Đồng Kỳ với Lưu Tử Đồng ngồi xuống nghe Đồng Mạn nức nở kể. Thì ra có một người phụ nữ theo đuổi Tề Hạo, từ công ty về đến nhà, còn thuê một căn hộ ở đây nữa, còn một điều rất quan trọng, người phụ nữ này thế mà lợi hại, căn nhà cô ta thuê lại ở đối diện nhà Đồng Mạn với Tề Hạo.
Lúc trước ở công ty của Tề Hạo, Đồng Mạn có gặp qua cô ta rồi, lúc đó cho rằng đối phương không phải là đối thủ cạnh tranh tiềm năng.
Ai biết được, từ công ty về đến nhà, đã vậy chiều nay lúc Tề Hạo đi đổ rác thì lúc đi một mình lúc về hai mình, vừa nói vừa cười, Đồng Mạn nhìn thấy được, liền làm ầm lên với Tề Hạo.
Căn nhà loạn thành như vậy, cũng từ trận náo loạn đó mà ra.
Đồng Kỳ nhìn mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất, rồi nhìn Lưu Tử Đồng một cái, Lưu Tử Đồng bĩu môi, cầm điện thoại chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Đồng Mạn còn đang khóc, hít mũi nói: “Yêu đương thôi sao khó đến vậy, cậu nói Tề Hạo thì có gì tốt chứ? Sao có nhiều người cứ dòm ngó đến anh ấy vậy? Chủ nghĩa đại nam nhân, ngoại trừ nuôi tớ thì anh ấy có gì hay.“
Đồng Kỳ cầm hộp khăn giấy ném vào lòng Đồng Mạn, thấp giọng nói: “Nuôi được cậu, cày đã rất trâu bò.“
“Hứ, tớ không thể tự nuôi sống bản thân à? Tớ tự sống được, cậu nhìn đi anh ấy nhất định muốn tớ cắt mái ngang, còn nói tớ cắt kiểu này trông rất đẹp, tớ rõ ràng thích rẽ ngôi giữa, mẹ nó.“ – Đồng Mạn chỉ vào trán mình, mấy sợi tóc bị nước mắt làm cho dính bết vào, trông rất ngốc.
Đồng Kỳ cười, ôm lấy cô ấy an ủi: “Được rồi, làm loạn cũng làm rồi, bất quá các cậu cãi nhau cũng thật sự lợi hại quá, mảnh vỡ dưới đất cậu có vứt không? Cậu làm bậy như vậy không phải đang cho người phụ nữ khác cơ hội sao?”
Lúc này Đồng Mạn mới nhìn Đồng Kỳ, cô vùi mặt vào gối: “Mặt anh ấy như kiểu tớ chính là đang làm bậy cho nên tớ mới càng tức giận.“
Lưu Tử Đồng thờ ơ nói: “Cho nên cậu mới vứt đồ đạc? Mấy món này không phải cậu mua sao?“
Đồng Mạn khóc: Tớ đau lòng.“
Đồng Kỳ xoa tóc cô: “Cho nên lần sau đừng làm như vậy nữa.“
Đồng Mạn gật đầu.
Đồng Kỳ đá Lưu Tử Đồng một cái, nói: “Giúp thu dọn đi.“
Lưu Tử Đồng ậm ờ, lật đật đứng dậy quét dọn, Đồng Kỳ cũng đứng dậy dọn dẹp, mười lăm phút sau, phòng khách được dọn sạch, Đồng Mạn ném gối đi rồi nói: “Tớ đi thay quần áo.“
Sau đó giậm đùng đùng đi vào phòng ngủ.
Mười lăm phút sau đi ra, tóc mái ngang đã thổi khô, cô xách túi nói: “Hai ngày nay eo nhức lưng đau, đi, chúng ta mau đi matxa.“
Ba người đồng loạt ra cửa, vừa mới bước ra, đúng lúc cửa nhà đối diện cũng mở. Một ngừoi phụ nữ tóc thẳng dài, mặc một chiếc váy dài màu trắng từ bên trong đi ra, Đồng Mạn vừa nhìn thấy cô ta, cả gương mặt đột nhiên xanh mét, Đồng Kỳ với Lưu Tử Đồng cũng nhìn thấy, hai người đoán rằng đây là người làm cho Đồng Mạn với Tề Hạo cãi nhau.
Lúc cô ta nhìn thấy ba người Đồng Kỳ, cũng hơi giật mình, rất nhanh liền nở nụ cười.
Rất lịch sự.
Mặt Đồng Mạn lại càng xanh, nhưng cô là một con hổ giấy, chỉ dám gây sự với người thân cận, còn với người phụ nữ bên ngoài này thì sợ hãi ba phần, chỉ dám đen mặt.
Đồng Kỳ nhìn thấy cô ta, cười cười, nghịch điện thoại trong tay, hỏi Đồng Mạn: “Aido, đúng rồi, lúc trước Tề Hạo mua nhẫn kim cương theo đuổi cậu, cậu không đeo sao?“
Giọng nói của cô không tính là lớn, nhưng lại vang vọng ở hành lang, ai cũng đều nghe thấy.
Người phụ nữ mới vừa đi ra nghe thấy vậy, bước chân đột ngột dừng lại, Đồng Mạn không hiểu lắm sao đột nhiên Đồng Kỳ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Anh ấy mới mua cái mới, sao tớ phải đeo cái cũ làm gì.“
Ánh mắt Đồng Kỳ khẽ lướt qua người phụ nữ kia, khẽ cười hỏi: “Cái mới hình dáng ra sao vậy?”
“Đây.“ – Đồng Mạn giơ tay, ngón giữa đeo chiếc nhẫn đính viên kim cương hai carat lấp lánh, nhẫn nằm trên ngón tay mảnh khảnh của cô quả thật hơi lớn một chút, cũng sắp che luôn phần ngang ngón tay Đồng Mạn.
Lưu Tử Đồng cũng hiểu ý đồ của Đồng Kỳ, lập tức oa lên một tiếng: “Tề Hạo thật sự rất quan tâm cậu nha.“
Đồng Kỳ cười, hùa theo Lưu Tử Đồng: “Đúng đúng, tiền lương mỗi tháng đều đưa một phần cho cậu, vậy mà vẫn còn tiền mua cho cậu một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, nhà thì là cậu đứng tên, cậu nói đi người đàn ông như vậy tìm đâu ra nữa chứ.“
Lưu Tử Đồng cố ý ngưỡng mộ kêu lên: “Đúng rồi đấy, người đàn ông như vậy đi đâu tìm đây, lúc theo đuổi cậu cũng theo tận mấy tháng trời, xe nhà đều là anh ấy mua, mỗi tháng còn giao tiền lương cho cậu, chậc chậc ——“
Đồng Mạn bị hai người các cô kẻ hát người hò, đột nhiên cảm thấy Tề Hạo quả thật đối với cô rất tốt, anh ấy ngoại trừ hơi độc tài với cô một chút, còn lại thật sự rất tốt.
Một trận tức giận trong lòng tiêu tan hơn phân nửa.
Mà người hàng xóm đối diện vừa ra đi ra vẫn còn đứng ở cửa, nửa ngày không nhúc nhích.
Ba người bước vào thang máy, gương mặt Đồng Kỳ khẽ cong lên, nhìn cánh cửa kia, cười hỏi: “Hi~ mỹ nữ, không vào sao?“
Đồng Mạn túm lấy tay Đồng Kỳ, nháy mắt với cô ấy.
Mỹ nữ tóc dài dừng một chút mới hoàn hồn, nặn ra một nụ cười, lắc tay nói: “Cám ơn, tôi còn đồ chưa lấy, các cô đi trước đi.“
“Được.“ – Đồng Kỳ nhấn nút đóng cửa.
Sau khi cửa đóng lại, Lưu Tử Đồng cười ra tiếng, công nhận: “Sắc mặt cô ta rất đáng thương.”
Lúc này Đồng Mạn mới phản ứng lại được, cô nắm lấy quần áo Đồng Kỳ: “Vừa rồi cậu cố ý?“
Đồng Kỳ nhướng mày: “Đúng vậy, mấy năm nay cả con người anh ấy hầu như đều nằm trong túi cậu, anh ấy sao còn dám làm loạn nữa chứ?“
Đồng Mạn cười híp mắt cọ cọ Đồng Kỳ: “Cậu thật quá lợi hại.“
Đồng Kỳ chọc chọc vào đầu Đồng Mạn: “Ai kêu cậu sợ như vậy, chỉ biết giận dỗi với người nhà.“
“Hì hì.“
Ba ngừoi vui vẻ đi ra thang máy, đến nhà hàng ăn cơm, đi matxa.
*** ***
Nhạc Lẫm để cái nĩa xuống, chậm rãi lấy khăn giấy lau ngón tay thon dài, cười hỏi: “Nghe nói cậu đang theo đuổi giám đốc Đồng Kỳ của khách sạn Danh Đô?”
Liêu Thành Xuyên lau khóe môi, hớp một ngụm cà phê: “Đúng vậy, tối nay vốn muốn mời cô ấy đi ăn tối, cô ấy không có thời gian mới hẹn cậu.“
Nhạc Lẫm đen mặt: “Mấy lời đằng sau có thể không cần nói được không.“
Thân hình Liêu Thành Xuyên dựa về phía sau, khớp xương ngón tay rõ ràng gõ nhè nhẹ lên bàn, vẻ mặt thờ ơ.
Nhạc Lẫm nói: “Đây là lần đầu tiên cậu theo đuổi người ta, có cần tớ kể với cậu một chút tin tức bát quái không?”
“Tin gì?“
“Em họ tớ Nhạc Lâu từng theo đuổi giám đốc Đồng, nhưng không thành.“
Liêu Thành Xuyên cầm tách cà phê khựng lại, anh nhìn Nhạc Lẫm: “Sau đó thì sao?“
Nhạc Lẫm cười đáp: “Giám đốc Đồng rất dễ ở chung, con người sảng khoái, cũng không nũng nịu giả vờ. Thích là thích, không thích liền từ chối.“
Liêu Thành Xuyên cười: “Tôi thích điểm này của cô ấy.“
Nhạc Lẫm: “Cậu thích thì tốt, tớ sợ tôi nói cái này cậu sẽ để ý.”
“Có gì đâu để ý, sau này cô ấy chỉ có thể là của tớ.”
Nhạc Lẫm nhướng mày: “Cậu tự tin quá đấy, cậu theo đuổi được đi rồi nói.“
Liêu Thành Xuyên ngập ngừng hỏi: “Trước đây em họ cậu theo đuổi thì tặng cô ấy cái gì?“
Nhạc Lẫm ăn một miếng thịt bò, ngẫm nghĩ: “Hoa hồng nè, phụ nữ đều thích cái này.”
Liêu Thành Xuyên: “Cô ấy không ghét bỏ sao?“
Nhạc Lẫm nhớ lại: “Không rõ nữa, hình như là nói thích lắm, còn nói cám ơn, tóm lại là khen ngợi đó.“
Liêu Thành Xuyên: “……“
Tại sao anh tặng thì cô nói tục.
Nhạc Lẫm là đối tác của Liêu Thành Xuyên, đồng thời cũng là bạn cùng lớp đại học, cả hai đều là sinh viên ưu tú. Thủ đoạn quan hệ ngoại giao của Nhạc Lẫm khá tốt, Liêu Thành Xuyên thì giỏi về kỹ năng chuyên môn, hai người liền hợp tác thành một đội, mới có Tín Lập sau này.
*** ***
Ba người Đồng Kỳ làm thẻ thành viên của một spa, hẹn thợ spa xong, hai người cùng đi ăn cơm, thay cái váy đơn giản, nằm lên giường, Đồng Mạn bắt đầu tò mò chuyện bát quái của Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên, Đồng Kỳ nghịch điện thoại, nói: “Bát tự còn thiếu một nét.“
Cả gương mặt Đồng Mạn hiện lên một vẻ thiếu nữ lãng mạn: “Tò mò quá đi mất, yêu đương với người đàn ông như vậy thì có cảm giác gì nhỉ?“
Lưu Tử Đồng tặc lưỡi: “Cũng là có một cái mũi hai con mắt hai cái chân thôi, không phải, là ba cái.“
Đồng Mạn: “Phụt“
Thợ spa nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Đồng Kỳ, Đồng Kỳ nằm sấp vùi mặt xuống, cô nghĩ về Liêu Thành Xuyên, nghĩ về mình, nhớ tới lần đầu gặp anh lúc học cấp hai, Liêu Thành Xuyên nghiêm chỉnh ngồi trên ghế ở phòng học truyền thông đa phương tiện, ngón tay thon dài gõ như bay trên bàn phím.
Chỉ nhìn sơ qua góc nghiêng mặt của anh là có thể nhìn ra được anh rất thờ ơ. Lông mi của anh so với nữ sinh còn dài và dày hơn, ánh mặt trời chiếu vào thẳng đến gương mặt anh.
Lần đầu tiên Đồng Kỳ nếm được cảm giác tim đập nhanh.
Cô lập tức đi vào, chắp tay sau lưng, muốn lại gần anh.
Kết quả tiếng chuông chợt vang lên, anh cầm lấy điện thoại đang reo inh ỏi không ngừng, nhìn một hồi mới từ trên ghế đứng dậy nhưng không bắt máy sau đó thì rời khỏi phòng truyền thông đa phương tiện. Một cái liếc mắt nhìn cô anh cũng không có, mà nhìn anh một lần, đối với cô mà nói lại là một ngàn năm.
Mang theo hương thơm, điều hòa từ từ thổi tới, trong phòng spa chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Đồng Kỳ được matxa đến buồn ngủ.
Ngay sau đó điện thoại đang cầm trong tay nhấp nháy.
Đồng Kỳ hí mắt, thần trí vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Cô nhìn thấy một dòng tin nhắn.
Là của Liêu Thành Xuyên.
Tinh thần cô quay về được một chút, giơ điện thoại ra nhìn.
[ Liêu Thành Xuyên: Đang ở đâu? Tôi đến đón cô. ]
[ Đồng Kỳ: Ở lầu ba trung tâm thành phố. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ừ. ]
[ Đồng Kỳ: Đang có hẹn với đàn ông. ]
[ Liêu Thành Xuyên: … … ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không sao, tôi đi cướp cô về. ]
[ Đồng Kỳ: …… ]
Đồng Kỳ nhìn tin nhắn của anh.
Ngón tay trắng nõn gõ gõ lên màn hình.
Sự ân cần này đến nhanh quá.
– —–oOo——