Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 2 - Chương 174: Kiểm Kê Chiến Lợi Phẩm
Nghe xong lời nói của Trương Vĩnh, trong lòng Diệp Khôn thoáng nhảy dựng lên, lão nói như vậy không lẽ đã nhìn ra được điều gì ở mình rồi.
Âm thầm kinh hãi trong lòng, nhưng Diệp Khôn không dám biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.
Biểu hiện của Diệp Khôn như vậy đã khiến cho Trương Vĩnh thoáng kinh ngạc, sâu trong hai mắt lão loé lên hai đạo tinh quang quỷ dị, rất khó mà phát hiện được.
“Việc này cũng là do đệ tử và Dương huynh vận khí không tệ mà thôi, Trương thúc đã quá đề cao đệ tử rồi.” Diệp Khôn khẽ mỉm cười bình thản nói.
“Ha ha. Đơn giản thế thôi sao? Ta cũng thuận miệng nhắc nhở ngươi như vậy thôi, ngươi là người thông minh ắt hẳn sẽ hiểu.” Trương Vĩnh nghe Diệp Khôn nói vậy thì nhướng mày, sau đó lão cười rộ lên nói.
“Đa tạ Trương thúc đã nhắc nhở, không biết thúc còn việc gì muốn phân phó nữa a.” Diệp Khôn tỏ ra cung kính chân thành cảm tạ Trương Vĩnh một tiếng, sau đó như nhớ tới điều gì hỏi.
“Ân! Trước tiên là ta muốn lấy lại tín vật mà trước khi tham gia thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp ta đã đưa cho Dương Lâm.” Trương Vĩnh thấy Diệp Khôn đề cập đến việc của lão tới đây, lão liền lên tiếng nói.
“Cái này…” Thấy Trương Vĩnh hỏi tới miếng ngọc bài mà lúc trước lão đưa cho, sắc mặt Dương Lâm đột nhiên biến đổi, liếc mắt nhìn qua Diệp Khôn.
“Như thế nào, không lẽ tín vật ta đưa cho ngươi không còn nữa?.” Thấy thái độ của Dương Lâm có vẻ chần chừ, sắc mặt Trương Vĩnh đột nhiên trầm xuống lạnh lùng hỏi.
“Sư phụ…con…” Dương Lâm thoáng tỏ ra sợ hãi lắp bắp nói.
“Trương thúc, miếng ngọc bài đó đã bị người của Hồi Phong Cốc cướp đi rồi.” Biết Trương Vĩnh đang hỏi tới Sâm La Lệnh Bài, nhưng Dương Lâm lại không biết lai lịch về nó, sợ hắn sẽ nói đã đưa cho mình, cho nên Diệp Khôn nhanh ý lên tiếng.
“Cái gì? Bị người của Hồi Phong Cốc cướp mất? Không lẽ là Thẩm Thiếu Phi?” Nghe Sâm La Lệnh Bài bị người khác cướp mất, sắc mặt Trương Vĩnh đột nhiên tỏ ra tức giận nói.
“Sư phụ, chính là Thẩm Thiếu Phi đã cướp mất, lúc đó hắn còn nói nể tình của người nên mới tha cho con với Diệp sư đệ, nếu không chỉ sợ bọn con đã là ma dưới tay hắn rồi.” Dương Lâm thấy Diệp Khôn đổ trách nhiệm lên đầu Thẩm Thiếu Phi, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu nhưng không dám để lộ ra, thuận theo đó hắn giả vờ tỏ vẻ như nghĩ lại lên tiếng giải thích.
“Thẩm Thiếu Phi, quả nhiên là hắn, hắn như vậy mà dám cướp lấy đồ của ta? Không lẽ hắn dám lớn mật huỷ bỏ giao ước trước kia của mình, giỏi lắm, nếu đã như vậy thì ta tuyệt đối không thể tha cho hắn được.” Dương Lâm khẳng định đó là Thẩm Thiếu Phi, khiến cho Trương Vĩnh càng thêm tức giận, lão gằn giọng nói ra một câu.
“Nếu đã như vậy thì ta cũng không trách ngươi được, nhưng những thứ ta giao cho ngươi đi lấy có thu thập được không?” Ngừng lại một chút, sắc mặt Trương Vĩnh dần trở lại vẻ bình thường, sau đó lão âm trầm nói.
“Ân! Sư phụ, những thứ người cần đệ tử cũng đã thu thập được khoảng bảy phần mà thôi, thời gian trong Bảo Vân Ngọc Tháp quá ít, hơn nữa có nhiều hung hiểm, cho nên…” Dương Lâm khẽ gật đầu, sau đó bàn tay khẽ lật, lập tức một túi trữ vật xuất hiện trong tay hắn, nhìn túi trữ vật, hắn thấp giọng nói.
“Chỉ thu được bảy thành?”
Dứt lời, bàn tay Trương Vĩnh khẽ run lên, lập tức túi trữ vật trên tay Dương Lâm biến mất và xuất hiện trên tay lão.
Không chần chừ, lão liền đem thần thức đi vào bên trong để xem xét.
“Ài, như vậy cũng đã làm khó cho ngươi rồi, xem ra số tài liệu còn lại ta đành phải tự mình đi tìm vậy.” Một lúc sau, Trương Vĩnh thu lại thần thức đồng thời thở dài một tiếng nói.
Những tài liệu mà lão cần hầu hết đều là tài liệu quý hiếm, bình thường chúng chỉ xuất hiện ở những nơi đặc thù mà thôi, vì vậy muốn có được cực kỳ khó khăn.
Ngoài việc tiến tới những địa danh đặc thù để tìm kiếm, thì vẫn còn cách khác để thu thập được chúng, đó chính là tìm tới đấu giá hội đấy.
Có điều nếu đã tới đấu giá hội thì phải tốn một lượng tài phú rất lớn, hơn nữa cũng chưa chắc đã thu thập đủ được, phải trải qua nhiều cuộc đấu giá và tốn nhiều thời gian thì mới có khả năng để thu thập đủ.
Những tài liệu này đối với Trương Vĩnh rất trọng yếu, mà lão lại đang rất cần đến chúng, tìm đủ được chúng càng sớm càng tốt.
Thực ra lão cũng đã kiếm được một phần nhỏ rồi, nếu cộng thêm với chỗ Dương Lâm nữa thì hiện tại lão cũng đã đạt được tám phần tài liệu cần có, phần còn lại có lẽ phải tốn thêm chút thời gian và tài phú nữa mới mong có được.
“Trương thúc, những tài liệu thúc còn thiếu gồm những gì, có thể để cho đệ tử xem qua được không, chưa biết chừng đệ tử cũng có vài loại trong số đó đấy.” Thấy Trương Vĩnh có vẻ hơi thất vọng về điều gì đó, Diệp Khôn nhanh ý lên tiếng.
Sở dĩ hắn lên tiếng vậy là vì lúc trước ở trong Bảo Vân Ngọc Tháp hắn đã thấy Dương Lâm thu thập những tài liệu khác ngoài những tài liệu có trong danh sách nhiệm vụ.
Lúc đó mặc dù nhìn ra được những tài liệu đó đều là những vật chân quý, nhưng Dương Lâm đã có ý lấy chúng nên hắn không muốn chiếm tiện nghi, và cũng không lên tiếng hỏi.
Thế nhưng những lúc không ở cùng Dương Lâm, khi mà hắn gặp tài liệu lạ mắt hắn đều thu thập lấy, hơn nữa đoạt được vài túi trữ vật của những kẻ chết dưới tay hắn, hắn cũng đã nhìn qua một lượt và thấy có nhiều tài liệu mà hắn không biết tên, nhưng khẳng định chúng đều là những tài liệu quý.
Đến lúc này hắn mới biết, thì ra Dương Lâm thu thập những tài liệu đó là để cho Trương Vĩnh.
Không biết lão dùng số tài liệu đó để làm gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của lão hắn biết được phần nào sự trọng yếu ở trong đó.
Thấy Diệp Khôn đưa ra đề nghị này, hai mắt Trương Vĩnh sáng lên, vẻ mặt lão thoáng thay đổi, sau đó cánh tay phất lên một cái, một khối ngọc giản từ trong ống tay của lão bắn ra hướng về phía Diệp Khôn.
Khẽ đưa tay chụp lấy ngọc giản, sau đó Diệp Khôn liền cầm nó đặt lên trên trán, đồng thời đem thần thức tiến vào bên trong.
Một lúc sau, Diệp Khôn đem ngọc giản cầm xuống, vẻ mặt hắn trở lên tâm tình bất định, dường như là đang suy nghĩ điều gì vậy.
“Thế nào, Diệp Khôn? Trong số những tài liệu còn thiếu thì ngươi có được bao nhiêu.” Diệp Khôn vừa cầm ngọc giản xuống, tinh quang trong mắt Trương Vĩnh loé lên, nhìn hắn với vẻ mặt đầy mong chờ.
“Trương thúc, người xem…” Diệp Khôn thấy vẻ mặt mong chờ của Trương Vĩnh thì nở một nụ cười mỉm, sau đó cánh tay hắn khẽ phất, một túi trữ vật từ trong ống tay áo của hắn bắn ra hướng trước mặt lão bay tới.
Trương Vĩnh hơi nhướng mày, nhưng trong mắt lão ẩn chứa một ty hy vọng rất mãnh liệt biểu hiện rõ ra bên ngoài không hề che giấu.
Không hề chần chừ, lão vươn tay chụp lấy túi trữ vật vào tay, ngay lập tức liền đưa thần thức tiến vào để xem.
“Cái này…”
Vừa nhìn thấy những thứ ở trong túi trữ vật, vẻ mặt Trương Vĩnh trở lên cuồng hỷ, lão không ngờ toàn bộ số tài liệu còn thiếu đều có ở đây.
Điều này đã khiến cho lão quá bất ngờ và mừng rỡ rồi.
“Ha ha. Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại có được những tài liệu này, tốt lắm, coi như Trương Vĩnh ta nợ ngươi một món ân tình, về sau có cơ hội ta sẽ báo đáp.” Đem túi trữ vật thu vào, Trương Vĩnh đem ánh mắt cảm tạ nhìn Diệp Khôn nói.
“Trương thúc nói những lời ấy tức là coi đệ tử là người ngoài rồi, chút tài liệu đó có đáng là gì đâu, hơn nữa đệ tử ở chỗ này đã được thúc chiếu cố cho rất nhiều rồi.” Diệp Khôn thấy Trương Vĩnh nói như vậy thì mừng thầm trong bụng, nhưng biểu hiện ra ngoài dường như không dám nhận và còn có ý trách móc lão vì đã đem lời khách sáo nói ra.
“Tiểu tử ngươi rất biết ăn nói, thôi được, ngươi đã nói vậy thì lão phu đành ghi nhận vậy, chỉ là ta thật tâm nhắc nhở ngươi, nếu có cơ hội thì ngươi tốt nhất là rời khỏi Ngũ Hành Phái, nếu không thì hậu quả rất thảm hại đấy.” Nghe Diệp Khôn nói xong, Trương Vĩnh hơi nhướng mày, sau đó tán thưởng đồng thời nhắc nhở hắn.
“Trương thúc, lời người nói là có ý gì, đệ tử nghe không hiểu?” Trương Vĩnh nhắc nhở như vậy, khiến cho Diệp Khôn âm thầm cảm kích, không cần biết dụng ý của lão muốn ám chỉ đến việc gì, nhưng xác thực nếu hắn ở đây về sau sẽ gặp nguy hiểm là không sai.
Mặc dù biết là thế, nhưng hắn không dám tỏ vẻ ra ngoài là đã biết rồi, mà vẫn giả vờ như không biết, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc lẫn khó coi ra điểu hỏi lại.
“Lão phu chỉ có thể nói cho ngươi biết thế thôi, ngươi là người thông minh, hãy tự liệu lấy bản thân của mình.” Trương Vĩnh biểu hiện vẫn như cũ nói.
“Cái này…nếu đã vậy thì đệ tử xin ghi nhận và đa tạ thúc đã nhắc nhở. Không biết người còn gì phân phó nữa không?” Diệp Khôn tỏ vẻ bất đắc dĩ, vừa kinh ngạc hỏi.
“Ân! Cũng không còn gì nữa, bây giờ ta phải đi làm chuyện chính của mình, sau đó sẽ tìm Thẩm Thiếu Phi để tính sổ, ngươi cứ ở chỗ này chăm sóc dược thảo cho ta.” Trương Vĩnh hơi suy nghĩ một chặp nhàn nhạt nói.
“Dương Lâm, ngươi cầm lấy chỗ linh thạch này rồi tới một vài phường thị của thất đại phái thu thập cho ta những nguyên liệu có ghi trong này.” Nói với Diệp Khôn xong, Trương Vĩnh quay sang Dương Lâm ném cho hắn một túi trữ vật và một cái ngọc giản nói.
Dương Lâm thoáng tỏ ra kinh ngạc, sau đó vươn tay chụp lấy túi trữ vật và ngọc giản.
Hắn đưa thần thức đi vào túi trữ vật xem qua, ngay lập tức hai mắt mở to ra, trên mặt tỏ ra hết sức kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Bên trong túi trữ vật ngoài linh thạch ra thì không còn bất kỳ một thứ khác, nhưng số lượng nhiều đến mức khiến cho Dương Lâm phải kinh sợ rồi.
Hơn bảy vạn hạ phẩm linh thạch, hơn một trung phẩm linh thạch, một con số rất lớn mà hắn chỉ dám ngộ chứ không dám cầu.
Thật sự là một lượng tài phú quá lớn so với sức tưởng tượng của Dương Lâm.
Cố kìm nén lại tâm tình, sau đó hắn lại đem thần thức đi vào bên trong ngọc giản, ngay lập tức sắc mặt hắn tỏ ra vẻ khó coi, những tài liệu có ghi trong này hầu hết đều là tài liệu chân quý, bình thường ở phường thị cũng rất khó tìm được.
Thảo nào Trương Vĩnh lại đưa cho hắn nhiều linh thạch như vậy, xem ra lão đã chuẩn bị hết từ trước rồi, chỉ đợi xem Dương Lâm có thể tìm về cho lão những tài liệu lão cần trong thời gian nhanh nhất hay không thôi.
“Sư phụ, những cái này…” Thu thần thức lại, Dương Lâm lên tiếng hỏi.
“Không cần hỏi nhiều, trong vòng một năm ngươi cố gắng thu thập đủ cho ta, số linh thạch đó đủ để ngươi dùng, từ trước tới nay ngươi là người làm việc rất cẩn thận, hy vọng lần này cũng vậy.” Không đợi cho Dương Lâm kịp nói hết câu, Trương Vĩnh vội khoác tay cắt lời của hắn nói.
“Vâng! Sư phụ, đệ tử đã biết.” Dương Lâm nghe xong, không dám ý kiến gì nữa.
“Được rồi, hai ngươi cứ tự nhiên, lão phu cũng phải đi làm việc chính sự của mình rồi.” Trương Vĩnh đột nhiên khoát tay nói một câu.
Dứt lời, toàn thân lão thanh quang nổi lên, sau đó hoá thành một đạo linh quang loé lên bay vụt ra khỏi căn phòng, xuyên qua trận pháp ở Dược Linh Cốc biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Khôn và Dương Lâm trố mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều cười khổ một tiếng.
“Sư đệ, đã như vậy ta đành cáo từ ở đây.” Một lúc sau, Dương Lâm quay sang Diệp Khôn khẽ mỉm cười với hắn nói.
“Ân! Nếu thế thì huynh cứ tự nhiên, lúc nào có thời gian rảnh rỗi hoặc là có việc gì cần giúp đỡ thì huynh cứ tới đây tìm đệ.” Diệp Khôn cũng quay ra mỉm cười nói.
“Ân!”
Dứt lời, Dương Lâm liền hoá thành một đạo độn quang nhằm hướng cửa phòng phá không bay ra, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Đợi cho Dương Lâm rời khỏi đây, nét mặt Diệp Khôn vốn đang mỉm cười đột nhiên trầm xuống, sau đó hắn không hề nói năng gì, chỉ thấy cánh tay hắn khẽ lật, một bộ trận kỳ liền xuất hiện trên tay hắn.
Tay hắn khẽ vẩy, đem từng cây tiểu kỳ bắn ra, tạo thành một trận pháp thủ hộ bao hắn vào trọng, ngay sau đó, cơ thể hắn đột nhiên tiêu biến mất không thấy đâu nữa.
…
Lam Ngọc, trong động phủ, tại phòng luyện công.
Không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên thân hình Diệp Khôn xuất hiện ngay giữa phòng.
Khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn rồi nhắm mắt chìm vào trạng thái nhập định.
Trong đầu Diệp Khôn liền loé lên từng dòng ký ức, hắn nghĩ lại mọi việc từ khi bắt đầu tham gia thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp cho tới khi kết thúc trở về Dược Linh Cốc.
Trải qua nhiều việc hung hiểm, thiếu chút nữa thì vong mạng, nghĩ lại Diệp Khôn vẫn thấy sợ hãi trong lòng.
Cũng may hắn đã trải qua hết nguy hiểm, không bị làm sao cả. Đây cũng là nhờ vào sự giúp đỡ rất nhiều của Phệ Linh và Tiểu Bạch, nếu không cũng rất khó nói.
Ngồi nhớ lại tất cả mọi chuyện, trong lòng Diệp Khôn cảm khái mãi không thôi, đúng là tu tiên giới mạnh được yếu thua, nếu sơ xẩy một chút là sẽ bị kẻ khác tính kế trên người mình, lấy đi cái mạng nhỏ của mình lúc nào không hay biết.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, đột nhiên hai mắt Diệp Khôn mở ra, khoé miệng hắn nở một nụ cười đắc ý.
Sau đó cánh tay hắn khẽ vỗ vào bên hông một cái, ngay lập tức vài đạo linh quang léo lên rơi xuống trước mặt hắn.
Linh quang thu lại, trước mặt hắn liền xuất hiện vài cái túi trữ vật, đây đúng là chiến lợi phẩm mà hắn đã đạt được trong lần thí luyện này.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, đám người các ngươi coi như xui xẻo, như vậy đã đem lại tiện nghi cho bổn thiếu gia rồi hắc hắc.” Đem ánh mắt đầy thâm ý nhìn những túi trữ vật ở trước mặt, Diệp Khôn cười đắc ý nói.
Dứt lời, hắn khẽ vẩy tay, lập tức có ba cái túi trữ vật bay lên, sau đó hắn đem thần thức đi vào phá vỡ ấn ký trong đó, rồi đem tất cả những thứ có trong ba túi lấy ra.
Ngay lập tức một đống lớn đồ vật xuất hiện trước mặt, hai mắt hắn sáng lên, sau đó dùng thần thức kiểm kê và phân loại từng thứ một để chúng gọn vào một chỗ.
Kế đó, hắn tiếp tục đem những túi trữ vật còn lại lần lượt lấy đồ ở bên trong ra, rồi động tác như cũ phân loại chúng ra từng loại.
Phải mất hơn một canh giờ sau Diệp Khôn mới làm xong việc này, lúc này những đám đồ vật đã được phân loại ở phía trước, sắc mặt hắn trở lên cuồng hỷ.
Nhìn lướt qua cũng có thể thấy tài liệu luyện khí, luyện đan có rất nhiều, không cần nói đến những tài liệu khác, chủ tài liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan cũng đủ để hắn luyện hơn mười lò.
Bên cạnh đó linh đan diệu dược cũng có hơn chục bình, Tẩy Linh Đan, Dưỡng Tâm Đan có hơn năm bình, còn lại là những bình đan dược lạ mà hắn chưa biết tên, nhưng phẩm chất không hề tầm thường, chúng đều là đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ.
Pháp khí có hơn mười loại, đao thương kiếm kích đều có, chúng đều là nhất giai trung phẩp pháp khí. Riêng có một thanh Trường Mâu là nhất giai thượng pháp pháp khí, món này chính là Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của Thẩm Thiếu Phi không sai.
Ngọc giản ghi chép về điển tịch và công pháp cũng có hơn hai mươi khối, linh thạnh thì khỏi phải nói, tổng cộng có hơn mười vạn hạ phẩm linh thạch, hai vạn trung phẩm linh thạch.
Trận kỳ, trận pháp cũng có vài bộ, trong đó Diệp Khôn nhận diện được một nửa, còn lại thì không nhận biết được…
Với số tài sản này, có thể nói Diệp Khôn đã trở thành đại tài trong tầng lớp tu vi Luyện Khí và Trúc Cơ rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!