Bước chân Thẩm Trường Thủy gấp gáp, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa cũng không dừng lại: “A Trạch đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với anh ấy.”
Trong mấy người bọn họ, ngoại trừ Diệp Thanh, ai cũng đều đi theo Thẩm Định Trạch một khoảng thời gian rất dài. Trước đây, bọn họ xưng hô với Thẩm Định Trạch tự do, tùy ý. Sau khi Thẩm Định Trạch trở về Trường Sinh Đường, bọn họ thống nhất gọi anh là anh Trạch, cũng chỉ có Thẩm Trường Thủy lén lút gọi Thẩm Định Trạch là A Trạch.
Diệp Thanh tiến lên trước một bước, đưa tay chặn Thẩm Trường Thủy lại: “Hôm nay đừng đi báo cáo.”
Thẩm Trường Thủy chậm rãi ngẩng đầu lên, anh đi gặp Thẩm Định Trạch nhất định là có chuyện quan trọng cần báo cáo, Diệp Thanh không thể không biết, nhưng Diệp Thanh vẫn chặn anh lại, anh cau mày, nhìn Diệp Thanh rồi lại nhìn ba người anh em khác: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người bọn họ rời khỏi chỗ này, đến một căn phòng nghỉ yên tĩnh. Lúc này, Thẩm Trường Mộc mới dựa vào một chiếc bàn, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối nay một lượt. Bọn họ đều biết chuyện hôm nay có vẻ kỳ lạ, nhưng Thẩm Định Trạch lại bị ảnh hưởng, vì vậy chuyện này liền trở nên nghiêm trọng.
Thẩm Trường Thủy ngồi trên ghế sofa màu đen bằng da thật, hai chân bắt chéo, vóc dáng của anh hơi gầy nhưng không hề hiện ra vẻ yếu ớt, mà giống như lưỡi dao đã trải qua trui rèn vô cùng sắc bén, dáng vẻ nguy hiểm tùy ý phô trương. Trong số bọn họ, khí chất thay đổi lớn nhất chính là Thẩm Trường Thủy, anh của quá khứ mặc dù không phải anh tuấn phi phàm, nhưng cũng có dáng vẻ thư sinh riêng biệt, bọn họ còn từng trêu chọc và nói anh là thư sinh yếu đuối vừa lên kinh thành đi thi ở thời cổ đại. Lúc đó, không ai có thể ngờ rằng cơ thể trông như một chàng trai gầy gò, tính tình nhu nhược ấy sẽ trở nên kiên nghị như vậy.
Thẩm Trường Thủy thở ra một hơi nặng nề, nếu Thẩm Định Trạch thật sự bị ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không bởi vì Hướng Việt, vấn đề chỉ có thể phát sinh từ hai cô gái kia, mục đích của Dương Mĩ Na quá rõ ràng, hoàn toàn có thể loại bỏ, còn lại chính là cô gái tên Mạnh Nhược Dư đó.
Thẩm Trường Thủy gần như có thể đoán ra được tại sao cô gái đó có thể ảnh hưởng đến Thẩm Định Trạch, Chu Tấn Ân đã ra tay sao có thể đơn giản như vậy?
Thẩm Trường Thủy từ từ ngẩng đầu lên: “Các cậu đều rất tò mò, mấy năm qua tôi đã làm những gì phải không?”
Bốn người khác cùng lúc nhìn anh, sau đó gật đầu, chỉ là bọn họ không hiểu, tại sao Thẩm Trường Thủy đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Thẩm Trường Thủy cũng không vòng vo: “Chuyện xảy ra bảy năm trước, các cậu còn nhớ không?”
Mấy người đồng thời biến sắc, chuyện của bảy năm trước sao bọn họ có thể quên được? Không chỉ bọn họ, những người trong Trường Sinh Đường đều không thể nào quên, rất nhiều người cười khi rời khỏi đây, sau đó cũng không trở về nữa, thậm chí cho tới bây giờ rất nhiều người đến cả xác cũng không tìm về được.
Khi đó, mọi người đều biết, Thẩm Diệu Minh có ba người con trai, Thẩm Định Khải, Thẩm Định Bình và Thẩm Định Vũ. Từ thái độ đối đãi với ba người con của Thẩm Diệu Minh, mọi người cũng có suy đoán của riêng mình, Thẩm Diệu Minh bồi dưỡng con trai lớn Thẩm Định Khải làm người thừa kế, con trai thứ Thẩm Định Bình phò tá cho anh trai, con trai út thì làm con trai cưng đúng nghĩa. Không một ai biết Thẩm Định Khải và Thẩm Định Bình có tâm tư gì, nhưng tóm lại, biểu hiện của Thẩm Định Khải khiến không ít người lau mắt mà nhìn, còn Thẩm Định Bình cũng có chút khôn vặt.
Không ai biết ngòi nổ thật sự do chuyện gì gây ra, mọi người chỉ biết Thẩm Định Bình bị người của Chu gia bắt đi, Thẩm Diệu Minh phái người đi cứu, nhưng Chu Tấn Ân lại không cho chút mặt mũi nào, trực tiếp g!ết chết Thẩm Định Bình, chuyện này khiến Thẩm Diệu Minh nổi trận lôi đình. Sự bình yên mà Thẩm gia Chu gia duy trì nhiều năm bị phá vỡ, hai bên dốc toàn lực đến mức anh chết tôi sống, Chu gia cũng vì vậy mà bị tổn thất nặng nề, đối với người ngoài mà nói, trận chiến này tổn thất vô số sinh mạng cùng thảm họa kinh tế đều là do Chu gia gây ra.
Nhưng sự thật là gì, e rằng không có bao nhiêu người biết được.
Nếu Thẩm Định Khải có thể khiến người khác nhận định anh ta chính là người thừa kế của Trường Sinh Đường, năng lực IQ và EQ của anh ta đã lấy được sự công nhận của mọi người, người như vậy sao có thể người vô dụng? Có lẽ ban đầu anh ta không phát hiện ra bí mật của cha mình, nhưng năm dài tháng rộng, anh ta không nắm được một chút tin tức nào sao?
Còn Thẩm Định Bình có chút khôn vặt, hơn nữa vì thân phận của bản thân anh ta, chưa chắc anh ta không nghĩ đến vị trí của người thừa kế, dưới loại tâm tư này, tất nhiên anh ta sẽ làm ra một số chuyện, nhưng năng lực của anh ta rõ ràng không bằng Thẩm Định Khải.
Thẩm Định Bình bị Chu gia bắt đi, Thẩm Định Bình muốn dùng một bí mật để bảo toàn tính mạng của mình, nói cho Chu Tấn Ân biết sự thật cha mình còn có một đứa con trai khác, hơn nữa đứa con trai đó còn được bồi dưỡng thành hy vọng tương lai của Trường Sinh Đường. Điều này dẫn đến việc Chu Tấn Ân lập tức phái người đi ám sát Thẩm Định Trạch, gây ra cơn thịnh nộ ngút trời của Thẩm Diệu Minh, ông tức khắc bỏ rơi đứa con trai Thẩm Định Bình, đồng thời dùng cái chết của anh ta nhanh chóng châm ngòi cho thù hận nhiều năm qua giữa hai nhà Thẩm Chu.
Nhưng cẩn thận suy xét chuyện này thì có thể thấy rõ, Thẩm Định Bình không phải là một người quá thông minh và thận trọng. Nếu anh ta đủ thông minh thì sẽ hiểu Vĩnh Hằng Đường không thể nào làm gì anh ta, cùng lắm là dùng chuyện này hạ nhục Trường Sinh Đường mà thôi, hoặc là sẽ đổi lấy lợi ích. Dù sao cũng không có ai muốn trở thành nguyên nhân dẫn đến chiến tranh bùng nổ, tự cổ chí kim*, gây ra chuyện đó đều là tội nhân.
(*tự cổ chí kim: từ xưa đến nay.)
Thẩm Định Bình như vậy thật sự có thể phát hiện ra bí mật của cha mình sao?
Nếu người phát hiện ra bí mật đó không phải là Thẩm Định Bình mà là Thẩm Định Khải thì sao? Một người luôn cho rằng bản thân là đứa con trai cha coi trọng nhất, cũng luôn nỗ lực trở thành người thừa kế được người khác công nhận, đột nhiên có một ngày lại phát hiện ra sự tồn tại của mình chẳng qua là làm lá chắn cho người khác, dù nỗ lực hơn nữa cũng không có được thứ mình mong muốn, lúc đó, người này sẽ làm thế nào? Trừ khử người có thể uy hiếp đến sự tồn tại của anh ta, đấy là biện pháp tốt nhất, một khi không có người đó, anh ta chính là người thừa kế duy nhất, không điều gì có thể thay đổi được, bí mật ấy sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật.
Nếu Thẩm Định Khải đủ thông minh thì sẽ biết anh ta không thể tự mình ra tay, người bên cạnh anh ta cũng là người của Trường Sinh Đường, Trường Sinh Đường luôn nằm dưới sự thao túng của Thẩm Diệu Minh, Thẩm Diệu Minh có quyền uy tuyệt đối. Anh ta có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, Thẩm Diệu Minh sẽ biết được rất nhanh, vì vậy, biện pháp tốt nhất chính là mượn dao giết người, nếu Vĩnh Hằng Đường- kẻ thù không đội trời chung của Trường Sinh Đường biết chuyện này thì sẽ làm thế nào? Người thừa kế được Thẩm Diệu Minh coi trọng và bảo vệ như vậy, hiển nhiên loại bỏ là tốt nhất.
Năm đó, Thẩm Chu chém giết lẫn nhau, cả Thẩm Chu đều bị thiệt hại hết sức nghiêm trọng, nhưng vì ngòi nổ của chuyện này là cái chết của Thẩm Định Bình nên Chu gia bị mọi người lên án, để trấn an, Chu gia phải trả một cái giá nhất định. Suy cho cùng, tuy mọi người cảm thấy Chu Tấn Ân sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thật sự g!ết chết Thẩm Định Bình, nhưng so với suy đoán Thẩm Diệu Minh bỏ rơi đứa con trai này mà nói thì rõ ràng vế trước đáng tin hơn một chút, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, bình thường Thẩm Diệu Minh đối xử với Thẩm Định Bình cũng khá tốt, không có lý do nào lại làm như thế, cho nên mọi người đều nghĩ rằng Chu Tấn Ân muốn cho Thẩm Diệu Minh một bài học, kết quả giữa chừng xảy ra sự cố gì đó.
Thẩm Diệu Minh coi trọng Thẩm Định Trạch thế nào, từ chuyện xảy ra năm đó cũng có thể thấy được, khi Thẩm Diệu Minh biết Thẩm Định Trạch sống chết không rõ, rất có khả năng đã bị ám sát, ông liền “hiến tế” đứa con trai thứ hai của mình, đuổi giết đến Vĩnh Hằng Đường, không màng hậu quả, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho con trai của ông.
Sau đó, Thẩm Định Trạch an toàn trở về, lúc này Thẩm Diệu Minh mới dừng cuộc báo thù điên cuồng lại, và ông không hề ngốc, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân trong đó. Ông đẩy Thẩm Định Trạch vào vị trí này, cùng lúc ấy, dù không có bằng chứng nhưng ông vẫn phế bỏ một chân của Thẩm Định Khải.
Nhưng chắc chắn Thẩm Định Khải sẽ không biết rằng Thẩm Định Trạch của khi đó đã quyết định từ bỏ họ Thẩm, về sau Thẩm Diệu Minh sẽ chỉ có ba người con trai, trên thế giới này sẽ không còn sự tồn tại của Thẩm Định Trạch nữa. Nhưng vì trận ám sát đó mà Thẩm Định Trạch không thể không trở về Trường Sinh Đường. Để bảo đảm sự an toàn của Thẩm Định Trạch tuyệt đối, Thẩm Diệu Minh khư khư cố chấp, không tiếc mọi giá cũng phải đẩy Thẩm Định Trạch lên vị trí ngày hôm nay, Thẩm Định Khải hoàn toàn mất đi tất cả cơ hội.
Chuyện năm đó, rất nhiều người đều có thể nói ra được duyên cớ vì sao, sau đó sẽ cảm khái thế lực của hai bên dưới sự lãnh đạo của Thẩm Chu lớn mạnh đến mức nào. Trận chiến đó khiến hai bên thương vong vô cùng nghiêm trọng, cũng dẫn đến việc Thẩm Chu không muốn duy trì sự bình yên ngoài mặt nữa, trở thành đối thủ một mất một còn chân chính. Nhưng số người biết nội tình trong đó không nhiều, những chuyện anh lừa tôi dối, hục hặc với nhau, quan hệ rắc rối phức tạp, dần dà cũng trôi đi theo thời gian, biến mất giữa năm tháng, thứ ở lại với người đời chẳng qua là chân tướng do bản thân bọn họ tự nhận định mà thôi.
Đám người Diệp Thanh cũng mơ hồ biết được những chuyện này, nhưng bọn họ sẽ không suy nghĩ sâu hơn. Trong mấy năm qua, bọn họ không nhớ về hồi ức, hồi ức quá đau thương, người anh em thân thiết của bọn họ Thẩm Trường Thổ đã mất đi sinh mạng quý giá của mình trong chính trận giao tranh đó, chỉ để lại cho bọn họ một thi thể lạnh ngắt.
Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Thủy, Thẩm Trường Hỏa, Thẩm Trường Thổ, năm người bọn họ lần lượt thay phiên nhau đi theo bên cạnh Thẩm Định Trạch, vừa bảo vệ an toàn cho Thẩm Định Trạch, vừa trở về Trường Sinh Đường học tập đủ các loại nghiệp vụ, để tránh cho khi Thẩm Định Trạch quay về Trường Sinh Đường lại không có tâm phúc có thể dùng được, còn Diệp Thanh thì quanh năm ở trong Trường Sinh Đường tiếp ứng và xử lý một số công việc đặc thù cho bọn họ.
Lúc ấy, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là trêu chọc Thẩm Trường Thổ, người cũng như tên, mặc gì cũng quê một cục, cho dù là mặc quần áo đắt tiền vẫn không thể nào che giấu được vẻ quê mùa toát ra từ trong xương cốt. Sau này, cũng không ai có thể khiến bọn họ trêu chọc, cười nhạo không chút kiêng kị như vậy nữa, Thẩm Trường Thổ cũng trở thành nỗi đau không thể diễn tả bằng lời trong lòng bọn họ.
Thế mà hôm nay, Thẩm Trường Thủy lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Thẩm Trường Kim rót cho mình một ly rượu, chất lỏng trong ly tràn ra ngoài, anh dằn mạnh chai rượu xuống bàn, cầm ly lên, lúc chạm vào môi lại ném chiếc ly xuống sàn: “Sao chúng ta có thể quên? Sao có thể quên được?”
Bọn họ ghi tạc mối thù của Thẩm Trường Thổ trong lòng, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ tính sổ với Vĩnh Hằng Đường.
Thẩm Trường Thủy trầm mặc châm một điếu thuốc cho mình, anh nhả khói thuốc một lúc: “Các cậu biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Bốn người còn lại đều nhìn anh, bọn họ chỉ biết Thẩm Trường Thổ vì bảo vệ Thẩm Định Trạch mà chết, người bên cạnh Thẩm Định Trạch ngoại trừ Thẩm Trường Thủy ra thì không một ai sống sót, là Thẩm Trường Thủy bảo hộ cho Thẩm Định Trạch toàn thân nhếch nhác vô cùng trở về Trường Sinh Đường, mà hết thảy những chuyện này đều do người của Vĩnh Hằng Đường làm ra. Nhưng ý của Thẩm Trường Thủy là trong chuyện đó còn có ẩn tình khác?
Thật ra Thẩm Trường Thủy cũng không biết Thẩm Định Trạch quen biết cô gái đó thế nào, nhưng lúc anh cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Định Trạch thì Thẩm Định Trạch lại kêu anh đừng làm gì cả. Thẩm Trường Thủy liền biết Thẩm Định Trạch không hi vọng bọn họ đi điều tra cô gái đó. Cảm giác đầu tiên của Thẩm Trường Thủy là chuyện này vô cùng khó giải quyết.