Tân Duyên nhảy lên giường của mình, vui vẻ nhảy nhót.
Quan An thích y!
Thì ra người Quan An thích là y!
Y hơi dùng sức không cẩn thận nhảy quá cao đụng đầu vào trần nhà.
Tân Duyên: “…” Y đã quên bây giờ mình đã lột xác, thành một cường giả!
Y có thể nhảy lên rất cao!
Che đầu mình nằm xuống, Tân Duyên ngầm thở dài một hơi.
Y cũng không dễ dàng gì, hôm nay về nhà bị thương bao nhiêu lần rồi?
Trong lúc phòng Tân Duyên truyền ra tiếng thở dài thì Quan Thừa Phong nghe được tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Quan Thừa Phong thấy Sở Đông Vũ.
“Sao cậu lại tới đây?” Quan Thừa Phong hỏi.
Sở Đông Vũ hỏi: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Trước khi vào thành Hàng Hải, Quan Thừa Phong để Sở Đông Vũ tách ra, còn dặn Sở Đông Vũ đừng để lộ mối quan hệ giữa họ.
Lúc đó Sở Đông Vũ đồng ý, hơn nữa hắn không hy vọng Triệu Khoa Lâm nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong cùng Tân Duyên, trước đó cũng chưa bao giờ tới tìm Quan Thừa Phong và Tân Duyên.
Nhưng hôm nay họ gặp nhau tại cửa ra vào…
Đều từng ở thành Sùng An, còn từng gặp nhau, hắn đến gặp Quan Thừa Phong và Tân Duyên một lần hẳn là sẽ không khiến người khác hoài nghi?
Nhưng dạo gần đây Sở Đông Vũ mơ hồ cảm nhận được có người theo dõi mình, bởi vậy hắn làm như không quen biết Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong không muốn để Sở Đông Vũ vào nhà nhưng sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn nói: “Vào đi.”
Sở Đông Vũ đặc biệt tới tìm hắn hẳn là có việc quan trọng muốn nói với hắn.
Sở Đông Vũ vào cửa còn chưa nói gì đã thấy Quan Thừa Phong bước đến một cánh cửa đang đóng khác.
Cửa này sử dụng công nghệ AI, Quan Thừa Phong kéo chốt cửa chưa chắc đã mở được nên lúc này mới gõ cửa.
“Làm gì?” Tân Duyên ôm cái đầu bị thương của mình ra hỏi.
“Sở Đông Vũ đến, ở bên ngoài.” Quan Thừa Phong nói.
“Em biết rồi.” Tân Duyên đáp một tiếng, có chút không rõ —— Sở Đông Vũ tới thì tới, Quan An còn phải nói với y làm gì, là muốn y ra ngoài gặp Sở Đông Vũ?
Cái bộ dạng này của y làm sao ra ngoài gặp người khác được!
Chờ chút, dáng vẻ này của y gặp người khác cũng không tệ đâu…
Sau khi Quan Thừa Phong nói cho Tân Duyên chuyện Sở Đông Vũ đến liền thả chốt cửa ra.
Hắn đặc biệt lại đây nói một tiếng với Tân Duyên cũng không phải muốn cho Tân Duyên ra ngoài gặp khách, mà là sợ Tân Duyên không mặc quần áo chạy ra bên ngoài.
Hắn rất chờ mong được nhìn lại “Phúc lợi”, nhưng chỉ có thể nhìn một mình.
“Trong nhà an toàn, cái gì cũng có thể nói.” Nhắc nhở Tân Duyên xong Quan Thừa Phong lại nói với Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ nói: “Sư phụ, tôi có người quen ở thành Hàng Hải nên biết được một ít chuyện…”
Sở Đông Vũ cố ý tới đây vì hắn có được vài tin tình báo liên quan đến Triệu Khoa Lâm muốn nói cho Quan Thừa Phong.
Chuyện quan trọng nhưng khi hắn nói chuyện với Quan Thừa Phong vẫn không nhịn được có chút mất tập trung, nhìn miệng Quan Thừa Phong mấy lần.
Miệng Quan Thừa Phong sưng lên, bên trên còn có dấu răng.
Thật kịch liệt!
Sở Đông Vũ có chút ước ao, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc nói ra chuyện mình muốn nói.
Quan Thừa Phong đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Những điều Sở Đông Vũ nói kỳ thực hắn đã sớm biết, nhưng Sở Đông Vũ cố ý lại đây nói cho hắn biết thì vẫn cần phải nói cám ơn.
“Sư phụ, anh không cần nói cảm ơn với tôi.” Sở Đông Vũ nói, Quan An dạy hắn rất nhiều thứ, cũng giúp hắn rất nhiều, trước đây khi hắn ở chung với Quan An thậm chí không cảm thấy Quan An là người cùng trang lứa với mình mà thấy hắn giống như ông nội của mình hơn.
Ông nội của hắn là cao thủ cấp tám, tri thức uyên bác, nhưng hiểu biết có khi không nhiều hơn Quan An là bao.
“Sở Đông Vũ, cậu có đồng ý gia nhập Cộng Tiến Hội không?” Quan Thừa Phong đột nhiên hỏi.
“Tôi đồng ý!” Sở Đông Vũ không chút do dự, gần đây hắn đã gặp được quá nhiều thứ trước đây chưa từng thấy, điều này làm cho hắn mơ hồ có cái một suy nghĩ —— hắn muốn thay đổi thế giới này.
Quan Thừa Phong nói: “Vậy ngày mai cậu đi tìm Chân Thiệu Tề.”
Sở Đông Vũ có chút mông lung: “Sư phụ?”
“Việc này hắn quản.” Quan Thừa Phong đáp, chuyện hố Triệu Khoa Lâm hắn không thể nhúng tay nên dứt khoát hoàn toàn không quản.
Sở Đông Vũ… Hiện tại để Sở Đông Vũ đi tìm Chân Thiệu Tề, Chân Thiệu Tề có thể dùng hắn.
“Được…” Sở Đông Vũ có chút xoắn xuýt, hắn không nghĩ tới Quan An thu hắn làm đệ tử, tốn nhiều thời gian cho hắn như vậy và lại không thèm để ý đến hắn.
Còn nữa, Chân Thiệu Tề cũng là người của Cộng Tiến Hội? Không trách lúc trước Chân Thiệu Tề cũng tới thành Sùng An giúp đỡ chống lại thú triều!
Sở Đông Vũ mới vừa đồng ý, cửa phòng Tân Duyên bỗng mở ra, Tân Duyên từ trong phòng đi ra.
Sở Đông Vũ nhìn thấy bộ dạng của Tân Duyên lần thứ hai cảm thán —— thật sự là quá kịch liệt!
Miệng Tân Duyên còn sưng hơn, ngay cả mũi cũng có chút hồng, dáng vẻ y như vậy ai nhìn cũng có thể tự bổ não ra Quan An hôn y như thế nào…
Tân Duyên cũng thay quần áo khác.
Có phải hắn… Quấy rối đến hai người này?
Sở Đông Vũ có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng nói: “Sư phụ, Tân Duyên, tôi đi trước.”
“Chờ đã!” Tân Duyên gọi Sở Đông Vũ lại.
Sở Đông Vũ khó hiểu nhìn Tân Duyên.
Tân Duyên nói: “Sau này anh vẫn cứ gọi tôi là sư nương đi.”
Sở Đông Vũ: “…” Không phải trước đó cậu không cho tôi gọi sư nương trước mặt Quan An à?
Nhưng Sở Đông Vũ vẫn gọi một tiếng: “Sư nương.”
“Ngoan!” Tân Duyên cười rộ lên, vì nụ cười quá tươi thậm chí còn động đến vết thương ngoài miệng.
Nhưng y vẫn vui lắm: “Đồ đệ ngoan, lại đây, lấy thiết bị liên lạc ra tôi lì xì cho anh!”
Sở Đông Vũ không chút do dự lấy thiết bị liên lạc của mình ra —— hắn quá nghèo, tự tôn cái gì, vứt mẹ đi cũng được.
Tân Duyên vung tay lên trực tiếp cho Sở Đông Vũ hai mươi vạn.
Dù sao y cũng có tiền!
Đương nhiên, có tiền cũng không thể tiêu lung tung nên nhiều hơn nữa thì không có đâu!
Nếu là trước đây Sở Đông Vũ căn bản chướng mắt hai mươi vạn, nhưng bây giờ… Sở Đông Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy được mình nên thể hiện lòng cảm ơn: “Sư phụ sư nương, chúc hai người trăm năm hòa hợp!”
Tân Duyên lại muốn lì xì thêm cho hắn!
Sở Đông Vũ đi rồi mà Tân Duyên vẫn vui vẻ không thôi, y nói với Quan Thừa Phong: “Trước anh muốn nhận em làm học trò… Hừ! Hiện tại học trò của anh phải gọi em là sư nương!”
“Sau khi thích em anh không muốn nhận em làm học trò nữa.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên xem như đã rõ nguyên nhân người này cứ lảng tránh không chịu nhận mình là học trò: “Không ngờ anh thích em từ sớm như vậy! Mấy ngày nay có phải là nghẹn đến khó chịu không hả?”
“Có chút.” Quan Thừa Phong thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Tân Duyên tâm trạng cũng rất tốt.
Hắn thích Tân Duyên một đoạn thời gian, mà so sánh ra thời gian Tân Duyên thích hắn càng sớm hơn, nếu nói nhịn thì cũng là Tân Duyên nghẹn lâu hơn?
“Anh cũng thật là! Đàn ông đàn ang mà cũng không biết thẳng thắn trực tiếp tìm em thổ lộ! Nếu anh nói ra sớm chút thì hiện tại có khi hai chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn rồi!” Tân Duyên nói.
Quan Thừa Phong: “…” Nếu như vậy tiến triển có nhanh quá không?
Mà như vậy cũng không tồi… Quan Thừa Phong nói: “Chờ quay về chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
Tân Duyên rặt một vẻ em biết anh gấp lắm rồi chứ gì: “Em chưa đồng ý đâu đấy! Ít ra anh cũng phải mua nhẫn cầu hôn em.”
“Em thích nhẫn kiểu nào?” Quan Thừa Phong dự định trước tiên hỏi rõ, qua mấy ngày nữa đi mua một cái.
Tân Duyên nói: “Em thích hết… Nếu anh muốn mua nhẫn cho em thì chúng ta đi xem luôn!”
Quan Thừa Phong: “… Được.”
Tân Duyên vô cùng vui vẻ xỏ giày, lại nói: “Anh sốt ruột quá, em vừa nói nhẫn anh đã mua cho em ngay!”
Quan Thừa Phong: “…” Người sốt ruột đâu phải hắn!
Nhưng Tân Duyên như vậy rất đáng yêu… Quan Thừa Phong xỏ giầy lại thấy Tân Duyên cởi giày đi tìm khẩu trang: “Anh chờ em một chút, em đeo khẩu trang! Cái mặt em thế này thật sự không thể gặp người… Anh cũng đeo một cái đi!”
“Không cần.”
“Không được! Anh nhất định phải đeo! Miễn cho người khác nghĩ rằng… nghĩ rằng em thích cắn người.” Tân Duyên vừa nói vừa đeo khẩu trang cho Quan Thừa Phong, lúc đeo nhìn thấy cần cổ đẹp đẽ của Quan Thừa Phong… y không nhịn được lại cắn một miếng.
Đương nhiên, lần này y không dùng sức cũng không để lại dấu trên cổ Quan Thừa Phong.
Trên cổ Quan Thừa Phong ngưa ngứa, hắn hít sâu một hơi mới đè xuống một số ý nghĩ.
Nhưng tình huống hiện tại… Sau này hắn cũng không cần nhịn nữa.
Trước đây hắn còn nghĩ Tân Duyên tuổi nhỏ, mình nên nhịn một chút miễn cho xúc phạm tới Tân Duyên, mà Tân Duyên gấp gáp như vậy…
Kỳ thật Tân Duyên tuổi này đang tinh lực dồi dào, là cái tuổi không thể nhịn được nhất, nếu hắn vẫn luôn làm Liễu Hạ Huệ có khi Tân Duyên sẽ cảm thấy hắn không được, muốn đổi người.
Hắn nhất định phải thể hiện tốt một chút.
Quan Thừa Phong lấy thiết bị liên lạc ra bắt đầu tìm tòi một số dược phẩm cần dùng tới.
Quan Thừa Phong nghĩ có chút xa, Tân Duyên trái lại không muốn những thứ này.
Y quả thật vội vã muốn xác định quan hệ với Quan Thừa Phong nhưng sau khi kết hôn phải làm những việc gì y còn chưa kịp nghĩ, lúc này y chỉ muốn hẹn hò với Quan Thừa Phong để bù đắp tất cả.
Nhưng y muốn cùng Quan Thừa Phong thân thiết, điểm này là chắc chắn.
Tân Duyên đều sắp treo luôn trên cánh tay Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong cứ như vậy dùng cánh tay đỡ lấy Tân Duyên, mang theo Tân Duyên đến cửa hàng trang sức.
“Em thích cái nhẫn nào?” Quan Thừa Phong hỏi.
“Em cảm thấy cái nào cũng đẹp!” Tân Duyên nói: “Chúng ta mua cái 10, 20 ngàn đi. Đắt nữa thì không cần thiết.”
Bọn họ không thiếu tiền không cần tiết kiệm cũng không cần phải quá đắt.
Nhẫn nào chả như nhau, cần gì tốn nhiều tiền như vậy?
“Ừ.” Quan Thừa Phong nói, dẫn Tân Duyên đi xem nhẫn.
Triệu Khoa Lâm vẫn luôn chú ý tới Tân Duyên và Quan Thừa Phong, cũng là người đầu tiên biết được tin tức này, còn tìm được camera trong cửa hàng trang sức để theo dõi.
Nhìn thấy Tân Duyên trong camera đeo khẩu trang, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Quan An, hai người lại còn đi mua nhẫn, còn muốn khắc chữ… Triệu Khoa Lâm cười lạnh một tiếng.
Chỉ phế bỏ Phúc Năng của Quan An thì quá dễ dãi rồi.
Đến lúc cặp sinh đôi cướp Tân Duyên khỏi Quan An cứ để họ đánh gãy chân Quan An luôn đi.
Y muốn người này không còn gì cả.
– —–oOo——