(1) Là một kiểu đánh trống trong kinh kịch.
Nói gì thì nói, từ kiếp trước cho đến kiếp này, cô chỉ kiên trì đúng hai việc, một là thi đại học, hai là theo đuổi nam thần. Thi đại học là con đường duy nhất để cô thay đổi vận mệnh duy nhất, không thể không cố gắng, còn nam thần là hạnh phúc nửa đời sau của cô nên cũng cần phấn đấu kiên trì, bền bỉ. Bây giờ nam thần đã nhảy vào cái chén của mình, thực sự không cần thiết phải hành hạ bản thân nữa. Vì vậy, Kiều Lâm Lâm rất nhanh chóng tự giác nghĩ thoáng ra, cuộc đời rất dài, bạn trai cô lại đẹp trai ngời ngời, thỉnh thoảng có vài người kiên cường theo đuổi giống như cô rất là bình thường, cô cần phải bình tĩnh và phớt lờ, tin tưởng bạn trai mình, để anh tự xử lý chứ không phải là đối phương còn chưa tung chiêu mà cô đã hấp tấp đến độ luống cuống tay chân, như vậy chẳng những mất hết cả thần thái mà còn mệt mỏi. Hơn nữa Kiều Lâm Lâm cảm thấy cô kiên trì tập thể dục buổi sáng hai ngày không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất là theo cô quan sát, có vẻ như cô gái kia thực sự thích chạy bộ, hẳn là không phải chạy bộ để tán trai, cho nên cô càng không phải lo.
Kiều Lâm Lâm tự thuyết phục bản thân, sau đó thoải mái ở ký túc xá ngủ nướng.
Hôm nay là thứ bảy, không có lớp, dựa theo giao hẹn của họ thì sẽ ngâm mình ở thư viện cả ngày, cho nên ngủ thẳng cẳng tới tám giờ rưỡi, cô khuất phục số mệnh bò dậy rửa mặt, sau đó đi ăn sáng.
Cố Chi Thu không tới đón cô, anh tập thể dục xong thì phải về ký túc xá tắm rửa, ký túc xá nam gần với căn tin phía bắc hơn nên họ hẹn gặp nhau ở căn tin luôn.
Như thường lệ, lúc Kiều Lâm Lâm đến, anh đã ngồi bóc trứng gà, trên bàn bày không ít món, đang đợi cô tới thưởng thức.
Từ ngày hẹn hò với nam thần, chẳng những thời gian Kiều Lâm Lâm ngâm mình ở thư viện tăng lên gấp bội mà ngay cả cuộc sống cũng có quy luật, ngủ sớm dậy sớm, ba bữa đúng giờ, vừa nghe thấy mùi thức ăn là bụng lập tức réo vang, cô bước nhanh tới, còn chưa ngồi xuống đã há miệng đòi ăn quả trứng vừa được người yêu bóc vỏ, “A a a a, cho em cái lòng đỏ đi.”
Cố Chi Thu không đút cho cô ăn, hơi ngẩng đầu hỏi: “Anh mua sữa đậu nành đó, em uống không?”
Kiều Lâm Lâm nhìn bàn, có sữa đậu nành và cháo, đều chưa được động vào để cô lựa chọn. Ăn cháo thì sẽ không ăn nổi bánh bao thịt thơm ngon nữa, anh kỵ nhất là lãng phí thức ăn, tuy không ép cô ăn hết nhưng lần nào ánh mắt xót xa không thôi của anh cũng làm cô cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng. Dần dà, Kiều Lâm Lâm cũng tập thành thói quen không lãng phí thức ăn, dứt khoát gật đầu: “Ừm, em muốn uống sữa đậu nành.”
“Vậy thì đừng ăn trứng gà, ăn trứng với sữa đậu nành, cơ thể sẽ không hấp thu được chất dinh dưỡng của trứng.”
Ăn sáng mà cũng cần chú ý như vậy á? Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, “Sao em chưa nghe bao giờ?”
Nếu là người khác học ngành có liên quan, Cố Chi Thu sẽ kiên nhẫn giải thích nguyên lý với đối phương, còn nếu là người học ngành chẳng liên quan, anh sẽ đề nghị họ đọc thêm sách nghiên cứu dinh dưỡng, nhưng nếu là bạn gái của mình, Cố đại thần chỉ nói sáu chữ: “Không sao, có anh nhắc em.”
Nói xong, anh nhã nhặn bỏ quả trứng gà vào miệng, Kiều Lâm Lâm cũng vui vẻ hưởng thụ bữa sáng, không có trứng gà thì còn có banh bao mà hí hí ~
Ăn sáng xong, hai người cùng đến thư viện, hôm nay Cố Chi Thu mang theo máy tính xách tay, xem ra nhiệm vụ hôm nay rất nặng, còn phải ghi chép lại nữa.
Nhưng lực chú ý của Kiều Lâm Lâm không đặt trên máy tính, cô nghĩ tới việc hồi sáng mình cho anh leo cây, ấp úng giải thích: “À, hồi sáng em dậy không nổi…”
Cố Chi Thu còn chẳng thèm nâng mí mắt: “Ừm, gọi điện mà em không bắt máy.”
“Em nhỡ tay cài ở chết độ im lặng, không nghe thấy.” Kiều Lâm Lâm cực lực giải thích, Cố Chi Thu cũng không để tâm, chỉ bình thản đáp lại bốn chữ: “Nằm trong dự liệu.”
Kiều Lâm Lâm không phục: “Vậy cái gì là nằm ngoài dự liệu của anh?”
“Ừm hửm?” Cố Chi Thu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhướn mày nhìn cô: “Có lẽ là em mà lại chạy bộ với anh hai ngày?”
Hai chữ “mà lại” được anh sử dụng rất hợp lý, Kiều Lâm Lâm phục, ai bảo bạn trai cô chuyên trị các loại không phục chứ.
Từ việc này có thể thấy anh quả thật không để bụng, Kiều Lâm Lâm yên tâm hẳn ra, tiến lên ôm cánh tay anh, cười tít mắt đi vào vấn đề chính, “Hôm nay cô gái chạy khỏe có chạy không?”
Cố Chi Thu hơi khựng lại, anh còn tưởng hôm nay cô không tập thể dục là vì đã hoàn toàn mặc kệ rồi chứ, nào ngờ vẫn còn lo lắng. Tuy nhiên, anh vẫn trả lời, “Không chú ý lắm, chắc là có.”
Kiều Lâm Lâm hỏi nhỏ: “Cô ấy có chào hỏi anh không?”
“Không quen không biết, sao phải chào hỏi anh?” Cố Chi Thu dừng chân, bất đắc dĩ nhìn cô, “Nói đi, em muốn anh làm sao?”
Điểm tốt khi yêu anh bạn trai có chỉ số IQ cao là đây, nói một hiểu mười, khỏe ghê. Kiều Lâm Lâm vui vẻ ôm tay anh, nói: “Anh hãy hứa là nếu không phải tình huống bắt buộc, người khác phái xin Wechat của anh thì anh không được cho.”
Đối với Cố Chi Thu mà nói, không kết bạn trên Wechat với những người không liên quan là việc không khó, dẫu sao anh cũng không thích nói chuyện xã giao, càng ít kết bạn càng yên tĩnh, nhưng anh vẫn hơi bất ngờ về yêu cầu hơi cao của cô, nhíu mày hỏi: “Tất cả… phái nữ?”
Kiều Lâm Lâm quyết tâm giải quyết dứt khoát luôn một lần, sau này khỏi phải nhọc lòng.
Nhìn nhau chốc lát, Cố Chi Thu nhượng bộ, gật đầu, “Được.”
Không phải là Kiều Lâm Lâm lo nghĩ vô cớ, với kinh nghiệm của cô, chỉ cần không có được phương thức liên lạc của anh thì mọi cố gắng của bất cứ tình địch nào cũng đều vô vọng. Nhớ ngày xưa cô dùng không biết bao nhiêu cái cớ để lượn lờ trước mặt anh suốt một tháng nhưng luôn được đáp lại bằng một câu: “Xin hỏi bạn là ai?” Sau đó, cô phải dựa vào ngoại hình xinh đẹp của mình để tìm cách kết bạn với anh qua Wechat, điên cuồng tương tác, nhờ vậy mà quan hệ của họ mới có bước tiến triển. Cô gái kia không đẹp bằng cô, muốn đào góc tường nhà cô, vậy thì trước hết nghĩ cách kết bạn Wechat với bạn trai cô đi rồi tính sau.
Tóm lại, nhận được lời hứa của Cố Chi Thu, Kiều Lâm Lâm tràn đầy tự tin, tựa như đã thấy được kết quả của cô em kia rồi ~
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng tập trung đọc tiểu thuyết, sắp đọc xong rồi, ngày mai sẽ là lúc bạn trai thực hiện lời hứa, đến khi đó cô có thể muốn làm gì thì làm, muốn chơi sao thì chơi. Chỉ mới nghĩ thôi mà Kiều Lâm Lâm đã thấy phấn khích.
Sự thật không làm Kiều Lâm Lâm thất vọng, trong khi Cố Chi Thu còn đang chăm chú vào máy tính thì cô đã đọc xong tập hai, cô mừng rỡ chống cằm bằng cả hai tay, không làm gì cả, chỉ chăm chú ngắm Cố Chi Thu suốt một tiếng.
Nên xuống miệng ở đâu trước nhỉ? Kiều Lâm Lâm rất phiền não.
Tất nhiên Cố Chi Thu không biết đống suy nghĩ đen tối trong đầu cô, trên đường đưa cô về ký túc xá còn nói: “Em đọc sách xong rồi, anh cũng hoàn thành xong bài tập, hay là ngày mai đi chơi đi?”
“Được đó.” Được nhất là buổi tối không về trường luôn, Kiều Lâm Lâm rất hài lòng.
“Em muốn đi đâu?”
Kiều Lâm Lâm không quan tâm tới hành trình ban ngày, dẫu sao trọng tâm đều vào buổi tối nên nói: “Đâu cũng được.”
Cố Chi Thu đã quen sắp xếp, không hề nghi ngờ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dạo này thời tiết đẹp, chắc hẳn lá phong ở Hương Sơn rất đẹp, có muốn dậy sớm leo núi không?”
Sắp được ăn “thịt thần tiên”, đừng nói là leo núi Hương Sơn, cho dù là leo núi đao cô cũng đồng ý, Kiều Lâm Lâm gật đầu ngay tắp lự: “Vâng.”
Sợ anh không hiểu phong tình, cô đưa ra ám hiệu, “Đừng quên anh nợ em một yêu cầu đó ~”
Cố Chi Thu thực sự không nghĩ tới chuyện đó, nhưng ám hiệu của cô quá rõ ràng, không muốn hiểu cũng không được, anh nghi ngờ im lặng hồi lâu mới mấp máy môi, khó khăn gật đầu: “Anh nhớ mà.”
Kiều Lâm Lâm vẫn vô tư nói: “Nhớ là tốt, thực hiện nhanh càng tốt ~”
Nếu không phải đang cố gắng kiềm chế, có lẽ cô đã nhảy cẫng lên rồi.
Cố Chi Thu: …
Anh vừa bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng phất tay: “Tới ký túc xá nữ rồi, anh về đây.”
Đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu không đợi Kiều Lâm Lâm lên lầu mà đã vội vã bỏ đi, trong màn đêm, hai tai anh đỏ như muốn nhỏ ra máu. Đáng tiếc Kiều Lâm Lâm không phát hiện, trong lòng luôn nghĩ tới trọng tâm của tối mai, bước chân đi lên phòng cũng toát ra sự sốt sắng.
Mở cửa ra, Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn không có trong phòng, chỉ có Tạ Văn Lệ đang ôm máy tính, Kiều Lâm Lâm tưởng cô nàng đang xem hoạt hình nên không để ý lắm, lúc đi ngang qua cô nàng, vô tình nhìn thấy tấm hình trông quen quen, vội sáp tới: “Ê Vải, mày biết cô bạn này à?”
Lúc này Tạ Văn Lệ đang đeo tai nghe mới phát hiện cô về, vừa quay đầu vừa tháo tai nghe ra, “Tiểu Kiều, về sớm thế.”
Kiều Lâm Lâm không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm nữ sinh trên máy tính: “Bạn mày?”
Tạ Văn Lệ khó hiểu nhìn lướt qua, ngồi thẳng người: “Đây hả? Bầu chọn sinh viên năm nhất, bữa giờ tụi nó học quân sự nên gần đây mới có kết quả “Bầu chọn người đẹp”. Bé này ở khoa Tài chính, điểm thi đại học cao lắm, là thủ khoa khối tự nhiên tỉnh Giang Tô, đẹp ha? Nếu ở khoa mình thì cùng lắm chỉ là hoa khôi của lớp thôi, nhưng nếu ở khoa Tài chính thì đúng là xứng đáng làm hoa khôi của khoa thật.”
Bức ảnh quả thật rất đẹp, thành tích cũng khiến người ta câm nín, ngành Tài chính gần như là ngành chủ chốt của Trường Thanh, là giấc mộng của các học sinh giỏi, cô bé này lấy thân phận thủ khoa tỉnh để vào khoa Tài chính trường Trường Thanh thì không phải là giỏi bình thường, nghĩ lại cô học lớp mười hai tới hai lần, chết đi sống lại mà vẫn chỉ thi đậu ngành tép riu của trường, người so với người sẽ tức chết người.
Kiều Lâm Lâm bị đả kích trầm trọng, rất khó chấp nhận, làu bàu: “Ủa lạ, nó học ngành Tài chính, vậy nhờ bạn trai mình giảng bài môn toán là có ý gì?”
Có lẽ vì quá mức ngạc nhiên nên không kiểm soát được âm lượng, Tạ Văn Lệ đứng bật dậy, cùng lúc đó Mẫn Mẫn và Trình Viên Viên cũng mở cửa đi vào, ba người đồng thanh hỏi: “Ai nhờ nam thần giảng bài môn toán?”
Tuy Kiều Lâm Lâm cho rằng mình đã giải quyết xong, các cô bạn lại không nghĩ thế, giờ này năm ngoái, họ chẳng những tận mắt chứng kiến Kiều Lâm Lâm vất vả nhường nào để theo đuổi nam thần mà còn bày mưu tính kế, hao tổn rất nhiều sức lực, còn tốn công hơn cả mình yêu đương, có thể nói nam thần là tâm huyết của họ!
Bó rau trắng trắng mềm mềm vừa được trồng mà đã bị người ta đào bứng, dù Kiều Lâm Lâm chấp nhận thì họ cũng quyết không đồng ý.
Sau khi cả nhóm bức cung và biết được chuyện gì đã xảy ra, Tạ Văn Lệ bắt đầu thu thập thông tin của kẻ địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, “Hứa Úy Nhiên, nữ, mười tám tuổi, chuyên ngành Tài chính…”
Còn chưa giới thiệu xong, Kiều Lâm Lâm đang hầu đám bạn bỗng cả kinh bật dậy: “Đợi đã, mày nói con bé đó tên là Hứa Úy Nhiên?”