rồi à?”

“Ừm, gội đầu xong thì phải sấy tóc, không thì sẽ bị cảm lạnh.”

Cô chu môi: “Sao em cảm thấy anh còn lải nhải nhiều hơn cả mẹ em.”

Anh nheo mắt lại: “Chê anh lải nhải nhiều đúng không?”

Cô quay đầu ôm lấy anh, ngửa đầu nũng nịu: “Em nào dám chứ?”

Anh nhéo cằm của cô, ngay sau đó nhét cô vào trong chăn.

“Ông xã, ưm…”

Sáng ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh chầm chậm tỉnh lại từ trong giấc ngủ, quay đầu thấy Du Hàn vẫn đang nằm ngủ nghiêm chỉnh bên cạnh cô, hai mắt anh vẫn nhắm.

Nếu là trước kia, anh không ôm cô sẽ không ngủ được, bây giờ lại sợ sẽ đè lên con, nên không còn dám ôm cô ngủ nữa.

Cô ngửa đầu cười hôn lên cằm anh một cái, anh rất nhanh bị cô đánh thức, “Vợ à —— “

Anh ôm lấy vai cô, cô hỏi anh sao giờ này vẫn chưa rời giường, anh nói sáng nay ở công ty không có việc gì, anh có thể đến trễ một chút.

Hai người vuốt ve an ủi một lúc, sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, Du Hàn xuống dưới lầu chuẩn bị bữa sáng, Bối Doanh Doanh nối đuôi anh theo xuống dưới.

Vừa ngồi xuống ghế, Viên Man Hà đã gọi điện thoại đến, sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói phấn kích của Viên Man Hà và Bối Hồng: “Doanh Doanh, bố mẹ mới đọc báo, hóa ra con gái cưng của mẹ còn biết sáng tác bài hát nữa!”

“Doanh Doanh giỏi quá, lúc học cấp ba đã biết sáng tác bài hát rồi, đến bây giờ bố mẹ mới biết được…”

Bối Doanh Doanh ngượng ngùng: “Sao bố mẹ lại để ý đến chuyện này…”

“Không phải là vì mới sáng sớm bố mẹ đã nghe thấy có người nói đến con sao? Đúng rồi, sức khỏe của con dạo này thế nào rồi, Tiểu Hàn đâu?”

Cô chuyển sang camera sau quay Du Hàn đang đứng trước lò nướng, cô cười hì hì, anh đang đánh trứng gà, thấy cô đưa điện thoại cho anh nhìn, cũng nói mấy câu.

Sau khi cúp máy, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt bữa sáng trước mặt cô, “Em mau ăn đi.”

Cô vừa ăn bánh mì vừa xem Weibo, không ngờ lượng fan của cô trong vòng một đêm tăng thêm hơn ba trăm nghìn người theo dõi!

Cô ấn vào super topic của mình, lập tức thấy ảnh chụp cô và Du Hàn ở buổi liên hoan phim âm nhạc tối qua, còn có những bức ảnh chụp nhanh tương tác ngọt ngào… Những người này đã chụp nhiều ảnh như vậy từ khi nào vậy?

Nhiều người hâm mộ bên dưới bình luận: [Tôi nhìn ra được nhất định Doanh Nhiêu tiên nữ đang trải qua một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười, có thể làm việc mình thích, viết những bài hát mình yêu thích, còn có chồng cưng chiều, tôi thật sự rất hâm mộ cô ấy ~]

[Điều tốt đẹp nhất là có thể gả cho người mình yêu và người đó cũng yêu mình, cực kỳ thích đôi này luôn, hai người phải vui luôn vẻ nhé, chúc phúc cho hai người /Trái tim/]

[Tôi muốn biết có phải Doanh Nhiêu sắp làm mẹ hay không?!]

[Nếu có em bé thì tuyệt quá rồi còn gì, Nhiêu Nhiêu chăm sóc tốt cho bản thân nhé ~]

Có rất nhiều cư dân mạng, ngay cả truyền thông cũng đưa tin chuyện cô đang mang thai, và người hâm mộ cũng rất quan tâm đến cô. Sau khi Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng thảo luận xong, cô đăng một bài đăng trên Weibo thoải mái thừa nhận: [Đúng như mọi người suy đoán, tôi và ông Du chuẩn bị chuyển sang thế giới ba người ~ Cảm ơn mọi người quan tâm.]

Ngay sau khi Weibo được đăng tải, rất nhiều người hâm mộ đã gửi lời chúc phúc, Du Hàn nhìn thấy những bình luận đó, mỉm cười sờ đầu của cô: “Fan của em rất ấm áp.”

“Tất nhiên rồi, được bọn họ yêu mến em rất vui.”

Du Hàn nhắc đến một chuyện, gần đây Phong Cao hợp tác với một thương hiệu điện thoại di động, sau đó cần quay một quảng cáo, mời Du Hàn đến quay quảng cáo với một nữ minh tinh đại diện phát ngôn của nhãn hàng của bọn họ, ngày mai sẽ bắt đầu quay.

Bối Doanh Doanh sau khi biết tên của nữ minh tinh đó là Năng Dịch Mộng, cô nói cô có biết người này, “Cô ấy từng đóng vai nữ chính trong phim “Ký ức lãnh cung”, với lại cực kỳ xinh đẹp luôn.”

Anh nhéo mặt của cô, “Có đẹp hơn Doanh Doanh không?”

“Minh tinh kia chắc chắn đẹp hơn em rồi…” Cô mỉm cười.

Anh không nhịn được hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, trầm giọng nói:”Nói lung tung.”

“…” Cô phát hiện gần đây sao anh càng lúc càng biết nói chuyện rồi nhỉ?

Ngày hôm sau, Du Hàn đến trường quay, một lúc sau bên ngoài tòa nhà, Năng Dịch Mộng từ trên xe của công ty bước xuống, đi đôi giày Martin màu đen, chậm rãi bước vào tòa nhà, trợ lý và người đại diện bên cạnh cũng theo sau cô ta, bước chân nhanh nhẹn.

Dưới cặp kính râm, người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, tô son môi màu cam rực rỡ, hôm nay cô ta kết hợp với váy ngắn cùng áo lửng, trông cô ta tràn đầy sức sống.

Năm nay Năng Dịch Mộng mới hai mươi mốt tuổi, nhưng nhờ một vài bộ phim truyền hình nổi tiếng đã nổi đình nổi đám, hình ảnh mà công ty xây dựng cho cô ta  cũng là hình tượng xinh xắn, dễ thương.

Cô ta vừa nhai kẹo cao su vừa chậm rãi đi vào trong, sau đó quay đầu hỏi trợ lý: “Hôm nay sẽ có người chụp ảnh cùng em sao?”

“Đúng vậy, là Du Hàn của Phong Cao Technology.”

Cô ta nhún vai, “Không có ấn tượng gì.” Cô ấy mới đi du lịch nước ngoài ba tháng vừa trở về.

“Không sao, chụp xong là được.”

Khi bước đến nơi, Năng Dịch Mộng từ xa có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang dựa nửa người vào ghế sô pha, anh vắt chéo hai chân, ánh mắt buông thả hơi cụp xuống, bên dưới là sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng hơi nhếch lên, dưới cổ áo lộ ra cái cổ thon dài với làn da trắng.

Năng Dịch Mộng ngây người nhìn anh mấy giây cho đến khi một đạo diễn quay phim và vài nhân viên khác đến chào đón cô ta.

Cô ta theo lời giới thiệu của họ, đi về phía trước, cuối cùng đi đến chỗ người đàn ông, cô ta vươn tay: “Chào anh, tôi là Năng Dịch Mộng.”

Du Hàn vươn tay ra: “Chào cô, Du Hàn.”

Năng Dịch Mộng mỉm cười, cũng lễ phép chào hỏi nhân viên công tác ở bên cạnh, còn bảo trợ lý đưa chút quà cho bọn họ.

Cô ta và Du Hàn trao đổi với nhau một vài câu về nội dung của đoạn quảng cáo chuẩn bị quay, thảo luận xong, cô ta đi qua một bên ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.

Trợ lý thấy cô ta như vậy, không khỏi ngạc nhiên vỗ vai của cô ta, hạ giọng nói: “Mộng Mộng, sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh Du thế?”

Cô ta cong môi cười một tiếng, “Chị không cảm thấy anh ấy rất đẹp trai sao?”

“Những nam minh tinh em tiếp xúc còn chưa đủ đẹp trai à?”

“Em luôn cảm thấy anh ấy và bọn họ không giống nhau.”

Trợ lý nhíu mày: “Em có ý gì đây? Không phải rung động với người ta rồi đấy chứ? Nhưng Du Hàn kết hôn rồi!”

Trợ lý lập tức đưa bài báo trong mấy ngày trước cho cô ta xem, Năng Dịch Mộng thờ ơ trả lại điện thoại cho trợ lý: “Kết hôn rồi thì đã sao? Chị cho rằng đàn ông không ăn vụng sao?” Hơn nữa báo đưa tin nói hai người quen nhau đã lâu, bảy năm ắt sẽ có ngày sẽ chán.

“Khoảng thời gian này em đừng làm cái gì mà giống con thiêu thân lao vào yêu đương…”

Năng Dịch Mộng bĩu môi, không để ý trợ lý lải nhải, cầm hộp quà trên tay và đi về phía Du Hàn, trợ lý nhíu lông mày bất lực — tất cả cư dân mạng bao gồm cả fan nước ngoài đều thích Năng Dịch Mộng vì cô là một thiếu nữ chưa trưởng thành rất đáng yêu, đơn thuần mà rất tự nhiên thoải mái, nhưng chỉ có những người thân thiết như bọn họ mới biết rằng tất cả đều là giả dối.

Sau khi Du Hàn nói chuyện điện thoại xong, một giọng nói quyến rũ vang lên sau lưng anh: “Anh Du…”

Anh quay đầu lại, giọng điệu vẫn đều đều: “Chào cô.”

Năng Dịch Mộng đưa hộp quà trong tay cho anh, ánh mắt khẽ liếc mắt đưa tình: “Đây là sô cô la tôi mang về từ Thụy Sĩ, ăn rất ngon, tặng cho anh một hộp.”

“Xin lỗi, tôi không ăn đồ ngọt.”

“Không sao, tất cả mọi người đều có một phần. Hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn tôi, nếu như anh không nhận là không nể mặt tôi rồi, đúng không?” Cô ấy chớp chớp mắt.

Du Hàn nhíu mày, đành phải nhận lấy, Năng Dịch Mộng hỏi: “Anh Du, có thể cho tôi xin một tấm danh thiếp của anh không?”

Anh đưa danh thiếp ra, cô ta nhận lấy sau đó đưa danh thiếp của mình cho Du Hàn, sau đó rời đi.

Một lúc sau bắt đầu chính thức quay quảng cáo, đoạn quảng cáo này là Năng Dịch Mộng, một người mới làm quen với điện thoại di động, muốn mua một chiếc điện thoại di động, đúng lúc tình cờ gặp Du Hàn đang ở quán cà phê, anh đã trả lời cho cô ấy. Quảng cáo rất đơn giản và không có các thao tác phức tạp, chỉ cần hai người ngồi đối diện nhau uống cà phê.

Quảng cáo quay được một nửa, hai người nghỉ ngơi một lúc, trợ lý đưa cho Năng Dịch Mộng một ly hồng trà, sau đó đi qua một bên nhận điện thoại.

Năng Dịch Mộng uống nước, “không cẩn thận” đổ trà lên váy, để lại một mảng lớn vết bẩn.

Cô ta hét lên một tiếng, Du Hàn thấy như vậy, rất lịch thiệp, cởi áo khoác ra đưa cho cô ta, giọng điệu vẫn lạnh nhạt xa cách, “Bảo trợ lý của cô đi lấy cho cô một bộ khác để thay đi.”

“Ừm, cảm ơn anh  Du…”

Cô ta nhận lấy áo khoác của anh đưa, ánh mắt quyến rũ liếc anh, trong lòng bật cười.

Buổi sáng sau khi quay quảng cáo xong, việc đầu tiên Năng Dịch Mộng làm là mời Du Hàn đi ăn cơm trưa, nhưng anh kia từ chối vì bận việc.

Cô ta trở lại khách sạn, trong lòng khó chịu, rõ ràng biểu hiện buổi sáng của Du Hàn là mắc câu rồi mà?

Sao vẫn từ chối cô ta.

Trong lòng cô ta nghĩ như thế nào cũng thấy không thoải mái, sau đó cô ta bấm số điện thoại trên danh thiếp của Du Hàn, nhưng cô ta nhanh chóng phát hiện người nghe máy lại là trợ lý, đây không phải số điện thoại cá nhân?

Cô ta yêu cầu trợ lý chuyển cuộc gọi, trợ lý nói tổng giám đốc đang có một cuộc họp video khẩn cấp. Năng Dịch Mộng đành phải bảo anh ta chuyển lời nói với Du Hàn khi nào hết bận gọi lại cho cô ta.

Ba mươi phút sau, trợ lý gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

Lúc này Du Hàn đã họp xong, trợ lý đi vào, tường thuật lại chuyện của Năng Dịch Mộng, sau đó muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, hờ hững nói: “Cậu có gì muốn nói thì nói thẳng đi.”

Tiểu Lý gật đầu, “Tổng giám đốc Du, tôi cảm thấy… Hình như cô Năng rất nhiệt tình với giám đốc.”

Du Hàn nhìn giấy tờ trong tay, “Cậu cũng nhìn ra mục đích của cô ta rồi?”

“Vâng, chỉ là sức hấp dẫn của Tổng Giám đốc Du quá lớn, chuyện này… Rất bình thường.” Chỉ là thật khó tưởng tượng đến cả Năng Dịch Mông cũng bị Tổng giám đốc Du làm cho điên đảo.

Du Hàn ngẩng đầu nhìn cậu ta, một lúc sau mới nói: “Lời này của cậu chắc hẳn nên để vợ tôi nghe xem sao.”

Tiểu Lý: “…” Mẹ ơi, cứu mạng.

Du Hàn ký xong, đặt cây bút trong tay xuống, đưa giấy tờ cho Tiểu Lý.

“Nếu cô Năng đã có lòng như vậy, chúng ta nên thỏa mãn ý định của cô ta.”

Buổi chiều lúc sắp chạng vạng tối, Năng Dịch Mộng nhận được điện thoại từ trợ lý của Du Hàn, không ngờ anh chủ động mời cô ta đi ăn cơm!

Sau khi nói xong địa điểm thời gian, Năng Dịch Mộng không kiềm chế được sự vui vẻ trong lòng, nhanh chóng đi tắm rửa rồi trang điểm.

Cô ta nhìn ảnh vợ của Du Hàn, đoán có thể Du Hàn không thích người có tình cách thành thục quá, cho nên tối nay cô ta chọn một bộ trang phục toát lên vẻ trẻ trung ngây thở, sau đó trang điểm một lớp mỏng tự nhiên nhất có thể, càng đơn thuần càng hấp dẫn.

Cô ta nghĩ chắc chắn Du Hàn đã cắn câu rồi, nói như kiểu đàn ông chức cao vọng trọng như Du Hàn hiện tại, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều người phụ nữ tự đưa mình đến tận cửa, sao anh có thể nhịn được.

Tất nhiên, cô ta cũng chỉ là đơn thuần muốn ngủ với anh mà thôi.

Trong ngành giải trí, tuy còn trẻ nhưng cô ta đã quen không ít nam minh tinh.

Một tiếng sau, xe chiếc xe van dừng lại trước câu lạc bộ cấp cao nhất ở thành phố T, cô ta đeo kính râm rồi bước xuống xe.

Bên trong có người phục vụ tiến lên tiếp đón, dẫn cô ta đi vào trong phòng bao.

Lúc đẩy cửa ra, cô ta nhìn thấy bên trong một căn phòng bao rộng lớn như vậy chỉ có một mình Du Hàn mặc bộ vest phẳng phiu ngồi trước bàn ăn.

Cô ta xảy ra loại quan hệ này với một người đàn ông có gia đinh, cảm giác kích thích quá.

Cửa phòng bao được đóng lại, cô ta đi vào, làm nũng với Du Hàn, “Anh Du, trưa nay em hẹn anh đi ăn anh còn từ chối em, vậy là có ý gì chứ.”

“Buổi trưa tôi có việc bận.”

Cô ta mỉm cười, “Được rồi, tha thứ cho anh đó. Nhưng mà anh có muốn suy nghĩ xem có nên cho em số điện thoại cá nhân không?” Cô ta nghiêng người về phía anh, “Em rất có hứng thú với chuyện này.”

Anh khẽ cong môi, “Có thể.”

Hai người trao đổi điện thoại cá nhân, cô ta ngồi xuống bên cạnh anh, “Bây giờ có thể gọi món rồi chứ?”

“Chờ một chút, còn có người nữa.”

Năng Dịch Mông ngạc nhiên, còn có người nữa?

Lúc cô ta đang thắc mắc thì điện thoại để trên bàn của Du Hàn đổ chuông, anh nhận điện thoại, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói mềm mại của cô gái: “Ông xã, em đến rồi, anh ở đâu vậy?”

Năng Dịch Mộng:???!!

Du Hàn nói: “Chờ anh một chút, anh ra ngoài đón em.”

Anh cúp điện thoại, đứng dậy, cụp mắt nhìn vẻ mặt đang không hiểu chuyện gì của Năng Dịch Mộng, cười lạnh một tiếng: “Cô chờ một chút, tôi ra ngoài đón vợ của tôi.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN