Thời tiết Bắc Kinh vẫn còn âm u, mây đen bị đè nặng trên không trung, trời không trong nhưng cũng không có mưa.
Trong phòng có hơi ấm, cô từ từ nhắm mắt hai mắt lại, mơ mơ màng màng, từ trong chăn cẩn thận duỗi ra một cái tay —
Không có cảm giác lạnh.
Bên ngoài là an toàn.
Nhận được hai cái thông tin này, Nghê Ca muốn mở mắt.
Cái tay kia đột nhiên bị người khác bắt được.
Dung Tự áp sau lưng cô, đem tay cô đưa trở lại, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.
Giọng nói của anh mang theo ý cười, khàn khàn dừng ở bên tai cô: “Tỉnh?”
“….”
Nghê Ca vẫn không nhúc nhích, chậm rãi nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
“Đã sắp trưa rồi, em có đói không?” Dung Tự một tay nắm giữ thắt lưng cô, tay kia theo từ xương quai xanh bắt đầu trượt xuống dưới, không nhanh không chậm, nắm chặt một cái nào đó.
Nhẹ nhàng bóp một cái.
“…!” Những ký ức tối hôm qua chớp mắt ùa về trong đại não, Nghê Ca kém chút nữa bật dậy, mặt thoắt cái đỏ lên, “Anh buông em ra!”
Cô vùng vẫy lên, giống như con vật nhỏ mềm nhũn. Rõ ràng trốn không thoát, còn cố chấp uổng phí sức lực.
Trong lòng Dung Tự buồn cười, cánh tay vẫn vòng ngang hông cô, như một loại còng kim loại cứng rắn nào đó, khó mà dịch chuyển.
“Xúc cảm trên người em tốt như vậy.” Động tác trên tay anh không dừng lại, ão não mà thở dài, “Anh làm thế nào mà buông ra được.”
Nghê Ca sắp nhanh phát khóc.
“Anh…” Bắp đùi cô khó chịu, không tự giác ở trong lòng anh cuộn lại thành một đoàn, khóe mắt hơi nổi hồng, cổ họng có chút khàn khàn, giọng nói nho nhỏ, mang theo một chút nức nở, “Anh bắt nạt em. Em muốn để ba em…”
“…?”
“Đánh rơi anh.”
“….”
Dung Tự hơi giật mình, nhẹ giọng cười rộ lên:
“Không phải chính là em muốn sao? Hửm?”
“….”
Nghê Ca rơi vào trầm mặc.
Hai giây sau, nhớ lại đêm hôm trước mình ngu ngốc như thế nào.
Cô che mặt, chán nản đem đầu vùi vào dưới gối, trốn tránh hiện thực.
“Liền áo mũ đều là em mua.” Anh mê luyến hôn vào cái cổ trắng nõn của cô, nơi đó còn có một dấu hôn đêm qua, làn da cô quá mềm mại, đại khái rất khó có thể biến mất trong một thời gian ngắn, “Có thể thấy được em sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“…Em không biết nó là gì.” Nghê Ca khóc không ra nước mắt.
Chạng vạng tối hôm qua, hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, mua nguyên liệu nấu cơm tối.
Lúc ra cửa, Nghê Ca thuận tay cầm từ bên trên kệ hàng một hộp Ferrero nhỏ.
Biểu cảm lúc ấy của Dung Tự vô cùng kỳ lạ: “Em nhất định phải mua cái này?”
“Đúng vậy.” Cô liền nhìn đều không có nhìn đến, khẳng định nói, “Làm sao?”
“Không có gì.” Khóe miệng anh không rõ ý vị nhếch lên một cái, không hỏi đến nữa, “Mua liền mua đi.”
….Ai biết cái hộp kia là hộp áo mưa.
Nghê Ca nghĩ tới cái này, làm bộ muốn tách ra khỏi cánh tay anh: “Em phải đi khiếu nại cửa hàng kia.”
Dung Tự không cho cô cơ hội này.
Anh lười biếng, chỉ dùng một cánh tay, liền gắt gao đem cô giam ở trong ngực:
“Người ta bán chính là lễ vật tình thú ngày lễ tình nhân.”
Hơi ngừng, anh xích lại gần cô, mặt chôn vào cái cổ, khàn khàn cười nói:
“Anh còn tưởng rằng, em thích như vậy.”
Trên người anh rất nóng, tay không an phận, liên tục nhích tới nhích lui, xoa bóp nơi này sờ mó nơi kia.
Nghê Ca không mặc quần áo, trừ bỏ xấu hổ, cũng cảm thấy trên người quả thật không thoải mái.
Tối hôm qua anh đã giúp cô lau qua cơ thể, nhưng mà cô vẫn cảm thấy….chỗ nào cũng đều khó chịu.
“Dung Dung.” Cô nghĩ ra một chiêu, cố gắng di chuyển lực chú ý của anh. Tầm mắt vừa nhấc lên, nhìn thấy trên bàn có đồ vật nhỏ gì đó, ngạc nhiên nói, “Tối hôm qua anh chỉ dùng ba cái?”
“….”
Hơi thở của Dung Tự đột nhiên trở nên nguy hiểm.
“Anh không phải là đàn ông.” Cô vẫn hồn nhiên chưa phát giác, kiên định chỉ ra, “Viện Viện nói trong nam chính trong những cuốn tiểu thuyết kia, đều có thể một đêm làm bảy lần.” (=))))
“….”
“Hơn nữa, cho dù nữ chính đã hôn mê, bọn họ cũng sẽ tiếp tục.” Nghê Ca nói, “Anh nhìn bọn họ một chút, rồi nhìn lại anh xem. Anh quả thực không được.”
“….”
Dung Tự trầm mặc hai giây, cười lạnh:
“Bảy lần?”
Anh nghiến răng nghiến lợi:
“Tối hôm qua là ai, là ai khóc đến mức không thể thở được, để cho anh không cần tiếp tục.”
Nếu không phải nhìn cô quá đáng thương, anh mềm lòng, luyến tiếc.
Thật sự làm cho anh buông tha không làm tiếp, sau khi sử dụng hết một hộp kia, liền xem như làm bắp đùi của cô, cũng muốn kiếm đủ bảy lần.
“….”
Nghê Ca một giây liền đem chuyện này quên hết.
Cô cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, thuận theo cuộn tròn người trở lại.
Làm bộ như cái gì đều chưa xảy ra.
Giây tiếp theo, bị người nắm giữ cằm.
Anh ôm cô, đem mặt cô quay lại, đối mặt với anh.
“Em chuẩn bị xuất ngoại, lần đầu tiên anh liền làm em đến không xuống được giường, tính toán nằm ở trên giường đến tuần sau sao? Hửm?” Ngữ khí của Dung Tự nguy hiểm, một bàn tay duỗi xuống phía dưới, “Hay là em hi vọng, anh đem ngày hôm qua không dùng hết, bổ sung tiếp cho em?”
“….”
Nghê Ca sợ đến mức lông cũng không dám run lên, cẩn thận mà xin lỗi: “Em xin lỗi…”
Dung Tự trầm mặc một lúc, tay anh ở bên dưới dừng lại.
Rũ mắt nhìn cô, thần sắc không hiểu sao có chút chật vật: “Còn đau không?”
Anh cũng là lần đầu tiên.
Anh hoàn toàn chưa từng trải qua loại chuyện như thế này.
Nếu như cô cần, anh có thể giải thích cho cô nghe.
Loại chuyện này, làm nhiều lần, về sau kỹ thuật của anh nhất định sẽ tiến bộ.
“Em…” Nghê Ca chớp mắt mấy cái, gian nan nhớ lại.
Kỳ thật sau hai lần liền thấy tốt.
Lần thứ hai làm được một nửa thì cô đã hôn mê rồi, lần thứ ba trong phòng tắm, cảm giác của cô nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng cô muốn anh nhận thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Vì thế cô chân tình thực lòng mà đỏ mắt, ủy khuất mà ba ba, nhỏ giọng hừ: “Siêu cấp đau.”
Dung Tự rất áy náy, vừa định hướng cô giải thích rằng không sao, lần sau sẽ tốt hơn.
Liền thấy cô cẩn thận ngẩng đầu, lông mi run run, âm thanh mang theo nức nở nói:
“Em cảm thấy em…giống, giống như bị bổ ra.”
“…?”
“Lại, lại giống một chiếc thuyền nhỏ trôi trên biển. Cơ thể không theo sự khống chế của em, lúc cao lúc lại thấp, chịu đựng nỗi đau bị xé rách.”
“….”
Dung Tự nhẫn nhịn, không nhịn được nói: “Nghê Nghê, về sau nếu em lại còn lén lút sau lưng anh, vụng trộm xem mấy cái cát điêu kia của tiểu hoàng muỗi, có tin là thật —”
“….?”
“Hiện tại chúng ta liền đi chơi đu dây.” Anh lạnh mặt xuống, “Liên tục lắc lư, lắc lư đến ngày em xuất ngoại.”
“….”
