Sau đó anh bị kéo lại, chỗ xếp hàng vừa vặn đến lượt Thích Tranh, cậu kéo tay lão nam nhân, đưa thẻ ngân hàng, trừ trả tiền thuốc men vẫn còn số tiền khác.
Lão nam nhân cúi đầu, bị kéo tay cũng không nói gì cả.
Cho đến khi Thích Tranh đưa đơn đăng kí đến trước mặt anh bảo anh điền.
Anh chậm rãi ngẩng đầu mình tờ đơn kia:”Chuyện gì?”
Thích Tranh đen mặt:”Chống nạng đi chứ còn thế nào. Anh nhìn chân mình xem.”
Lão nam nhân mím môi:”Không cần.” Giống như nghe được giọng lạnh nhạt của anh, biểu cảm Thích Tranh cứng đờ, một lúc lâu không nói lời nào.
Hai người giằng co ở chỗ đó, lão nam nhân ngại mất mặt:”Không có gì thì tôi đi trước, cũng không còn gì để nói cả.”
Thích Tranh:”Anh muốn đi?”
Lão nam nhân:”Tôi không quản được cậu, cậu cũng ghét tôi, chúng ta như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Thích Tranh nhìn mặt lão nam nhân khẩu thị tâm phi, đột nhiên nhẹ giọng:”Anh nhận tôi thành người khác, tôi cũng có thể nhận anh thành người khác.”
Miệng lão nam nhân run run, trừng mắt nhìn Thích Tranh:”Đúng vậy, dĩ nhiên tôi không thể trở thành cô ta, cậu ghét tôi, sao có thể ghét cô ta chứ. Tôi nên sớm coi cậu đã chết, đỡ phải khổ đến tận bây giờ.”
Thích Tranh cũng tức giận không ít, lão nam nhân quay đầu muốn chạy, kết quả cổ áo đằng sau bị kéo trở lại.
Lão nam nhân không cẩn thận để vết thương trên chân chạm vào mặt đất, đau đến mặt mày thay đổi màu sắc.
Giây tiếp theo, anh được Thích Tranh bế nhanh đến ghế ngồi của bệnh viện, cởi giày. Sau khi cởi tất thấy trên băng gạc có một ít máu.
Lão nam nhân ở trong lòng Thích Tranh vẫn luôn mang lại cảm giác yếu ớt.
Máu thấm vào băng gạc, Thích Tranh thấy đau như vết thương ở trên người mình:”Anh xảy ra chuyện gì? Không biết nói à? Sao lại bị thương?”
Lão nam nhân giật chiếc tất chân của mình:”Không liên quan đến cậu.”
Thích Tranh nghiến răng, giọng nói u ám:”Để tôi bế anh hay anh ngoan ngoãn cùng tôi đi qua đó?”
Lão nam nhân cần mặt mũi, anh tự đi, bên cạnh có một Thích Tranh đằng đằng sát khí đi theo.
Thích Tranh mấy lần muốn đưa tay ra đỡ đều bị tay lão nam nhân hất ra.
Tính tình ầm ĩ hung hãn nổi lên đây mà.
Thích Tranh lẽ ra không nên quản anh, thậm chí bây giờ cậu nên quay lại an ủi hộ công.
Nhưng cậu không đi được, một bước cũng không cử động, giống như trúng tà hệt lúc nãy vậy.
Cậu nhìn vết thương trên chân lão nam nhân, nhẫn nại nói:”Anh nói cho tôi biết, bây giờ anh tức giận cái gì?”
Vừa dứt lời, lão nam nhân không có khí thế mà khịt mũi, giống như chú thỏ tức giận trách móc Thích Tranh:”Ánh mắt cậu nhìn tôi lúc nãy, tôi đều hiểu.”
Giọng anh run rẩy:”Lúc đầu tôi cũng không như vậy, tôi cũng không muốn không phóng khoáng như vậy, nhưng tôi phải nuôi một đứa trẻ, tôi không còn cách nào cả.”
Trái tim Thích Tranh đột nhiên co thắt, đầu đột nhiên đau đớn, đau đến mức cậu ôm đầu quỳ xuống đất.
Lão nam nhân bị dọa sợ, không ầm ĩ liền chạy qua đỡ người, sờ trán Thích Tranh:”Cậu làm sao vây?”
Thích Tranh cau mày, hai mắt nhắm chặt, dường như muốn ôm chặt lão nam nhân vào trong lòng. Cậu giống như chịu một cơn đau đớn cực hình, không nghe rõ gì cả.
Lúc thì giống như nằm trong khối sắt, cả người đau nhức.
Lúc thì giống như bị trói trên ghế, có người đến gần cậu, cầm thứ cậu sợ tên tay.
Lão nam nhân nhìn em trai cả người đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt vạt áo anh, giống như đang trong một giấc mơ, gọi tên anh cầu cứu.