Hắn nhìn thẳng vào mắt của Nhậm Nhiên, nói ra từng chữ từng chữ rất rõ ràng, “Cậu ấy là…!bảo bối của tôi.”
Nhậm Nhiên cảm thấy giống như có cơn gió lạnh lẽo của thời tiết âm độ vừa thổi ngang qua, vừa rét vừa buốt khiến cho phản ứng của cô ta cứng nhắc như bị đóng băng.
Đôi môi thoa son đỏ rực chỉ có thể hé mở mà chẳng thốt nên được thành tiếng.
Kiều Cảnh Nam vừa hôn thiếu niên kia, còn nói rằng cậu ta là bảo bối của hắn sao, đây là tình hình gì thế này? Quay phim sao? Là đùa đúng không?
Nhưng không…!Kiều Cảnh Nam đắc ý nhìn biểu hiện kinh ngạc của cô ta rồi nắm tay thiếu niên kia đi vào thang máy.
Nhậm Nhiên vô thức xoay người định đuổi theo bọn họ nhưng cánh tay của Lục Văn đã nhanh hơn một bước chặn trước mặt cô ta.
“Nhậm tiểu thư, tôi sẽ dùng thang máy khác tiễn cô xuống tầng.
Cô nên biết ơn vì có vẻ như Kiều tổng không có ý định truy cứu sự việc hôm nay.”
Nhậm Nhiên chợt khựng lại, cô ta cười có phần gượng gạo rồi gật đầu, “Làm phiền thư ký Lục.”
Lục Văn tán thưởng Nhậm Nhiên là người phụ nữ thông minh, có đầu óc, làm việc tuy vẫn còn chút cảm tính nhưng lại biết dừng đúng lúc.
Chỉ tiếc là hình như cô ta lại để ý nhầm người, một người không nên động tâm.
Nếu là Kiều tổng của khi xưa thì có lẽ cô ta còn có cơ hội, còn Kiều tổng của bây giờ…!e là chẳng có nổi một phần trăm khả năng.
…
Kiều Cảnh Nam kéo Thẩm Tư Thần vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại thiếu niên đã cau mày, “Sao anh lại làm như vậy trước mặt khách của công ty chứ, như vậy không tốt…!Ưm…”
Tiếng càu nhàu nhỏ như mèo kêu bị Kiều Cảnh Nam nuốt trọn, hắn đã ấn nút tạm dừng thang máy từ khi nào, sau đó áp thiếu niên vào vách thang máy, hôn cậu đến mềm nhũn cả người, không còn chút sức lực nào.
Không những tham lam m.út chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng nhuận của cậu, cắn đôi môi anh đào mọng nước của cậu mà hắn còn hôn xuống cổ, mở cúc áo sơ mi của cậu, tạo vài dấu hôn mờ ám trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn, chạy dài xuống xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp.
“Kiều tổng…!ưm…!a…!đừng mà…”
Kiều Cảnh Nam phả hơi thở nóng rực vào cổ cậu, “Em đừng cầu xin tôi, nghe em cầu xin là tôi lại hứng lên.”
Thẩm Tư Thần bị hôn đến đỏ bừng mặt, cậu choàng tay ôm cổ hắn, lí nhí nói, “Ưm…!nhưng mà…!ở đây không được…”
Kiều Cảnh Nam cong môi cười, đôi mắt đen sâu thăm thẳm “Ở chỗ khác thì được sao? Nếu bây giờ tôi muốn em…!em cũng sẽ đồng ý sao?”
Thiếu niên im lặng, xấu hổ gật đầu.
“Thật ngoan.” Hắn hôn thêm mấy cái lên môi cậu, sau đó đứng thẳng người lên ôm eo cậu để cậu dựa vào mình, “Không trêu em nữa, chúng ta đi ăn cơm, bây giờ mà tiếp tục thì sẽ quá sức với em mất.”
Lúc nãy vốn dĩ hắn còn đang tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu niên trong lòng ngoan ngoãn chiều ý hắn như vậy làm cho cơn giận của hắn tan biến không còn chút gợn sóng nào.
Cái cô minh tinh kia lại dám ở trước mặt hắn đánh chủ ý lên thiếu niên của hắn, hết liếc mắt đưa tình lại còn muốn mời Thần Thần của hắn cùng ăn cơm, vừa sơ hở một chút liền của người muốn lăm le cướp bảo bối của hắn đi mất ngay.
Không phải hắn không tin thiếu niên, là không tin những kẻ khác.
Thiếu niên của hắn vừa xinh đẹp tinh xảo lại ngoan ngoãn dịu dàng, ai mà không động lòng cho được cơ chứ.
Thế nhưng cậu lại rất đơn thuần, lỡ như có kẻ tâm cơ tiếp cận rồi nhân lúc hắn lơ là lừa bảo bối tâm can của hắn đi mất thì biết làm thế nào đây.
Sau này phải đề phòng cẩn thận hơn mới được, phải cho bọn họ biết Thẩm Tư Thần là của Kiều Cảnh Nam hắn, ai cũng đừng hòng dòm ngó hay tranh giành.
Kiều Cảnh Nam cởi áo vest ngoài ra khoác thêm cho Thẩm Tư Thần, hai người đi thang máy xuống thẳng tầng hầm đỗ xe dành riêng cho hắn nên không gặp phải người nào khác.
Đến nhà hàng hắn cũng rất tự nhiên ôm vai cậu đi vào, thiếu niên ở trong lòng hắn hoàn toàn được che chở, người khác khó mà nhìn ra khuôn mặt của cậu.
Thẩm Tư Thần có chút thấp thỏm, hình như đây là lần đầu cậu và hắn công khai cùng nhau ra ngoài.
Mặc dù bọn họ dùng lối đi VIP nhưng mà vẫn gặp phải không ít người, không phải là nhân viên nhà hàng thì cũng là khách hàng cao cấp khác đến ăn cơm, hầu như ai cũng dừng lại chào hỏi Kiều Cảnh Nam, hắn chỉ gật đầu đáp lại hoặc cho đối phương một ánh mắt, bước chân vẫn duy trì tốc độ không đổi.
Thẩm Tư Thần hơi cúi đầu, cậu rất sợ người ta sẽ hỏi hắn người đi bên cạnh là ai, cũng sợ người khác sẽ dị nghị vì Kiều Cảnh Nam đang ôm vai cậu một cách rất thân mật.
Nhưng từ đầu đến cuối điều cậu lo sợ đều không hề xảy ra, cậu nghĩ thầm, có lẽ mấy chuyện này bọn họ đều nhìn quen rồi, cho rằng cậu là một tiểu tình nhân không đáng bận tâm chăng.
Như vậy cũng tốt.
Cậu nào có biết rằng, những người kia không những rất để ý tới cậu mà còn vừa kính vừa sợ cậu nữa kìa.
Người có thể công khai xuất hiện bên cạnh Kiều Cảnh Nam, dù là tiểu tình nhân thì cũng đã là có thể diện quá lớn, nếu lấy lòng cậu không chừng sau này còn có thể hợp tác cùng Kiều Thị, nhận được nhiều chỗ tốt.
Bên trong phòng bao VIP, Âu Tĩnh Siêu đã ngồi sẵn ở đó đợi bọn họ.
“Đại ca à, cậu để tôi đợi lâu quá rồi đó, cậu định cho tôi chết đói sao?”
“Cậu vẫn còn sức để kêu gào như vậy thì còn lâu lắm mới chết được.”
Âu Tĩnh Siêu liếc hắn đầy ai oán, sau đó lại tươi cười vẫy tay với Thẩm Tư Thần, “Tư Thần, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ, tên Kiều Cảnh Nam đáng ghét này có ức hiếp cậu không đó.”
Âu Tĩnh Siêu chỉ định cạnh khóe Kiều Cảnh Nam, hai từ “ức hiếp” trong câu nói của anh ta rất đơn thuần, nhưng nhìn tới vẻ bối rối của Thẩm Tư Thần cùng với chiếc áo vest to quá cỡ khoác trên vai cậu, cộng thêm dấu hôn rõ rành rành chói mắt lộ ra trên da thịt mà quần áo không che tới, Âu Tĩnh Siêu nuốt nước bọt, trong đầu tự tát cái miệng nhanh nhảu của mình mấy cái.
Anh ta nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Kiều Cảnh Nam, cười vô tội, “Ai da, tôi đùa thôi, đùa thôi.
Hai người mau ngồi đi, tôi đói sắp rã cả người rồi.”
Kiều Cảnh Nam kéo ghế cho Thẩm Tư Thần rồi mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Em muốn ăn gì? Nếu khó chọn thì cứ gọi hết tất cả cũng được, không cần phải đắn đo suy nghĩ.”
Thẩm Tư Thần quả thực đang khó chọn, cậu chau mày, “Nhiều món như vậy, làm sao có thể ăn hết được chứ.”
Hắn biết thiếu niên của hắn không thích phung phí cho nên hắn xoa đầu cậu, cười nói, “Không sao, ăn không hết chúng ta gói mang về nhà, buổi chiều lại ăn tiếp, thế nào?”
“Có thể sao?”
“Ừm.
Hôm nay Âu thiếu mời khách, em không cần tiết kiệm tiền cho cậu ta.”
Thẩm Tư Thần nhìn Âu Tĩnh Siêu, cười rạng rỡ, “Cảm ơn Âu thiếu.”
Âu Tĩnh Siêu đơ cả người.
Hai người bọn họ tập dượt trước với nhau rồi mới đến sao? Sao lại kẻ tung người hứng nhịp nhàng ăn ý như vậy chứ, rốt cuộc Kiều Cảnh Nam gọi anh ta đến đây để “ăn cơm” hay là để “ăn cơm chó” vậy?
Còn nữa, cái gì mà gói mang về chứ, đây là lời có thể thốt ra từ miệng của Kiều Cảnh Nam sao? Điên rồi! Hắn yêu đương vào liền thay đổi tính cách luôn sao?
Bữa cơm này…!Âu thiếu đã xác định mình sẽ ăn trong ba phần ấm ức bảy phần bất lực rồi..