***
Về sau đu dây đương nhiên là không có chơi được.
Cơ thể nhỏ bé của Nghê Ca không thể chịu được loại trò chơi quá trưởng thành này. Cô thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho công ty trang trí nội thất, để cho bọn họ đem cái đu dây này hủy đi.
Nhưng mà không lay chuyển được Dung Tự.
Anh đè lại điện thoại, khóe môi nhếch lên:
“Hủy nó làm gì? Chờ em trở về, anh dạy cho em dùng.”
Không đợi Nghê Ca kháng nghị.
Anh đứng lên, ngậm lấy môi cô:
“Chờ em trở về, cơ thể anh hẳn là cũng đã hoàn toàn khôi phục, có thể thông qua kiểm tra sức khỏe phục bay. Đến lúc đó, anh lái máy bay đi đón em.”
Nghê Ca cự tuyệt, lập tức liền không kịp nói ra miệng.
Hơi ngừng, anh lại cười nhẹ: “—Đón em trở về, dạy em dùng cái đu dây này.”
Cừu ngốc mặt đỏ tới tận mang tai, đưa tay che tai lại.
Sau khi chuyện xuất ngoại đã được định xuống, các thủ tục và kiểm tra ngôn ngữ tiến hành rất nhanh.
Điều duy nhất ngoài dự liệu của cô chính là, dấu hôn trên người cô mãi cho đến ngày đó lên đường đều không biến mất, mặc một chiếc áo cổ cao, bị Mạnh Viện cười nhạo suốt cả một đường.
“Học trưởng quá đáng thương.” Nhỏ khuê mật cảm thán, “Anh ấy vừa mới được ăn mặn xong, lại phải nhịn đến mấy năm nữa mới được ăn lại.”
Nghê Ca còn chưa mở miệng.
Dung Tự đứng ở bên cạnh cười nhẹ nói: “Không có gì. Tích lũy chờ đến khi cô ấy quay lại, anh sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.”
“….”
Bên tai Nghê Ca phiếm hồng, quai hàm lại phồng lên.
Dung Tự buồn cười bóp nhẹ mặt cô, thấp giọng dụ dỗ: “Chờ em trở về, chúng ta liền kết hôn.”
Nghê Ca hừ: “Ai muốn cùng anh kết hôn.”
“Em.”
Cô còn đang mạnh miệng: “Em lúc nào nói muốn gả cho anh.”
Tay Dung Tự hơi dừng một chút, cô gần như cho rằng, anh lại muốn hôn cô.
Nhưng mà lần này, anh không có.
Một bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình.
“Nghê Nghê.” Anh nói. “Khi em về nước, anh sẽ đưa em một lễ vật.”
Nghê Ca chớp mắt mấy cái, lông mi run run.
Một đoàn người đi đến trước trạm kiểm soát an ninh, Nghê Ca dừng bước chân lại, trước cùng ba mẹ nói lời tạm biệt.
Sau đó tới nhỏ khuê mật cùng Tưởng Trì tới tiễn mình.
Cuối cùng mới đứng trước mặt Dung Tự.
Anh vừa mới từ đơn vị gấp gáp trở về, trên người còn mặc quân phục. Vai rộng, eo hẹp, dáng người thẳng tắp, một đường đi tới, muốn có bao nhiêu đáng chú ý liền có bấy nhiêu.
“Nghê Nghê.” Anh giúp cô sửa sang lại cổ áo, sau đó đem cái túi giấy liên tục cầm trong tay đưa tới, “Em cầm cái này, lên trên máy bay thì mở ra xem.”
Nghê Ca liếc nhanh con mắt nhìn, bên trong túi giấy chứa một cái bình trong suốt, bên trong có rất nhiều thứ đồ vật hình dáng như con nhộng đầy màu sắc. Cô không biết là cái gì.
“Để phù hộ em bình an.” Cô ngẩng đầu, thành khẩn đặt câu hỏi, “Anh xếp cho em một ngàn con hạc giấy sao?”
“….” Dung Tự thiếu chút nữa đem tròng mắt trắng lật đi ra, “Anh vẫn là tiểu học gà ngu ngốc sao?”
“….”
Vốn chính là tiểu học gà!
Đảo mắt xem thường, anh giống như thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lập tức lại dịu dàng xuống, “Bọn anh lái máy bay, sợ nhất chính là thuận buồm xuôi gió.”
“Cho nên…Nghê Nghê, chúc em chuyến này ngược gió.”
– — Chúc em lần này đi thuận lợi, con đường phía trước thật suôn sẻ. Từ nay về sau cuộc đời tươi sáng, thuận gió mà đi lên.
Sau đó anh lui ra phía sau một bước, trịnh trọng mà hướng về cô kính chào một cái.
Trong sân bay biển người mãnh liệt, phát thanh không ngừng mà hoán đổi ngôn ngữ thông báo thông tin về các chuyến bay, ánh nắng từ trên mái vòm cao rơi xuống.
Cùng thời khắc đó, mọi người từ các nước khác nhau, màu da khác nhau, lần lượt mà chia tay với mọi người, mang theo vali hành lý đi vào những rào cản khác nhau, hướng đến một tương lai khác.
Không biết làm sao, mũi Nghê Ca đột nhiên có chút chua xót.
Cô nhớ tới lần trước mình rời đi Bắc Kinh, tình cảnh cùng với hiện tại cơ bản giống nhau. Cô một người, mang theo cái bao lớn, một chiếc vali hành lý nhỏ, vượt qua tổ quốc, phải đi đến nơi rất xa, một nơi chưa biết.
Nhưng mà hiện tại.
Cô có bạn bè, có người thân…
Có người yêu.
Nghê Ca nhón chân lên, hôn lên đôi môi anh. Sau đó nhấc hành lý lên cùng với túi giấy, quay người qua cửa kiểm tra an ninh, hòa mình vào đám đông của sân bay.
Chuyện thứ nhất cô lên máy bay, chính là mở cái bình kia ra.
Chị tiếp viên hàng không hỏi cô có muốn đặt túi xách lên giá hành lý không. Cô lắc đầu cự tuyệt:
“Cảm ơn chị, không cần đâu.”
Đem cái bình trong suốt ra và giữ nó trong tay. Nghê Ca muốn đặt túi giấy xuống, đột nhiên phát hiện, dưới đáy túi còn có thứ khác.
Cô sửng sốt một chút, dụi dụi con mắt.
…Nhìn vào cái túi, khó có thể tin, lại dụi dụi con mắt.
Máy bay phát sóng thông báo: “….Máy bay sắp cất cánh. Các hành khách xin vui lòng ngồi thẳng trên ghế, cất lại chiếc bàn nhỏ….”
Nghê Ca ngừng thở, cẩn thận nhặt lên chiếc hộp ở dưới đáy túi giấy, chậm rãi mở ra —
Ánh sáng bên trong cabin rơi vào hộp nhung, vòng tròn kim loại đơn giản lại hào phóng, viên kim cương được cắt vô cùng tinh xảo lóa mắt.
Là một chiếc nhẫn.
Bên trong cái nắp còn có một mảnh giấy.
Khi máy bay cất cánh, Nghê Ca cầm chiếc nhẫn lên, mở tờ giấy ra.
Quả nhiên, trong những năm gần đây, chữ viết của Dung Tự không có chút tiến bộ nào:
“Nghê Ca của anh.”
“Đầu tiên, anh muốn hướng em nói xin lỗi. Lúc đầu anh muốn cầu hôn, lên kế hoạch cho đám cưới — À, chính là cô gái ở đêm Giáng Sinh mà em đã nhìn thấy đó. Cô ấy vì chúng ta mà lên kế hoạch cho một buổi cầu hôn rất ấn tượng, nhưng đáng tiếc là vật liệu không có chế tạo xong, có hơi phiền toái, không kịp áp dụng.”
“Nhưng mà không sao, chờ khi em trở về, nhất định có thể nhìn thấy.”
“…Những lời này vốn là anh muốn ở trước mặt nói với em. Nhưng cân nhắc đến em có thể sẽ chế giễu anh, cho nên vẫn là viết bức thư này.”
“Anh chưa bao giờ nói qua cho em. Chu Tiến đã từng tới tìm anh. Anh ta cho anh sáu mươi cái bình tâm nguyện. Anh ta nói, đó là em viết cho anh.”
Tuy rằng Dung Tự chữ xấu, nhưng anh nhất bút nhất họa, ngược lại viết rất nghiêm túc:
“Nếu như bấm ngón tay tính thời gian, đoạn thời gian em tham gia vào chương trình kia. Khi đó hẳn là anh vừa lúc đang ở trong viện tĩnh dưỡng. Nói thật anh rất thống khổ. Đoạn thời gian kia anh không nhìn thấy. Sau khi tiến hành phẫu thuật xong, lại lo lắng không có cách nào trở về không quân. Còn phải chịu đựng ý tá kia ngày ngày ở trước mặt anh mở ra chương trình đó. Cho nên anh luôn hoài nghi, em có phải cùng đạo diễn trẻ tuổi kia ở bên nhau hay không.”
“—May mắn không có.”
“Anh chưa từng nghĩ tới. Thời điểm anh nhớ thương em, thế nhưng em cũng nhớ thương anh như vậy.”
“Em khiến cho anh cảm thấy, chính mình rất hạnh phúc.”
“Lại quay đầu nhìn lại tất cả mọi chuyện, thì ra nó đều rất đáng giá.”
Nghê Ca giật mình trong lòng.
“Nhiều lời không nói, em nhất định cảm thấy chữ của anh rất xấu.”
“…Nhưng mà, khụ.”
“Anh vẫn viết cho em một ngàn tờ giấy… À, hình như có vẻ hơn một ngàn. Giấu ở bên trong những viên con nhộng kia. Em mỗi ngày mở một cái, mở đến cái cuối cùng, liền có thể về nhà. Nếu như em ngại chữ xấu, có thế coi như không nhìn thấy.”
“Lần này —”
Anh ở trên thư viết.
“Đổi đến lượt anh, đợi em hạ cánh.”
***
Trời cao vạn thước, ráng mây đầy trời, máy bay xuyên qua tầng mây.
Tuyến đường đi là phía Tây Bắc, phía trên tầng bình lưu, sương trắng mênh mông.
Nghê Ca có chút mệt rã rời, ở giữa máy bay xóc nảy, cô ôm cái bình, hoảng hốt, phảng phất trở lại thời niên thiếu.
Cô ở trong mơ thức dậy muộn, vội vã mang theo bữa sáng cùng balo chạy xuống lầu, kinh ngạc phát hiện, chàng trai thế nhưng đang đứng ở cửa chờ cô.
Anh đẩy ra chiếc xe đạp đã bị vứt bỏ nhiều năm, đứng trong ánh nắng ban mai lóa mắt, khó chịu quay người qua chỗ khác, không nhìn cô:
“Anh không phải đang chờ em.”
Hơi ngừng, dùng tốc độ ánh sáng mà đánh vào mặt:
“Nhưng nếu như em muốn ngồi, anh cũng có thể cố mà làm, mang em đi một đoạn đường.”
Khi đó là giữa mùa hè, xung quanh đều là cây cối xanh tươi tốt, trên đất khắp nới là quang ảnh phù phiếm.
Trong đại viện, hai bên đường là cây hòe mở ra một chiếc ô lá khổng lồ, rậm bóng che nắng, hoa hòe từng đóa nhỏ rơi xuống dưới mặt đất, làm thành đại dương.
“Có ổn không?” Cô cẩn thận từng li từng tí ngồi lên chỗ ngồi phía sau, không dám đụng vào áo của anh, “Cảm ơn anh.”
Chàng trai cao lớn gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng: “Ôm chặt một chút.”
Cô do dự chớp mắt một cái, không dám động.
Anh đem xe đi đến xiêu xiêu vẹo vẹo, mang theo cô đi tới tận cùng màu xanh của hàng cây.
Nửa ngày không cảm giác được cô chạm vào mình, Dung Tự gầm nhẹ:
“Em không ôm anh à! Tay đâu, hướng vào chỗ nào ôm rồi!”
Nghê Ca do dự thật lâu, cẩn thận kéo lấy góc áo anh: “Em nắm góc áo anh cũng được.”
Trên đường đi ra ngoài rất xa, còn có thể nghe được âm thanh của anh: “Ôm eo anh, eo anh ở đâu? Em không tìm ra được eo sao?”
Nghê Ca chớp mắt mấy cái, có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi ở trên đầu cô. Cô như có cảm giác, ngẩng mặt lên, ngừng thở.
Ánh nắng giống như mật ong đổ xuống, màu sắc ấm áp gần như trong suốt.
Hoa hòe nhẹ nhàng rơi xuống, bất tri bất giác rơi xuống đầy đất. Bầu trời xanh thẳm, có gió thổi qua.
Khi đó Nghê Ca mười sáu tuổi.
Cô ở nơi đó gặp gỡ Dung Tự.
Gặp gỡ về sau —-
Cả đời tình cảm chân thành.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Phần ngoại truyện là về Nghê Ca về nước và hôn nhân của hai bạn Nghê Ca – Dung Tự, còn có couple phụ vô cùng dễ thương Mạnh Viện – Tưởng Trì nữa.
Cuối cùng vô cùng cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong cuốn truyện này từ đầu tới giờ!!! Hẹn gặp lại ở phiên ngoại. Yêu thương <3