Ngọn Gió Xuân - Chương 1: 1: Có Thể Thể Hiện Rõ Ràng Được Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ngọn Gió Xuân


Chương 1: 1: Có Thể Thể Hiện Rõ Ràng Được Không


Edit: Byun
Beta: TH + Sun
“Cuối năm công ty tối ưu hóa, những vị trí nào có thể sáp nhập với nhau thì sẽ tiến hành.

Mặc dù tôi rất tiếc nhưng Tiểu Mãn à, vị trí công việc của em cũng nằm trong phạm vi cắt giảm của công ty…”
Bốn giờ bốn mươi hai phút chiều ngày thứ năm, cách giờ tan làm bốn mươi tám phút, Hạ Tiểu Mãn đột nhiên nhận được thông báo từ bộ phận nhân sự: Cô bị công ty sa thải.
Buổi sáng lãnh đạo gửi cho cô hai mẫu hợp đồng để cô tiếp tục làm việc, buổi chiều danh sách giảm biên chế đã ập xuống đầu cô.
Không thể không nói, việc cắt giảm nhân sự này như những cột băng trên nóc nhà bị gió thổi vào mùa đông, khó lường được khi nào cái cột kia sẽ rớt xuống đầu mình.
Cũng đúng, ai cũng biết năm nay hiệu quả và lợi nhuận của công ty xuống thấp, đến cuối năm, số tiền thu lại được từ các dự án cũng không nhiều.

Lại có không ít các nhân viên chờ nhận tiền thưởng, ai mà không biết tại sao lại giảm biên chế cơ chứ? Còn phải gắn cho bằng được cái mác “tối ưu hóa”.
Hạ Tiểu Mãn khó chịu, ai bị đuổi việc?
Một tập thể bốn mươi người, giảm biên chế đến hai mươi người.

Nói thật lòng, nếu không sa thải, Hạ Tiểu Mãn cô cũng muốn xin thôi việc.
Mẹ kiếp, cô chịu không nổi cường độ tăng ca này!
Lợi nhuận thu được từ các hạng mục không nhiều, nhưng công ty lại đang chạy rất nhiều hạng mục cùng lúc.

Lúc trước cả văn phòng chỉ có một mình cô làm hồ sơ, mỗi ngày cô đều phải tăng ca soạn thảo các phương án.

Tăng ca đến hơn mười một, mười hai giờ đêm là chuyện bình thường.
Cả tuần chỉ có hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi.

Vất vả lắm mới trụ được đến giai đoạn cuối, công ty tuyển thêm hai người đến bộ phận để san sẻ bớt công việc trong tay cô.

Nhưng những ngày dễ chịu còn chưa kéo dài đến hai tháng thì lại bắt đầu cắt giảm nhân sự.
Công ty chỉ giữ lại một người cho vị trí văn thư.

Cho dù không sa thải cô, cô cũng định từ chức.
Bị sa thải cũng không tệ lắm, ít nhất cũng được trả bù nửa tháng tiền lương.
Đúng vậy, không sai, chỉ có nửa tháng tiền lương, ai bảo Hạ Tiểu Mãn làm việc tại công ty này chưa đầy một năm.
Chính xác mà nói công ty này chính thức hoạt động đến bây giờ mới được một năm.
Hạ Tiểu Mãn nhận thông báo, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thời điểm bộ phận nhân sự thông báo với cô, cấp trên của cô cũng đang có mặt ở đó, là một người phụ nữ lớn hơn cô chưa đến ba tuổi, vô cùng xinh đẹp, trẻ trung lại tài giỏi.
Theo mọi người nói thì người đó là một kẻ gian xảo.
Nhưng theo lời của Hạ Tiểu Mãn thì là do EQ của người kia cao.
EQ Hạ Tiểu Mãn rất thấp nên cô lúc nào cũng ao ước có EQ cao một chút.
Nhìn xem, rõ ràng là cô ta lựa chọn một người không phải nhân viên chính thức thay vì chọn cô.

Tuy nhiên, khi đối mặt với Hạ Tiểu Mãn thì lại có thể làm hốc mắt mình đỏ hoe.

Nghẹn ngào không nói nên lời, xây dựng một hình tượng cấp trên bất đắc dĩ và miễn cưỡng, bộc lộ cảm xúc không nỡ của mình với cô ra ngoài mặt.
Mặc dù trong lòng Hạ Tiểu Mãn đã nhìn thấu được tình huống của bản thân bây giờ, nhưng vẫn không nén được mà cảm kích cô ta.
Nhưng, sau khi cô lấy lại tinh thần, cảm thấy vị cấp trên này của mình cảm xúc cũng thật là thái quá.
Công ty giảm biên chế cho nên lãnh đạo cũng cân nhắc giữa lợi và hại, nhân viên có người nghỉ việc, có người ở lại là chuyện rất bình thường.

Chị ta đã lựa chọn giữ lại một người khác, loại bỏ cô, vậy thì cứ nói thẳng thừng ra đi.
Trước khi đi còn muốn diễn kịch với cô, cô thật sự rất thất vọng.
Thật tình, lúc đầu cô cũng không quá tâm huyết với công việc này, cho nên bây giờ cũng không có gì để luyến tiếc.
Trước tiên thu dọn đồ đạc, ngày mai cô bàn giao công việc và rời đi.
Lúc gần tan tầm, phía bên nhân sự lại đưa cho cô một bảng biểu, muốn cô điền vào một chút.
Nói rõ ràng là bản thân chủ động tự nguyện từ chức, ký giấy cam kết, cam đoan không bêu xấu danh dự của công ty.
Hạ Tiểu Mãn cầm tờ giấy kia, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Trước đây, cô có mệt gần chết cũng phải tăng ca, còn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Giờ công ty cho nửa tháng tiền lương coi như là tiền đền bù, cũng không biết có đủ bổ sung phí tăng ca của cô hay không!
Đồ tư bản, đồ không có nhân tính!
Khó chịu thì khó chịu, nhưng Hạ Tiểu Mãn vẫn ngoan ngoãn ký “Giấy cam kết”.

Dù gì giờ ngoan ngoãn ký thì tháng mười tới mới có tiền lương được chuyển vào tài khoản của cô.
Ai mà biết được, công việc tiếp theo của cô là ở đâu.
Có lẽ phải về nhà ăn không ngồi rồi chờ Tết.
Không đợi được đến lúc tan tầm, Hạ Tiểu Mãn đã cầm điện thoại di động gửi tin nhắn qua Wechat cho mấy người bạn tốt ba năm của mình, thông báo tin tức thất nghiệp của bản thân.
A Miêu (biểu tượng cảm xúc): [Sửng sốt!]
A Mị (biểu tượng cảm xúc): [Ha ha.]
A Gia (biểu tượng cảm xúc): [Gì cơ???]
Ngón tay Hạ Tiểu Mãn nhoay nhoáy, xúc động và nín thở gõ chữ: Ngày mai bàn giao công việc… Thứ hai không phải đi làm.
A Miêu: … Tốt lắm, cậu cuối cùng cũng được nghỉ phép.
“Được nghỉ phép” là một vấn đề trước kia hay được bàn luận trong nhóm chat.

Đầu năm nay, A Mị nhận được chứng chỉ sư phạm toán tiểu học, hiện tại cô ấy đang làm việc tại một trường tiểu học tư nào đó, dạy các học sinh lớp một học viết và đọc.
Cuối tháng này được nghỉ đông là lần đầu tiên cô được NGHỈ PHÉP CÓ LƯƠNG! (gạch chân trọng điểm)
Thế là mấy người còn lại hết sức ghen tị!
Hạ Tiểu Mãn lại gõ thêm một câu nữa: Nửa tháng tiền lương.
A Miêu (biểu tượng cảm xúc): … [Nhanh chóng rút lui]
A Mị: Làm việc lâu vậy…
Hạ Tiểu Mãn (biểu tượng cảm xúc): [Ói ra máu]
A Gia (biểu tượng cảm xúc): [Tình yêu, ôm tớ đi] Tới nhà của tớ, bao ăn ở!
Hạ Tiểu Mãn cười, gửi tới một biểu tượng cảm xúc: [Ôm đùi].
Thế giới này thật ấm áp.
A Mị: Đi nha, đi chơi đi, tớ cũng cần nghỉ ngơi nữa.

Chúng ta đi tắm suối nước nóng.
Hạ Tiểu Mãn: Không có tiền [buông tay], chuẩn bị còn phải trả tiền thuê nhà, phải thắt lưng buộc bụng.
A Mị: Ngâm suối nước nóng à, cậu và tớ có đi nổi không?
Mặc dù A Mị là giáo viên nhưng trình độ chuyên môn còn thấp, tiền lương phải chờ được tăng thêm.

