Hợp Âm Thứ Bảy - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hợp Âm Thứ Bảy


Chương 23


Edit: Tử ĐằngBeta: An Dung Ni

Từ miệng Tiêm Tiêm, Cố Thất Hải biết được, cô sắp phải chuẩn bị chào đón một người hàng xóm mới.

Cho tới nay, Cố Thất Hải vẫn luôn giữ liên lạc với Tiêm Tiêm, thực ra, cách đây không lâu, Tiêm Tiêm đã bỏ học giữa chừng, chuyên tâm làm việc,
giúp đỡ gia đình vượt qua khó khăn. Cách một vài ngày, cô lại nhìn thấy
Tiêm Tiêm, mái tóc vốn đen dài đã bị cô bé nhuộm thành màu rám nắng,
quần áo, thậm chí cả trang điểm cũng đậm hơn, trưởng thành hơn cả Cố
Thất Hải.

Tiêm Tiêm cầm một chuỗi chìa khóa, đứng trước cửa phòng
‘1103’ sữa chữa, còn nở một nụ cười thân thiện, cô híp mắt kêu một
tiếng: “Chị Thất Hải.”

Tiêm Tiêm nói cho Cố Thất Hải biết, bởi vì
gian phòng này trước đây đã có rất nhiều chuyện không may xảy ra, hơn
nữa tin đồn về việc ba cô ấy sử dụng ma túy trong đấy cũng lan ra, thế
nên trong một khoảng thời gian dài đều chẳng có một người nào đồng ý mua lại căn phòng này. Nhưng mấy ngày trước, người quản lý đột nhiên thông
báo cho Tiêm Tiêm, có một vị khách cảm thấy hứng thú với căn phòng này,
cũng ra tay vô cùng rộng rãi, vì thế hôm nay, Tiêm Tiêm sẽ dọn dẹp lại
phòng ốc, chuẩn bị sẵn sàng để đón người mới vào nhà.

“Hi vọng người chủ kế tiếp của căn phòng này sẽ thật lòng thích nó.” Tiêm Tiêm cảm xúc lẫn lộn nói.

“Nhất định sẽ như vậy.”

“Nếu được bán thuận lợi, số tiền kia cũng đủ cho em trai em học hết trung
học.” Tiêm Tiêm lộ ra nụ cười hoạt bát, “Đúng rồi, chị Thất Hải, em chưa nói cho chị biết, thực ra, em đã đổi nghề rồi.”

Tiêm Tiêm rút từ
trong túi ra một món đồ đầy màu sắc, Cố Thất Hải nhận lấy, vừa nhìn
thấy, thiếu chút nữa cô đã làm rơi chiếc áo lót gợi cảm mỏng manh.

“Em… Đổi nghề thành bán áo lót?”

“Chị đừng xem thường công việc này, bây giờ, phụ nữ có thể trả bất kỳ giá
nào, đặc biệt là những cô gái thích chưng diện, các cô ấy tình nguyện
không ăn không uống để có thể mua cho mình một bộ nội y tốt nhất. Hiện
tại, em đang bán mấy loại áo lót hàng hiệu, tiền hoa hồng gần như đủ cho em ăn cả một tuần.” Tiêm Tiêm nói ra giá tiền của một chiếc áo lót hàng hiệu, khiến Cố Thất Hải không khỏi kinh ngạc.

“Chị Thất Hải, chị cần một bộ sao? Em có thấy không lấy phần trăm, bán cho chị giá thấp nhất.”

Cố Thất Hải yên lặng tính toán lại tiền sinh hoạt tháng này của mình, so với Tiêm Tiêm, có vẻ cô túng quẫn hơn nhiều…

Cố Thất Hải khéo léo nói: “Chị nghĩ tạm thời chị không cần mặc nội y đắt tiền như vậy đâu.”

“Ý nghĩ này của chị chính là sai lầm, một món đồ nội y đẹp vô cùng quan
trọng, vì sao các cô gái lại thích cái đẹp? Chẳng phải vì muốn lấy lòng
đàn ông sao?”

Cố Thất Hải chưa bao giờ biết, kỹ năng bán hàng của Tiêm Tiêm lại cao đến thể.

Cố Thất Hải đành kiên trì nói: “Hiện tại, chị không cần lấy lòng đàn ông, thế nên khi nào cần chị sẽ tới tìm em sau…”

________

Mã Tu Hòa gần đây đều bận rộn tiếp xúc với người nhà nạn nhân do người hâm mộ giết chết.

Nhưng, mọi tin tức anh thu hoạch được đều không khác mấy so với lúc trước cảnh sát đã cung cấp.

Anh cảm thấy mình cần phải đi phỏng vấn một người tình nghi từ miệng Viên Từ Lâm — Cổ Vĩ Dân.

Cổ Vĩ Dân không giống với những người bình thường, Cổ Vĩ Dân đã tung hoành nhiều năm trên thương trường, tính cách vô cùng nhạy cảm, Mã Tu Hòa
không thể dùng biện pháp để moi thông tin từ miệng hắn ta, chuyện này,
có thể ngay cả một cảnh sát như Phó Cản Diệu cũng không cách nào giải
quyết được.

“Theo tình huống trước mắt, Cổ Vĩ Dân ngoài việc theo
đuổi Viên Từ Lâm ra, thì anh ta lại không làm ra bất cứ việc gì khiến
chúng ta có thể nghi ngờ anh ta chính là người hâm mộ, nên rất khó để ép hắn ta tiếp nhận điều tra.” Phó Cảnh Diệu bất đắc dĩ nói, “Tu Hòa, làm phiền cậu mau nghĩ cách đi.”

Ngay lúc Mã Tu Hòa đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận Cổ Vĩ Dân, thì Viên Từ Lâm chủ động gọi đến báo cho anh biết, tháng sau, một hoạt động thương mại có quy mô lớn sẽ được tổ
chức tại khách sạn năm sao trong thành phố, tất cả các công ty đều sẽ cử ra người đại diện đến tham dự buổi lễ này, trong đó, Cổ Vĩ Dân được nằm trong danh sách. Viên Từ Lâm đưa ra ý kiến, cô có thể để Mã Tu Hòa tiến vào bên trong bằng cách làm bạn trai cô ta, Mã Tu Hòa phải cùng cô ta
khiêu vũ một bài.

Nghe vậy, Phó Cảnh Diệu lập tức cười ha ha: “Tu
Hòa, cuối cùng dáng dấp đẹp trai của cậu cũng có ích, thật có thể khiến
tôi mở rộng tầm mắt, có thể sử dụng mỹ nam kế đi điều tra.”

Mã Tu
Hòa liếc Phó Cảnh Diệu một cái, trong lòng muốn từ chối, nhưng anh không thể không thừa nhận đây chính là cơ hội tốt để anh có thể tiếp cận Cổ
Vĩ Dân. Cổ Vĩ Dân là người theo đuổi Viên Từ Lâm, nên sẽ không có khả
năng bỏ qua việc làm bạn trai của Viên Từ Lâm, ỷ vào điều này, Mã Tu Hòa chắc chắn mình có thể thu hoạch được manh mối có giá trị.

Trước
khi tham dự buổi tiệc, Mã Tu Hòa mặc lên người bộ tây trang đen, chuẩn
bị ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại từ Viên Từ Lâm.

Cô ta ra vẻ thân mật nói: “Tu Hòa, em đến đón anh.”

Mã Tu Hòa nhíu mày, đi đến ban công, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể
thao đẹp đẽ dừng ở dưới lầu, khiến mọi người qua lại đều ngoảnh đầu bình luận.

Mã Tu Hòa chỉ nói một câu “Lập tức rời đi cho tôi” xong thì không nói thêm cái gì nữa, liền nhìn thấy một bóng người từ ban công
cách vách đi ra.

Cố Thất Hải tò mò nhìn chiếc xe thể thao dưới
lầu, rồi bình luận một câu “Quá khoa trương rồi.”. Kế tiếp, cô quay đầu
lại, nhìn thấy Mã Tu Hòa một thân tây trang, chợt ngẩn người.

“Sao em lại chạy ra đây?” Âm thanh Mã Tu Hòa không được tốt lắm.

“Lúc chiều em quên đem đồ vào, bây giờ đi ra lấy.” Cố Thất Hải dừng lại một chút, “… Anh ăn mặc lịch sự như vậy làm gì?”

Mã Tu Hòa sửa lại chiếc cà vạt, nói qua loa: “Có chút việc.”

Viên Từ Lâm bị coi thường đương nhiên sẽ mất hứng, cô dứt khoát đi ra khỏi
chiếc xe, một thân mỹ nữ khêu gợi, phách lối nhìn lên ban công tầng 11.

Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Cố Thất Hải vẫn mơ hồ nhận ra Viên Từ Lâm.

“Thì ra, anh hẹn với cô ấy.” Cố Thất Hải không có tâm trạng nói.

Mã Tu Hòa giải thích: “Chỉ vì công việc thôi.”

Cố Thất Hải nhìn anh một cái, lúc nãy vừa mới nói muốn thu quần áo vào
nhưng cũng không thèm chạm vào một tí, liền im lặng trở lại phòng, âm
thanh kéo cửa kính vang lên.

Trong lòng Mã Tu Hòa có chút tức
giận, nhưng dù sao công việc cũng quan trọng hơn, đối mặt với đống phiền toái của Viên Từ Lâm, Mã Tu Hòa cũng chỉ có thể kiềm chế không giận chó đánh mèo.

Hoạt động giữa giới thương nghiệp được bảo vệ vô cùng
nghiêm khắc, đừng nói là Mã Tu Hòa, ngay cả những cảnh sát không có
thiệp mời cũng không thể tùy tiện vào được, nhưng đêm nay, Mã Tu Hòa là
bạn trai Viên Từ Lâm, nên đương nhiên có thể thuận lợi tiến vào trong.

Diện mạo Mã Tu Hòa vốn xuất chúng, hơn nữa còn một thân tây trang chỉnh tề
kèm theo khí chất lạnh lùng vô cùng mê người. Dù thương nhân ở hội
trường vô cùng đông đúc, nhưng trong đó cũng không thiếu những tên thiếu gia vụng về, dáng vẻ đường hoàng của Mã Tu Hòa lại rất nổi bật giữa đám đông.

Đi bên người anh, Viên Từ Lâm cảm thấy đêm nay mình vô cùng nở mày nở mặt.

Nhưng Mã Tu Hòa lại không cho rằng như vậy, nếu đêm nay bị chú ý như vây, sẽ
trở thành chướng ngại cho công việc của anh. Nhưng cũng nhờ chuyện này
mà mục tiêu của anh – Cổ Vĩ Dân đã chủ động chú ý tới anh.

Diện
mạo của Cổ Vĩ Dân cũng không kém, chỉ trong một năm đã lên được vị trí
cao như vậy cũng đủ chứng minh hắn ta sử dụng thủ đoạn rất tốt, đàn ông
như vậy, không thể nghi ngờ sẽ có rất nhiều phụ nữ tới gần. Mã Tu Hòa
chầm chậm đợi thời cơ, vất vả mới thấy được Cổ Vĩ Dân cùng một người mập mạp đứng dậy đi vào toilet, Mã Tu Hòa không chậm trễ liền đi theo.

Bên ngoài hội trường vô cùng yên tĩnh, Mã Tu Hòa đi dọc theo hành lang, sắp tới cửa phòng, muốn mở cửa ra, đột nhiên một âm thanh mập mờ của đàn
ông và phụ nữ truyền đến, dục vọng không hề đè nén, ngược lại còn vô
cùng kích thích.

Mã Tu Hòa thu tay lại, đi ngược về đại sảnh, không nóng vội đốt một điếu thuốc.

Sau một thời gian ngắn, Mã Tu Hòa nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn
cô gái trắng trẻo quần áo xộc xệch đi ra, dường như chân cũng đã mềm
nhũn, khóe miệng còn mang theo ý cười say mê. Đương nhiên, ả không ngờ
rằng có người trong này, gặp phải ánh mắt Mã Tu Hòa, ả dừng bước lại.

Cổ Vĩ Dân ra sau, so với cô gái trắng trẻo kia, thì anh lại chú trọng hơn
nhiều, từ kiểu tóc tới quần áo, giày da, toàn thân đều được sửa sang đầu vào đấy, khuôn mặt đầy ý thích, cũng hơi ngẩn ra, nhưng lập tức trấn
định lại.

Cổ Vĩ Dân đưa cô gái trở về hội trường, sau đó hắn ta bước đến gần Mã Tu Hòa.

“Anh chính là bạn trai đêm nay của Từ Lâm?”

Mã Tu Hòa cười nhạt, dập tắt điếu thuốc.

“Theo như tôi biết, những hoạt động giống đêm nay, hầu như Từ Lâm sẽ không
mang bạn trai đến tham dự cùng, xin hỏi nên gọi anh thế nào đây?”

“Mã Tu.” Là một thám tử chuyện nghiệp, sẽ không bao giờ nói ra tên thật của mình.

“Vậy, xin hỏi Mã tiên sinh, anh là bạn trai của Từ Lâm sao?”

Mã Tu Hòa cố ý không trả lời, thoải mái hỏi lại: “Nghe nói anh là một trong những người theo đuổi cô ấy?”

Cổ Vĩ Dân cười ra tiếng, “Anh cũng có thể coi là vậy, cũng có thể coi là không phải.”

Mã Tu Hòa không hiểu nhìn anh.

“Cho tới bây giờ, mặc kệ anh cùng Từ Lâm quan hệ thế nào, tôi cũng không sợ
nói thật với anh, lúc trước tôi nhìn trúng gia sản và thế lực sau lưng
cô ta mà thôi, hơn nữa dáng dấp cô ta cũng không tệ, có điều nếu tính
cách của cô ta không tệ như vậy thì đại khái tất cả đàn ông đều sẽ muốn
theo đuổi cô ta đến cùng.” Cổ Vĩ Dân từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, “Gần đây tôi cũng nghe được tin đồn, có người đầu óc không được bình thường đem lòng yêu Từ Lâm, thậm chí còn
không ngại gây ra hai cuộc án mạng, cho đến bây giờ, cảnh sát vẫn chưa
bắt được hắn ta. Tôi nghĩ, Từ Lâm là cô gái không đáng để đánh mất cả
mạng sống của mình như vậy.”

Mã Tu Hoà không nói gì, thực ra, nhìn thấy biểu hiện đêm nay của Cổ Vĩ Dân, Mã Tu Hòa dường như đã không còn
xem hắn ta là tình nghi nữa. Người cuồng nhiệt đối với Viên Từ Lâm toàn
tâm toàn ý, mà Cổ Vĩ Dân chỉ muốn có được gia sản, quyền lực, của Viên
Từ Lâm, cơ bản mà nói, người hâm mộ và Cổ Vĩ Dân không thể là cùng một
người được.

Cổ Vĩ Dân vẫn rất tò mò về Mã Tu Hòa, hắn ta dường như muốn tiếp tục trò chuyện, liền thấy nhân vật trung tâm – Viên Từ Lâm đi ra.

“Hi, Từ Lâm.” Cổ Vĩ Dân nở nụ cười vui vẻ nhìn cô ta.

Viên Từ Lâm không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đứng bên cạnh Mã Tu Hòa nói: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi.”

Cổ Vĩ Dân nghe vậy, thú vị nhìn thoáng qua Mã Tu Hòa, Mã Tu Hòa vẫn giữ
thái độ bình thản, Cổ Vĩ Dân cười cười, đi đến bên Viên Từ Lâm.

“Đêm nay em rất đẹp.” Cổ Vĩ Dân nắm tay Viên Từ Lâm, nhẹ nhàng đặt nụ hôn
vào mu bàn tay cô ta,”Tôi thật hy vọng có thể được vinh hạnh khiêu vũ
cùng em, chúc em tối nay sẽ vô cùng vui vẻ.”

Sau khi Cổ Vĩ Dân rời đi, Viên Từ Lâm ‘xẹt’ một tiếng, lấy chiếc khăn tay trong túi xách ra,
hung hăng lau vài cái, chán ghét ném chiếc khăn xuống đất.

Mã Tu Hòa liếc nhìn Viên Từ Lâm một cái, “Xem ra cô thật sự ghét anh ta.”

“Không có người đàn ông nào có thể vừa ý tôi.” Viên Từ Lâm vênh váo tự đắc
nói, “Anh đã đi bên cạnh tôi lâu rồi, anh cũng đừng quên, đã đồng ý nhảy một điệu với tôi.”

Mã Tu Hòa bỏ hai tay vào túi quần, lười biếng nhấc chân.

“Vậy nhanh chút cho tôi thực hiện lời hứa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN