Kiều Cảnh Vân choàng thêm áo khoác, ngồi trên xe đến nhà Kiều Cảnh Nam, thư ký của bà không ngừng liên lạc với bộ phận kiểm soát không lưu của S thành và nước F để hỏi thăm tình hình.
Trời mưa lớn khiến cho tầm nhìn bị thu hẹp, nhiều đoạn đường có cây cối bị gió mạnh xô đổ gây ra tắc đường, Kiều Cảnh Vân dùng quan hệ nhờ người ở Sở cảnh sát thông qua camera trong thành phố tìm tuyến đường thông thoáng nhanh nhất đến Kiều gia.
Thẩm Tư Thần nắm chặt điện thoại ngồi trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào bản tin thời tiết, cảm giác sợ hãi lan tràn trong tâm trí, cậu sợ không thể gặp lại Kiều Cảnh Nam được nữa.
Mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn, trong đầu cậu bỗng nhiên thấp thoáng hình ảnh một đứa trẻ ngồi co ro trong phòng tối, mỗi đêm mưa gió lạnh lẽo nó đều chỉ có một mình, nó sợ hãi ôm lấy đầu, bịt tai lại để không nghe thấy tiếng sấm.
Cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi đó khiến nó rất tuyệt vọng, nỗi đau cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cho đến một ngày có một người mở cửa của căn phòng ấy ra, người ấy đứng ngược sáng, đưa tay về phía nó, ngọt ngào gọi nó một tiếng “Thần Thần”.
Thì ra đứa trẻ đó chính là cậu lúc còn nhỏ, cậu là một cô nhi, không có ai thương yêu.
Cậu lấy hết dũng khí đứng dậy, ôm theo hy vọng bước từng bước về phía người kia, bước ra khỏi căn phòng u tối chật hẹp, bước về phía ánh sáng rực rỡ.
Bàn tay của người ấy nắm chặt lấy tay cậu, dẫn cậu ra khỏi cơn ác mộng đã ám ảnh cậu rất nhiều năm, nhẹ nhàng và dịu dàng, ân cần và ấm áp, cậu nở một nụ cười hạnh phúc, khẽ gọi “Cảnh Nam”.
Nước mắt của Thẩm Tư Thần tuôn ồ ạt như suối, cậu bưng mặt khóc nấc lên, hai vai run rẩy kịch liệt.
Cậu nhớ ra rồi, cậu nhớ ra hết thảy rồi.
Cậu nhớ ra quá khứ bi thương của mình, nhớ ra khoảnh khắc hạnh phúc khi sinh ra Tiểu Vũ, nhớ cả người mà cậu yêu nhất, người đã cứu rỗi cuộc đời cậu, cho cậu biết trên thế giới này còn có hai từ “hạnh phúc” tồn tại.
Cậu nhớ ra Kiều Cảnh Nam rồi!
“Ba ba…” Thẩm Tư Vũ lo lắng khi thấy ba ba của mình bỗng nhiên khóc rất thương tâm.
Thế nhưng Trịnh Đông Quân đã kéo nhóc sang một bên, ra hiệu nhóc đừng làm phiền.
Lúc tâm trạng tồi tệ đến cùng cực, đôi khi khóc ra được một trận thỏa thích còn tốt hơn là cứ nghẹn mãi ở trong lòng.
Nếu như muốn dỗ dành thì cũng phải đúng người mà bản thân mong đợi mới có thể xoa dịu được.
Trịnh Đông Quân và Tiểu Vũ ngồi im lặng bên cạnh, để Thẩm Tư Thần khóc cho thỏa lòng.
Tiểu Vũ còn rất tri kỷ rót một cốc nước ấm để trên bàn cho ba ba của mình.
Chừng nửa tiếng sau Kiều Cảnh Vân mới đến, lúc này Thẩm Tư Thần cũng đã bình tĩnh hơn một chút, đôi mắt hơi sưng đỏ vẫn tiếp tục nhìn vào bản tin trên tivi và không ngừng hy vọng.
“Đông Quân, đưa Tiểu Vũ về phòng ngủ đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Tiểu Vũ lưu luyến không muốn rời xa ba ba, Trịnh Đông Quân phải dỗ mãi mới chịu lên lầu.
“Anh Đông Quân, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
“Không có việc gì, cậu chủ cứ yên tâm ngủ một giấc đến sáng, ngày mai thức dậy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp trở lại.”
Nhóc con bĩu môi, “Anh vẫn xem tôi là trẻ con à? Tuy không biết cụ thể nhưng tôi cũng đoán là có chuyện gì đó xảy ra rồi, chỉ là mọi người đều xem tôi là trẻ con, không ai muốn cho tôi biết.”
Trịnh Đông Quân cười, xoa nhẹ đầu nhóc, “Biết vậy sao còn hỏi tôi, cậu chủ muốn làm khó tôi sao?”
“Sau này khi tôi trưởng thành, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ gia đình này thật tốt, không để ba ba phải khóc nữa.”
Ánh mắt Trình Đông Quân trở nên nhu hòa ấm áp, “Ừm, cố lên, tôi đợi cậu trưởng thành.”
…
“Chị hai, đã liên lạc được với Cảnh Nam rồi sao?”
Kiều Cảnh Vân không muốn làm cậu thất vọng, nhưng chuyện này cũng không thể dùng một hai câu nói dối là có thể cho qua, cho nên bà đã nói hết sự thật, “Vẫn chưa liên lạc được, nhưng đã xác nhận được là Cảnh Nam đang ở trên chuyên cơ từ nước F bay về, giờ cất cánh là ba giờ trước, cách đây một giờ thì bay vào không phận có bão quét qua, sau đó bên phía kiểm soát không lưu đã bị mất liên lạc với chuyên cơ…!Có điều em không cần phải lo, có lẽ chỉ là mất tín hiệu tạm thời do thời tiết xấu mà thôi, hiện tại vẫn chưa có thông tin có máy bay nào gặp sự cố…!Cảnh Nam chắc chắn sẽ bình an trở về, tai qua nạn khỏi.”
Thẩm Tư Thần đặt tay lên bụng dưới, vừa xoa nhẹ vừa lẩm bẩm, “Anh ấy đã nói chắc chắn sẽ trở về, nói có quà muốn tặng em, còn nói lần sau sẽ đưa em đi khám thai, anh ấy nói rất mong đợi đến ngày đứa bé ra đời, anh ấy nói nhất định lần này sẽ không bỏ lỡ, anh ấy nói…”
Giọng cậu nhỏ dần nhỏ dần, từng câu từng chữ lặp lại những lời mà Kiều Cảnh Nam từng nói, giống như là đang tự trấn an mình, bởi vì Kiều Cảnh Nam chưa bao giờ thất hứa với cậu, hắn nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về.
Kiều Cảnh Vân ngồi xuống sô pha, sau đó dang tay ôm lấy Thẩm Tư Thần, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, cho cậu một điểm tựa để dựa vào, “Cảnh Nam nhất định sẽ không có việc gì, có chị hai ở đây, chị hai làm chỗ dựa cho em, nó mà dám thất hứa với em chị hai nhất định sẽ không tha cho nó.
Thần Thần ngoan, không cần phải lo lắng.”
“Chị hai…”
Thẩm Tư Thần ôm lấy Kiều Cảnh Vân, tựa đầu lên vai bà khóc nấc lên, cậu đã không còn là đứa trẻ cô độc một mình nữa, cậu có gia đình, có chỗ dựa, cậu có chị hai làm chỗ dựa…
Trời càng về khuya, mưa lại càng dai dẳng không dứt, nhưng dường như ngoài trời gió đã bắt đầu thôi thét gào, có vẻ như cơn bão đã dịu lại hoặc là chuyển hướng sang nơi khác, chỉ là người muốn tìm vẫn còn bặt vô âm tín.
Kiều Cảnh Vân có khuyên thế nào Thẩm Tư Thần cũng không chịu về phòng nghỉ ngơi, cậu nhất định phải chờ tin tức của Kiều Cảnh Nam mới yên tâm.
Chu quản gia sai người nấu thức ăn khuya cho cậu, cậu không có tâm trạng ăn nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng lại cố sức ăn vài muỗng.
Sau đó không lâu lại ói hết tất cả ra, cuối cùng chỉ có thể uống chút sữa ấm để lót dạ.
Thẩm Tư Thần luôn tự trách bản thân vì nghĩ rằng do cậu nói nhớ Kiều Cảnh Nam cho nên hắn mới trở về sớm như vậy, nếu để hai ngày nữa về thì lúc đó bão đã tan rồi, cậu cũng sẽ không phải thấp thỏm chờ đợi tin tức trong lo sợ như bây giờ.
Kiều Cảnh Vân nói với cậu rằng theo như phân tích của chuyên gia hàng không mà Kiều Thị mời đến để xem xét và chuẩn bị cứu nạn trong trường hợp cần thiết thì khả năng cao là máy bay của hắn đã tìm được một nơi hạ cánh khẩn cấp, hoặc đang bay vòng lại nước F, cũng có thể là đang bay lòng vòng để tìm một nơi hạ cánh an toàn.
Các đơn vị cứu hộ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, trung tâm kiểm soát không lưu các nơi đều đang cố gắng liên lạc hy vọng sớm có thể kết nối với chuyên cơ của Kiều Cảnh Nam, đồng thời cũng mở rộng phạm vi của ra đa dò tìm để xác định được vị trí của chuyên cơ.
Thẩm Tư Thần nghe không hiểu, cậu chỉ biết là mọi người đều đang rất cố gắng đưa hắn trở về an toàn, còn cậu thì không giúp ích gì được, chỉ có thể ngồi ở một chỗ chờ đợi.
Cậu nhớ tới lần trước cũng như vậy, khi cậu nghĩ hắn đã gặp phải tai nạn trên đường cao tốc cậu cũng bất lực thế này, không có biện pháp nào biết được tình hình của hắn, chỉ biết ngồi yên chờ đợi.
Cậu thầm nghĩ, chỉ cần Kiều Cảnh Nam trở về, cậu nhất định sẽ quấn lấy hắn nửa bước cũng không rời xa, cậu không muốn thấp thỏm chờ đợi hắn trong lo sợ nữa, cậu muốn ở bên cạnh hắn, dù là họa hay phúc cũng sẽ không rời.
Bụng dưới âm ỉ nhói đau, cậu nghĩ là bé con cũng rất lo lắng cho ba lớn của nó.
Hai giờ sáng, đèn trong nhà vẫn sáng rực, hầu như chẳng có ai chợp mắt, điện thoại của Kiều Cảnh Vân reo lên phá tan sự yên tĩnh trong nhà, mọi người nhìn chiếc điện thoại như thể người sắp chết đuối nhìn thấy một chiếc phao cứu mạng, vừa vùng vẫy trong tuyệt vọng lại vừa hy vọng tìm thấy một con đường sống.
Kiều Cảnh Vân cầm điện thoại lên, ngay cả một người đã trải qua không ít sóng gió trong đời như bà lúc này cũng cảm thấy hồi hộp và khẩn trương.
Thẩm Tư Thần gần như là nín thở chờ đợi để nghe tin tức, cậu căng thẳng đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt vì khóc nhiều mà hiện tại chỉ mở to ra một chút thôi cũng cảm thấy có chút xót.
“Alo…!được…!vậy thì tốt, chúng tôi sẽ đến đó ngay…!ừ, vất vả cho các cậu rồi.”
Kiều Cảnh Vân nghe điện thoại xong thì thở phào một hơi, đôi mắt có hơi ẩm ướt nhưng miệng lại cười rất tươi, bà quay sang nói với Thẩm Tư Thần, “Chuyên cơ của Cảnh Nam đã hạ cánh thành công rồi, mọi người đều an toàn, hiện tại đang ở sân bay quốc tế S thành, chị đưa em đi đón người.”
Cậu lung lay đứng dậy, vội vã ra cửa, ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, cứ thế quấn theo chiếc chăn mỏng mà cậu đang đắp đi thẳng ra xe.
Đoàn xe hộ tống gồm bốn chiếc xe hết thảy, xé gió vạch mưa một đường thẳng tắp chạy băng băng đến sân bay.
Xe dừng trước khu vực VIP trong sân bay, Kiều Cảnh Nam đã sớm đứng sẵn ở đó chờ đợi, Thẩm Tư Thần đẩy cửa xuống xe chạy về phía hắn, cậu sà vào vòng tay đang dang sẵn của Kiều Cảnh Nam, ôm lấy người đàn ông mà cậu yêu thương nhất.
“Cảnh Nam, chúng ta kết hôn đi, chúng ta kết hôn đi có được không?”
Tiếng mưa lớn lấn át mọi âm thanh khác nhưng lời này Kiều Cảnh Nam lại nghe rất rõ ràng, mọi thứ xung quanh như thể lu mờ trong phút chốc, cả thế giới chỉ còn lại hắn và thiếu niên cùng với câu nói “chúng ta kết hôn đi” vang vọng bên tai.
Cả người hắn như cứng lại, máu trong người cũng gần như đông lại.
Tại sao? Tại sao thiếu niên lại hỏi hắn câu này? Tại sao lại là vào lúc này?
Không được! Không thể được!
Phải là hắn hỏi cậu trước chứ, hắn còn chưa kịp cầu hôn, còn chưa quỳ gối, còn chưa tặng nhẫn mà cậu đã hỏi hắn trước thì hắn biết phải làm sao?
Chẳng lẽ kế hoạch cầu hôn của hắn cứ thế mà tan vỡ ư?
Kiều Cảnh Nam vừa ngơ ngác vì vui mừng lại vừa bối rối vì bị cậu cướp mất lời cầu hôn mà đáng ra hắn phải là người nói, hắn giữ nguyên tư thế ôm cậu nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Thẩm Tư Thần cũng cảm nhận được động tác cứng ngắc của Kiều Cảnh Nam, hắn im lặng không trả lời khiến cho lòng cậu nhói lên từng hồi, chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ đến việc cùng cậu kết hôn sao? Cậu biết hắn yêu cậu, nhưng chẳng lẽ hắn chỉ muốn làm bạn trai của cậu, chỉ muốn cùng cậu duy trì mối quan hệ hẹn hò, chẳng lẽ…!hắn sợ hôn nhân sẽ trói buộc hắn sao?
Cơn đau lan dần xuống bụng dưới, từ âm ỉ trở thành nhức nhối đến mức hai chân cậu mềm nhũn đứng không vững, hai mắt cậu mông lung mờ mịt, nhưng trước khi cậu ngất đi đã kịp nghe thấy câu trả lời của hắn.
“Chuyện này…!để sau hẵng nói có được không?”.