Tình Yêu Thôn Quê - Chương 92: Phiên Ngoại 4 Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Tình Yêu Thôn Quê


Chương 92: Phiên Ngoại 4 Hoàn


Lâm Đông Đông tan làm là lập tức bắt xe bus, tranh thủ chút thời gian đến chợ mua thức ăn.

Mấy ngày nay bận rộn đến đầu óc choáng váng, hôm nay vất vả mới được tan làm sớm, anh chuẩn bị mua chút đồ nấu món gì đó ngon ngon cho Tưởng Hải Dương.

Hơn nữa hôm nay là Đông Chí, phải ăn sủi cảo chứ.
Sáu giờ rưỡi tối, trời đã hoàn toàn tối đen nhưng trong thành phố đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Bây giờ là thời gian cao điểm ngoài đường toàn xe là xe, mọi người thở ngắn than dài vì tắc đường.

Xe bus đi đi dừng dừng nhưng hơn nửa ngày chỉ đi được đoạn ngắn.

Người trong xe hệt như cá mòi đóng hộp, Lâm Đông Đông khó khăn lấy điện thoại bên trong túi quần ra.
Anh cầm lên xem, là Tưởng Hải Dương nhắn tin đến.
[Chỗ anh có việc đột xuất, Đông Bảo Nhi nhớ ăn cơm trước, đừng chờ anh, nghe lời.]
Lâm Đông Đông vô thức cong khóe miệng bật cười, nhanh chóng nhắn tin trả lời, [Được.]
Anh để điện thoại về túi, nhìn dòng xe chen chúc cộ bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may, bây giờ chắc có đủ thời gian.
Anh vui vẻ nghĩ xem nên nấu những món gì, thịt ba chỉ kho rau mận chắc chắn phải có, Tưởng Hải Dương siêu thích món này, chỉ là nấu hơi mất thời gian, công việc của hai người hiện tại đều rất bận, bình thường không nấu mấy món tốn thời gian như vậy.

Hơn nữa nếu Tưởng Hải Dương về nhà sớm thì sẽ không để anh có cơ hội xuống bếp, Tưởng Hải Dương như hận không để anh phải làm bất cứ cái gì, chỉ cần ngồi chờ ăn cơm là được.
Vì chuyện xuống bếp này mà Lâm Đông Đông đã nhiều lần đấu trí đấu dũng với Tưởng Hải Dương, nhưng trừ khi giống như ngày hôm nay, Tưởng Hải Dương có chuyện đột xuất về trễ, nếu không anh vẫn không có cách nào tranh được với hắn.
Từ nhỏ đến lớn Tưởng Hải Dương thương anh vô cùng, nhưng mà anh cũng thương Tưởng Hải Dương chứ.

Mặc dù làm việc cả ngày trời cũng có chút mệt nhưng làm sao so được với công việc ở xưởng ô tô của Tưởng Hải Dương, sửa xe mới thật sự là mệt đó.
Tưởng Hải Dương đã làm việc được hơn một năm cũng tích góp được kha khá kinh nghiệm, lại có thể chịu khổ, nói cái gì cũng làm, cả ngày quỳ bò mà sửa xe, làm xong một ngày Lâm Đông Đông đều phát hiện tay Tưởng Hải Dương phát run vì làm quá sức.
Nhưng Tưởng Hải Dương ngày nào về cũng hết sức vui vẻ, tinh thần phấn chấn, tranh hết việc nhà với anh, còn lo lắng anh bị mệt.
Lâm Đông Đông thật sự rất bất đắc dĩ, anh cả ngày chỉ ngồi văn phòng, gió không thổi mưa không xối thì làm sao mà mệt.
Haiz, nhưng không còn cách nào, có một loại mệt, là Tưởng Hải Dương cảm thấy anh mệt!
Cuối cùng cũng mua được đồ ăn, về đến nhà đã hơn 7 giờ rưỡi.
Lâm Đông Đông vào nhà không kịp thay đồ đã chui đầu vào bếp xắn tay áo chuẩn bị nấu ăn, một lòng một dạ nghĩ chờ Tưởng Hải Dương về là đã có cơm canh nóng hổi để ăn rồi.

Gần 9 giờ, Tưởng Hải Dương với một đồng nghiệp khác làm xong công đoạn cuối cùng, hắn mặc áo khoác sạch sẽ, vội vàng chạy ra đến bến xe bus vừa chạy vừa gọi điện cho Lâm Đông Đông.
“Alo, Đông Bảo Nhi?”
“Anh” Lâm Đông Đông gần như ngay lập tức nhận máy, vui vẻ hỏi, “Anh xong việc rồi sao?”
“Vừa mới xong, đang đứng chờ xe.” Tưởng Hải Dương nhìn xe bus đang dần tiến đến, lo lắng hỏi, “Em ăn cơm chưa?”
Lâm Đông Đông cười hì hì, “Ăn rồi ~”
“Thật không?” Tưởng Hải Dương nghe tiếng cười ở đầu dây bên kia điện thoại cũng không khỏi mỉm cười theo, “Đông Bảo Nhi không lừa anh chứ?”
“Ừm, thật mà ~” Lâm Đông Đông vẫn cười ngốc như cũ, mỗi lần chột dạ anh đều như vậy.
Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông nói dối, mỗi lần hỏi anh đều nói ăn rồi nhưng thực tế căn bản không như vậy.

Hắn vừa thương vừa lo, cũng nhiều lần nghiêm túc nói với Lâm Đông Đông, nếu hắn tan làm muộn thì không cần chờ cứ nấu xong rồi ăn trước đi.

Lâm Đông Đông ngoan ngoãn đồng ý, thế nhưng cứ đến lần sau lại vẫn y như cũ, cho dù hắn về trễ thế nào đều nhất định phải chờ hắn về mới cùng nhau ăn cơm.
“Bé ngoan,” Tưởng Hải Dương quẹt thẻ xe bus đi tới hàng ghế sau cùng không có ai, ngồi xuống cạnh cửa sổ, mềm giọng dỗ dành, “Anh lên xe rồi, lát nữa là về đến nhà, em ăn cơm trước đi, nghe lời ~”
“Dạ ~” Lâm Đông Đông ngoan ngoãn đáp, lại không yên tâm dặn dò thêm, “Lát nữa xuống xe anh nhớ mặc áo khoác cho kín, kéo khóa kéo đội mũ lên, hôm nay trời hạ nhiệt lạnh lắm.”
Mùa đông ở thành phố Q không quá lạnh, Tưởng Hải Dương lại ỷ thể lực tốt, không bao giờ để ý chuyện này, Lâm Đông Đông biết tính hắn,gần như ngày nào cũng phải nhắc đi nhắc lại một lần.
Dù thân thể hắn khỏe mạnh nhưng anh vẫn không yên tâm.
Tưởng Hải Dương cười ha ha vừa nói biết rồi vừa ngoan ngoãn kéo khóa áo khoác lại.

Kéo xong thì sửa sang khăn quàng màu xám nhạt trên cổ.

Khăn này là lúc trước được nghỉ hai người cùng nhau lên phố mua, là đồ đôi, ha ha ha.
9 giờ rưỡi, Lâm Đông Đông sờ sờ đĩa đồ ăn trên bàn, vẫn ổn, mới lấy ra khỏi nồi còn nóng lắm.
Anh nằm ghé vào trên bàn vừa chờ Tưởng Hải Dương vừa lướt vòng bạn bè.
Tối nay thật náo nhiệt, bởi vì không biết ai đồn rằng năm 2012 là tận thế.

Mọi người đều mượn cơ hội này để cuồng hoan, nghe nói nửa đêm sẽ bắn pháo hoa bên ngoài bờ biển nữa.
Có hai đồng nghiệp còn nhắn tin hỏi Lâm Đông Đông có muốn ra ngoài chơi không, Tống Lập Quần lúc nãy cũng gọi điện cho anh, kêu anh với Tưởng Hải Dương ra ngoài ăn bữa cơm uống chút rượu rồi cùng nhau ra bờ biển ngắm pháo hoa.
Nhưng Lâm Đông Đông từ chối, Tưởng Hải Dương đã bận rộn cả ngày trời mệt lắm rồi, trễ thế này anh không muốn hắn phải lăn lộn bên ngoài nữa, hai người ở nhà ăn cơm nghỉ ngơi là tốt nhất.
Về phần pháo hoa anh cũng không có hứng thú, năm 18 tuổi đó Tưởng Hải Dương đã tặng cho anh một đêm pháo hoa đẹp nhất rồi.

Từ đó về sau cho dù pháo hoa có rực rỡ hoành tráng đến thế nào thì anh đều cảm thấy không lộng lẫy bằng trang pháo hoa trên đỉnh núi năm đó.
Cạch ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Tưởng Hải Dương đã về đến nhà.
Lâm Đông Đông mặt mày hớn hở nhào về phía cửa, “Anh ~”

Tưởng Hải Dương vừa vào cửa đã lập tức ôm lấy người, hai người ngọt ngào hôn nhau như mọi khi, sau đó Tưởng Hải Dương ngửi một cái hỏi, “Đông Bảo Nhi nấu món gì vậy, sao mà thơm thế?”
“Đều là món anh thích ăn ~” Lâm Đông Đông giơ tay che lỗ tai đã đỏ bừng vì lạnh, càm ràm, “Đã nói anh đội mũ rồi sao lỗ tai lại lạnh như vậy.”
“Không lạnh.” Tưởng Hải Dương kéo lấy tay Lâm Đông Đông xuống nắm chặt, vừa khom lưng đổi giày vừa dịu dàng nói, “Không phải nói em ăn trước đi rồi sao, sao còn chờ anh nữa,”
Lâm Đông Đông cười hì hì giả ngu, vội vàng đẩy Tưởng Hải Dương vào nhà, “Ăn liền ăn liền ăn liền, anh nhanh đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”
Chờ khi hai người cuối cùng cũng ngồi xuống bàn cơm, Lâm Đông Đông mở lồng bàn ra, sáu món một canh, còn có một đĩa sủi cảo, tất cả đều còn bốc khói.
“Sao em làm nhiều vậy?” một tay Tưởng Hải Dương ôm lấy eo Lâm Đông Đông, rướn lại hôn anh một cái, “Làm nhiều thế này vừa phiền vừa mệt lắm.”
“Không phiền, hôm nay em tan làm sớm,” Lâm Đông Đông trước tiên gắp cho Tưởng Hải Dương một đũa thịt ba chỉ kho rau mận, vui vẻ nói: “Anh nhanh nếm thử xem, em cảm thấy lần này cực kỳ thành công!”
Tưởng Hải Dương nhai nhai rồi thò lại gần hôn người một cái, mơ hồ nói “Rất ngon!”
“Ai da, anh tập trung ăn đi.”
Lâm Đông Đông đẩy hắn ra liếm đôi môi bị Tưởng Hải Dương hôn, lại gắp cho hắn một cái sủi cảo, “Anh ăn khi còn nóng đi kẻo lát lại nguội mất.”
Bữa cơm này ăn thật sự rất chậm, hai người đều đã đói bụng lắm rồi nhưng không chỉ mải ăn mà còn không quên xà nẹo nhau, anh đút cho em một miếng, em gắp cho anh một đũa.

Bữa cơm ngọt ngào kết thúc thì đồ ăn cũng không còn thừa bao nhiêu.
Bình thường ăn xong Lâm Đông Đông sẽ theo Tưởng Hải Dương vào bếp hai người cùng nhau dọn dẹp lại nói chuyện này chuyện kia hoặc là ve vãn âu yếm nhau, nhưng hôm nay anh không vào bếp với Tưởng Hải Dương mà đi thẳng vào phòng tắm.
Buổi tối mấy ngày hôm trước hai người nằm trong ổ chăn lướt trang mua sắm, vốn chỉ tính mua thuốc bôi trơn, kết quả trang web kia tự nhiên đề cử mấy thứ đồ vật kỳ quái.

Kỳ thật trước đó hai người không để ý nhưng tối đó bỗng nhiên Tưởng Hải Dương nảy sinh hứng thú, nói một hai phải mua bộ đồ hóa trang mèo gợi cảm cho Lâm Đông Đông mặc! Lâm Đông Đông mới đầu không đồng ý, hai người không còn là thiếu niên mười mấy tuổi đầu nữa, cái gì mà tai mèo đuôi mèo, còn cả trói buộc play, anh vừa nhìn thôi đã đỏ cái mặt già rồi.
Nhưng Tưởng Hải Dương lại cực kỳ thích thú, làm nũng chơi xấu quấn lấy anh đòi cho bằng được, cuối cùng anh chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận.

Hết cách rồi, ai bảo anh luôn dung túng Tưởng Hải Dương làm chi ~
Lúc Tưởng Hải Dương dọn dẹp xong phòng bếp Lâm Đông Đông cũng vừa vặn đi từ trong phòng tắm ra.
Thời gian như đột nhiên dừng lại, Lâm Đông Đông có chút xấu hổ, ngượng ngùng không biết nói gì mới tốt, sau đó, Tưởng Hải Dương hệt như biến thành sói đói vồ lấy anh!
“Bé ngoan!” Tưởng Hải Dương kích động tay chân quơ loạn xạ, lúc thì sờ tai mèo màu hồng nhạt trên đầu Lâm Đông Đông lúc lại vuốt ve cái đuôi phía sau anh, quả thật vui đến mức nói năng lộn xộn, “Sao lại bây giờ, không phải em nói đến tết mới mặc sao, lúc nãy cũng không nói cho anh.”
“Đêm nay không phải tận thế sao, em tặng anh món quà bất ngờ.”Lâm Đông Đông nói xong cũng không nhịn được mà bật cười.
Tưởng Hải Dương vui vẻ như vậy anh cũng không còn thấy ngại nữa, lại hỏi Tưởng Hải Dương như đang làm nũng, “Đẹp không?”
Hai người ôm chặt lấy nhau, phản ứng thân dưới của Tưởng Hải Dương là câu trả lời rõ ràng nhất.
“Đẹp.” Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, ánh mắt hắn như sắp sửa nổi bão, “Đông Bảo Nhi đẹp nhất.”
Nói xong hắn nghiêng đầu dùng sức ngậm lấy môi Lâm Đông Đông, sau đó dùng một tay nâng mông Lâm Đông Đông bế thốc người lên vội vàng đi vào trong giường.
Hai người quấn chặt lấy nhau, Tưởng Hải Dương hưng phấn lấy khóa trói của bộ đồ tình thú mèo còn ra, trước tiên nhẹ nhàng trói hai tay hai chân Lâm Đông Đông lại, sau đó lại dùng một sợi dây lụa màu đỏ bịt kín hai mắt Lâm Đông Đông.

Lâm Đông Đông ngoan ngoãn phối hợp, tâm trạng cũng rất kích động.
Chuẩn bị xong xuôi, Tưởng Hải Dương sắp chảy nước miếng, cũng không biết hạ miệng ở đâu mới tốt.
Lâm Đông Đông cả người gần như trần trụi, chỉ có những chỗ khóa lấp ló lông tơ hồng nhạt, hấp dẫn nhất là đôi mắt bị che kín bởi dải lụa màu đỏ tươi kia, Lâm Đông Đông rất trắng, lụa đỏ càng khiến anh thêm phần quyến rũ.
Tưởng Hải Dương dán chặt lên người anh vừa hôn vừa liếm, máu thịt cả người như sôi trào.

Rõ ràng ban ngày làm việc rất mệt nhưng mỗi lần hai người thân thiết hắn lại sinh long hoạt hổ, đại chiến 300 hiệp cũng không thành vấn đề.
Hai tay Lâm Đông Đông bị trói ngược trên đỉnh đầu, mắt cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Tưởng Hải Dương và những nụ hôn âu yếm rơi xuống trên mặt mình.

Anh có thể cảm nhận được dục vọng cuồng nhiệt của Tưởng Hải Dương cùng với tình yêu mãnh liệt của hắn.
Vừa mới bắt đầu anh cũng hết sức động tình, nhưng không hiểu sao dần dần lại thấy không ổn, cứ luôn cảm thấy hốt hoảng.
Có lẽ loại cảm giác này giống như vô số giấc mộng trong suốt tám năm hai người xa cách.
Trong mộng Tưởng Hải Dương cũng nhiệt tình ôm anh, hôn anh, thân mật đến tận xương tủy như xưa, anh biết được, cảm nhận được, nhưng lại không cách nào chạm vào được.

Mỗi lần anh liều mạng muốn ôm lấy Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương đều sẽ biến mất, giống như một ảo ảnh, khiến anh đau đớn đến bừng tỉnh.
Tưởng Hải Dương vẫn đang liếm láp khắp cả người Lâm Đông Đông, lúc môi lưỡi di chuyển đến thân dưới của anh đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Mỗi lần thân mật hai người không cần phải làm gì cả, chỉ cần ôm ấp quấn quýt một chốc thân dưới đều sẽ hiện lên phản ứng rõ ràng.

Nhưng bây giờ hắn hôn Lâm Đông Đông hồi lâu như vậy mà gậy th*t vẫn mềm một nửa.
Không hề cứng, dương v*t nằm quạnh quẽ trong đám lông xoăn.
“Đông Bảo Nhi,” Tưởng Hải Dương nắm lấy dương v*t còn mềm của Lâm Đông Đông xoa nắn, cẩn thận nhìn một chốc, ngơ ngác hỏi: “Em sao vậy?”
Lâm Đông Đông cắn môi cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm được mà nói, “Anh, không được rồi, em không thể thả lỏng.” anh lắc lắc đôi tay bị khóa chặt, lại vung vẩy dải lụa bịt trên mắt, nhỏ giọng nói, “Không thích cái này, em sợ.”
“Sao em không nói!” Tưởng Hải Dương cuống quýt gỡ hết khóa tay bịt mắt Lâm Đông Đông, vội vã ôm lấy người dỗ dành, “Không sao không sao, cởi rồi, chúng ta không cần mấy thứ xấu này!”
Tưởng Hải Dương ảo não không thôi, tự trách bản thân không kịp thời chú ý đến cảm xúc của Lâm Đông Đông, lại thầm mắng mình đầu óc bị nước vào, tự dưng lại kéo Đông Bảo Nhi chơi ba cái thứ này!
“Anh xin lỗi Đông Bảo Nhi,” Tưởng Hải Dương vứt hết những cái khóa kia vào trong thùng rác, ôm lấy Lâm Đông Đông không ngừng hôn trấn an, “Đều tại anh, sau này anh sẽ không bao giờ để ý đến những thứ này nữa.”
Lâm Đông Đông ôm chặt lấy Tưởng Hải Dương, dùng sức vuốt ve tấm lưng rắn chắc của hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của hắn, chỉ có cảm giác kiên định này mới có thể làm anh an tâm.
“Em muốn có thể ôm được anh,” Lâm Đông Đông thở dài, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn dịu dàng của Tưởng Hải Dương, “Không nhìn thấy anh không chạm được anh khiến em sợ hãi.”
Trái tim Tưởng Hải Dương thắt lại, hoàn toàn hiểu rõ cảm xúc của Lâm Đông Đông, lập tức ôm càng thêm chặt.
“Đều do anh, xin lỗi,” Tưởng Hải Dương không biết làm sao cho phải, hận không thể nhét Lâm Đông Đông vào tim mà thương, “Không sao, anh ở đây, Đông Bảo Nhi đừng sợ, anh đang ở đây.”
Lâm Đông Đông cọ cọ chóp mũi Tưởng Hải Dương, an tâm mỉm cười, sau đó rướn người hôn lên môi hắn.
Đôi mắt hai người khép hờ, không nhắm lại, giữa môi lưỡi quấn quýt chăm chú nhìn đối phương, luyến lưu khắc cốt.
Hai người dịu dàng hôn một hồi lâu, tình dục nóng bỏng lại tiếp tục cháy lên.
Tưởng Hải Dương ngậm lấy cánh môi Lâm Đông Đông gặm cắn, duỗi tay gảy tai mèo trên đầu Lâm Đông Đông, thân dưới dùng sức thúc về phía Lâm Đông Đông, gậy th*t hai người đều đang chờ được âu yếm, cứng ngắc chống lên bụng nhau.
Trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp, trên giường hai thân thể quấn quýt, tiếng thở dốc khi nặng khi nhẹ.
Ái dục vô bờ, liều chết triền miên…
12 giờ khuya, ngoài cửa sổ đột nhiên bùng lên từng đợt pháo hoa, ánh sáng chói lọi xuyên qua rèm cửa chiếu lên hai cơ thể trên giường.
Dưới lầu mơ hồ vang lên tiếng hò reo.
Tưởng Hải Dương mở mắt giữa ánh sáng rực rỡ, ôm lấy khuôn mặt Lâm Đông Đông âu yếm hôn khẽ.
Lâm Đông Đông vẫn còn có chút thất thần, khóe mắt ửng hồng treo một giọt nước, là bị Tưởng Hải Dương đâm chọc mà ra, đôi tai mèo không biết đã bị Tưởng Hải Dương vứt đi đâu rồi.

Lâm Đông Đông quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khi đợt pháo hoa thứ hai xuất hiện, anh nhoẻn miệng cười, “Chúng ta đã sống sót qua tận thế rồi.”
Tưởng Hải Dương cũng cười, cúi đầu trân ái hôn lên môi Lâm Đông Đông.
Bọn họ đã sớm đi qua tận thế, và hiện tại, cả thế giới đang nằm gọn trong vòng tay hắn.
Lời editor:
Vẫn những câu cũ, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, cảm ơn những bình luận những cái sao của bạn đã giúp mình có động lực hoàn thành truyện.
Nếu thích thì nhấn sao, bình luận, chia sẻ nhé.

Hẹn gặp lại ở hố sau!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN