Chiến Dịch Chia Tay - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Chiến Dịch Chia Tay


Chương 23


Edit: Sa

Tuy cách rất xa, hơn nữa lại còn là giờ tan lớp, sinh viên túa ra trường rất đông, trong đó có không ít cặp đôi tay trong tay ngọt ngào, Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu dẫu không làm gì quá mức nhưng Hứa Úy Nhiên vẫn thấy họ dù chỉ nhìn thoáng qua.

Dù cách mấy chục mét, không nhìn rõ mặt họ, Hứa Úy Nhiên vẫn cực kỳ chắc chắn bóng dáng cao ráo đẹp đẽ kia chính là người mà cô hằng mong nhớ. Không nhìn rõ biểu cảm, cũng chẳng trông rõ hành động nhưng vẫn thấy rất rõ tư thế vô cùng thân mật của họ, không nghĩ cũng biết cô gái kia là ai.

Đứng từ xa nhìn đôi uyên ương, từ tận sâu trong lòng Hứa Úy Nhiên dâng lên nỗi mất mát khôn tả.

Từ hồi sáng, sau khi nghe Kiều Lâm Lâm đề nghị chia tay với anh, cô bồn chồn không yên, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó.

Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm Kiều Lâm Lâm rồi, không ngờ Kiều Lâm Lâm lại nỡ lòng đòi chia tay với người xuất sắc như đàn anh Cố, trước kia theo đuổi anh Cố cuồng nhiệt, đến lúc chia tay lại chẳng hề do dự, có thể thấy đây là loại người một khi đã chiếm được rồi thì sẽ không biết quý trọng. Sự khác thường của anh Cố tối qua chắc hẳn là vì cô ta. Càng nghĩ, Hứa Úy Nhiên càng thấy xót xa cho anh Cố, thậm chí còn nghĩ anh ấy xứng đáng ở bên cạnh cô gái tốt hơn.

Về bạn gái hiện tại của anh Cố, cô thừa nhận cô ta rất đẹp, hòa đồng cởi mở, nhưng trừ những điều đó ra, cô ta không có ưu thế nổi bật nào khác, nghe nói gia cảnh rất bình thường, thậm chí là nghèo khó, tương lai cũng không mấy rộng mở. Còn anh Cố thì khác, anh ấy là người xuất sắc nhất mà cô từng gặp ở cả hai kiếp, chắc chắn sẽ bước lên đỉnh vinh quang, tương lai xán lạn, tài năng vô hạn. Kiều Lâm Lâm được ở bên anh Cố là vì họ còn đi học, thoạt trông không quá chênh lệch, nhưng tương lai, cô ta sẽ không đuổi kịp bước chân của anh Cố, nếu cứ gượng ép ở bên nhau thì có khi cô ta sẽ trở thành gánh nặng của anh, vậy mà cô ta chẳng những không biết phúc mà còn vô cớ đòi chia tay, một cô gái kiêu căng xốc nổi như thế không xứng nhận được tình cảm của anh Cố.

Hứa Úy Nhiên cho rằng suy nghĩ của mình là hoàn toàn đứng trên lập trường của anh Cố, nhưng bây giờ khi nhìn thấy họ thân mật như chưa có chuyện gì xảy ra, cô mới ngỡ ngàng nhận ra sự thật là mình đã mong họ chia ray.

Không phải vì tiếc thay cho anh Cố, cũng không phải là Kiều Lâm Lâm không xứng với anh ấy, mà là vì cô muốn mình có một cơ hội. Cô không thấy mình thua kém gì Kiều Lâm Lâm, cô có kinh nghiệm sống mấy chục năm và suy nghĩ trưởng thành, tính cách bao dung, phù hợp làm người phụ nữ đứng sau anh để giúp anh không phải phiền muộn vì chuyện gia đình mà tập trung vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học hơn là một Kiều Lâm Lâm chỉ biết so đo những điều vặt vãnh. Chỉ cần cho cô cơ hội, cô cũng có thể gom góp can đảm, như vậy sẽ được đứng bên anh?

Nhưng bây giờ, ảo tưởng của cô lại bị tan vỡ thêm lần nữa.

Nhẽ ra phải nên từ bỏ lâu rồi mới phải, anh Cố là người rất có nguyên tắc, bạn gái làm mình làm mẩy nhưng anh không giận, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ dành cô ấy, chắc hẳn anh phải thích cô ấy lắm. Hứa Úy Nhiên thở dài, chôn những mong muốn không thể tiết lộ vào tận sâu đáy lòng, tỏ ra bình thản tiếp tục đi vào trường, cũng đã chuẩn bị tinh thần chào hỏi họ khi tới gần.

Dẫu không được làm bạn gái anh, cô cũng hy vọng có thể đến gần anh Cố hơn một chút, có lẽ sau này anh sẽ nhớ cô, xem cô là đàn em cùng trường tương đối quen thuộc cũng được. Miễn là cô đừng chẳng lưu lại bất cứ dấu vết nào trong cuộc đời anh như ở kiếp trước là được.

Nhưng khi tới gần, thấy rõ anh Cố mỉm cười, còn Kiều Lâm Lâm chợt đưa ly trà sữa cắm cây ống hút dính dấu son lên miệng anh, Hứa Úy Nhiên thoáng chốc khiếp đảm.

Ở kiếp trước, cô luôn lẳng lặng quan sát anh Cố nên biết rất nhiều thói quen và sở thích của anh mà có thể người khác không biết, riêng về việc anh Cố ưa sạch sẽ, không chỉ cô mà tất cả nữ sinh sùng bái anh đều biết, hoặc chăng có thể nói là tất cả mọi người đều biết.

Thói quen của anh Cố mà ai cũng biết, nhưng thân là bạn gái của anh ấy, Kiều Lâm Lâm lại không biết, còn đưa ống hút mà mình đã dùng cho anh ấy uống, rốt cuộc trong lòng cô ta có anh ấy không? Một lần nữa, Hứa Úy Nhiên lại cảm thấy bất bình thay cho anh Cố, nhưng một giây sau, cô tận mắt chứng kiến anh Cố cúi đầu, ngậm ống hút, yết hầu khẽ nhúc nhích, cho thấy đã thực sự uống một ngụm. Uống xong, anh còn cười khẽ vỗ đầu cô gái bên cạnh, không biết nói gì mà cô gái ấy cười tít mắt, dựa đầu vào vai anh, tiếp tục uống trà sữa.

Hành động vừa tự nhiên vừa thân mật của họ dường như đã diễn ra vô số lần, Hứa Úy Nhiên sững sờ, cảnh tượng trước mắt khiến cô chấn động hơn cả chuyện ở căn tin hồi sáng. Về những lời mà Cố Chi Thu nói hồi sáng, Kiều Lâm Lâm nửa tin nửa ngờ, không biết anh có nói dối hay không, còn Hứa Úy Nhiên thì hoàn toàn không tin, cho rằng anh Cố nói vậy chỉ là để dỗ dành bạn gái mà thôi, cũng có thể đó là thú vui giữa hai người họ. Nhưng bây giờ cô lại tận mắt chứng kiến người chú ý vệ sinh như anh Cố lại không hề do dự mà uống chung ống hút với Kiều Lâm Lâm, thật quá sức tưởng tượng! Thậm chí cô còn nghĩ rốt cuộc Kiều Lâm Lâm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh Cố?

Tóm lại, chỉ trong một ngày mà bị thồn tới hai bát cơm chó, Hứa Úy Nhiên chẳng những sắp căng tức bụng mà trái tim cũng giá lạnh, sau cùng bèn giữ nguyên vẻ mặt bàng hoàng đi lướt qua họ, không muốn chào hỏi nữa.

Hứa Úy Nhiên không chủ động chào hỏi, tất nhiên Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu cũng không có ý chào hỏi, đi lướt qua nhau như người xa lạ, nhưng chờ đi được vài mét, Kiều Lâm Lâm nói với vẻ hơi khó chịu: “Sao lần nào cô bé đàn em của anh nhìn thấy em là cứ y như gặp ma vậy?”

Lần đầu tiên thì có thể thông cảm cho sự hoảng hốt của nữ chính nhưng bây giờ cô ấy đã biết cô là bạn gái của Cố Chi Thu rồi, sao lại cứ nhìn cô bằng biểu cảm đó, chẳng lẽ thấy cô không xứng với bạn trai?

Cố Chi Thu vẫn còn muốn sống nên lập tức phản bác cách gọi của Kiều Lâm Lâm: “Sao lại gọi là cô bé đàn em của anh?”

Kiều Lâm Lâm được nước lấn tới, trước kia vì sợ phá hỏng hình tượng tiểu tiên nữ của mình trong lòng nam thần nên mới không dám làm mình làm mẩy, bây giờ đã được buông thả nên hùng hồn tính lại nợ cũ: “Người ta ngọt ngào gọi anh là đàn anh Cố, đừng hòng phủ nhận.”

“Em cũng là đàn chị của cô ấy đấy.”

“Em có được cô ấy gọi thế đâu nên từ chối nhận đàn em này.” Kiều Lâm Lâm hầm hừ, “Hơn nữa nghe nói tối qua anh chơi bóng ngầu dữ lắm, lấn át toàn sân, mấy em khóa dưới vây quanh cổ vũ cho anh cuồng nhiệt lắm. Khoái lắm chứ gì?”

Cố Chi Thu: “Có gì đâu mà khoái.”

“Hả?” Vốn đang hùng hùng hổ hổ, trong chớp mắt, Kiều Lâm Lâm ngớ người trước câu trả lời của anh, phản ứng của nam thần là sao đây?

“Tối qua tâm trạng không tốt nên anh mới đi chơi bóng.”

Kiều Lâm Lâm đã hoàn toàn mất quyền chủ động, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”

Cố Chi Thu lườm cô, thản nhiên nói: “Vì đang yên đang lành bỗng dưng em đòi chia tay, anh rất khó chịu.”

Bị nam thần nhìn, Kiều Lâm Lâm vô thức xin lỗi: “Em xin lỗi mà, chuyện đó…”

Nói được một nửa mới nhớ ra cô đang hỏi tội mà, sao lại thành cúi đầu nhận lỗi rồi? Ngẩng đầu định phản bác thì ánh mắt lạnh lùng của Cố Chi Thu lại quét tới, mang theo khí thế không giận mà uy: “Miễn là em hứa sau này không được tùy tiện nói chia tay nữa, anh sẽ tha thứ cho em.”

Kiều Lâm Lâm bất giác gật đầu: “Em hứa.” Lần tiếp theo cô nói chia tay sẽ là chia tay thật, giải quyết triệt để chứ không phải là nói suông nữa.

Ơ khoan, đã bảo là sẽ vùng lên làm chủ nhân mà, sao vẫn răm rắp nghe lời nam thần giống như trước thế? Kiều Lâm Lâm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ nhìn Cố Chi Thu: “Nói xong chuyện của em rồi, giờ tới lượt chuyện của anh đó.”

Nhận được đáp án mong muốn, Cố Chi Thu lập tức thu hồi khí thế, nhướn nhẹ môi cười, mặt mày hòa nhã hỏi: “Chuyện gì của anh?”

“Tối qua anh mắt đưa mày lại với gái sau lưng em.”

“Anh không có.” Dẫu tốt tính nhưng đối mặt với tội danh vô lý mà bạn gái áp đặt cho mình, Cố Chi Thu cũng phải phản bác: “Anh chỉ đánh bóng thôi, chơi xong thì về phòng ngay.”

Kiều Lâm Lâm biết mình chụp cho anh cái mũ quá lớn, bèn gật đầu nói: “Em biết anh không chủ động nhưng sự thật là anh đã trêu hoa ghẹo nguyệt.” Quan trọng nhất là đã dẫn đến tình địch siêu mạnh cho cô, cái nồi này anh phải gánh.

Cố Chi Thu hơi ngẫm nghĩ, đồng ý: “Theo như em nói thì đây đúng là vấn đề.”

“Ơ… Vậy phải làm sao?” Kiều Lâm Lâm cũng mù mờ. Tuy mạnh miệng thế thôi chứ thực sự thì cô chỉ mượn cớ để “vùng lên”, dại trai lâu quá rồi, bây giờ có cơ hội làm mình làm mẩy, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua bất cứ cái cớ nào. Nhưng nam thần lại thấy sự càn quấy của cô là hợp lý, cái này thì khó hiểu quá.

Cố Chi Thu suy nghĩ một chút, nói: “Hay là sau này trước khi đi chơi bóng, anh sẽ báo cáo cho em?”

Kiều Lâm Lâm nghe vậy sáng mắt, lòng dễ chịu hơn hẳn, không ngờ mình quậy bừa mà lại nhận được quyền lợi này, cô không khỏi được voi đòi tiên, nhướn cao cổ: “Chỉ báo cáo khi chơi bóng thôi à?”

Cố Chi Thu nhìn cần cổ thon thả trắng ngà như cổ thiên nga của cô, cười bảo: “Nếu em không sợ phiền thì những chuyện khác cũng có thể báo cáo.”

Nam thần đồng ý báo cáo mọi chuyện cho cô, còn trưng cầu ý kiến của cô, sao cô lại chê phiền chứ, cô hãnh diện còn không kịp nữa là, vội vã nói: “Tự anh nói đấy nhé, sau này làm gì cũng phải báo cáo cho em đấy.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN