Bùi Ngôn Cảnh nói xong nhìn Nguyễn Tĩnh hai mắt sáng lên.
Không tệ, không thể tin được người này lại tốt như vậy, tìm bậc thang cho cô xuống.
Nhìn các khách mời khác, Nguyễn Tĩnh lại lần nữa mở miệng: “Bùi thiếu, tôi định giá gà vịt như vậy mà nói quả thật là rất không công bằng, dù sao chúng nó có thể phát triển như vậy quả không dễ dàng.
Nhưng là lần đầu tiên tôi bán, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng vẫn muốn giảm giá cho mọi người.
Mọi người có thể tiết kiệm tận 100 tệ.”
Nói xong mọi người câm lặng không phản bác được gì.
Bùi Ngôn Cảnh cười đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, ngồi xổm xuống chọn ba gà, bốn vịt, còn có hai ngỗng, nhìn Nguyễn Tĩnh nói: “Chị Tĩnh Tĩnh, hiện tại trên người tôi không có tiền mặt, di động lại bị tổ quay phim thu, sao trả tiền cho chị đây.”
Nguyễn Tĩnh nhìn thấy cuối cùng cũng có người ra tay mua gì đó, trong lòng vô cùng kích động, trong lúc nhất thời ấn tượng với Bùi Ngôn Cảnh lại tăng một chút.
Lấy ra trong túi một cuốn sổ cùng một cái bút, viết gì đó rồi đưa cho Bùi Ngôn Cảnh, “Bùi thiếu, tổng cộng 2350 tệ, anh là người đầu tiên, ta sẽ giảm thêm cho anh 50 tệ, chỉ lấy anh 2300 tệ, anh ký tên đi rồi nhớ chuyển tiền cho tôi, số di động của tôi chính là số tài khoản.”
Bùi Ngôn Cảnh vung tay ký tên, Ngô Cẩm ngượng ngùng không thể để chỉ mình anh trả tiền, cũng đi lên phía trước ký tên.
Có người mở đầu sự việc liền dễ dàng hơn nhiều, những người khác vận động lâu như vậy cũng đói bụng, hơn nữa lại gặp Bùi Ngôn Cảnh thật sự bỏ tiền mua của Nguyễn Tĩnh, nhân viên công tác cũng không ngăn cản, ào ào tiến lên chọn lựa, chỉ sợ chậm sẽ bị chọn hết.
Nhìn cuốn sổ ngày càng nhiều con số và chữ ký, Nguyễn Tĩnh lại một lần cảm thán vẫn là tham gia chương trình giải trí kiếm tiền dễ nhất, so với quay phim quả thực đơn giản hơn nhiều.
Phương Giai nhìn Nguyễn Tĩnh đưa cuốn sổ tới trước mặt, tính toán trong lòng, cau mày nói: “Chúng tôi không được giảm giá sao?”
Nguyễn Tĩnh nhìn nhìn số lượng bọn họ chọn, vòng tay nói: “Người đầu tiên mới có, còn lại thì không.”
Phương Giai biến sắc, vội vàng nói: “Như vậy sao được, giảm giá cho chúng tôi đi, chúng tôi mua nhiều mà.”
Diệp Y Lâm cảm giác tam quan của mình sắp đổ vỡ rồi, không thể tin được Phương Giai vì một chút tiền mà mặc cả với Nguyễn Tĩnh.
Người này vẫn là ngọc nữ thanh thuần không vướng chút bụi trần sao? Vì mấy tệ giảm giá mà cãi nhau, có biết xấu hổ hay không đây? Khi cái này phát sóng toàn bộ hình tượng đều sẽ bị phá hủy cho xem!
Thấy đối phương là phụ nữ, Nguyễn Tĩnh vẻ mặt đau đớn đưa lại 5 tê, đau lòng nói: “Được thôi, giảm cho cô 5 tệ, không thể nhiều hơn đâu.”
Phương Giai vô cùng vui vẻ ký tên, “Tôi đã nói có thể giảm mà, tổ bọn tôi tuy nhỏ nhưng mua nhiều nhất.”
Diệp Y Lâm sắc mặt nhăn nhó mang vài con gà vịt về, vì 5 tệ này mà tự hủy hình tượng, chỉ có 5 tệ, có gì đáng để vui vậy không!?
Đỗ Diệc Thành ngơ ngác nhìn đám người phía trước, ai cũng vội vã chọn lựa, còn vì để giảm thêm mấy tệ mà cùng Nguyễn Tĩnh mặc cả, cảm thấy đầu óc mình quả thật không hiểu nổi.
Không thể tưởng tượng được, quay chương trình giải trí mà còn có thể làm điều này!
Đạo diễn Trần đã cười đến hai mắt chỉ còn một đường thẳng, bảo những người phụ trách chụp hình làm việc năng nổ lên, không thể bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.
Hắn cảm thấy một đống tiền sắp đập vào mặt mình rồi đấy.
Trừ bỏ thức ăn của bản thân, còn lại toàn bộ gà vịt ngỗng đều đã bán.
Nguyễn Tĩnh nhìn hai đầu heo nhỏ trên đất, vẫy tay kêu Đỗ Diệc Thành tới, trên mặt vẫn còn vẻ muốn bán tiếp: “Một đầu heo chúng ta cho tổ chương trình, về sau có thể bảo bọn họ thả lỏng một chút, về phần còn lại một nửa để đổi với dân trong làng, một nửa vẫn bán cho những người khác.”
Đỗ Diệc Thành trong lòng bị đả kích, “Còn bán? Vậy được rồi, chúng ta hôm nay kiếm được nhiều rồi.”
“Có thể kiếm tiền vì sao lại không bán? Đồ ngốc mới chê tiền, mặc kệ anh, đem đầu heo cho tổ quay đi, sau đó anh cùng những người khác đi vào trong thôn đổi chút rau dưa với các vật dụng khác đi, trở về sẽ có đồ ăn ngon.”
Nghe được ăn, Đỗ Diệc Thành liền quên những ý định khác ngay lập tức, làm việc nhanh chóng, bận rộn mấy giờ đồng hồ, anh cũng rất đói bụng.
Nhân viên công tác nhìn thấy Đỗ ảnh đế khiêng một đầu heo đi lại, hết hồn giữ kín túi tiền của mình, sẽ không phải là đem đầu heo đến đây bán đó chứ.
Đạo diễn Trần bảo tiểu trợ lý chạy tới hỗ trợ nhận đầu heo, cười hề hề hỏi: “Tiểu Đỗ, đây là…”
“Nguyễn Tĩnh nói, hôm nay mọi người chạy theo chúng tôi mệt mỏi rồi, đầu heo này cho mọi người đấy.”
Chỉ như vậy sao? Không phải là bọn hắn hoài nghi động cơ của Nguyễn Tĩnh, mà là cô cùng những người khác vì mấy đồng tiền mà cãi cọ quá mức nhập tâm, bọn họ cảm thấy đối phương có giấu gian kế ở phía sau.
Đỗ Diệc Thành bỏ lại heo, vội vã nói câu: “Thật là cho các cô đấy.” Nói xong liền rời đi.
Nhanh chóng chạy đến nơi có thôn dân để đổi nguyên liệu, sau đó trở về ăn cơm được rồi.
Ba người đàn ông mang theo gà, vịt, ngỗng đi theo tổ nhân viên công tác đến nhà dân đổi thức ăn.
Còn lại các khách mời nữ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Tổ quay phim cũng đang chuẩn bị cơm canh.
Bởi vì bọn họ mang theo đầu bếp, tình hình có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Trái lại khách mời bên này, trừ bỏ Nguyễn Tĩnh, những người khác đều rất không ổn.
Nguyễn Tình canh chuẩn thời gian, hai tay không ngừng lật gà cùng vịt trên xiên nướng, cố gắng sao cho mỗi một mặt đều được nướng vàng ươm.
Trong khi lật nướng gà, Nguyễn Tĩnh còn bớt chút thời gian nhìn bốn khách mời còn lại tay chân luống cuống, trong đầu chợt lóe lên, đột nhiên lại có một kế hoạch tuyệt vời.
Đợi đến khi gà vịt nướng chín đến 8 phần, Nguyễn Tĩnh mang ra chai sốt dùng để ướp khi nướng do dì Chung tự làm, phết đều lên gà vịt.
Sau đó không lâu thịt nướng từ từ tỏa ra mùi thơm vô cùng.
Cái mũi Phương Giai không ngừng ngửi, rất nhanh phát hiện là mùi ở bên phía Nguyễn Tĩnh bay đến.
Tạm dừng ba giây, Phương Giai bê cái mâm chứa hai con vịt cùng một con ngỗng đi tới chỗ Nguyễn Tĩnh.
Đem chậu để một bên, Phương Giai tha thiết nhìn vịt nướng, bụng đã bị mùi thơm làm kích thích mà kêu vang lên.
Nuốt nước miếng, Phương Giai ngượng ngùng nở nụ cười, “Tĩnh Tĩnh, cô nướng thịt giỏi thật đấy, ha ha.”
Gà nướng cùng vịt nướng đã trở nên vàng óng ánh, Nguyễn Tĩnh nghĩ gia vị đã thấm vào hết thịt bên trong rồi, đem gà vịt đã nướng để trong mâm, dùng con dao nhỏ xẻ hai miếng thịt đưa tới trước mặt Phương Giai, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Phương Giai, cô nếm thử vị xem sao.”
Phương Giai ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng bỏ thịt nướng vào miệng.
Rất nhanh Phương Giai đã bị thịt nướng chinh phục, thậm chí ngon đến độ muốn khóc, cô chưa từng ăn thịt nướng nào ngon như vậy, “Ngon quá, Tĩnh Tĩnh, chị nướng thịt thật sự quá tuyệt vời.”
Nguyễn Tĩnh vẫn như cũ cười nói: “Phương Giai, cô còn muốn tiếp tục ăn thịt tôi nướng không?”
“Còn phải nghĩ sao.”
Nguyễn Tĩnh thấy cô đã mắc câu , cầm lấy cuốn sổ, vừa viết vừa nói: “Tôi có thể giúp cô nướng thịt, gà vịt của cô chưa xử lý tốt, tôi thu thêm 50 tệ, phí xử lý, phí nướng thịt thêm 50, sốt ướp độc quyền 100 tệ, cô còn hai vịt một ngỗng chưa xử lý, cuối cùng tôi thu 600 tệ.
Cô xem còn vấn đề gì không rồi kí tên đi.”
Phương Giai ngơ ngác nhận cuốn sổ, theo bản năng mở miệng: “Giảm giá đi, lần này tôi đầu tiên.”
“Ai, được rồi, tôi giảm 50 tệ, lấy 550 tệ thôi.”
Phương Giai nghe được giảm 50 tệ, so với vừa rồi tiết kiệm hơn bốn mươi lăm tệ, không hề nghĩ ngợi liền ký tên.
Xa xa Ngô Cẩm nhìn thấy, tay nhổ lông gà run lên.
Quả nhiên, Phương Giai đơn thuần này lại bị hố.
Nói thật, Ngô Cẩm cảm thấy Nguyễn Tĩnh hôm nay quả thực đã đổi mới tam quan của cô, trước kia lúc chung công ty, sao lại không phát hiện ra chứ, có thể làm cho người ta khiếp sợ như vậy! Lại kiếm tiền một cách quang minh chính đại trên chương trình giải trí.
Nhớ lại khoảng thời gian trước cô ta vì chuyện tài khoản Taobao mà lên hot search Weibo, Ngô Cẩm không khỏi hoài nghi, có phải công ty giải trí M cắt xén của tiền cô ta hay không, để rồi chui vào đây để kiếm tiền, thật sự là không còn lời nào để nói.
Mặc dù ở trong lòng cười nhạo Phương Giai bị hố tiền, nhưng mà lúc chuẩn bị nấu cơm, sắc mặt Ngô Cẩm cũng thay đổi, cô chưa từng làm điều này, làm sao đây.
Nhìn thấy cách đó không xa Phương Giai đã ăn thịt nướng, mùi thịt nướng còn đang không ngừng thổi qua.
Ngô Cẩm khẽ cắn môi, quên đi, cũng có mấy trăm tệ, cũng không phải quá mắc, cô nên dùng tiền nhờ Nguyễn Tĩnh hỗ trợ thì hơn.
Nguyễn Tĩnh chú ý từng hành động của cô ta, nhìn thấy Ngô Cẩm đã bưng chậu đi tới, Lạc Y cũng đi theo ở phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng.
Diệp Y Lâm lúc trở về từ nhà vệ sinh, nhìn thấy bạn đồng hành của mình Phương Giai không để ý hình tượng đang ăn thịt nướng, Lạc Y và Ngô Cẩm cũng ở bên cạnh mặt mũi nhìn chằm chằm thịt nướng, mặt cô không khống chế được mà run lên.
Nguyễn Tĩnh, quả thực có độc mà.
*
Lúc ba người đàn ông đi đổi rau dưa cùng ít vật dụng từ chỗ người dân trở về thì nhìn thấy mấy người phụ nữ đã vây quanh Nguyễn Tĩnh ăn thịt nướng, Trần đạo diễn cùng nhân viên công tác khác cũng vây quanh Nguyễn Tĩnh, ba người còn nhìn thấy Trần đạo diễn cầm bút viết gì đó vào cuốn sổ nợ của bọn họ.
Ba người đều cảm thấy run cả lên.
Đỗ Diệc Thành cất bước chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, sốt ruột mở miệng: “Tĩnh Tĩnh, thịt nướng của tôi đâu?”
Nguyễn Tĩnh đem thịt nướng lấy ra cho anh ta, “Để dành cho anh đấy.”
Trong ánh mắt những người ở đây đều xen lẫn hâm mộ cùng ghen tị, Đỗ Diệc Thành nếm một ít thịt nướng…!Sau đó anh ta liền không quan tâm đến những người khác nữa.Làm sao thịt nướng có thể ngon như vậy!
Trong ngày đầu tiên ghi hình những người khác thì gà bay chó sủa, Nguyễn Tĩnh lại thoải mái vượt qua.
Trải qua ngày đầu tiên, vị trí Nguyễn Tĩnh ở trong lòng mọi người có chút thay đổi.