Hơn nữa đợt vừa rồi sau 11 ngày, tiền lương tháng trước vừa được phát, con hàng này lập tức tiêu xài chỉ còn có 0 tệ.

Hôm qua mới là ngày 22, bên trong giỏ hàng không mua thêm bao nhiêu nhưng cũng đã lại tiêu hết NDT*.
(*) NDT là Nhân dân tệ.
Coi kìa, ấy vậy mà vẫn còn muốn ra ngoài chơi, ôi thật bất ngờ!
Hạ Tiểu Mãn liếm môi một chút, đang muốn trả lời lại thì cúi đầu phát hiện ra tên nhóm đã bị đổi.
“A Mị” đã thay đổi tên nhóm là: “Làn gió xuân mới thay mình, ùa về quét ngang qua mặt đất” [bông tuyết] [bông tuyết] [bông tuyết]”
Ây, không biết tại sao cái tên đó lại có thể khiến Hạ Tiểu Mãn nhìn tới mức trong lòng bỗng phấn chấn hẳn.
Có điều cảm thấy: Thật sự rất hợp với tình huống hiện giờ.
Năm giờ rưỡi, cô tắt máy tính, chuẩn bị tan tầm.
Hạ Tiểu Mãn không có bất cứ hành động kỳ lạ nào, chào hỏi những đồng nghiệp của mình rồi tan làm.
Tóm lại, bị đuổi việc không phải là chuyện vẻ vang gì.

Cô cũng không cần phải ồn ào phản bác, phàn nàn công ty vô nhân đạo.
Dù sao đây cũng là nơi làm việc, là xã hội.

Cuối năm công ty giảm biên chế, ai bảo bản thân không đủ bản lĩnh để trụ lại được?
Nhưng Hạ Tiểu Mãn không ngờ bản thân cô không nói chuyện này với mọi người nhưng tiếng gió vẫn đồn xa, nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách của cái công ty nhỏ chỉ khoảng bốn mươi người này.
À, không, là chừng ba mươi người mới phải.
Trước đó đã cho nghỉ việc một đợt rồi.
Chưa đi ra khỏi khuôn viên, điện thoại đã liên tiếp có cuộc gọi đến.
Nghe ngóng tin tức cũng có, thật lòng quan tâm cô cũng có.
Ban đầu, Hạ Tiểu Mãn còn kiên nhẫn nói qua vài câu với từng người một, sau đó trực tiếp tắt luôn chuông điện thoại di động.
Trên màn hình của điện thoại, Hạ Tiểu Mãn nhìn thấy một ảnh chụp màn hình một cuộc trò chuyện do một người đồng nghiệp gửi đến.
Là tin nhắn của cô gái chuẩn bị thế chỗ cô và một đồng nghiệp nam.
Cô gái: Anh Vũ, Tiểu Mãn phải đi rồi.
Đồng nghiệp nam: Chuyện xảy ra vào lúc nào? Mới vừa nãy ư?
Cô gái: Dạ, hôm nay có thông báo ngày mai em với Tiểu Mãn bàn giao công việc cho nhau.
Cô gái: Trong lòng em cảm giác rất khó chịu.
Cô gái: Bởi vì em được giữ lại cho nên cô ấy phải nghỉ việc.
Cô gái: Mặc dù đây là quyết định của lãnh đạo, nhưng em cũng không biết làm sao đối mặt với cô ấy.

Cho tới bây giờ em cũng chưa từng gặp phải những chuyện như thế này.
Hạ Tiểu Mãn liếc mắt nhìn, cô khẽ cười rồi nhấn tắt màn hình điện thoại, không trả lời lại.

Cô hiểu người đồng nghiệp gửi cho cô bức ảnh này là có ý gì.
Trước đó công ty nói giảm biên chế, muốn cho những người là nhân viên không chính thức nghỉ việc.

Tuy nhiên, đến phần vị trí của Hạ Tiểu Mãn, đáng lý người bị cắt giảm chính là cô bé kia và một đồng nghiệp nam không chính thức khác.

Nhưng sau đó, trên danh sách người bị cho nghỉ việc lại là người cần cù, chăm chỉ không quản ngại cực khổ, phải tăng ca nhiều đêm liền – Hạ Tiểu Mãn.
Đồng nghiệp nói cô bé kia biết chuyện này, nói ngọt với lãnh đạo để giữ cô ta lại.
Nhưng trong lòng Hạ Tiểu Mãn biết chuyện này không quan trọng.
Phúc họa khôn lường*, chưa biết là phúc hay họa.
(*) Trong raw là câu “Tái Ông mất ngựa”.

Nghĩa Hán Việt: Tái là “cửa ải”, Ông là “ông lão, ông già”, Tái Ông là “ông già sống gần biên ải”.

Tái Ông thất mã là một một câu chuyện đầy kịch tính và hết sức thú vị.

Nó trở thành một bài học rất đáng chiêm nghiệm và suy ngẫm trong cuộc đời.

Thành ngữ “Tái Ông mất ngựa” có xuất xứ từ Trung Quốc.
Cô vào công ty này gần một năm nên có thể nhìn rõ nhiều thứ hơn những người mới tới.

Nói thật ra, với tình trạng công ty này hiện nay, năm sau sẽ có chuyện gì xảy ra khó mà nói trước được.

Bây giờ tranh nhau đến độ đầu rơi máu chảy vì một vị trí thì một năm sau vẫn có thể có tên trong danh sách cắt giảm, vậy thì có ý nghĩa gì đâu?
Cứ thuận theo tự nhiên thôi!
Cô – Hạ Tiểu Mãn, dù tên có hơi bình thường một chút, nhưng vẫn là người có năng lực làm việc trong thành phố này, tìm một công việc mới vẫn còn đơn giản.
Cô cúi đầu xem thời gian, năm giờ năm mươi tám phút.

Từ lúc biết được tin bị sa thải đến bây giờ đã hơn một tiếng.

Không sao, thời gian trôi qua cũng không quá tệ.
Bởi vậy có thể thấy được, không cần biết bạn gặp phải chuyện gì, bạn đã thông suốt nó thì thời gian cũng không có gì đáng ngại.
Tiết trời hơi se lạnh, mùa đông ở Đông Bắc, cơn gió lạnh như cái lưỡi trượt* băng, ngay cả áo lông dày cũng không ngăn được cơn buốt giá từ nó.
(*) Lưỡi trượt là cái mà gắn ở để giày trượt băng.
Dù tâm trạng bây giờ không tính là tồi tệ, nhưng hôm nay vẫn gặp ít nhiều chuyện khiến bản thân bực bội.
Hạ Tiểu Mãn còn bê đồ đạc đã thu dọn ở công ty trên tay.

Thực ra, cô cũng không để ý gió lạnh, đi vào trong siêu thị thực phẩm mua thức ăn rồi về nấu cơm.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy tấm biển hiệu “Báu vật mê ly – mỳ vằn thắn”.

Được rồi, tối nay cô ăn món đó đi.
Mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, bên ngoài nhìn vào còn chưa đến mét vuông, chỉ bày hai cái bàn, bên cạnh có thêm một quầy bar.
Nhìn có hơi keo kiệt một chút nhưng đối với người thất nghiệp mà nói, đã là rất xa xỉ rồi.
Mười hai đồng cho một bát mì vằn thắn, khiến người ta cảm thấy thật bạc bẽo.
Với cái giá này, vừa có một gia đình nông dân đi vào hỏi một câu giá tiền, nhìn một lát lại lặng lẽ đẩy cửa đi ra.
Cuộc sống đã không dễ dàng gì, sinh hoạt khốn khổ như chó thì càng phải biết quý trọng.
Lúc Hạ Tiểu Mãn ăn mì vằn thắn còn đang nghĩ: Đi tìm thêm một chút thực phẩm dưới nhà, về sau tích trữ củ cải trắng đầy nhà.
Mùa đông ở Đông Bắc, cải trắng có giá cả bán được lời hơn.
Vẫn còn phải chờ, từ giờ cho đến ngày lạnh buốt, mười ngày nửa tháng nữa lá cũng không thối luôn được.

Không có người nào trong của hàng nhỏ ngoài Hạ Tiểu Mãn và một chàng trai ngồi phía trước.

Mỗi người ngồi một bàn, hai người họ đều cúi đầu ăn mì vằn thắn.
Hạ Tiểu Mãn ăn đến cái thứ ba thì gió lạnh ùa vào thổi từ phía sau lưng, thổi đến nỗi cổ cô rụt lại.
Quay đầu ngoảnh lại, thấy có người tiến vào.
Hạ Tiểu Mãn vốn chỉ vô tình nhìn lại đằng sau một chút, nhưng sau đó lại không rời mắt được.
Hơ, anh chàng đẹp trai này ở đâu ra vậy?
Có thể áng chừng anh ta cao 1m8, sống mũi cao, mắt hẹp dài.

Mặt mũi rất trắng trẻo, bàn tay cũng trắng, ngón tay thon dài lộ ra ngoài chiếc áo khoác màu đen.
Toát ra một vẻ hết sức gợi cảm.
Hạ Tiểu Mãn nhìn cho đã hai con mắt rồi mới từ từ quay đi, tiếp tục cúi đầu ăn.
Cô nghĩ thầm, tiếc rằng bản thân không phải là người mặt dày, bất chấp làm quen, nếu không có thể đã đến xin Wechat rồi.
Anh đẹp trai ấy cũng kêu một bát mì vằn thắn.
Có vẻ như là lần đầu đến quán mì nhỏ “Báu vật mê ly – mỳ vằn thắn” này, hỏi có bao nhiêu loại nhân, cuối cùng chọn loại thập cẩm.
Mười hai đồng.
Trong tiệm chỉ có một mình bà chủ bận rộn, nghe anh ta gọi mì vằn thắn thì đi vào phòng bếp, bỏ mì vằn thắn vào nồi.
Anh ta nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng ngồi ở quầy bar.
Không lâu sau, chàng trai đằng trước Hạ Tiểu Mãn đã ăn xong, rút tờ giấy lau miệng rồi ra khỏi quán.
Gió lạnh ập đến nhưng bị chặn lại ngoài cửa, trong tiệm chỉ còn Hạ Tiểu Mãn và anh chàng đẹp trai này.
Hạ Tiểu Mãn hơi lơ đãng.

Mặc dù ra khỏi cửa tiệm này, anh ta và cô cũng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng được gặp gỡ trai đẹp lại khiến tâm tình của phụ nữ vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi phải trải qua chuyện bực mình.
Bà chủ bưng tô mì vằn thắn ra, nở nụ cười thân thiện với anh ta: “Mười hai đồng.”
Những quán nhỏ như thế này, bình thường đều là trả tiền trước.

Bởi vì bà chủ chỉ có một người, sợ không phải lúc nào cũng chú ý được, khách hàng lại không trả tiền đã bỏ đi.
Hạ Tiểu Mãn vừa ăn mỳ vằn thắn, khóe mắt lại liếc qua anh chàng đẹp trai ngồi một bên.

Thấy anh ta cầm điện thoại di động lên, như muốn dùng Wechat để thanh toán.
Bà chủ hơi xấu hổ, lau tay vào chiếc tạp dề: “Tiệm chúng tôi không dùng cái này đâu…”
Bà chủ có chút lớn tuổi, là một người thật thà, không hiểu trào lưu thanh toán qua ứng dụng Wechat.

Vả lại, tiệm này ngày thường cũng không có quá đông khách, chủ yếu là những người ở gần sẽ tới ăn một miếng, đa số đều trực tiếp trả tiền.
Anh chàng đẹp trai: “…”
Hạ Tiểu Mãn nghĩ, chỉ sợ trên người anh ta không mang theo tiền mặt.
Cô ngồi một bên yên lặng xem xét, gắp sợi vằn thắn cuối cùng trong tô.
Vừa gắp sợi vằn thắn bỏ vào bát nhỏ thì ánh sáng phía trước đột nhiên tối sầm lại, xuất hiện một bóng người cao lớn.
Hạ Tiểu Mãn sững sờ ngẩng đầu.
Lập tức nghe thấy anh chàng đẹp trai hơi câu nệ hỏi: “Có thể cho tôi vay tiền không?”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Cái gì?
Anh chàng đẹp trai: “Đồ đã nấu, không trả lại được, cô có tiện cho tôi mượn tiền không? Chút nữa kết bạn Wechat trả lại cô sau.”
Hạ Tiểu Mãn thừ người.
Bên tai hình như vang lên tiếng pháo hoa nổ tung, phát ra tiếng “bùm bùm” đầy hạnh phúc.
HẾT CHƯƠNG 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN