Cô gái nhỏ ủ rũ. Hai cái tay nắm chặt mép giường, buông thõng mắt.
Anh từ đầu gối bắt đầu giúp cô xử lý vết thương.
“Ngoại trừ mặt, đầu cùng đầu gối. Còn có chỗ nào bị thương nữa?”
“Không có” Máu mũi của cô đã ngừng chảy, trước khi mở miệng cô hít hít cái mũi “Kỳ thực đầu cũng không sao. Chỉ có chân đau”
Giây tiếp theo anh đứng thẳng dậy, mở ra một túi khăn giấy ướt.
Rút giấy ra, theo gương mắt cô bắt đầu lau. Động tác anh không nhanh không châm, từng chút từng chút một, đem vết máu cùng bụi bặm đều lau sạch.
Gió xuân ấm áp, cành liễu rơi ở bệ cửa sổ, đầu cành có những con chim sẻ đang nhảy nhót.
Động tác của anh rất nhẹ. Nghê Ca hơi nheo mắt lại, không tự giác hướng về phía trước một chút. Mặt cô ngứa.
“Dung Tự” Bên trong rất yên tĩnh. Cô đột nhiên nhẹ giọng gọi.
“Cái gì?”
“Anh có phải rất nhanh sẽ đi hay không?”
“….”
Dung Tự buông tay. Đem khăn ướt còn thừa tất cả đều bỏ vào trong tay cô. Rồi lại lần nữa nhồi xổm xuống, giúp cô xử lý vết thương ở đầu gối
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Là…Em cũng không biết. Nhưng chính là có loại cảm giác này”
Anh đột nhiên bắt đầu tăng nhanh tốc độ, kéo ra khoảng cách cùng với cô.
Nghê Ca suy tư chốc lát “Em nghe ba nói. Anh muốn đi học trường quân đội”
“Ừm” Hơi ngừng, anh lại giải thích “Đây là việc đã được quyết định rất lâu về trước”
Trong nhà có tài nguyên, đều sẽ dùng để đưa cho anh trải đường.
“Dung Tự” Cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi “Anh sẽ quên em sao?”
“….”
Hô hấp Dung Tự trì trệ.
Gió từ ngón tay thổi qua. Tay anh dừng lại. Cơ hồ không bị khống chế, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cười cười, vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút xót xa.
“Nói bậy bạ gì thế” Anh thấp giọng “Anh làm sao có thể quên em”
“Vậy…” Nghê Ca dừng một chút, không nhịn được, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi “Anh không thích em sao?”
Dung Tự cuối cùng không nín được, cười rộ lên:
“Em làm sao vậy? Nghê Ca. Em hiện tại thật giống như một nàng dâu nhỏ ngu ngốc”
“…..”
Nghê Ca có chút mờ mịt.
Kỳ thực cô cũng không quá hiểu rõ.
Nhưng cô hiện tại có thể xác định là:
“Dung Tự. Em cảm thấy. Đối với em mà nói, anh là một người rất quan trọng”
Dung Tự hơi giật mình, khóe miệng ý cười dần dần thu lại.
“Cho nên em vô cùng, vô cùng, quan tâm anh” Cô rất nghiêm túc “Vậy nên về sau, vô luận anh ở đâu, đều phải nhớ kỹ bảo vệ cho tốt…”
Từ “Chính mình” còn chưa ra khỏi miệng.
Chàng trai đột nhiên đứng lên, dùng sức mà ôm lấy cô.
Nghê Ca có chút ngoài ý muốn, trong phút chốc trợn to mắt.
Trong gió mang theo hương hoa bị hung nóng. Trên người anh tràn ngập hương chanh thơm mát sạch sẽ bao phủ lấy cô.
Hồi lâu, cô hậu tri hậu giác vươn tay ôm lấy anh.
“Nghê Ca” Dung Tự cằm đặt ở trên bờ vai cô thật lâu.
Giọng nói của anh khàn khàn, khắc chế mà ẩn nhẫn, từng chữ từng chữ:
“Xin em, làm ơn mau mau lớn lên một chút, được không?”
***
Tháng ba đến tháng sáu, đối với học sinh lớp mười hai chỉ là một cái búng tay.
Bước vào tháng tư, thời tiết ấm lại. Nghê Ca bắt đầu theo các đội cùng tập thể dục. Rồi lại theo Mạnh Viện cùng nhau chạy vào ban đêm.
Thậm chí bắt đầu uống sữa bò trong bí mật.
Nghê Thanh phát hiện, nhìn chằm chằm em gái thân cao không đến 1m6, tò mò dựng thẳng lông mày “Em hi vọng mình cao đến một mét tám sao?”
Nghê Ca nghiêm túc lắc đầu:
“Em chỉ là hi vọng, bản thân nhìn có thể già đi một chút”
“…….”
Bước vào tháng năm, vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ hừng hực khí thế mà diễn ra.
Các phương tiện truyền thông khác nhau điên cuồng đưa tin. Ở hiện trường vòng chung kết, Nghê Ca mang về chiếc cúp đầu tiên.
Đối mặt với súng ngắn kiếm dài, giám khảo cười bình luận:
“Có lẽ đối với Nghê Ca mà nói. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ấy nhận chiếc cúp. Nhưng ở trong mắt chúng tôi, đây chỉ là một sự bắt đầu. Cô ấy năm nay mới chỉ mười sáu tuổi. Đối với tương lai của cô ấy, chúng ta ngoài chờ mong, cũng có thể mong đợi một cái gì đó nữa, phải không?”
Cuối tháng năm, trường trung học Nhất Trung vì cô mà kéo biểu ngữ giăng đầy trường học.
Vào tháng sáu, lại được thay thế bằng biểu ngữ vô địch của tỉnh.
Kết thúc buổi học, ánh nắng chiều ở chân trời đốt lên. Nghê Ca nhảy xuống xe của Nghê Thanh. Một mạch chạy như điên về nhà.
Dung Tự đang chuẩn bị đi.
Dung gia rất ít khi náo nhiệt như vậy. Trước cửa đứng rất nhiều khách, phần lớn là người quen ngày thường cùng Dung gia qua lại, cùng với bạn bè của Dung Tự.
Nghê Ca đi tới cửa, đột nhiên lại sinh ra một chút ý niệm càng gần hương tình càng e sợ, có chút không dám tiến vào.
Vẫn là Dung Tự tinh mắt, trong một đám người nhìn cái đầu tiên liền thấy được cô:
“Nghê Nghê”
Anh vẫy tay gọi cô đi qua. Nghê Ca hô hấp bất ổn. Nhịn không được nghĩ. Rõ ràng nửa năm này cũng thường xuyên ở trường học trông thấy anh. Nhưng là vì sao lại có cảm giác đã tách ra thật lâu.
Mà hôm nay thời gian tách ra lại càng dài hơn.
Thấy cô đi đến, Dung Tự cười xoa lông cừu nhỏ:
“Em chạy cái gì?”
Nghê Ca thẳng thắn thành khẩn:
“Chạy tới gặp anh”
Trái tim Dung Tự lại cẩn thận mà mềm đi.
Người ở đây rất đông, anh mang cô về phía sau nhà anh, trên đường ra vẻ lơ đãng hỏi:
“Lúc em đi về có thấy trường học kéo biểu ngữ không?”
“Đương nhiên thấy” Nghê Ca thuận theo anh khoe khoang “Rất dễ thấy. Đều đem em chặn lại”
Dung Tự liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì:
“Đúng rồi. Em nhớ kỹ. Là anh chặn em lại”
Cô nhìn anh một chút, bầu không khí đột nhiên buông lỏng.
Ở phía sau nhà Dung gia, những bông hoa đều đã nở ra. Hoa cẩm tú cầu nở chen chúc nhau ở trong bồn hoa. Dung Tự rót trà cho cô uống. Nghê Ca bưng lấy chén trà, có chút tâm thần bất định:
“Em nghe anh trai nói, sau này anh khả năng sẽ rất bận”
“Ừm”
“Vậy…” Nghê Ca có chút chờ mong “Kỳ nghỉ tiếp theo anh còn trở về không?”
Dung Tự giương mắt chống lại ánh mắt của cô.
Nai con mắt sáng lấp lánh. Tròng mắt tối đen như mực.
Thế là anh khẳng định đáp:
“Anh sẽ”
“Vậy anh sẽ mang quà về cho em chứ?”
Đây là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Dung Tự “Chậc” một tiếng, cố ý hung dữ cô:
“Làm gì có nhiều nguyện vọng như vậy, em đang suy nghĩ gì thế?”
Như anh đoán trước, cừu nhỏ theo bản năng co rụt lại phía sau.
Chẳng qua chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt không gợn sóng, cũng không sợ hãi, lộ ra ý tứ “Em biết anh không dám đánh em”.
Anh nở nụ cười “Anh sẽ mang quà cho em”
Giữa hè chạng vạng tối, không khí bị hun nóng, hương hoa say lòng người.
Nghê Ca ngồi một hồi, đặt chén trà xuống.
“Lúc trước em đã nói với anh. Anh đối với em rất quan trọng” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc cường điệu “Cho nên anh không thể gạt em. Em sẽ rất khổ sở”
“Được” Anh cũng nghiêm túc nói “Anh không lừa em”
Ba Dung ở trước nhà gọi anh:
“A Tự, con đem đồ vật đều thu dọn xong chưa?”
Dung Tự cao giọng:
“Con lập tức đến”
“Nghê Nghê” Sau đó anh quay qua cô, dặn dò “Em về sau phải chăm sóc tốt cho bản thân”
“Vâng”
Nghê Ca theo bản năng lên tiếng, chợt nghĩ đến cái gì, lập tức ngẩng đầu:
“Chúng ta cũng không phải không gặp nhau nữa. Rất nhanh liền đến kỳ nghỉ. Phải nói là kỳ nghỉ gặp lại”
Dung Tự buồn cười rũ mắt, hơi thở có chút lười biếng.
Nhưng anh vẫn theo cô:
“Được. Kỳ nghỉ gặp lại”
Phảng phất như nói như vậy là có thể rút ngắn thời gian hai người xa nhau.
Nghê Ca hai cái tay chụp ở trên túi vải đeo trên vai. Trên mặt lộ vẻ do dự.
Ba Dung lại thúc dục, anh đi ra ngoài chưa được hai bước lại bị cô gọi lại:
“Dung Tự”
“Hửm?”
Anh quay đầu lại, thấy cô do dự, một cái nắm tay ngả trước mặt anh:
“Anh đưa tay ra”
“……” Dung Tự hơi híp mắt hoài nghi. Đây có phải là kiểu trò chơi mới giữa bạn bè với nhau không.
Nhưng mà…..
Quên đi.
Anh vươn tay ra.
Trước khi chuẩn bị rời đi. Coi như bị cô đùa giỡn anh cũng sẽ nhận.
Nhưng mà chính là sau khi anh mở ra lòng bàn tay, một giây sau cô cũng mở ra nắm tay đang xiết chặt của mình.
Mấy miếng kim loại nhỏ hình tròn, từng cái từng cái theo tay cô rời khỏi, rơi vào lòng bàn tay anh va chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Dung Tự sửng sốt.
Cô cho anh một chuỗi tiền xu.
Anh tò mò “Đây là cái gì?”
“Tiền xu” Nghê Ca dừng một chút, nhẹ giọng nói “Anh trai nói, đây là phúc khí của em”
Dung Tự lúc này triệt để ngớ ra.
“Từ nhỏ đến lớn vận khí của em đều rất tốt” Cô không nhanh không chậm, tiếp tục nói “Hằng năm đầu năm mồng một, đều có thể ăn trúng tiền xu”
Trời quang mây tạnh, ánh hoàng hôn nhiễm hồng phía chân trời.
Trước nhà tiếng người ồn ào, sau nhà lại là một mảnh yên tĩnh.
Hơi ngừng, cô nói:
“Em đem tất cả chúng đều tặng cho anh”
– — Đem phúc khí của em phù hộ cho anh, bên ngoài bình an.
Dung Tự cúi đầu, duỗi lòng bàn tay ra.
Bỏ đi mấy năm cô không ở tại thành phố Bắc Kinh, lại thêm năm nay.
Tổng cộng mười đồng xu.
Hốc mắt anh bắt đầu nóng lên.
Anh không thể đợi tiếp được nữa. Đợi tiếp nữa, anh sẽ hối hận, sẽ không muốn rời đi.
“Được” Thật lâu sau, Dung Tự chậm rãi nắm tay lại, khó được đứng đắn một lần, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Cảm ơn em. Anh nhất định sẽ giữ chúng thật tốt”
“Nghê Ca” Anh đưa tay ra ôm lấy cô, chạm vào một chút, một cái ôm rất nhẹ.
“Em gái nhỏ của anh có chút ngốc. Xin nhờ em, giúp anh chăm sóc tốt cho cô ấy”
Nghê Ca hơi giật mình, rất nhanh liền phản ứng lại.
Cô có chút muốn cười. Nhưng khóe miệng gợi lên lại không cười nổi.
Giống như có cái gì vừa mới nảy sinh, liền bị đè lại, một lần nữa ép xuống chỗ không thấy được mặt trời.
“Nghê Ca” Anh còn nói “Em nhớ nói cho cô ấy, phải nghiêm túc lớn lên”
Nghê Ca xoa mũi, không phục:
“Cô ấy đang rất nỗ lực trưởng thành”
Ngừng một chút, lại không nhịn được hỏi:
“Nhưng mà, sau khi lớn lên sẽ có cái gì sao?”
“Đúng thế. Sau khi lớn lên. Cái gì cũng đều sẽ có”
Ba Dung liên tục gọi nhưng không thấy người, liền chạy ra sau nhà tóm con trai.
Giữa mùa hạ mười sáu tuổi, Nghê Ca lại trở lại chỗ ở hồi nhỏ gặp gỡ chàng trai của cô.
Giữa mùa hạ mười bảy tuổi, cô một lần nữa đứng tại ngã tư này, cùng anh nói lời tạm biệt.
Anh chỉ để lại một câu.
Anh nói:
“Nghê Ca. Anh chờ em lớn lên”
***
Nghê Ca có một giấc mơ giả dối mà xa xôi.
Trong mơ, thành phố Bắc Kinh ngàn dặm bị đóng băng, tuyết rơi suốt đêm. Trên mái hiên nhỏ của cố cung, mấy con Kỳ Lân đều phủ thêm một lớp lông trắng.
Anh mang theo cô đi leo núi. Nghê Ca mặc áo lông thật dày. Giống như một người đàn ông béo đang run rẩy bị che phủ trong lớp lông. Mỗi khi đi lên phía trước một bước, Dung Tự đều lo lắng cô một bước vô ý sẽ liền tròn vo lăn xuống dốc núi.
“Nghê Ca” Cho nên anh liên tục nắm tay cô đi lên đỉnh núi, sau đó chỉ cho cô xem:
“Em nhìn đi, đây chính là cây cổ thụ già Sùng Trinh”
Nghê Ca đối với cây cổ thụ không có hứng thú.
Cô hai tay lạnh lẽo. Thừa dịp anh xoay qua chỗ khác. Từ sau lưng nhảy dựng lên tập kích. Hai cánh tay rơi xuống giữa cái cổ nóng hổi của chàng trai. Thỏa mãn mà than thở:
“Thật ấm áp….”
Dung Tự bị lạnh đến giật mình một cái. Xoay người qua làm bộ muốn đánh cô.
Nghê Ca lập tức sợ chít chít chạy trốn. Không chạy được hai bước liền không ngoài ý muốn bị anh bắt được.
“Lá gan lớn lắm Nghê Ca. Cái này cũng dám chơi cùng anh?” Dung Tự nghiến răng nghiến lợi, thở ra vào không trung một tầng khí mỏng, biến thành một đạo sương trắng “Nhìn anh gần đây tính tình tốt, không dạy dỗ em có phải không? Hửm?”
Nghê Ca đem mặt chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại. Bịt tai trộm chuông mà tiến hành che dấu.
Dung Tự nhìn cô chằm chằm, vẫn không nhúc nhích, hai người đối diện vài giây.
Cừu nhỏ ngốc bắt đầu bại trận:
“Em xin lỗi….”
Dung Tự hung dữ xụ mặt. Sau đó lại mặt không biểu cảm đem hai cái tay cô bắt lại nhét vào trong túi mình.
Sau đó hai cái tay nắm chặt.
Bọn họ ở trong túi mười ngón tay đan vào nhau.
“Dung Tự” Nghê Ca ngẩn ra, sau đó cảm động nói “Trên người anh thật ấm áp”
Dung Tự “Hừ”
“Dung Tự. Em biết kỳ nghỉ đông này qua xong, chờ đến mùa hè, anh sẽ tốt nghiệp. Sau đó đi học trường quân đội” Cô mắt sáng long lanh đầy mong đợi hỏi “Vậy anh sang năm ăn tết có trở lại không? Nghỉ hè nữa? Nghỉ hè em cũng muốn gặp anh”
“Nghỉ hè nóng như vậy” Anh ở trong mơ lẩm bẩm “Trên người anh sẽ càng nóng”
“Em cũng không phải vì sưởi ấm mới muốn ôm anh” Cừu nhỏ ngốc cằm đặt trên ngực anh, ngửa đầu nhìn, ánh mắt lóe sáng.
Áo mũ lông bên ngoài của cô được tô điểm bởi một vòng lông trắng. Gió thổi qua liền theo đó lay động. Phản chiếu khuôn mặt càng thanh lệ.
Dung Tự hô hấp trì trệ, chột dạ dời ánh mắt, sau đó “Hừ” một tiếng vang dội.
Nghê Ca giống như con vât nhỏ, ở trước ngực anh nhẹ nhàng cọ cọ:
“Cho nên, anh trở về chứ?”
Động tác của cô nhẹ nhàng lại dè dặt cẩn trọng.
Giống như là làm nũng.
Dung Tự con mẹ nó nhanh chóng bị cọ đến càng nóng, mặt sắt nghiêm lại, từng chữ từng chữ, trịnh trọng nói:
“Về”
Sau đó anh nuốt lời.
Anh không chỉ kỳ nghỉ đông tiếp theo không về, mà kỳ nghỉ hè sau đó cũng không có trở về.
Mãi cho đến năm đó cô thi đại học, cô cũng không gặp lại anh.
Cuối giấc mơ, bầu trời nắng chiếu rực rỡ. Nghê Ca thi xong đại học lại đi một chuyến leo núi trong công viên.
Bắc Kinh tháng sáu thước thạch lưu kim. Cô đứng ở dưới cây cổ thụ già kia, nhìn ra xa toàn bộ cố cung.
Hậu tri hậu giác, đột nhiên hiểu rõ. Ngày đó trước khi rời khỏi, anh nói với cô lời đó cuối cùng là có ý gì.
– — Sau khi lớn lên, cái gì cũng đều sẽ có sao?
– — Đúng vậy.
Còn có nửa câu sau, anh không có nói ra miệng.
Sau khi lớn lên, những người mà bạn vẫn không có được —
Cũng sẽ quên đi.
***
Nghê Ca ngủ một giấc này thật sự rất vui vẻ.
Cô thật lâu rồi không mơ thấy Dung Tự. Dù chỉ là ở trong mơ, cũng muốn hai con mắt được nhìn anh nhiều thêm.
– — Nhưng mà giây tiếp theo, điện thoại áp ở dưới gối điên cuồng rung lên.
Một giây liền ngã về hiện thực.
“Ôi…” Đêm trước cô phiên dịch bài viết, cơ hồ đã thức suốt đêm.
Gian nan mà xoay người. Lấy cái di động lên mới phát hiện bên ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng trong. Mặt trời đã lên cao.
Đầu cô đau nhức, con mắt đều không mở, theo bản năng ấn nút nghe màu xanh:
“Alo. Xin chào”
Giọng nói mềm mại, mang theo một chút chưa tỉnh ngủ.
Đối phương hô hấp rõ ràng dừng lại.
“Nghê Ca” hơi ngừng, đối phương đè thấp tiếng cười, nói “Anh là Chu Tiến”
“…Vâng”
Nghê Ca mê man.
Bỗng chốc không nhớ ra được người này là ai.
“Thật xin lỗi, có phải quấy rầy đến em nghỉ ngơi hay không?” Giọng nói Chu Tiến rất thấp, cười nói “Tối hôm qua theo giúp anh mà thức đêm khuya như vậy. Hôm nay anh đặc biệt mang đồ ăn đến. Muốn tới cảm ơn em”
Anh ta hỏi “Em có tiện không? Hiện tại có thể xuống lầu một chuyến được chứ?”