Người Điều Khiển Tâm Lý
Chương 23
Editor: Hachonie
Việc này để lại trong lòng tôi một vết sẹo, một ngày nào đó sẽ để lộ ra.
Nghe xong phân tích của Tần Uyên và Mộc Cửu, Triệu Cường nghi ngờ nói: “Nếu như Hoàng Thanh Thanh đã thay đổi thân phận ở bên cạnh Hàn Giai Lệ, dù Hàn Giai Lệ không nhận ra cô ấy, nhưng Hàn Giai Lệ và Cố Văn Huy thân thiết như vậy, chẳng lẽ Cố Văn Huy cũng không nhận ra được sao? Còn có Thẩm Dật Vân, họ là thanh mai trúc mã, còn tìm kiếm cô ấy 3 năm, nhất định phải nhận ra chứ.”
Hồng Mi suy nghĩ chút rồi nghĩ đến một chuyện: “Chờ chút, nếu Hoàng Thanh Thanh không chỉ thay đội thân phận mà còn phẩu thuật thẩm mĩ nữa thì sao!”
Trần Mặc: “Phẩu thuật thẩm mĩ”
Hồng Mi nói tiếp: “Đúng vậy, nếu như phẩu thuật thẩm mĩ toàn bộ khuôn mặt, thì cô ấy sẽ thành một người khác.”
Tần Uyên gật đầu: “Cho dù cô ấy phẩu thuật thẩm mĩ cũng sẽ không thể thay đổi vài thứ. Thạch Đầu, điều tra những người bên cạnh Hàn Giai Lệ, bao gồm cả nhân viên làm việc chung với cô ta, phù hợp với chiều cao của Hoàng Thanh Thanh và thay đổi công việc trong hai năm gần đây.”
“Được, đội trưởng, không thành vấn đề.”
Lúc này, mọi người trong tổ Tưởng Kỳ Phong đi về, Cao Vân thấy bọn họ thì hừ một tiếng, sắc mặt không vui.
Tưởng Kỳ Phong nói: “Đội trưởng Tần, chúng tôi tìm được chỗ mua thuốc ảo giác trong người Cố Văn Huy, người bán hàng nói người mua là một cô gái trẻ tuổi.”
Theo miêu tả của người bán, rất nhanh sẽ có hình ảnh phác họa.
Lam Tiêu Nhã cảm thán nói: “Woa, người đẹp lạnh lùng nha.”
“Cô gái này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, có chút quen mắt.” Đường Dật có trí nhớ tốt, nhìn rồi sẽ không quên, anh nói như vậy thì chắc chắn đã từng gặp qua cô gái này.
Hồng Mi sờ sờ đầu anh, “Đường Dật, đừng vội, từ từ nghĩ.”
Đường Dật cau mày, cắn môi trầm tư suy nghĩ, đột nhiên mở to hai mắt nói: “À, đúng rồi, nếu như trang điểm lên thì giống một người, là trợ lý của Hàn Giai Lệ, họ Hoàng.”
Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng tìm được nghi phạm, “Có rồi, đội trưởng, là Hoàng Đình!” Thạch Nguyên Phỉ đem tư liệu về cô ấy in ra, “Hoàng Đình là cô nhi vốn luôn ở thành phố Y, là nhân viên bán hàng ở siêu thị, ba năm trước bị ung thư bao tử nên phải nằm viện, hai năm gần đây thì trở thành trợ lý của Hàn Giai Lệ, kiểm tra sức khỏe thì thấy tất cả đều bình thường.”
“Trời ạ, Hoàng Thanh thanh đã phẩu thuật thành Hoàng Đình sau đó thay thế thân phận của cô ấy.”
Tần Uyên quyết định thật nhanh nói: “Thạch Đầu, điều tra địa chỉ nhà của cô ấy, chúng ta đến nhà và công ty tìm cô ấy.”
Trong nhà Hoàng Đình không có ai, Tần Uyên đến công ty Hoàng Đình mới biết hôm nay cô ấy không đi làm.
Vừa xuống lầu đi ra ngoài thì họ gặp được Thẩm Dật Văn, anh ta hỏi: “Mọi người tìm ai?”
“Anh biết Hoàng Đình ở đâu sao?”
“Hôm qua cô ấy có tìm tôi, nói hôm nay cô ấy có việc nên xin nghỉ không đến làm, sao vậy? Cô ấy xảy ra chuyện gì?” Thấy nét mặt của Tần Uyên, Thẩm Dật Văn cảm giác Hoàng Đình xảy ra chuyện, vẻ mặt khẩn trương.
Xem ra chuyện Trần Mặc đi tìm Thẩm Dật Văn đã làm Hoàng Đình cảnh giác.
Tần Uyên lại hỏi: “Cha kế của Hoàng Thanh Thanh ở đâu?”
“Ở thành phố W.” Thẩm Dật Văn thấy có gì đó không đúng, “Chờ chút, việc đó có quan hệ gì đến Hoàng Đình?”
“Cô ấy chắc đã đi tìm cha kế của mình.” Tần Uyên giải thích một chút cho anh ta, sau đó liền gọi điện thoại cho Hồng Mi, “Chị Mi, lập tức liên hệ đồn cảnh sát thành phố W để họ đến chỗ cha kế của Hoàng Thanh Thanh, có khả năng cô ấy đang ở đấy.”
Thẩm Dật Vân mở to hai mặt mắt không tin được với cái tên mình vừa nghe, “Thanh Thanh! Mọi người nói đến Thanh Thanh! Mọi người tìm được cô ấy rồi à?”
“Bình tĩnh chút.” Mộc Cửu mặt không đổi nhìn Thẩm Dật Vân sau đó nói với Triệu Cường: “Anh Cường, mang anh ta theo, sẽ dùng được.”
Cảnh sát thành phố W nhanh chóng xuất phát nhưng đến trễ một bước, cửa nhà của cha kế Hoàng Thanh Thanh mở rộng, Chu Thành Vĩ cũng biến mất.
Vì thành phố W ở bên cạnh thành phố Y nên mọi người Tần Uyên và Tưởng kỳ Phong đi ô tô đến, nói điện thoại xong, Tần Uyên trầm mặc cúp điện thoại, nói với Thẩm Dật Vân: “Nhà Hoàng Thanh Thanh ở đâu?”
“Nơi đó đã bị giải tỏa nhưng tôi vẫn còn nhớ.” Thẩm Dật Vân không biết nên nghĩ gì, anh không biết còn có thể gặp lại Thanh Thanh không, có lẽ nên nói là nhìn thấy Hoàng Thanh Thanh thì sẽ thế nào, anh có lẽ là sẽ nói gì đó với cô ấy, cô ấy cũng nói gì đó với anh, anh không dám nghĩ, không muốn suy nghĩ, đơn giản chỉ muốn chỉ đường cho Tần Uyên.
Nhà cũ của Hoàng Thanh Thanh và Thẩm Dật Vân đã bị giải tỏa và dời đi chỗ khác, nhà đã bị phá bỏ, ở đó đang xây dựng, tìm xung quanh vẫn không tìm được Hoàng Đình, có lẽ nên nói là Hoàng Thanh Thanh và cha kế của cô ấy.
Mộc Cửu nhìn cách đó không xa có ngọn núi nên hỏi Thẩm Dật Vân: “Đó là nơi nào?”
Thẩm Dật Vân nói: “Chúng tôi gọi nó là núi Quỷ, khi còn nhỏ tôi và Thanh Thanh thường đến đó thám hiểm.”
Triệu Cường nghe có chút khẩn trương nói: “Sao lại gọi là núi Quỷ? Chẳng lẽ là có ma quỷ?”
Thẩm Dật Vân giải thích: “Bởi vì ở đó có một nghĩa trang, người chết trong thôn đều chôn ở nơi đó.”
Chú ý đến lời nói của Mộc Cửu, Tần Uyên quay qua hỏi cô: “Cô nghĩ bọn họ ở đó?”
Mộc Cửu gật đầu.
Mọi người nhanh chóng lái xe đến chân núi, quả nhiên ở đây có một chiếc xe, mà chủ xe chính là cha kế của Hoàng Thanh Thanh, Chu Thành Vĩ, xe còn có chút nóng, hiển nhiên là vừa tắt máy không lâu.
Để lại ít cảnh sát dưới chân núi canh chừng, Đường Dật cũng bị để ở chân núi, còn Tần Uyên và Tưởng Kỳ Phong dẫn những người khác lên núi, Tần Uyên vốn cũng muốn để Mộc Cửu ở dưới chân núi chờ nhưng Mộc Cửu kiên quyết muốn đi lên, chỉ là cô ấy ít vận động, đi không lâu thì đã thở gấp, mặt đỏ lên, nhưng cô ấy vẫn theo sát Tần Uyên.
Tần Uyên thấy cô không khỏe, quay đầu nói với cô: “Có mệt lắm không?”
Mộc Cửu chỉ lắc đầu.
Tần Uyên thở dài, dứt khoát kéo tay dẫn cô lên chung.
Tay Tần Uyên hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Cửu, hơi ấm bàn tay truyền đến tay của Mộc Cửu, Mộc Cửu cúi đầu nhìn hai tay đang nắm lấy nhau, cắn môi một cái.
“A, đừng có giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi cho cô tiền, cô đừng giết tôi!” Đi hơn mười phút đột nhiên cách đó không xa tiếng kêu gào của một người đàn ông truyền đến, mọi người nhanh chóng đến nơi phát ra âm thanh.
Đi không xa thì thấy Hoàng Đình đang cầm dao và Chu Thành Vĩ quỳ bên cạnh cầu xin tha thứ, bên cạnh hắn có một cái bia mộ giản dị, nhưng chữ khắc trên bia đều làm cho mọi người kinh sợ.
Mộ của Hoàng Thanh Thanh
Chẳng lẽ Hoàng thanh Thanh đã chết.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Thẩm Dật Vân nhìn tên trên bia mộ, cảm giác như bị sét đánh, anh tìm cô ba năm, hôm nay xuất hiện trước mắt anh lại là bia mộ này, anh lập tức ngã xuống đất, sững sờ nhìn bia mộ, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Đình đang cầm dao thì thấy cảnh sát, con dao để trên cổ Chu Thành Vĩ, Chu Thành Vĩ bị trói toàn thân, không thể cử động được, thấy cảnh sát đến thì kêu to: “Cảnh sát, mau đến cứu tôi, mau bắn chết cô gái điên này!”
“Ông câm miệng cho tôi.” Hoàng Đình hung tợn nói, đồng thời nắm chặt dao trong tay, trên cổ Chu Thành Vĩ liền xuất hiện một vết máu.
Chu Thành Vĩ liền cảm thấy sau gáy tê rần, hắn cố gắng giãy dụa, tiếp tục rối loạn: “A a a, không nên lại gần, mau chóng cứu tôi! Tôi không muốn chết!”
Hoàng Đình liền đạp hắn một cái, uy hiếp nói: “Con kêu nữa tôi liền giết ông!”
Quả nhiên Chi Thành Vĩ không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Tưởng Kỳ Phong đi đến gần Hoàng Đình, kêu gọi cô ấy đầu hàng: “Hoàng Đình, để dao xuống, chúng tôi đã có chứng cứ cô giết Hàn Giai Lệ và Cố Văn Huy rồi.”
Hoàng Đình lạnh lùng cười, nhìn cảnh sát trước mặt cũng không có chút hoảng hốt, “Đúng, tôi thừa nhận Hàn Giai Lệ và Cố Văn Huy đều do tôi giết, đó là đáng tội của họ.”
Mộc Cửu nói: “Vậy người đàn ông dưới chân cô thì sao?”
Hoàng Đình không trực tiếp trả lời cô mà đạp Chu Thành Vĩ một cái, “Để cho tên cầm thú này nói hắn đã làm gì với Hoàng Thanh Thanh?”
Chu Thành Vĩ nghe xong thì sống chết lắc đầu, khóc nói: “Không có, tôi chưa từng làm gì cô ấy hết.”
Hoàng Đình gào lên với hắn: “Chưa từng! Ông dám nói chưa từng làm gì!”
Mộc Cửu híp mắt, mở miệng nói: “Ông từng xâm phạm cô ấy, đúng không?”
“Tôi…tôi…” Chu Thành Vĩ run rẩy, tựa như bị Mộc Cửu nói trúng.
“Nói nhanh lên! Có đúng không?” Hoàng Đình lại càng siết mạnh dao trong tay.
Chu Vĩ Thành lập tức nhắm mắt đau khổ nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi đã từng, chỉ, chỉ một lần, một lần.”
Hoàng Đình biểu cảm u ám, cánh tay vì phẫn nộ mà run lên, cô cắn răng gầm nhẹ: “Một lần? Ông dám nói chỉ một lần! Từ khi cô ấy 7 tuổi cho đến năm cô ấy 14 tuổi, chỉ một lần sao?”
Hoàng Đình giận dữ gào thét giống như có tảng đá đã đè nén trong lòng mỗi người, Hoàng Thanh Thanh khi còn nhỏ đã trải qua việc gì, họ không thể tưởng tượng nổi, 7 tuổi đến 14 tuổi cố ấy liên tục bị cha kế xâm phạm nhưng hắn lại không bị luật pháp chế tài.
Thẩm Dật Vân sắc mặt trắng bệch, điều này như đang bóp nghẹt anh, sắp không thể chịu nổi, anh chỉ bết Hoàng Thanh Thanh luôn tránh né cha kế cô ấy, anh tưởng do cha kế thường xuyên la mắng cô, anh không hề nghĩ đến thì ra Hoàng Thanh Thanh phải trải qua chuyện đau khổ như vậy, vậy mà trước mặt anh cô vẫn mỉm cười, ở nhà anh bị cha me mắng cô còn qua an ủi anh, anh cho là mình có thể để Hoàng Thanh Thanh dựa vào nhưng kết quả cái gì anh cũng không biết, Hoàng Thanh Thanh có chuyện gì anh cũng không biết.
Chu Thành Vĩ mặt đầy nước mắt nước mũi, hắn không tin nhìn Hoàng Đình, hoảng sợ nói: “Làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô là Hoàng Thanh Thanh? Không, không thể nào, con bé đó không phải chết rồi sao, cô là quỷ?”
Hoàng Đình nhìn bia mộ sau lưng, lạnh lùng nói: “Hoàng Thanh Thanh đã chết.”
Mộc Cửu đi về phía trước hai bước, ánh mặt đen nhánh nhìn mặt Hoàng Đình: “Vậy cô là ai? Cô không phải Hoàng Thanh Thanh, cũng không phải Hoàng Đình, cô là ai?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!