Giang Hoài ngả người về phía sau, nhưng chân lại như bị đóng đinh tại chỗ.
Cậu ném lại chai nước cho Bạc Tiệm, không biểu cảm hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”
Giang Hoài nhìn thấy chai nước còn chưa mở ở chỗ Trần Phùng Trạch.
Đây chắc là nước mà Vệ Hòa Bình đem cho cậu.
Bạc Tiệm khẽ quay người, ném chai nước mà Giang Hoài đã uống vào sọt rác.
Cậu cười nói, “Không liên quan.
Tôi chỉ cảm thấy thuốc ức chế mà cậu dùng rất tốt…!Nếu tất cả Alpha trong trường đều loại thuốc giống cậu thì sẽ ít mâu thuẫn hơn.”
“Ồ.” Giang Hoài cụp mắt xuống, ấn khớp ngón tay, “Chính xác.”
Cậu đi qua, cầm chai nước mà Vệ Hòa Bình để cho cậu lên: “Nhưng mà tiếc thật, cho dù có dùng thuốc ức chế tốt hơn đi nữa, không phải lúc nào cũng đem theo, thì vận động xong đến nước còn vẫn có mùi pheromone…!Tôi đi qua chỗ hít xà đây, tạm biệt.”
“Được.
“Bạc Tiệm như không nghe ra Giang Hoài đang nói về mình, khóe miệng cong lên, “Tạm biệt bàn trên.”
Giang Hoài rời đi.
Trần Phùng Trạch quay đầu nhìn Bạc Tiệm, đột nhiên nghiêm túc: “Vừa rồi Giang Hoài nếm phải pheromone của cậu sao?”
“Có thể.” Bạc Tiệm thản nhiên nói.
Trần Phùng Trạch lại nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu chắc cũng ngửi thấy rồi phải không?”
Bạc Tiệm liếc nhìn Trần Phùng Trạch không nói lời nào.
Trần Phùng Trạch nghi hoặc, đưa chai nước lên trước mũi, ngửi nắp chai: “Nhưng sao tớ không ngửi thấy… mũi của tớ không tốt à?”
Đồng tính đẩy nhau, vì vậy Alpha không quá nhạy với pheromone của Alpha khác.
Nhưng Giang Hoài ngửi thấy, cậu lại không.
Trần Phùng Trạch ngửi được mùi nhựa của nắp chai, nói: “Tớ cũng không đứng xa cậu lắm, Giang Hoài là mũi chó à? Thế mà cũng…”
Chưa kịp nói xong, Bạc Tiệm đã đứng dậy: “Tớ đề nghị bây giờ cậu đi đảm nhận trách nhiệm của ban kỷ luật đi.”
“Hả?” Trần Phùng Trạch không phản ứng kịp.
Bạc Tiệm chỉ xa xa: “Dọn sân, đi nhặt rác.”
Trần Phùng Trạch: “…”
Bạc Tiệm vuốt phẳng những nếp gấp nhỏ trên đồng phục: “Cậu nhặt rác đi, tớ đi kiểm tra hít xà.
Tạm biệt.”
Trần Phùng Trạch: “…”
Có A mới, quên A cũ.
Bạc Tiệm đúng là tên Alpha có mới nới cũ.
Hút xà là phần của Alpha và Beta.
Alpha và Beta cùng nhau chiếm hơn 90% tổng người, vì vậy nên chia lớp để kiểm tra.
Nhưng không có nhiều xà đơn, tổng cộng chỉ có bốn cái nên cả lớp phải xếp hàng dài để kiểm tra.
Khi Giang Hoài đến nơi, Vệ Hòa Bình đã đợi sẵn.
Ba lớp 11/1, 11/2, 11/3 cùng dùng chung một xà.
Vệ Hòa Bình đang nói chuyện.
Cậu ta nhìn thấy Giang Hoài từ xa, vội vàng vẫy tay: “Ê! Giang Hoài, ở đây!”
Giang Hoài đi tới, Vệ Hòa Bình huých vai cậu một cái, vừa vui vẻ vừa tò mò: “Đm, em vừa nghe có người kể chuyện anh phá kỷ lục của trường trong bài kiểm tra 1500 mét… Thật đấy à?”
Mấy người bạn cùng lớp đang tán gẫu với Vệ Hòa Bình cũng nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt tò mò.
Giang Hoài liếc cậu ta một cái: “Thật.”
Vệ Hòa Bình giơ ngón cái lên: “Mạnh! Em biết ngay chuyện này không thể giả được mà, bao nhiêu phút bao nhiêu giây?”
“Tôi không nhớ nữa,” Giang Hoài nói, “Tầm bốn phút.”
Mấy học sinh đang vểnh tai nghe lập tức liếc nhìn Giang Hoài với đầy vẻ kinh ngạc.
“Đm!” Vệ Hòa Bình vỗ vai Giang Hoài một cái, “Anh Hoài, anh là không phải người sao? Em chạy 1000 mét trong năm phút… Anh 1500 mét bốn phút??”
“Bình thường cậu đâu tập thể dục.” Giang Hoài uể oải nâng mi mắt đổi chủ đề, “Kết qur nhảy xa của cậu thế nào rồi?”
“Sao em lại không tập thể dục chứ, nghỉ hè mỗi ngày em đều đi nhảy ở quảng trường…” Vệ Hòa Bình lẩm bẩm vài câu “Điểm cũng được, cao hơn anh năm phân chắc là đậu rồi.”
Giang Hoài 1 81, hơn cậu năm phân là 186.
Bắt đầu kiểm tra hít xà.
Có tổng cộng bốn thanh xà từ đông sang tây, đợt đầu kiểm tra theo thứ tự lần lượt là lớp 11/1, lớp 11/4, lớp 11/7, lớp 11/10.
Lớp 11/2 ở đợt thứ hai.
Giang Hoài liếc nhìn cậu học sinh đỏ mặt tía tai treo trên xà, cố hết sức nhưng trình độ của cậu cũng không tăng lên chút nào, hỏi Vệ Hòa Bình: “Cậu hít xà thế nào?”
Vệ Hòa Bình mặt tái mét không nói nên lời.
Lớp 10 có huấn luyện quân sự vào đầu học kỳ 1 nên không cần kiểm tra thể chất.
Vì vậy, giáo viên thể dục không ngờ rằng các em học sinh lớp 11 kiểm tra sau mootj năm lại có thể…!Nát đến mức này.
Nếu không có chữ A, B, O trong danh sách, giáo viên thể dục còn tưởng tất cả đều là Omega.
“Trưa nay các anh chị chưa ăn cơm à?” Giáo viên thể dục đưa tay ra sau hét lên “Các anh chị làm gì mà treo hết lên vậy? Các anh chị đến đây để kiểm tra hít xà hay để treo người lên hả??”
Bạn học sinh hàng sau cười phá lên rồi im lặng, như nhìn thấy bản thân một lát nữa vậy.
“Cười cái gì vậy!” Giáo viên thể dục quay người rống lên, cầm danh sách đập vào lưng một học sinh đang “treo lên”, “Vương Triết, cậu còn là lớp phó thể thao của lớp 11/1.
Cậu phải khác chứ!”
Bạn Vương Triết run rẩy, chật vật chống lên được mười phân.
Một tràng cười nữa.
Bài kiểm tra hít xà là kiểm tra có thể lên được bao nhiêu cái trong một phút.
Beta tám cái thì qua, Alpha 12 cái.
Vương Triết run vai: “Thầy ơi, bao giờ thì hết một phút…!Em không treo nổi nữa.”
Giáo viên thể dục: “…”
Giang Hoài đứng cuối lớp 11/2, không nhìn thấy đang xảy ra chuyện gì ở trước, cậu chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận dữ của giáo viên thể dục: “…!Cậu là Alpha mà hít xà 3 cái có thấy xấu hổ không??”
Vệ Hòa Bình lo lắng đi lên hỏi thăm tình hình.
Cậu ta quay lại: “Xong rồi, giáo viên thể dục phát điên lên rồi.”
Giang Hoài: “Sao vậy?”
“Lớp 11/1 sắp xong rồi, em xem kết quả của họ,” Vệ Hòa Bình nói.
Vẻ mặt đau khổ, “Có một nửa không quá 3 cái.”
Thực ra đây là điều bình thường.
Sau kỳ thi tuyển sinh môn thể dục, trừ các bạn muốn luyện ra thì hoàn toàn không có ai đi tập hít xà, vừa mệt vừa không mấy ích lợi.
“Ồ.” Giang Hoài gật gật đầu, nhưng không để ý, “Không phải chỉ là không qua thôi sao.”
Vệ Hòa Bình hỏi: “Anh có thể qua sao?”
“Ừ.”
“EM không thể.” Vệ Hòa Bình nói.
“…”
Vệ Hòa Bình lắc đầu nhìn về phía trước: “Không được, anh Hoài, em lên trước kiểm tra tình hình…!Một mình anh ở phía sau được không?”
Giang Hoài nhíu mày: “Tôi là người tàn tật à?”
“Không phải không phải, không phải ý đó…!Vậy em đi trước nhé.”
Thầy thể dục nhìn kết quả đợt đầu tiên bỗng thấy quay cuồng.
Anh ta ném sổ điểm cho thành viên ban thể thao đang giúp anh, bình tĩnh lại một chút, vỗ tay nói: “Yên lặng, mọi người xếp hàng…!Hít xà Beta 8 cái thì qua còn Alpha 12 cái, đều biết chứ?”
Học sinh bên dưới lắp bắp trả lớp: “Biết ạ.”
Thầy dạy thể dục nói: “Theo tiêu chuẩn này thì rớt một nửa, biết chứ?”
Lại mấy tiếng “biết ạ”.
Ngôn Tình Cổ Đại
“Học kỳ này các em tập hít xà”, thầy thể dục nhìn vào cuốn sổ điểm kinh khủng, “nhưng quá tệ, các em trượt hết, không thấy xấu mặt à?”
Thầy thể dục thổi còi: “Lớp được kiểm tra đi phía sau, lớp tiếp theo đi lên phía trước! Đứng thành nhóm hai người…!Không cho các anh chị động đậy! Không được nói chuyện, đứng yên!”
Giang Hoài bị treo ở phía sau cùng, phía trước nói gì cậu không nghe thấy, chỉ thấy thầy thể dục từ phía trước đi xuống, dùng tay chia người thành từng cặp.
Cuối cùng, chỉ còn cậu lẻ ra…
Không phải lẻ.
Đi đến chỗ Giang Hoài, Giang Hoài thấy thầy thể dục không để ý đến mình mà đi qua luôn…!kéo một người từ phía sau ra.
“Hai cậu một nhóm!” Giáo viên thể dục vội vàng nói một câu, lại thổi còi quay về phía trước.
Giang Hoài quay đầu lại.
Bạc Tiệm im lặng nhìn anh.
“Đây là nhóm gì?” Bạc Tiệm hỏi trước.
Giang Hoài thành thật lắc đầu: “Không nghe rõ.”
“Đi hỏi xem?” Bạc Tiệm lại hỏi.
“Cậu đi đi.” Giang Hoài đáp.
Thầy dạy thể dục vội quay lại phía trước rồi thổi còi ra hiệu im lặng nhưng không thành công: “Im lặng hết đi, quá ít người qua, như này không được…!Cho cái em một cơ hội giúp nhau giải quyết.
bây giwof đã chia nhóm rồi, các em lần lượt hít xà, ở dưới đỡ bạn, nếu bạn ấy không làm được thì có phải bế cũng bế lên! Không qua không được xuống.” Anh ta dừng lại, “Lát nữa đợt một kiểm tra lại.”
Nói đến: “Ở dưới đỡ bạn”, bên dưới liền ồn ào.
Giang Hoài nhíu mày: “Thầy nói cái gì?”
Lần này là Bạc Tiệm nói, “Không nghe rõ.”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài lần đầu tiên thấy khó chịu vì đứng cuối hàng.
Đoán cũng biết không phải chuyện tốt gì.
Giang Hoài liếc Bạc Tiệm, Bạc Tiệm cũng liếc mắt nhìn.
Giang Hoài hỏi: “Cậu đang nhìn tôi làm gì?”
Bạc Tiệm nói: “Cậu cũng đang nhìn tôi.”
Thế là cả hai cùng quay đầu đi.
Vệ Hòa Bình ở trên đầu, cậu ta quay đầu liếc mắt nhìn…!Cậu ta hít sâu một hơi.
Giang Hoài chung nhóm với chủ tịch!
Giáo viên thể dục cầm sổ điểm vỗ vai Vệ Hòa Bình: “Nhìn cái gì vậy, phía sau có bảo vật à? Hai người nhóm đầu tiên qua kia chờ.”
Vệ Hòa Bình quay đầu lại đáp: “Thưa thầy, em đau bụng muốn đi vệ sinh!”
Thầy thể dục: “?”
Anh ta nghi ngờ liếc Vệ Hòa Bình, nhưng không nói gì: “Đi, đi…!nhóm thứ hai qua đây.”
Nhóm thứ hai có Hứa Văn Dương.
Vệ Hòa Bình nháy mắt với Hứa Văn Dương một cái, ý bảo cậu ta có việc, nên Hứa Văn Dương lên trước.
Nhưng Hữa Văn Dương hiểu nhầm ý, ngập ngừng nói: “Thưa thầy, em cũng bị đau bụng…”
Thầy thể dục: “??”
Thầy thể dục: “Lớp này bị lây nhau đau bụng à??”
Hứa Văn Dương không dám nói gì.
Thầy dạy thể dục chú ý vào nhóm thứ ba.
Học sinh nhóm thứ ba liếc mắt nhìn Vệ Hòa Bình, cảm thấy cậu ta đang lấy cớ trốn lên trước, trong lòng thấy bất công: “Thưa thầy…”
Thầy thể dục sắp nổi giận rồi: “Em cũng đau bụng??”
“Không phải”, bạn ở nhóm thứ ba nói, “Hay là chúng ta kiểm tra từ cuối đi? Nếu không nhiều bạn đi nhà vệ sinh sẽ lộn xộn.”
Giang Hoài uể oải đứng cuối hàng.
Chợt thấy các bạn ở trên quay đầu lại nhìn mình… và Bạc Tiệm.
Giang Hoài đột nhiên có dự cảm không lành.
Sau đó giáo viên thể dục đi tới, sốt ruột xua tay: “Lớp này rất lắm chuyện.
Kiểm tra từ cuối, hai em lên trước.”
Giang Hoài: “?”
Cậu hỏi: “Lên cái gì?”
Thầy thể dục đột nhiên bực mình: “Hít xà! Em nói cái gì! Lên trước đi!”
Giang Hoài bị mắng lại.
Bạc Tiệm thông minh giữ im lặng, tránh cơn thịnh nộ của thầy thể dục.
Tính thời gian cùng nhau, ba lớp còn lại chưa bắt đầu, nhưng đều đã đứng trước thanh xà thành nhóm hai người.
Ngay khi Giang Hoài và Bạc Tiệm đi qua, bên dưới bỗng náo loạn.
Bạc Tiệm giơ tay lên, rất lịch thiệp: “Cậu trước.”
Giang Hoài nhíu mày, nhảy một cái, bắt lấy thanh xà ngang, chờ tiếng còi khai cuộc.
…Chia nhóm hít xà là để người kia tính điểm?
Giang Hoài cúi đầu nhìn lướt qua các lớp khác…!Cậu sửng sốt một chút.
Thầy giáo dạy thể dục bước tới, thổi còi với Bạc Tiệm đang chắp tay bên cạnh, mỉa mai nói: “Bạn này, mời bạn giơ tay ra đặt lên đùi hoặc eo bạn mình đi.”
Vệ Hòa Bình nhàn nhạt nói: “Đm, sắp xong…” Bạc Tiệm nhíu mày, giương mắt hỏi: “Muốn tôi ôm eo hay ôm chân?”
Giang Hoài cúi đầu, lạnh lùng nói: “Cmn không…”
Thầy thể dục thổi một hồi còi dài với Giang Hoài, nóng nảy: “Đừng có lề mề nữa?? Bao nhiêu người đang đợi hai cậu? Hai Alpha các cậu nói vớ vẩn cái gì có muốn nói với bọn tôi không?”
“Tôi đếm một, hai, ba, đếm đến ba, còi bắt đầu! Một phút!” Thầy thể dục quay lại gầm lên.
Giang Hoài muốn nói gì, lại đột nhiên đổi thành “Đừng chạm vào chân của tôi”.
“…Bắt đầu!”
Một tiếng còi dài vang lên.
Chưa kịp đẩy lên, Giang Hoài đã suýt ngã khỏi xà ngang.
Bạc Tiệm vòng tay qua eo anh, lòng bàn tay ấm áp đặt trên quần, chỉ cách nhau một lớp áo đồng phục.
Giang Hoài vừa động đậy, lòng bàn tay như cọ vào eo của cậu.
Mỗi lần hít thở, đều như lướt qua bụng của Giang Hoài.
Cậu nhìn xuống chỉ thấy hàng mi dài rũ xuống của Bạc Tiệm, có vẻ hơi run lên..