Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh


Chương 62


Nghê Thanh đem Dung Tự kéo ra ngoài cửa, đánh một trận.

Dung Tự ở trong quân đội mấy năm, kỹ năng chiến đấu tăng lên tốc độ rất nhanh.

Nhưng mà đối mặt với Nghê Thanh….

Anh hoàn toàn không dám đánh trả.

“Không phải…” Dung Tự chỉ có thể một bên trốn, một bên liều mạng giải thích, “Thật sự không phải như anh tưởng tượng, anh Thanh hãy nghe em nói…Đừng đánh mặt, lát nữa sẽ bị Nghê Nghê trông thấy…”

Nghê Thanh túm cổ áo anh, hạ giọng: “Cho nên là thế nào?”

“Cô ấy bị bệnh, em giúp cô ấy lau cồn hạ nhiệt độ.”

“Anh đã nhìn ra.”

“…Vậy anh còn đánh em.”

Nghê Thanh mặt không biểu cảm: “Anh không nhịn được.”

“….”

“Nghê Nghê chưa từng mang người ngoài đến chung cư của anh.” Nhìn cây cải thìa nhà mình bị heo ăn mất, Nghê Thanh siêu cấp khó chịu, “Hai người ở cùng nhau khi nào?”

“Là khoảng thời gian trước.”

Lông mày Dung Tự bị đánh có chút xước da, nhưng cũng không lập tức đoái hoài tới kiểm tra.

Anh kể lại chuyện đã xảy ra, sống lưng thẳng tắp, trung thực lại nghiêm túc:

“Nghê Nghê đi Tây Bắc tìm em, cô ấy uống say, bọn em….liền, liền ở cùng nhau.”

Nghê Thanh thân mình hơi ngừng lại: “Cô ấy đi tìm cậu?”

“Ừm.”

“Khoảng thời gian trước?”

“Ừm.”

“Khoảng thời gian trước, Tây Bắc có tuyết, đem đường đều phong lại.” Nghê Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, “Cậu để cô ấy đi đến nơi lạnh như vậy, tìm cậu?”

“….”

Dung Tự hơi ngừng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, tiếp tục kể: “Khoảng thời gian trước, vết thương cũ của em tái phát, bị ngừng bay. Tháng này vừa mới chuyển công tác về quân khu Bắc Kinh. Bây giờ con đang nghỉ ngơi.”

Nghê Thanh đi vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước.

Anh ấy không nhanh không chậm uống xong, mới nhấc lên mí mắt:

“Được rồi. Tôi hiểu rõ tình huống. Cậu vừa mới lau cồn xong sao?”

Dung Tự thoáng trầm tĩnh lại: “Lau xong.”

Nghê Thanh dựa vào bồn rửa làm bằng đá cẩm thạch, không nói thêm gì nữa.

Đêm qua vừa mới mưa, lúc sáng sớm lại có mặt trời.

Trên bầu trời từng mảng lớn mây bay, ánh sáng xuyên thấu qua cửa kính, không chút kiêng kị gì tiến vào.

Dung Tự đứng không dám động.

Nghê Thanh cùng Nghê Ca đôi mắt rất giống, khi ánh sáng chiếu đi vào sáng lấp lánh, anh nhìn mà thấy ngứa ngáy.

Rất muốn trở về phòng ngủ, đi vuốt ve Nghê Ca.

Anh chính là tâm viên ý mã*.

(*:cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa)

Nghê Thanh đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói: “Mẹ tôi không thích cậu. Tôi đoán là, cậu cũng biết.”

Dung Tự sửng sốt.

Ngừng một hồi, đầu lưỡi có chút đắng chát: “Đúng thế. Em biết.”

Nghê Thanh đang muốn nói thêm gì đó.

Lại nghe anh trầm giọng nói: “Nhưng em không nghĩ sẽ rời xa cô ấy.”

“Bọn em đã tách ra quá nhiều năm.” Dung Tự nói, “Trước kia em một mình một nơi, vẫn không cảm giác được đến….”

Không cảm giác được điều này là khó khăn.

Nhưng mà từ khi Nghê Ca nói, cô thích anh.

Liền tách ra một giây, đều trở nên khó mà chịu đựng.

“Vì em đã trở về —“

“Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa.”

***

Nghê Ca ngủ một giấc này đến buổi chiều.

Đến khi tỉnh lại, đã bớt nóng.

Cô xoa đôi mắt đứng lên. Rửa mặt xong, kéo đôi dép lê đi ra cửa, khi nhìn thấy Nghê Thanh đang gọi thức ăn ngoài.

Ánh mắt của cô sáng lên: “Anh trai? Anh trở về khi nào?”

“Buổi sáng hôm nay.” Nghê Thanh để điện thoại xuống, cười hướng cô vẫy tay, “Còn nóng không?”

Nghê Ca chạm qua: “Giống như đã lui.”

Anh ấy sờ trán cô: “Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Đã hạ sốt, vậy cùng anh đi ra ngoài đi.”

“Muốn ăn thịt.”

“Em vừa mới hạ sốt, ăn thịt cái gì.” Dung Tự bưng ấm nước sôi từ phòng bếp đi tới, nhẹ giọng “Xùy”, “Đến đây. Cầm nước uống.”

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, lặng không tiếng động uống hết.

Cổ họng khẽ động đậy một cái, thấy tâm trạng Dung Tự rất tốt.

Anh không nhịn được giơ tay lên, ở trên đầu cô vén mấy sợi tóc: “Thịt có cái gì ngon. Em mới khỏi bệnh không thể chọn món dễ tiêu hóa một chút sao? Nói lại một lần, muốn ăn cái gì?”

Cô bỏ cái cốc xuống, dè dặt cẩn trọng: “Thịt.”

“….”

Giọng nói của cô khát khao: “Phải có cà chua, có thịt bò nạc, có khoai tây cắt nhỏ. Đáy nồi tốt nhất là canh sườn bắp ngô. Như vậy, trước khi nấu thịt bò, liền có thể múc ra uống.”

“….”

Nửa giờ sau, ba người cùng nhau xuất hiện ở tiệm lẩu thịt bò.

Dung Tự mặt không biểu cảm: “Nói trước, không phải là vì Nghê Ca muốn nên em mới đến. Là bản thân em cũng muốn ăn.”

Nghê Thanh: “À.”

“….”

Nghê Ca liên tục để bụng đói hai bữa, lại ngủ thật lâu.

Cả người tinh thần vô cùng tốt.

Hận không thể đem tất cả thịt bò trên thực đơn thuận tiện mà gọi một lần.

Nhưng mà không thể gọi hết.

Không phải là do lãng phí, mà là cô ăn không hết.

“Không sao.” Phảng phất nhìn ra ý nghĩ của cô, Nghê Thanh cười nhẹ, “Ăn không hết liền đóng gói mang về. Trở về cho A Tự ăn.”

Dung Tự hừ: “Em không ăn đồ thừa của người khác.”

Nghê Ca trợn tròn mắt.

Cô mất trí sao? Nửa đêm hôm qua, là ai đã ăn xong hơn nửa bát mỳ còn lại của cô.

Giây tiếp theo.

Dung Tự mặt không thay đổi ngẩng đầu, đối với nhân viên phục vụ nói: “Cà chua, thịt bò nạc cùng hai phần khoai tây, khoai tây cắt nhỏ một chút – À đúng rồi, còn có, đáy nồi đổi thành canh sườn bắp ngô.”

“….”

***

Nghê Thanh buổi chiều còn có công việc, đến tối mới trở về.

Anh ấy vừa đi, trong nhà chỉ còn lại hai người.

Nghê Ca cơm nước no nê, ôm máy tính tiến vào thư phòng viết luận văn.

Dung Tự khó có được một kỳ nghỉ dài như vậy, không có việc gì muốn đem cô ở trong ngực mà xoa bóp. Ở trong phòng khách ngồi không được hai phút, lại phe phẩy cái đuôi to, đi vào thư phòng.

Anh ở bên người cô ngồi xuống: “Nghê Nghê.”

“Ừm?”

Anh không có gì để nói: “Nhìn cái gì vậy?”

Máy tính Nghê Ca bên trong mở hai cuốn tiểu thuyết rất dày. Cô nghe anh hỏi, chủ động đưa qua mặt bìa cho anh xem. Nhưng là chữ tiếng Pháp, anh nhìn không hiểu.

“Quyển sách này tiếng Trung dịch là “Bên ngoài đường chân trời”, trên thực tế đây thật ra là một bộ ngôn tình.” Đại khái là nhìn ra anh hoang mang, cô chủ động trấn an, “Nhưng mà tác giả này không có tiếng tăm gì. Ở trong nước không có bản dịch. Tại đất nước bọn họ cũng không có gì nổi tiếng. Cho nên không biết cũng rất bình thường”

Dung Tự im lặng. Anh xác thực chưa từng nghe qua.

“Công việc của nhà xuất bản?”

“Không phải. Là luận văn tốt nghiệp của em, bên trong có nhắc tới cuốn sách này.”

“Ồ.”

Sau đó lại không nói.

Lĩnh vực của cô anh không hiểu rõ, Dung Tự có thể chấp nhận được.

Nhưng anh không thể chịu đựng, hai người lúc ở một mình, lại không có chuyện gì để nói.

Thế là anh suy nghĩ, lại hỏi: “Các em làm phiên dịch, đều là làm cái gì?”

Nghê Ca hỏi lại: “Anh cảm thấy bọn em làm cái gì?”

Dung Tự nhớ lại hết nửa ngày,

Thử thăm dò, bắt chước nói: “A thượng đế! Tôi thật sự không chịu được nữa. A, thật khó có thể tưởng tượng. Chỗ này tại sao lại có thể yên tĩnh như vậy! A, Thật sư, thượng đế à, thật bất khả tư nghị*! Còn như vậy tôi muốn đá mông ngài! A, xem bọn hắn đều nói cái gì đó, đúng vậy! Rời khỏi cái nơi quỷ quái đáng chết này!”

(*: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được)

“…..”

Nghê Ca lâm vào trầm mặc.

“Làm sao?” Dung Tự thấy cô nửa ngày không nói chuyện, buồn cười chọc chọc cô, “Đây không phải là phiên dịch sao?”

“….Ừm, nhưng mà.” Nghê Ca gãi gãi đầu, giải thích, “Nếu như viết dịch, vẫn là có một chút không giống?”

“Hửm?”

“Phiên dịch không phải đơn giản là translate, phiên dịch là một loại sáng tác.” Nghê Ca mở ra tiểu thuyết cho anh xem, “Ví dụ như trong cuốn “Bên ngoài đường chân trời”, nữ chính viết cho nam chính một bài thơ nhỏ.”

Mặc dù anh xem không hiểu, nhưng cô vẫn kiên nhẫn chỉ cho anh xem, “Nếu như dịch thành tiếng Trung, có nghĩa là “Vô luận con đường phía trước khó khăn cỡ nào, em đều sẽ đi đến bên cạnh anh.” “

“Nhưng nếu như đổi thành một loại cách nói khác….Còn có thể dịch thành.” Cô dừng một chút, giọng nói rất nhẹ, “Trên đường dù có bụi gai, vạn dặm em cũng không bỏ cuộc.”

Hô hấp Dung Tự trì trệ.

Ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong nhà, rơi vào trên người cô, mạ thành một lớp lông xù màu vàng.

Anh nghiêng mắt nhìn cô, có chút không thể rời mắt.

Anh ở trên người cô nhìn thấy một loại khí chất mà ngày thường không thấy được.

Giống như là tự tin, cũng giống thong dong.

Vì thế anh chăm chú nhìn cô thật lâu.

Sau đó giọng nói rất nhẹ, gọi cô: “Nghê Nghê.”

“Ừm.”

Anh rất chân thành: “Đừng nhìn nữa, anh thật sự không hiểu.”

“….”

Anh đề nghị: “Chúng ta cùng chơi trò chơi đi, được không?”

“….”

Nghê Ca trầm mặc một lúc, đột nhiên nhớ tới.

Hai người bọn họ cũng không có hòa giải.

Hôm nay thời điểm lúc ăn lẩu, anh còn khẩu thị tâm phi mà hung dữ với cô!

Vì thế cô ngẩng đầu, nghi ngờ liếc anh một cái.

“Em với anh chơi trò chơi. Sau đó.” Ánh mắt cô vô cùng cảnh giác, nhìn thẳng anh, “Có phải anh sẽ cố ý thua em hay không?”

Dung Tự kỳ lạ: “Anh ngốc lắm sao?”

“Em đây không chơi.”

“….”

Biểu cảm Dung Tự đổ vỡ xuống.

Nghê Ca không lưu luyến chút nào, buông thõng tai cừu nhỏ, ôm hai bản tác phẩm vĩ đại kia, chạy đến bàn đọc sách sắp xếp lại tư liệu.

Trong lòng âm thầm đếm số.

Một, hai, ba….

Đếm tới bảy.

“Em qua đây.” Dung Tự tức hổn hển, “Ván này em thắng. Lão tử đây đem mạng sống cho em.”

***

Trước tết Nguyên Đán, Nghê Ca còn muốn trở lại nhà xuất bản một chuyến.

Nhưng cô thật sự…Rất không muốn gặp vị tổ trưởng kia.

“Ngày đó trời lạnh muốn đòi mạng, anh còn đem anh ta ném vào trong đài phun nước.” Nghê Ca chỉ trích, “Chờ xem, nói không chừng hôm nay anh ta liền đem em mà bạo lực một bữa.”

“Thật không dám dấu diếm, anh mang theo súng.” Dung Tự uy hiếp, “Em nhớ cảnh cáo hắn, nếu hắn dám đánh em. Anh liền vài phút bắn chết hắn.”

“Ha.” Nghê Ca bị học cười, gia hỏa này, giống như vị quân phiệt bá đạo hống hách thứ hai trong tác phẩm cát điêu khắc.

Trước khi xuống xe, cô sáp lại gần, thật vui vẻ ở trên môi anh hôn một cái, “Đây là khen thưởng cho anh.”

Dung Tự thuận thế đè lại sau gáy cô, làm nụ hôn này sâu hơn.

Nghê Ca vốn định hôn xong liền muốn chạy, kết quả chạy không kịp.

Bị anh bắt được, hôn rồi lại hôn, đến khi sắp bị trễ giờ mới chịu buông ra.

“Đi đi.” Anh nắn bóp tay cô, “Tan làm gửi tin nhắn cho anh. Anh đến đón em.”

Nghê Ca chỉ có thể đợi ở trong thang máy tô lại son môi.

Vào giờ này buổi sáng, là giờ cao điểm của công ty.

Trong thang máy rộn ràng nhốn nháo. Nghê Ca thành thập chọn một đội ngũ mà xếp hàng. Vừa mới cầm cái gương ra, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một đoạn đối thoại quen thuộc —

“Ồ, thật xin lỗi nha Tịnh Sơ.” Đầu tiên là một giọng nữ mang theo vẻ có lỗi, “Tôi quên giờ này là giờ cao điểm của bọn họ. Sớm biết nhiều người như vậy, hẳn là nên tối nay đến.”

“Không sao. Người cũng không phải rất nhiều. Đợi một chút thì tốt rồi.” Theo sau vang lên là giọng nữ rất hiền hòa, “Tôi cùng chủ biên bọn họ hẹn lúc chín giờ. Đi quá muộn cũng không tốt.”

Sau khi nghe thấy giọng nói này, Nghê Ca bị chấn động.

Cô quay người qua, cách hai hàng người, chỉ bắt được một bên mặt không rõ ràng lắm.

Đối phương vóc dáng cao gầy, đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo len mềm mại, váy dài kéo qua đầu gối. Tóc dài đen nhánh cuộn trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc gáy như thiên nga. Toàn bộ cơ thể được bao quanh bởi văn phạm ôn nhu.

Bên cạnh là một cô gái rất trẻ tuổi, đại khái chắc là trợ lý của cô ta.

Nghê Ca thu hồi ánh mắt.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô liền không gặp lại Lê Tịnh Sơ.

Nghe nói cô ta thi đại học không được tốt lắm, về sau thêm điểm cũng không đủ, không học ở Bắc Kinh. Nhưng lúc học đại học xuất bản mấy quyển tiểu thuyết, lượng tiêu thụ rất tốt, rất nhiều bản quyền đã được phát ra. Cho nên lẫn vào cũng không tệ.

Cô có chút do dự, có nên đi qua chào hỏi hay không.

Trong đám người đột nhiên phát sinh hỗn loạn nho nhỏ.

“Ôi, người đàn ông kia, là tiểu thịt tươi mới tới công ty chúng ta sao? Trước kia giống như chưa từng thấy qua?”

“Nói không chừng là người mới trong bộ phận nào đó? Lớn lên đẹp mắt như vậy vì cái gì không đi làm diễn viên chứ, lại tới phía sau hậu trường cùng chúng ta đoạt bát cơm? A, thật là tức giận.”

“Chọc, nói không chừng người ta cũng chỉ là đi ngang qua….Tổng giám đốc JC không phải muốn bồi dưỡng loại dáng dấp đẹp mắt như này sao. Nam chính sắc tình trong tiểu thuyết à?”

“….? Cô nói cái rắm gì vậy?”

….

Nghê Ca theo đám người, quay người nhìn qua.

Lê Tịnh Sơ cũng quay đầu lại.

Dung Tự nhìn không chớp mắt, xuyên qua đám người, hướng tới Nghê Ca.

Anh đem áo khoác để lại trên xe, chỉ mặc một áo len màu đậm. Người đàn ông vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, theo thói quen đứng nghiêm, khí chất lạnh băng bị quần áo mềm mại trung hòa đi, lộ ra một cỗ chính khí nghiêm nghị.

Anh trực tiếp dừng lại ở trước mặt Nghê Ca, cúi đầu nhìn cô.

Cô chậm rãi chớp mắt mấy cái.

“Nghê Ca.” Dung Tự một tay đút túi, nhàn nhạt hỏi, “Em không cảm thấy chỗ nào không thích hợp sao?”

“….”

Anh xuất hiện ở đây, đúng là không thích hợp.

Dung Tự buồn cười: “Điện thoại của em đâu?”

Nghê Ca nghe vậy nhanh chóng sờ sờ túi, không có.

“Điện thoại đều không mang theo, chờ em tan làm, tính toán gửi tin nhắn cho anh kiểu gì?”

Anh vừa nói, một bên rút cái tay đút túi kia ra.

Mạng theo điện thoại, để ở trước mặt cô.

Cô đưa tay đón, vừa muốn đụng tới, lại bị anh tránh ra: “Anh đặc biệt vội tới đưa cho em. Em không cho anh chút khen thưởng?”

“Em…Nhưng mà.” Nghê Ca ngẩn người, nghĩ tới người này khả năng lại ở trong tối mà chờ mong chính mình dùng đầu lưỡi điên cuồng cùng bờ môi cô hôn, cũng rất đau lòng son môi, “Này, nơi này rất nhiều người.”

Dung Tự cười nhẹ một tiếng.

Sau đó nâng tay lên, rơi xuống trên bờ vai cô.

Ngón trỏ nâng cằm cô lên, bụng ngón cái ở khóe môi lau qua, mang đi một chút dấu son,

“Em làm thế nào soi gương lại có thể bôi như vậy.” Anh có chút bất đắc dĩ, “Có ngốc hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN