Trợ lý tiến lên cầm áo khoác của ông.
Liêu Trung Nguyên quay đầu liếc nhìn trợ lý một cái, tay hơi tránh đi.
Trợ lý: “………”
Liêu Trung Nguyên tự mình cầm áo khoác treo lên, treo ở vị trí mà lần trước La Tây đã treo. Ông đi đến ghế sofa ngồi xuống, nghiêng đầu cầm điếu xì gà, châm lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi lật xem tài liệu trên bàn trà.
Lúc này, họ đang ở Los Angerles, Mỹ, mười giờ tối.
Trợ lý nhỏ giọng hỏi: “Liêu Tổng, tôi làm bữa khuya cho ông nhé?”
Trong buổi giao lưu Liêu Trung Nguyên không ăn gì nhiều, máy bay hạ cánh liền tức tốc đi đến hội trường, trên cơ bản cũng không có thời gian để ăn gì cả.
Liêu Trung Nguyên: “Cậu chuẩn bị cái gì?”
Giọng nói ông ấy trầm ổn, hỏi rất tùy ý.
Trợ lý ngập ngừng một chút: “Tôi xem phòng bếp còn chút mì, tôi nấu mì cho ông nhé?”
Liêu Trung Nguyên: “Tay nghề của cậu không tốt lắm, hay là thôi đi.”
Trợ lý: “…….”
Ăn qua mì của phu nhân, đương nhiên sẽ ghét bỏ cậu rồi.
Trợ lý lại nói: “Thực ra tôi đã bái phu nhân làm thầy, mùi vị cũng không kém bao nhiêu đâu, hôm nay Ngài con chưa ăn gì cả.”
Liêu Trung Nguyên chậm rãi nói: “Không cần, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Trợ lý: “………..”
Cậu ta nhìn Liêu Trung Nguyên, nhớ lại phu nhân đã lâu rồi không ra nước ngoài cùng với ông ấy, sắp được hai năm rồi.
Từ sau khi bảo bối của Liêu Tổng nhỏ ra đời, Liêu Tổng ra nước ngoài bàn chuyện công việc hay làm gì đó, phu nhân cũng không đi theo ông nữa, trợ lý vừa làm cha vừa làm mẹ nhưng vẫn bị ghét bỏ.
Cậu ta gật đầu: “Vậy thôi được, tôi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, cậu ta xoay người rời khỏi.
Liêu Trung Nguyên yên lặng ngồi trên sofa, trên tay là xì gà đang cháy, ông rít một hơi, chân dũi ra, tay giở tài liệu.
Gần một giờ sáng, Liêu Trung Nguyên đứng dậy, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
***
La Tây ôm Tiểu Nhã Nhã xuống xe, đi về phía trung tâm thương mại, Tiểu Nhã Nhã mở to đôi mắt, ôm cổ bà nội cười tít mắt.
Tiểu bảo bối nhỏ như vậy đã rất thích cười, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Mọi người đi qua đều theo bản năng liếc nhìn bảo bối trong lòng bà một cái. La Tây mỉm cười, đi vào tiệm trẻ sơ sinh, mua xong đồ cần mua thì rời khởi. Bà đỡ cái mông của Tiểu Nhã Nhã, tay cô bé thì ôm chặt bà nội, trong miệng nha nha nha nói những lời mà không ai hiểu được.
Bây giờ cô bé vừa mới biết đi, La Tây đi chưa được hai bước thì Tiểu Nhã Nhã đã ngã sấp xuống, La Tây chỉ có thể nắm tay cô bé. Tiểu Nhã Nhã mang một đôi giày xăng đan nhỏ, bum bum bum đi bên cạnh bà nội, đi được hai bước, bước chân La Tây chợt dừng lại.
Bà nhìn người phụ nữ trước mặt – Diêu Bình.
Năm tháng trôi qua không chỉ mang theo tuổi tác, còn có tinh thàn của một người.
Khi còn trẻ Diêu Bình là một mỹ nhân, phải thêm hai từ siêu cấp nữa. La Tây cùng lắm cũng chỉ có thể tính là thanh tú, hai người vốn dĩ không có bất kì điểm gì để so sánh với nhau. Dieu Bình vẫn luôn là người được đông đảo đàn ông theo đuổi, xinh đẹp hào phóng, dáng người duyên dáng yểu điệu. ở trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng là nữ thần.
Trong mắt Liêu Trung Nguyên, e là cũng như thế.
Ông ấy với Diêu Bình là bạn học, hai người cùng nhau trải qua tình yêu thuần khiết, đến khi lên đại học mỗi người mỗi ngã. Diêu Bình thích nghệ thuật, thích tất của những gì liên quan đến thỏa mãn sự phù phiếm của bản thân, vô cùng xem thường Liêu Trung Nguyên. Sau khi tốt nghiệp, hai người chia tay, Diêu Bình theo đuổi cuộc sống thõa mãn phù phiếm của cô ta với người yêu.
Liêu Trung vẫn như cũ trong mắt chỉ có tiền, hai người không có bất kỳ điểm chung gì.
Mãi cho đến một năm.
La Tây quay về từ hồi ức, tiểu Nhã Nhã túm tay bà gọi: “Bà nội ~~!”
Bà nội hơi cử động.
Rốt cục Diêu Bình cũng lên tiếng, cô ta nhìn tiểu bảo bối: “Đứa nhỏ này dễ thương quá, con của Thành Xuyên sao?”
La Tây trả lời: “Đúng vậy.”
Diêu Bình ở trước mắt thân hình vẫn cao như vậy, nhưng lại hơi gầy, gầy đến mức sắp chỉ còn lại bộ xương. Cái cằm nhọn đẹp đẽ kia bây giờ lại nhọn đến nỗi trông gương mặt có chút vặn vẹo. Chiếc váy trên người như là được tròng vào chứ không hẳn là mặc nữa, dưới chân mang một đôi xăng đan hàng hiệu, nhưng tinh thần của cô ta lại không có liên quan chút gì với bảo bối trong tay cô ta và đôi giày cả.
Nhưng mà một người phụ nữ như vậy lại ảnh hưởng đến gia đình họ nhiều năm như vậy.
La Tây cười hỏi: “Sao cô ở thành phố S vậy? Không phải ở thành phố B sao?”
Diêu Bình cười cười: “Qua đây có chút chuyện phải làm, chúng ta tìm một nói nào đó nói chuyện đi?”
Trước đây La Tây không dám đối diện, bây giờ đã ở độ tuổi này, lại còn có cháu gái di dời sự chú ý của bà trên người chồng đi nơi khác, để bà có chút không gian để thở.
La Tây không sợ nữa.
Hai người lớn một đứa trẻ đi về phía cửa hàng Startbucks bên cạnh, Tiểu Nhã Nhã nhảy nhót ngẩng đầu gọi bà nội, lại đá phải bắp chân của mình. Buổi sáng mẹ cô bé đeo một cái chuông vào chân, vừa đá chuông đã reo lên, thu hút rất nhiều người đi đường.
Diêu Bình nhìn La Tây một cái.
Diện mạo La Tây không có nhiều sự thay đỏi, trên người vẫn là đồ cao cấp, gương mặt đầy đặn, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết cuộc sống rất tốt.
Diêu Bình siết chặt túi xách, rũ mắt xuống, trong mắt ánh lên tia khổ sở.
Người vợ mà người đàn ông bà không để vào mắt chăm sóc bao nhiêu năm, ngược lại lại là người có cuộc sống tốt nhất. Có cháu gái, có con trai, có con dâu, đi đi về về đều có người đưa đón, sống trong một căn biệt thự rộng lớn. Mà người đàn ông bà ta không thích luôn xuất hiện trên màn hình, giá trị con người càng lúc càng cao, mỗi năm đều được xếp vào danh sách những người giàu có.
Diêu Bình khẽ thở dài, ngồi vào vị trí hơi lệch bên trong Starbucks, Tiểu Nhã Nhã trèo len ghế, xoay người mông rơi xuống ghế, cô bé đá chân, chớp chớp mắt, La Tây vén mấy sợi tóc con lòa xòa trên trán cô bé, hôn một cái nói:”Bà nội gọi cho con một ly nước có được không?”
“Vâng ạ.”
Âm thanh “vâng ạ” của cô nhóc lanh lảnh vui tai.
Diêu Bình nhìn La Tây, đang lúc muốn nói chuyện.
Điện thoại của La Tây vang lên, bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhìn người gọi đến bà hơi ngập ngừng, theo bản năng nhìn về phía Diêu Bình, Diêu Bình thông qua tiếp xúc tầm mắt cũng nhìn lên điện thoại La Tây, thấy rõ người gọi đến, Diêu Bình sững người, cười khổ một tiếng.
La Tây mới nhìn nhận cuộc gọi.
Bà cười lạnh một tiếng: “Ông biết cô ấy….. cái gì?”
Bà cứ nghĩ Liêu Trung Nguyên biết Diêu Bình đến tìm bà cho nên gọi điện đến.
“Mì?” – La Tây hỏi ngược lại.
Liêu Trung Nguyên ở đầu bên kia nói: “Phải, mì, trước đây bà nấu mì hay bỏ rau tía tô vào đúng không?”
La Tây nhìn Diêu Bình ở trước mặt, có chút ngoài ý muốn, bà nói: “Tiểu Chúc biết đó, ông hỏi cậu ta là được.”
Liêu Trung Nguyên: “Cậu ta ngủ rồi.”
La Tây: “……Cho nên ông tự xuống bếp?”
Liêu Trung Nguyên: “………….”
La Tây nhịn không được mỉa mai: “Ông biết sao? Ông có biết phân biệt đường muối thế nào không? Còn có sao sử dụng thế nào? Món mì kia ông có biết dùng loại mì nào nấu không? Phải dùng tay cán mì, ông biết dùng tay cán mì, ông biết làm sao cán mì không? Phải cán mì thành cục mì, kéo thành từng sợi, phải dùng tay kéo, bản thân ông không biết thì đừng có làm, gọi Tiểu Chúc làm đi! Cậu ta không ngủ sớm như vậy đâu!”
“Tút tút tút —- “ – Bên kia thẹn quá hóa giận, trực tiếp cúp máy.
La Tây còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tút tút, sửng sờ một hồi sau nhịn không được trợn mắt: “Người đến cả một ly cà phê còn không biết pha mà còn muốn nấu mì — “
Sau đó bà cúi đầu nói với Tiểu Nhã Nhã: “Sau này ông nội con muốn uống cà phê, con đừng giúp ông ấy bưng, để tự ông ấy cầm!”
Tiểu Nhã Nhã chớp mắt: “………….” – Nhất hời không biết ông nội là ai.
Thật sự là số lần Liêu Trung Nguyên xuất hiện quá ít.
La Tây lại nhịn không được hôn lên trán Tiểu Nhã Nhã rồi mới quay đầu qua, nhìn Dieu Bình, Diêu Bình cầm ly nói: “Là Trung Nguyên?”
La Tây cười cười: “Đúng vậy.”
Diêu Bình gật đầu, bầu không khí đột nhiên có chút gượng gạo.
Năm tháng lấy đi rất nhiều thứ, đồng thời, nó cũng sẽ cho bạn lại một số thứ.
Ví dụ như cuộc sống tầm thường vụn vặt của La Tây và Liêu Trung Nguyên bây giờ cũng tuợng trưng cho sự ấm áp.
Diêu Bình cúi đầu, lấy một tờ chi phiếu trong túi xách ra đưa cho La Tây.
La Tây hỏi: “Đây là gì?”
Diêu Bình đẩy chi phiếu đén gần hơn: “Chi phí học tập của con gái tôi, ban đầu là tôi vay Trung Nguyên, ông ấy rất thoải mái lập tức cho chúng tôi vay. Nhưng đến khi tôi muốn trả lại thì không liên lạc được với ông ấy.”
La Tây giật mình: “Cô nói, khoản tiền này không phải ông ấy chủ động cho cô? Là cô vay ông ấy?”
Diêu Bình: “Không phải, là tôi vay ông ấy, khoảng thời gian trước, tài sản của tôi xảy ra chút vấn đề, cho nên…..”
Cho nên không có cách nào trả tiền học phí cho con gái mình.
La Tây biết bà ta ly hôn rồi, độc thân, trước đó còn bán những bức tranh trong tay, cuộc sống quả thật không được tốt lắm.
Nhưng đối với khoản học phí này.
Bà vẫn luôn cho rằng, là Liêu Trung Nguyên chủ động giúp bà ta, quan tâm để ý bà ta, biết bà ta ly hôn, liền gấp gáp muốn ra tay giúp đỡ.
Lại không ngờ được là ba ta mượn ông ấy.
La Tây nhận chi phiếu, bà không hào phóng như vậy, khoản tiền này coi như Liêu Trung Nguyên cho đi thì cũng là của con trai bà, láy vè cũng coi là nên làm. Bà cất tấm chi phiếu hỏi: “Vậy con gái cô bây giờ mọi thứ vẫn thuận lợi chứ.”
Diêu Bình cười cười: “Vẫn ổn, đang đi học.”
“Ừm.” – La Tây gật đầu.
Diêu Bình nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Sắp đến giờ rồi, tôi đi trước, không làm phiền bà nữa.”
La Tây gật đàu, đáp: “Được, chú ý an toàn.”
Diêu Bình cười với bà, quay người đi về phía cửa, thể thể gầy yếu lập tức chìm lắng trong biên người, La Tây nhìn bóng lưng Diêu Bình hồi lâu, lâu đến mức tốp người này đi tốp khác lại đến, người qua kẻ lại, bà mới thu hồi tầm mắt lại, ly sữa bò của Tiểu Nhã Nhã đã sắp uống hết.
Trên cái miệng nhỏ nhắn còn bị dính một vòng bọt sữa, La Tây ôm cô bé xuống ghế nói: “Đi, về nhà thôi.”
“Được ạ!”
Tiểu Nhã Nhã cầm sữa, được bà nội dắt tay.
***
Một tuần sau, La Tây ngủ gật trên ghế sofa còn Tiểu Nhã Nhã nằm sấp trên đùi bà cũng đang ngủ, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên nhỏ nhẹ đi vào, vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ trên sofa, hai người nhìn nhau cười, Liêu Thành Xuyên nhẹ tay nhẹ chân tiến lên, đem Tiểu Nhã Nhã ôm lên, Tiểu Nhã Nhã chép chép miệng chui vào lòng ba mình, bàn tay nhỏ bé lâp tức túm lấy cổ áo anh.
Đồng Kỳ lấy chăn mùa hè giũ ra, đắp lên cho La Tây.
La Tây lại giật mình, trước tiên sờ vị trí bên cạnh, phát hiện trống không, bà theo bản năng tìm cháu gái, trông thấy Liêu Thành Xuyên đang ôm con gái, bà thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái: “Các con về rồi sao?”
Đồng Kỳ đáp: “Vâng ạ, mẹ, vào phòng ngủ trưa thì tốt hơn.”
La Tây xoa trán: “Ừm.”
Giọng bà nghèn nghẹn, Đồng Kỳ rót cho bà cốc nước: “Có phải mẹ bị cảm rồi không?”
La Tây gật đầu: “Có một chút, hai hôm nay mẹ không mang theo Tiểu Nhã Nhã bên cạnh nữa, sợ lây sang cho con bé.”
Đồng Kỳ đáp: “Được, để con dẫn con bé đến công ty.”
La Tây: “Ừm, nơi tu sửa đừng dẫn con bé đi đấy.”
“Con biết rồi.”
La Tây vẫn còn chút mệt mỏi, dựa lên sofa, đang chuẩn bị vào phòng ngủ một giấc, điện thoại trong tay chợt vang lên, bà nghiêng đầu nhìn một chút.
Là Tiểu Chúc gọi đến.
La Tây nhận điện: “Có chuyện gì?”
“Phu nhân, Liêu Tổng bệnh rồi, phát sốt…”
La Tây ngồi phắt dậy: “Cậu nói cái gì?”
Bên kia Tiểu Chúc lặp lại lần nữa, La Tây lập tức nói: “Nặng lắm không?”
“Rất nặng, ông ấy ở trong phòng ngủ hết một ngày, bác sĩ vừa mới đến…” -Bên kia giọng Tiểu Chúc có hơi run rẩy, xem ra bị dọa đến ngơ luôn rồi.
La Tây nói: “Được, tôi biết rồi, ông ấy đang ở đâu? Los Angeles, Mỹ?”
Tiểu Chúc: “Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, La Tây liền bảo Liêu Thành Xuyên mua vé máy báy, trong hôm nay bay đi Mỹ. Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ tiễn bà đến sân bay.
Bảo bà đừng lo lắng, đến nơi thì gọi điện thoại.
Mười bảy tiếng sau, la tây đến căn hộ ở Los Angeles, vì Liêu Trung Nguyên thường xuyên đến đây nên đã đặc biệt mua một căn hộ ở đây, bà đi lên lầu, mở cửa.
Vừa vào cửa, Tiểu Chúc nhìn thấy bà, ánh mắt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Phu nhân, bà đến rồi sao?”
La Tây gật đầu, hỏi: “Người khác đâu?”
Tiểu Chúc chỉ vào phòng.
La Tây cũng không quan tâm đến lệch múi giờ của bản thân, đi thẳng vào phòng, vừa đẩy cửa vào.
Một phút sau, giọng La Tây nghiến răng nghiến lợi truyền đến: “Liêu Trung Nguyên!!”
Tieur Chúc lập tức lắn về phòng mình, gấp gáp khóa cửa lại.
“Đùng đoàng—” – Bên ngoài phòng vang lên, Liêu Trung Nguyên túm lấy La Tây: “Tôi chỉ muốn ăn bát mì….”
“Ăn mì? Ăn mì thì ông cứ ăn đi, ông lừa người khác làm gì? Ông bị sốt à? Ông bệnh sắp chết hả? Ông còn chưa chết đâu!”
La Tây nổi điên.
Bà bị lừa đến đây, cái người vốn dĩ có bệnh gì đâu.
Lieu Trung Nguyên: “Đừng đi, nếu muốn đi, nấu mì xong hẵng đi!”
La Tây: “…….” – Bà bay mười bảy tiếng, chỉ để nấu cho ông một bát mì?
ĐM.
Một giờ sau.
Liêu Trung Nguyên ngồi trên sofa, thõa lòng mãn nguyện ăn bát mì kéo từ đôi bàn tay điêu luyện.
Mùi vị rất ngon.
– —–oOo——