Chiến Dịch Chia Tay - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Chiến Dịch Chia Tay


Chương 36


Edit: Sa

Lúc Kiều Lâm Lâm nói nam thần có quyển album ảnh dày cui toàn là ảnh của cô, đám Trình Viên Viên hoàn toàn không care, đằng nào Kiều Lâm Lâm cũng không đem về cho họ xem nên họ đều nghĩ cô nổ văng miểng, mãi đến khi trên đường đi xem cuộc thi, đám Trình Viên Viên mới cảm thấy hứng thú: “Không biết nam thần chọn tấm nào tham gia ha, chắc mỗi tấm sẽ mang một phong cách và đề tài khác nhau nhỉ?”

“Hỏi Tiểu Kiều đi, bảo đảm nó biết.”

Ba người cùng nhìn Kiều Lâm Lâm, chờ cô trả lời.

Tay trái lẫn tay phải đều bị bạn bè nắm lấy, dẫu thích được chú ý nhưng Kiều Lâm Lâm lại thấy chột dạ, bước chân vô thức chậm lại, ánh mắt còn ngơ ngác hơn cả họ: “Ờ, tao…” Cô chợt phát hiện mình không trả lời vấn đề này được.

Mọi người muốn ngất tới nơi, Trình Viên Viên tiếc hận quở trách: “Bạn Kiều Lâm Lâm à, bạn có nhớ bạn từng nói gì không? Bạn thề thốt nói sẽ đem album ảnh của Cố thần về cho tụi này xem, tụi này hiểu rõ năng lực của bạn, biết bạn nổ văng miểng nên không trông cậy gì nhiều. Nhưng ngay cả chuyện đơn giản như bạn trai dùng ảnh nào để tham gia mà bạn cũng không biết thì quá là cô phụ lòng tin của tụi này đấy.”

“Tao không nổ.” Kiều Lâm Lâm cố thanh minh, “Lúc đầu ảnh đồng ý với tao rồi, sau đó tự dưng lật lọng…”

Đáng tiếc các cô bạn thân mến cho rằng cô vì sĩ diện mà đổ thừa cho nam thần, Trình Viên Viên vô cùng đau đớn hỏi: “Chuyện Cố thần dùng ảnh của mày để tham gia cuộc thi mà tin được hả? Mày không nổ chứ là gì?”

Kiều Lâm Lâm: …

Kiều Lâm Lâm chợt ngẩn ngơ, bởi vì cô phát hiện con bạn mình nói rất có lý. Cố Chi Thu đồng ý cho cô chọn ảnh rồi lại lật lọng, như vậy nghĩa là anh nói dùng ảnh của cô để tham gia cuộc thi rồi lại đổi ý là hoàn toàn có thể xảy ra. Có khi anh không cho cô chọn ảnh là vì không muốn dùng ảnh của cô ấy chứ.

Đàn ông quả là cái móng heo, là do cô quá ngây thơ nên mới tin lời anh nói.

Kiều Lâm Lâm lẳng lặng ôm ngực, dùng động tác kinh điển để bày tỏ nỗi thống khổ của mình, song, phản ứng khoa trương của cô lọt vô mắt đám bạn lại biến thành nhục nhã vì bị vạch trần, mọi người rối rít bày tỏ sự khinh thường vì trình xạo quần của cô quá tệ, đã vậy còn đổ lỗi cho nam thần, thậm chí Mẫn Mẫn còn hát: “Xạo quần hông có gì dzui, chúng ta hông nên xạo quần…”

Nghe kỹ tiếng hát của cô ấy sẽ nhận ra ngoài lên án Kiều Lâm Lâm còn có phần hả hê, hóa ra ngay từ đầu nam thần không hề có ý định dùng ảnh của Tiểu Kiều Kiều để tham gia cuộc thi, tất cả là do Tiểu Kiều Kiều nổ, điều này chứng tỏ cậu ấy vẫn là nam thần anh minh thần võ trong lòng họ, không hề bị bé Tiểu Kiều mê hoặc cho thần hồn đảo điên!

Đã bảo mà, việc dùng ảnh của bạn gái để tham gia cuộc thi nhiếp ảnh tương đương với việc khoe khoang tình cảm trước mặt thầy cô và sinh viên toàn trường, chỉ có những nam sinh trẻ con mới làm vậy thôi, chứ Cố thần là người rất kín đáo, làm gì có chuyện đổi tính đổi nết làm màu rùm beng?

Nam thần vẫn là nam thần, họ yên tâm rồi, có điều đối với hành động phá hoại danh tiếng của nam thần vì mục đích riêng của bạn mình, họ vẫn mạnh mẽ lên án. Đám Trình Viên Viên tiếp tục hộ tống Kiều Lâm Lâm đi xem cuộc thi nhiếp ảnh nhưng vẫn không quên kịch liệt khiển trách cô.

Bị khiển trách, Kiều Lâm Lâm ủ rũ suốt dọc đường, tất nhiên không phải là đang tự cảnh tỉnh bản thân như đám bạn nghĩ mà là vì cô còn đang đau đớn khôn cùng, tại sao cô lại không nghi ngờ anh chút nào chứ? Cô dễ bị lừa quá mà = =

Rốt cuộc suốt dọc đường cũng nghiệm ra là chỉ số thông minh của mình có hạn, nhưng khi họ bước vào phòng triển lãm thì tình thế đột ngột xoay chuyển, bởi vì Cố Chi Thu quả thật dùng ảnh của cô để tham gia, hơn nữa cả ba tấm đều là ảnh của cô.

Cuộc thi nhiếp ảnh của trường năm nay được tuyên truyền khá tốt, sinh viên có sở thích chụp ảnh cũng nhiều, khi họ đến thì phòng triển lãm có rất đông người tham quan, ảnh nào cũng có người đứng xem, tuy nhiên nhóm Kiều Lâm Lâm rất tỉnh táo mà đi thẳng tới chỗ có nhiều nữ sinh tụ tập nhất, bảo đảm đó là nơi trưng bày tác phẩm của nam thần.

Bên dưới các bức ảnh được trưng bày không công bố tên tác giả, không phải vì ban tổ chức không muốn tiết lộ mà ngược lai, họ suy nghĩ rất chu đáo. Phần lớn tác giả sẽ ghi chú dưới góc tác phẩm, người thì tự giới thiệu mình, người thì giới thiệu câu chuyện đằng sau bức ảnh, tóm lại đây là cơ hội để người tham gia cuộc thi thể hiện ý tưởng của mình. Có điều Cố Chi Thu rất kín tiếng, không viết dù chỉ một chữ. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tác phẩm của anh thì sẽ lập tức đoán ra được tác giả vì nếu ai đã chú ý tới anh đều không thể không biết bạn gái của anh.

Quang minh chính đại trưng ảnh của bạn gái ở phòng triển lãm, hành động này của Cố Chi Thu khiến ai nấy rớt cằm xuống đất, lúc nhóm Kiều Lâm Lâm đi tới còn nghe nhiều nữ sinh đứng xung quanh nhỏ giọng bàn tán: “Sao bảo anh Cố bị gái bám riết không tha nên mới miễn cưỡng hẹn hò với bả mà, nhưng vầy đâu giống ảnh không có tình cảm gì với bả đâu?”

“Tao chỉ mới thấy bạn gái của Cố Chi Thu từ xa thôi, đẹp lắm, thảo nào theo đuổi được Cố Chi Thu.”

“Đúng là ánh trăng của nghệ thuật. Đại thần chụp Kiều Lâm Lâm đẹp khiếp, dám cá nếu dùng mấy tấm này để câu phiếu thì bảo đảm Kiều Lâm Lâm sẽ trở thành hoa khôi của trường.”

“Ở ngoài Kiều Lâm Lâm không đẹp như vầy đâu, cơ mà đường nét rất hợp máy ảnh, nói đơn giản là ăn ảnh trong truyền thuyết á. Bây giờ tao đã biết vì sao Cố Chi Thu chấm cổ, kiểu mặt ăn ảnh như Kiều Lâm Lâm thì ai thích chụp ảnh muốn không thích cổ cũng khó.”

Kiều Lâm Lâm đòi đi xem triển lãm cho bằng được là vì muốn xem nhan sắc hoàng kim của mình chinh phục người tham quan thế nào, nhưng đến khi đứng trước bức tường triển lãm, cô lại không đoái hoài gì tới quần chúng ăn dưa.

Ba tác phẩm của Cố Chi Thu đều được đặt ở chính giữa, nói theo ngôn ngữ showbiz là “Chiếm vị trí C”, đúng là ban tổ chức rất nể mặt đại thần. Kiều Lâm Lâm chăm chú nhìn không chớp mắt vị trí C của vị trí C, cô nhìn gương mặt mơ hồ giữa sắc trời đỏ rực, đẹp đến mức phát sáng, ánh mắt cô không tài nào dời đi nổi. Đám Trình Viên Viên không quấy rầy cô vì họ còn ngạc nhiên hơn cả cô.

Bạn học Tiểu Kiều không nổ, nam thần thực sự đem hình của nó đi tham gia cuộc thi, hơn nữa còn không phải một, hai tấm mà là cả ba tấm. Cố thần ăn nhầm đồ ôi thiu à?

Một lúc sau, Mẫn Mẫn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Người ta thi bằng ảnh thật, còn Cố thần lại dùng ảnh ảo của bạn gái, có tính là phạm luật không?”

Tuy Kiều Lâm Lâm còn đang chăm chú nhìn tấm ảnh ở giữa nhưng vẫn không quên tẩy trắng cho mình: “Không hề ảo nhé, anh ấy chưa bao giờ photoshop mặt mũi tao cả.”

“Vậy mày sờ mặt mày thử coi có giống trong ảnh không?” Mẫn Mẫn cực kỳ lo lắng: “Mày là tòng phạm đó!”

Kiều Lâm Lâm rất quật cường: “Anh ấy chưa bao giờ chỉnh ảnh tao cả, tao trong camera của anh ấy là như thế đó.”

Mẫn Mẫn chua lè còn hơn cả ăn phải một cây chanh, Tạ Văn Lệ trấn tĩnh hơn một chút, kéo cô nàng nói: “Ý nó là nó trong mắt nam thần được qua bộ lọc tiên nữ nên nó trong ảnh của cậu ấy mới đẹp vậy.”

Mẫn Mẫn nghe xong càng chua: “Giờ này mà mày còn rưới dầu vào lửa giúp bọn nó show tình cảm, đồ điên.”

Kiều Lâm Lâm: tao không phải, tao không có, tụi mày chớ nói nhảm.

Trong lúc họ cãi nhau, Trình Viên Viên đứng im nãy giờ bỗng cất tiếng, còn rất đúng trọng tâm: “Tiểu Kiều, mày ngó đăm đăm tấm ở giữa mãi thế, bộ có vấn đề gì hả?”

Ban nãy Kiều Lâm Lâm bị Mẫn Mẫn dời lực chú ý, bây giờ lại tiếp tục nhìn bức ảnh: “Tao chưa thấy tấm này trong album ảnh của anh ấy, quan trọng nhất là tao không nhớ nổi tấm này được chụp hồi nào.”

Trình Viên Viên còn tưởng có dưa để ăn, ví dụ như bức ảnh này có ý nghĩa đặc biệt nào đó, vì nằm ở vị trí trung tâm chứng tỏ không phải tấm ảnh bình thường, đáng tiếc lời Kiều Lâm Lâm nói khiến tưởng tượng của cô nàng rơi vào hư vô. Có điều Trình Viên Viên vẫn quan tâm hỏi tiếp: “Thế mày có nhớ đây là đâu không?”

Kiều Lâm Lâm lắc đầu: “Toàn là cỏ, không có tòa nhà nào để nhận dạng cả.”

Mẫn Mẫn tiến tới gần quan sát, nói: “Đây là chân núi sau trường mình mà?”

Trình Viên Viên nhìn lại, xác nhận là đúng, hỏi tiếp: “Tụi mày đi ra núi hồi nào?”

“Ở đó cảnh đẹp, lại thuộc khuôn viên trường học nên những lúc không đi chơi ở bên ngoài tụi tao sẽ tới đó tản bộ.”

Đến cả người trong cuộc là Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không có ấn tượng gì về tấm ảnh chứ đừng nói tới hội Trình Viên Viên còn không có mặt ở đó. Không nghĩ ra thì thôi vậy, Trình Viên Viên gợi ý: “Hay là mày hỏi cậu ấy đi, cậu ấy chụp thì chắc chắn sẽ biết.”

Kiều Lâm Lâm cũng nghĩ Cố Chi Thu đem bức ảnh mà cô chưa thấy bao giờ đi tham gia cuộc thi có thể là có ý nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng thật sự cô không nghĩ ra, bèn đồng ý với bạn mình: “Ừ, chờ anh ấy rảnh rồi tao hỏi.”

Người tới xem triển lãm càng lúc càng đông, sinh viên đứng sau họ xem tác phẩm của đại thần cũng càng lúc càng nhiều, nhóm Kiều Lâm Lâm ngại đứng lâu cản trở tầm nhìn của người đứng sau nên chậm rãi di chuyển ra chỗ khác, đằng nào cũng tới đây rồi, sẵn tiện đi xem các tác phẩm khác vậy. Trường họ có rất nhiều nhân tài, kỹ thuật chụp ảnh cao siêu, câu chuyện ẩn sau bức ảnh cũng được viết rất hay, xem rất thú vị.

Đang xem, Trình Viên Viên bỗng dừng lại trước một tác phẩm, cau mày nói: “Nhìn nét chữ quen quen.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN