Nghịch Thiên Tu Tiên - Quyển 2 - Chương 138: Tiếp Nhận Nhiệm Vụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nghịch Thiên Tu Tiên


Quyển 2 - Chương 138: Tiếp Nhận Nhiệm Vụ


Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn và Dương Lâm đang thì thầm truyền âm trò chuyện với nhau, đột nhiên Diệp Khôn nhướng mày, tinh quang trong hai mắt lóe lên nhìn về phía cửa vào của Bảo Vân Ngọc Tháp.

“Sư đệ, đệ phát hiện điều gì sao?” Dương Lâm ngồi bên cạnh thấy vậy hơi nhíu mày hỏi.

“Cửa đã được mở!” Diệp Khôn cũng không quay lại, thản nhiên nói.

“Oanh!”

Diệp Khôn vừa nói xong, thì một tiếng nổ long trời từ lối vào Bảo Vân Ngọc Tháp vang lên, khiến cho toàn trường ai lấy đều kinh sợ. Chỉ có một vài người dường như đã biết trước được việc này cho nên bộ dạng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Theo tiếng nổ vang lên, từ bên trong lối vào Bảo Vân Ngọc Tháp có bảy đạo thân ảnh kích bắn ra rồi tụ lại một chỗ, đứng cách lối vào hơn hai mươi trượng. Bảy người này trang phục hoàn toàn khác nhau, nam có, nữ có. Trên người bọn họ đều tản mát ra khí tức của tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Bọn họ đúng là những trưởng lão của lục đại môn phái, mới vừa rồi đã liên thủ thi pháp mở cửa bảo tháp, trong đó thì Ngũ Hành Phái có hai người.

Cùng lúc đó, từ bên trong Bảo Vân Ngọc Tháp cũng tản mát ra một luồng sóng âm bao chùm lấy toàn bộ quảng trường, trong phạm vi bán kính hơn năm trăm trượng.

Toàn trường còn chưa kịp định thần lại, thì luồng sóng âm kia đã xuyên qua cơ thể của mỗi người khuếch tán ra. Nhưng rất may, sóng âm này cũng không có gì nguy hiểm, nó đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Nhưng như vậy, cũng đủ để cho toàn trường nhốn nháo một phen.

Lúc này, một lão giả thân mặc lục bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, từ trong đám người trưởng lão bước ra. Một tay lão giơ lên, gia hiệu cho toàn trường im lặng, sau đó trịnh trọng nói.
“Lão phu Hà Phu Tử hẳn là các vị tiểu hữu ở đây đã biết, hoặc là đã nghe tên. Hôm nay lão phu được sáu vị tông chủ, và các vị trưởng lão của lục đại phái ta tín nhiệm giao cho trọng trách chủ trì sự kiện thí luyện lần này.”

Ngừng lại một lúc, Hà Phu Tử đảo mắt liếc toàn trường một lượt nói tiếp.
“Sự kiện thí luyện lần này hẳn là những người tham gia đã rõ. Lão phu cũng không cần nhiều lời thêm nữa. Các ngươi hãy bước lên, nhận lấy Ngọc Tiêu Phù, và để cho các vị trưởng lão trong môn phái phân phó thêm.”

Hà Phu Tử nói xong, những người tham gia thí luyện đã được chọn, lần lượt đi lên phía trước, đến trước mặt lão nhận lấy Ngọc Tiêu Phù, Diệp Khôn và Dương Lâm là người cuối cùng đi lên.

Ngay sau đó, Diệp Khôn và Dương Lâm cũng hướng về chỗ tụ tập của Ngũ Hành Phái đi tới.

Trên đường đi, Diệp Khôn khẽ liếc mắt về phía chỗ tụ tập của các môn phái khác một cái. Vừa nhìn vào những chỗ đó, đôi lông mày của hắn nhíu lại. Chỉ thấy chỗ những môn phái tụ tập, đã bị một tầng quang cháo cách âm bao bọc ở bên ngoài.

Thấy vậy, Diệp Khôn cũng không có biểu hiện gì khác. Nhìn về chỗ những người Ngũ Hành Phái đang đứng, cũng là một màn như thế không sai biệt lắm.

Đến bên quang cháo cách âm, Dương Lâm khẽ gật đầu với Diệp Khôn một cái, rồi hai người cùng nhau đi xuyên vào.

Vì trên người có ngọc phù của Ngũ Hành Phái, cho nên quang cháo cách âm đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì cả, cứ như vậy trực tiếp bước vào bên trong.

Vừa bước vào bên trong quang cháo, Diệp Khôn thấy phía trước có tám người đang cung kính đứng trước hai người một nam, một nữ. Trong đó, nam nhân kia Diệp Khôn đã từng tương kiến, đó chính là Chu Tề mà hắn đã gặp mặt ở Phù Tinh Trấn. Còn người bên cạnh là một thiếu nữ, dung mạo xinh đẹp, hắn chưa từng biết đến. Nhưng theo thông tin hắn lắm bắt được, thì thiếu nữ này chính là Hồng Thúy Tiên Tử, cũng là một vị trưởng lão tọa trấn ở Thủy Linh Đường.

Còn đang nghĩ ngợi, bên tai Diệp Khôn đã nghe được một giọng nói của Chu Tề truyền tới.

“Diệp Khôn, Dương Lâm hai người các ngươi mau lại đây.”

Nghe thấy vậy, Diệp Khôn và Dương Lâm liếc nhau một cái, cùng tiến về phía trước đứng bên cạnh những người khác.

Vừa nhìn thấy Diệp Khôn, Đan Nhược Yên đứng bên cạnh Trần Hoài Minh lạnh lùng liếc nhìn hắn. Hừ lạnh một tiếng rồi nàng quay đầu ra chỗ khác không nói gì.

Diệp Khôn gặp cảnh này trong nội tâm khẽ động, cười khổ không thôi. Hắn không thể tưởng tượng nổi, hắn chỉ vô tình chạm mắt với nàng này một lần, thế mà nàng ta đã tỏ thái độ với mình như vậy. Đúng là lòng dạ nữ nhân thật khó lường.

Còn đang suy nghĩ, thì trong tai Diệp Khôn tiếp tục nghe được giọng nói của Chu Tề:

“Các ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ từ trước rồi, duy chỉ có Diệp Khôn và Dương Lâm là chưa. Hai người các ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Trong lần thí luyện này các ngươi có nhiệm vụ thu thập những gì được ghi bên trong ngọc giản này. Cứ tùy vào lăng lực của mình là thu thập. Nếu như làm tốt, thu thập đủ yêu cầu của nhiệm vụ đề ra, thì sau khi trở về, sẽ được thưởng một trăm khối hạ phẩm linh thạch, và một khỏa Trúc Cơ Đan.”

Diệp Khôn nghe Chu Tề nói xong, hít vào một hơi thật sâu. Sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng trên mặt không dấu nổi vẻ vui mừng, âm thầm tự đánh giá.

Phần thưởng đưa ra cho nhiệm vụ lần này đúng là rất hấp dẫn. Một trăm khối hạ phẩm linh thạch? Thông thường, một đệ tử như hắn nếu chăm chỉ làm nhiệm vụ phụ tuyến của môn phái. Thì một tháng cùng lắm cũng chỉ nhận được hai khối hạ phẩm linh thạch là cao. Nếu làm đủ số lượng một trăm khối, thì không biết là phải tiếp nhận bao nhiêu nhiệm vụ, và phải tốn biết bao nhiêu thời gian mới đạt được.

Lần này chỉ đơn giản tiếp nhận một nhiệm vụ, hoàn thành xong là được từng đó linh thạch, thật sự khiến cho người ta phải động tâm. Từng đó linh thạch, cũng đủ để cho một tiểu tử như hắn, tu luyện một thời gian tương đối là dài đấy.

Có điều, muốn đạt được số linh thạch đó, cũng không hề đơn gian chút nào a. Chắc chắn nhiệm vụ lần này cực kỳ khó, nếu không cũng sẽ không có được thù lao như vậy.

Hơn nữa, ngoài một trăm khối linh thạch ra, còn được thưởng một khỏa Trúc Cơ Đan nữa đấy.

Trúc Cơ Đan? Mức độ chân quý như thế nào? Đối với hắn, không cần nói cũng biết. Đối với những tu sĩ cấp cao không nói, nhưng đối với tu sĩ như hắn, chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu đấy.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Diệp Khôn cũng đã sớm đoán biết được việc này, hắn biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ là lấy lệ mà thôi.

Mà biểu hiện của Dương Lâm đối với việc này, cũng như Diệp Khôn không có sai biệt lắm. Những điều này, hắn cũng thừa biết rồi.

Nói xong, cánh tay Chu Tề phất một cái, hai cái ngọc giản từ trong ống tay áo của hắn kích bắn ra, hướng về phía Dương Lâm và Diệp Khôn đi tới.

Diệp Khôn thuận tiện vươn cánh tay phải ra, chụp lấy ngọc giản vào trong tay. Hắn cũng không cần xem qua nội dung trong ngọc giản có những gì, cánh tay khẽ lật, liền đem ngọc giản thu vào trong Túi Trữ Vật.

Dương Lâm bên cạnh, thì ngược lại, sau khi chụp lấy ngọc giản vào tay, hắn liền đặt ngọc giản lên trán, thần thức bắt đầu đi vào bên trong. Một lúc sau, hắn thu lại ngọc giản, sắc mặt hơi đổi một chút, cũng không có nói gì.

Thấy hành động của Diệp Khôn như vậy, tinh quang trong hai mắt Chu Tề lóe lên một cái. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói.

“Các ngươi nên nhớ, đã là thí luyện, thì ắt phải có tranh đấu. Mà nếu đã tranh đấu, thì không được mềm lòng. Phải đem tất cả thủ đoạn ra để ứng phó, không nên nương tay, tuyệt đối không để đối phương còn sống mà đi ra, nhất định phải diệt sát. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, các ngươi phải nhớ rõ điều đó.”

Ngừng lại một lúc, Chu Tề nói.

“Được rồi! Các ngươi sau khi tiến vào thí luyện, phải cẩn thận một chút a.”

Nói xong, không đợi mọi người có phản ứng gì, Chu Tề liền đánh ra một đạo pháp quyết, rơi lên màn sáng của quang cháo cánh âm, quang cháo hơi nhộn nhạo một chút, liền triệt tiêu biến mất.

Quang cháo vừa biến mất, Diệp Khôn đã nhìn thấy những người cùng tham gia thí luyện với mình thuộc môn phái khác, đang đứng ở phía trước nhìn vào bọn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đợi cho đám người Diệp Khôn ổn định lại vị trí, Hà Phu Tử một lần nữa lên tiếng.

“Trước khi bắt đầu thí luyện, ta cần nhắc nhớ các ngươi một chút. Thời gian bên trong Bảo Vân Ngọc Tháp có hạn, tối đa chỉ có thể ở bên trong đó mười ngày mà thôi. Đến lúc đó, các ngươi sẽ tự động được truyền tống ra bên ngoài. Có điều, khi đó trên người các ngươi phải có Ngọc Tiêu Phù mới được. Nếu không, qua mười ngày các ngươi còn không ra ngoài được, thì sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở trong đó. Cho dù lần sau mở cửa, có được Ngọc Tiêu Phù cũng không thể đi ra. Ngoài ra, nếu muốn ra ngoài sớm hơn, hoặc cảm thấy không đủ khả năng lên tầng bốn và tầng năm. Thì các ngươi có thể bóp nát Ngọc Tiêu Phù, sẽ được truyền tống đưa ra ngoài. Tuy nhiên, nó chỉ có tác dụng trong phạm vi bán kính năm mươi trượng, bên cạnh động khẩu của mỗi tầng mà thôi. Các ngươi nên nhớ kỹ đấy.”

Nghe Hà Phu Tử nói xong, một hồi nghị luận xôn xao nổi lên. Diệp Khôn cũng truyền âm nói với Dương Lâm điều gì đó, Dương Lâm nhìn hắn liên tục gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN