Vào thời điểm lượng người xem và độ thảo luận của chương trình Thôn Trang Của Chúng Ta đang tăng lên đều đều, các khách mời lại chạy đến trấn Thanh Khê, tiến hành quay tập thứ ba.
Đồng Đồng giơ điện thoại lên với gương mặt đỏ bừng: “Chị! Fan của chị tăng rồi!! Năm trăm ngàn!!”
Khương Đào: “Ò.”
Không có hứng thú.
Đồng Đồng dừng một chút, “Gần đây có một nhà mới mở quán lẩu…”
Khương Đào lập tức lên tinh thần, “Ở đâu?!”
Đồng Đồng: “…”
Cô chịu thua.
Thức tỉnh cái tâm gây dựng sự nghiệp của người chị này thật quá khó.
Cô ho khan một tiếng rồi nói cho chị mình nghe nội dung quay hình lần này, làm như không thấy Khương Đào đang hứng thú bừng bừng hỏi chuyện quán lẩu.
“Lần này có mấy nhà tài trợ đã chỉ đích danh là muốn chị quay quảng cáo chèn giữa chương trình cho họ. Còn nữa, nhãn hiệu kem Thiên Tuyết cũng đã tài trợ cho chương trình, bọn họ có thêm một yêu cầu là chị phải tuyên truyền sản phẩm của bọn họ trong chương trình ít nhất một lần một tập.”
Thấy tâm hồn Khương Đào cứ đâu đâu, cô lại nhấn mạnh.
“Chị, chị cứ làm chuyện này đi. Nếu chị tuyên truyền tốt, sản phẩm chị tuyên truyền bán được nhiều, nói không chừng sẽ có rất nhiều nhãn hàng tìm chị làm người đại diện phát ngôn đấy…”
Dường như cảm thấy những thứ này không quá hấp dẫn Khương Đào, cô đổi một cách giải thích khác.
“Chị nghĩ thử xem, chị có thể ăn vô số chocolate, bánh kem, bánh quy…”
Khương Đào nghe cô hình dung mà nước miếng sắp chảy ròng ròng.
Lúc quay quảng cáo, trạng thái của cô cực kỳ sung mãn, thái độ nghiêm túc có thể so với khi chụp ảnh bìa tạp chí.
Mới đầu đạo diễn Trâu còn lo lắng, cô vì có chút danh tiếng mà bày ra thái độ kiêu căng, ngạo mạn. Không ngờ tới, cô không chỉ không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, mà ngay cả chuyện nhỏ như quay quảng cáo này cũng ra sức như vậy.
Cái này khiến ông không khỏi nhớ tới hai kỳ trước. Lúc ấy Khương Đào suýt chút nữa bị heo rừng húc, cô hoàn toàn có thể tìm tổ tiết mục đòi bồi thường. Dưới tình huống đó, bọn họ cũng chỉ có thể chịu.
Nhưng Khương Đào lại không nói gì, chỉ là bảo ông mời một bữa cơm. Mà bữa cơm đó cũng không phải ăn trong nhà hàng năm sao cao cấp mà chỉ là trong một quán ăn nhỏ bình thường bên ngoài.
Sau khi quay xong, cô cũng không vì chuyện này mà đưa ra yêu cầu đặc biệt gì, luôn luôn nghiêm túc hoàn thành công việc, đóng góp cho chương trình rất nhiều cảnh gây cười cùng phân đoạn nổi bật.
Đạo diễn Trâu càng nghĩ càng cảm động.
Nghệ sĩ vừa có cảm giác tống nghệ*, nhân phẩm lại tốt như vậy, thật là khó hiếm có.
*Hay còn gọi là “Tống nghệ cảm” là một khái niệm bao gồm rất nhiều thứ như: Khiếu hài hước, EQ, kỹ năng diễn xuất, khả năng hiểu kịch bản, khả năng khuấy động bầu không khí và v.v (Trích từ câu trả lời của một bạn nào đó trên Zhihu.com)
Ông không nhịn được đăng trên vòng bạn bè.
[ Có năng lực, có nhân phẩm, tương lai rộng mở!]
Không bao lâu, bài viết đã có mười lượt thích.
Đây đều là những người bạn già trong giới của ông. Bọn họ đều biết, năm đó ông từng chế tác một show giải trí làm nổi danh một nữ minh tinh, nhưng cuối cùng đối phương lại vì lợi ích mà đâm sau lưng ông.
Từ đó, ông dần dần mất danh tiếng rồi sau đó không còn thấy tăm hơi gì trong giới nữa.
Nếu không phải như vậy, với thân phận và địa vị của ông, sao có thể đi làm đạo diễn cho một chương trình đang trên bờ vực bị cắt sóng như “Thôn Trang Của Chúng Ta” chứ.
Con người đạo diễn Trâu rất quý trọng tiếng tăm, sẽ không tùy tiện khen ngợi người khác.
Có thể được ông khen ngợi như vậy, đều là người có tài năng hiếm thấy trong giới giải trí, hoặc những nghệ thuật gia kỳ cựu đức cao vọng trọng.
Ai mà không muốn hợp tác với những người như vậy chứ!
Thế nên, lập tức có mấy người gửi tin nhắn cho đạo diễn Trâu, dò hỏi ông xem người này là ai.
Lần này có tổng cộng bảy nhà tài trợ. Ngoài kem Thiên Tuyết, còn có ba nhà cũng chỉ đích danh Khương Đào quay quảng cáo. Ba nhà còn lại thì phân biệt chọn Đường Ngữ Hạ, Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch.
Mà Nhạc Hủy và Dương Trinh một nhà tài trợ cũng không có.
Dương Trinh giận đến khóe miệng run rẩy, lại nhớ đến tập một chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” mà anh ta vừa xem tối qua.
Khương Đào thì được lên hot search, tăng fan, còn anh ta và Nhạc Hủy lại bị cộng đồng mạng mắng không thấy mặt trời.
[ Dương Trinh là nam phổ tin* còn Nhạc Hủy là nữ trà xanh*, thật tuyệt vời]
*Nam phổ tin: Người đàn ông trông rất bình thường nhưng lại rất tự tin; Nữ trà xanh: những người con gái có vẻ ngoài thì trong sáng, hiền dịu dễ thương, cởi mở, hiểu chuyện nhưng thực chất bên trong lại vô cùng xấu xa thâm độc, rất giỏi tâm kế, giả tạo, thích đùa giỡn tình cảm người khác.
[ Lúc trước Khương Khương tốt bụng giúp đỡ, chính các người nói không cần, vậy mà lúc sau còn dám dày mặt cướp quà vặt của người ta]
[ Còn nhân danh đạo đức, chắc mấy người yếu là mấy người có quyền]
[ Tôi là fan qua đường của Dương Trinh, lần này thật sự rất thất vọng]
Dương Trinh giận đến nỗi không ngủ cả đêm.
Anh ta căn bản không cảm thấy mình có lỗi chỗ nào.
Rõ ràng chính Khương Đào là người hẹp hòi.
Cộng đồng mạng lại không mắng Khương Đào, chỉ mắng anh ta.
Những nhà tài trợ kia còn quá đáng hơn nữa.
Ngay cả người vô hình vừa mới ra mắt như Thịnh Hi Bạch cũng có quảng cáo, vậy mà anh ta lại không có.
Đây không phải đang công khai đánh vào mặt anh ta sao?
Mắt chó coi thường người!!
Dương Trinh phát cuồng trong bất lực một hồi. Lúc này Nhạc Hủy đi tới: “Anh Dương.”
“Chuyện gì?”
Nhạc Hủy làm như không nghe ra sự lãnh đạm trong giọng nói anh ta, cố ý hỏi: “Anh Dương, anh quay quảng cáo cho nhà tài trợ nào vậy?”
Dương Trinh: “…”
Đúng là hết chuyện để nói.
Anh ta không kiên nhẫn trả lời: “Không có quay.”
“Sao anh lại không có được chứ?” Nhạc Hủy kinh ngạc nói.
“Em là một người mới, không có thì thôi. Nhưng anh Dương đã đi diễn nhiều năm như vậy, địa vị trong giới vẫn còn đó, vậy cũng quá…”
Nhạc Hủy làm như lỡ lời, bụm miệng lại: “Thật xin lỗi nha anh Dương. Em không có cố ý, chỉ là em quá kinh ngạc thôi.”
Những lời này của cô ta như từng thanh đao đâm vào trái tim Dương Trinh.
Nhưng lúc này anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao.”
“Thật ra thì loại chuyện này cũng không thể trách anh Dương được.”
“Nếu lúc ấy Khương Đào chia quà vặt cho chúng ta, không phải sẽ chẳng có chuyện gì rồi sao? Cô ta còn có thể kiếm được danh tiếng.”
“Em thấy cô ta cố ý làm vậy. Ngày trước Khương Đào là cô bé vô hình, bị bôi đen khắp nơi. Bây giờ hình tượng ăn hàng của cô ta nổi biết bao nhiêu, không phải là xoay người trong phút chốc sao?”
Dương Trinh nghe vậy, lòng lại nổi nóng.
Nhạc Hủy cố làm ra vẻ lo âu: “Em thì không việc gì, sau này thấy không xong thì vẫn có thể trở về làm người nổi tiếng trên mạng. Nhưng đối với anh Dương thì danh tiếng quan trọng như vậy… Ối, có phải em lại lỡ lời rồi không?”
Huyệt thái dương của Dương Trinh đau đến nỗi giật giật, cảm xúc không ổn định nói: “Thân thể tôi không thoải mái, về nghỉ trước.”
“Được ạ, anh Dương đi thong thả.”
Chờ Dương Trinh rời khỏi, Nhạc Hủy ghen tỵ liếc Khương Đào một cái rồi cũng đi theo.
********
Hôm sau là ngày quay chính thức.
Tập đầu tiên nổi như cồn khiến đạo diễn Trâu khôi phục lòng tin.
Vì vậy, khi các vị khách mời nhìn thấy ông, phát hiện tinh thần ông phấn chấn, mặt mũi hồng hào, nhưng mái đầu lại ngày càng thưa thớt.
Các vị khách mời nhìn thấy nụ cười mang đầy năng lượng đáng sợ trên môi ông, toàn bộ đều lùi lại một bước.
Đạo diễn Trâu khẽ ho một tiếng: “Nội dung nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là…”
“Cuộc chiến giành điểm cá nhân!”
“Tổ đạo diễn đã chọn ra tổng cộng ba mươi người dân trong trấn, mỗi người dân được quy định số điểm khác nhau. Các bạn không thể hỏi bọn họ có điểm hay không, mà phải thông qua nỗ lực của chính mình làm bọn họ cảm động, khiến bọn họ chủ động cho các bạn điểm. Nếu phạm quy, số điểm lấy được từ lần đó sẽ bị hủy bỏ.”
“Dĩ nhiên, tổ tiết mục của chúng tôi cũng sẽ cho các bạn manh mối. Các bạn có thể lần theo manh mối đó mà tìm những người dân có điểm.”
“Thời gian thực hiện nhiệm vụ là một ngày. Cuối cùng, người có số điểm cao nhất sẽ được thưởng thức buổi tiệc hoành tráng vào tối nay!”
“Nhắc nhở hữu nghị, vì bữa tiệc hoành tráng tối nay mà tổ tiếc mục đã chơi khô máu! Tuyệt đối cực kỳ hoành tráng!!”
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Đào.
Lúc này cô đã nắm chặt nắm đấm, lộ ra khí thế nhất định phải giành lấy cho bằng được.
Đạo diễn Trâu: Ổn!
Những khách mời khác cũng đã sẵn sàng ra trận.
Dẫu sao bây giờ “Thôn Trang Của Chúng Ta” cũng đang hot, ai mà không muốn lợi dụng cơ hội này leo lên.
Bọn họ đã quay hai tập, đối với tình huống của trấn Thanh Khê cũng hiểu biết đôi chút.
Vì vậy, sau khi đạo diễn Trâu nói bắt đầu, tất cả mọi người đều xông ra ngoài.
Hai người Đổng Hiển Hoành và Dương Trinh dẫn đầu, một người đi đến trường tiểu học của trấn, một người thì đi đến siêu thị.
Hai chỗ này là nơi tụ tập nhiều người nhất của trấn. Dựa theo xác suất, trong đó hẳn có người giữ điểm số.
Thịnh Hi Bạch do dự một chút, cuối cùng cũng không đi đến hai địa điểm hấp dẫn kia mà xoay người đi tới nhà của những hộ dân ven đường.
Chỉ còn lại ba cô gái.
Đường Ngữ Hạ nóng lòng muốn thử, “Khương Khương, tớ muốn tới trường tiểu học nhìn xem. Cậu thì sao?”
Khương Đào chuyển động mắt. Ánh mắt rơi vào tờ giấy tuyển nhân viên được dán ngoài cửa của một cửa hàng.
[ Tiệm chúng tôi cần thuê một nhân viên thân thể cường tráng, có thể chịu khó chịu khổ, bao ăn bao ở, đãi ngộ cực tốt!]
Hai chữ “Bao ăn” đã đánh sâu vào thần kinh của cô.
Mặc dù bữa tiệc hoành tráng cũng rất hấp dẫn, nhưng đối với Thao Thiết mà nói, hai chữ “Bao ăn” lại có sức quyến rũ vô hạn.
Cô xé tấm tờ giấy xuống, quyết đoán nói: “Tôi đi làm thuê!”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Khương Đào cầm tờ giấy kia bước vào.
Đường Ngữ Hạ rất yên tâm với năng lực của Khương Đào. Cô nàng nói câu buổi tối gặp rồi cũng vội vàng chạy đến trường tiểu học.
Trong ba người, chỉ có Nhạc Hủy không ra quyết định.
Cô ta lộ vẻ mặt lo âu, hướng về phía ống kính nói: “Khương Khương có vẻ không tích cực làm nhiệm vụ như trước đây. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay không? Vậy nên trước tiên tôi sẽ đi nhìn cô ấy một cái rồi tính tiếp.”
Sau đó, Nhạc Hủy theo Khương Đào vào quán ăn.
Đây là quán ăn lớn nhất trên trấn, thôn kế bên có ma chay cưới hỏi gì đều tới đây bày tiệc.
Chỉ là lúc này trong quán trống trơn, Khương Đào kêu nửa ngày mới thấy bà chủ mặc tạp dề chạy ra.
Thấy trước mặt là một cô gái nhỏ đẹp tựa tiên nữ, cùng với người quay phim sau lưng cô, bà chủ rõ ràng có chút cẩn trọng, “Xin… xin hỏi, có chuyện gì không?”
Khương Đào lấy giấy tuyển người ra, “Các người đang tuyển nhân viên sao?”
Bà chủ: “À… đúng vậy.”
Khương Đào chỉ chỉ vào mình, “Bà cảm thấy tôi thế nào?”
Bà chủ sửng sốt: “Cái gì?!”
Khương Đào nói lại lần nữa.
Bà chủ lắc đầu: “Tôi đúng là muốn tuyển nhân viên nhưng công việc này thật sự rất mệt. Cô gái nhỏ như cô không làm được đâu.”
Khương Đào không phục, “Tôi còn chưa làm thử, sao bà biết là tôi làm không được?”
Bà chủ bị cô dây dưa mãi, không còn cách nào đành phải nói: “Vậy được, cô theo tôi tới đây.”
Bà chủ dẫn Khương Đào xuống sau bếp, chỉ vào đống hàng hóa đầy đất, “Cô chuyển được đống hàng này, tôi sẽ đồng ý với cô.”
Khương Đào không nói hai lời liền bắt đầu làm việc.
Thấy mỗi tay cô xách một túi gạo sáu mươi cân, đi nhanh như bay, mắt bà chủ trừng lớn như sắp rớt ra ngoài.
Khương Đào nhanh chóng chuyển hết đám hàng hóa trên đất, lúc này mới nói: “Bây giờ có thể nhận tôi được chưa?”
Bà chủ gật đầu trong ngơ ngác, “Được rồi… Cô có yêu cầu đãi ngộ gì không?”
Nói tới chuyện này, Khương Đào hưng phấn, “Tôi không muốn gì khác, bao ăn là được!”
Bà chủ vui mừng. Thời này còn có chuyện tốt cỡ vậy sao?
Bà chủ nhìn cái eo nhỏ bằng nắm tay của cô, đoán chừng chắc cũng không ăn được bao nhiêu, lập tức đồng ý ngay.
Nhạc Hủy nãy giờ vẫn theo phía sau.
Cô ta vốn cho rằng Khương Đào chỉ vì hiệu quả giải trí, không nghĩ tới cô lại thật sự tới làm công, hết dọn hàng hóa lại đi rửa rau xắt thịt.
Cô ta nhất thời do dự.
Cô ta đi theo đương nhiên không phải lo lắng cho Khương Đào. Chỉ là Khương Đào có nhiều máy quay đi theo, nếu thuận tiện cô ta còn có thể thể hiện mình là cô gái hiền lành biết săn sóc.
Nhưng nếu thật sự phải giống Khương Đào, làm việc trong phòng bếp bẩn không chịu được, cô ta lại không bằng lòng.
Vì vậy, Nhạc Hủy giả vờ lộ ra dáng vẻ yên tâm, nói: “Xem ra Khương Khương không có chuyện gì. Vậy tôi cũng phải nỗ lực! Cố lên ~”
**********
Buổi trưa, đạo diễn Trâu công bố tình hình số điểm của mỗi người.
Dương Trinh mười hai điểm, trước mắt là số điểm cao nhất.
Những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng có điểm, chỉ riêng Khương Đào là số không tròn trĩnh.
Dương Trinh cười nhạt.
Loại minh tinh chuyên bán hình tượng* này, đến trò cần dùng não thì không xong rồi.
*卖人设: người nổi tiếng dựa vào hình tượng thiết kế sẵn để nhanh chóng thu hút người hâm mộ và khán giả.
Chỉ có Đường Ngữ Hạ là thật lòng lo lắng. Sau khi hỏi được chỗ của Khương Đào, cô lập tức chạy tới xem tình hình của bạn mình thế nào rồi.
Nhạc Hủy giả mù sa mưa nói: “Nếu Hạ Hạ thật sự lo lắng, không bằng chúng ta đi xem Khương Khương chút đi.”
Vì vậy, đoàn người lại nhốn nháo đi về phía đường phố.
Khi đến nơi bọn họ liền thấy Khương Đào mặc một cái tạp dề cực kỳ quê mùa, chân mang ủng cao su, đang dùng ống nước cọ rửa cánh cửa.
Nếu không phải gương mặt kia quá xuất chúng, cô hiện tại chẳng khác mấy cô thôn nữ ở địa phương chút nào.
Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, bực bội trong lòng Dương Trinh giảm đi không ít.
Nhạc Hủy cố làm ra vẻ lo âu, tiến lên đón, “Khương Khương, cậu có ổn không?”
Khương Đào nhìn cô ta, khó hiểu nói: “Tôi rất ổn mà.”
“Cậu đừng lo lắng, dù cho hôm nay cậu không có được bữa tiệc hoành tráng, tụi mình cũng sẽ chia cho cậu ăn.” Nhạc Hủy nói xong thì nhìn về phía Dương Trinh, “Đúng không anh Dương?”
Dương Trinh thầm sảng khoái trong lòng, ngoài miệng vẫn nói: “Đương nhiên rồi. Mọi người đều là khách mời tham gia chương trình, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói xong, anh ta còn lén châm biếm Khương Đào một trận.
“Vậy tốt quá!” Khương Đào không cảm thấy gì, vui vẻ cầm ống nước lên: “Vậy anh giúp tôi dội nước cho trôi hết đám đất này đi!”
Dương Trinh: “…”
Mẹ nó! Tôi đây là đang châm chọc cô! Chứ ai rảnh giúp cô làm việc!
Khương Đào: “Nhanh lên, làm xong chuyện là tôi được ăn cơm rồi.”
Dương Trinh: “………”
Nhưng vừa rồi chính anh ta đã nói phải giúp đỡ nhau, nếu giờ từ chối thì chẳng phải là tự đánh vào mặt mình?
Vì vậy, Dương Trinh chỉ có thể nén giận, nhận lấy ống nước trong tay Khương Đào.
Không nghĩ tới, xung lực của ống nước kia cực mạnh, anh ta nhất thời không cầm chắc, “Ào” một cái nước văng đầy mặt mình.
Lúc này, Khương Đào ghét bỏ anh ta, lấy ống nước lại: “Làm không được thì đừng có ra vẻ.”
Dương Trinh tức xì khói.
Vì chứng minh mình làm được, anh ta đoạt lấy ống nước trong tay Khương Đào, “Để tôi!”
Khương Đào duỗi người vào trong kêu: “Bà chủ, tôi làm xong việc rồi, có thể ăn cơm chưa?”
Bà chủ vừa đáp một tiếng, Khương Đào đã giống hệt như con thỏ nhỏ, tung tăng đi vào phòng bếp.
Đường Ngữ Hạ cẩn thận đi vòng qua vũng nước dơ trên đất. Lúc đi ngang qua Dương Trinh, cô còn cuộn tay lại, nói với anh ta: “Anh Dương cố lên nha~”
Những người khác cũng bắt chước làm y như vậy.
Cuối cùng, chỗ này chỉ còn lại mình Dương Trinh đang ngơ ngác cầm ống nước.
Anh ta… bị gài bẫy???
Lúc bọn họ vào phòng bếp, Khương Đào đã ăn đến chén cơm thứ ba.
Bà chủ bưng cái chén, bị cách ăn cơm như hổ đói vồ mồi kia của Khương Đào dọa sợ, cười gượng nói: “Cô gái, cô ăn đi. Buổi sáng làm nhiều việc như vậy, mệt rồi chứ gì?”
Khương Đào ê a hai tiếng, lại tiếp tục ăn cơm.
Chờ đến khi bà chủ lấy lại tinh thần, trên bàn chỉ còn lại những cái đĩa rỗng.
Khương Đào ngẩng đầu lên từ chén cơm, vô tội nói: “Tôi ăn chưa no.”
Bà chủ: “…”
Bà đột nhiên cảm thấy, lúc trước đồng ý chuyện bao ăn với cô gái này… quá qua loa rồi.
Nhóm người bọn họ đều tụ tập trong quán ăn, lại còn có máy quay phim, vậy nên rất nhanh đã hấp dẫn một lượng lớn quần chúng nhân dân thích hóng chuyện.
“Cô gái nhỏ kia trông có vẻ gầy teo mà sức ăn rất được đó chứ!”
“Ông không biết gì hết, cái này gọi là dạ dày chúa, càng gầy càng ăn nhiều!”
Mấy người Đổng Hiển Hoành trố mắt nhìn nhau. Đột nhiên cảm thấy sự kinh ngạc của bản thân có chút ngốc nghếch.
Bên này, vì cho Khương Đào ăn no, bà chủ lại vòng vào bếp.
Sau khi xào thêm thức ăn mấy lần nữa, cuối cùng bà chủ cũng sụp đổ.
Bà lấy từ quầy ra một cái thẻ năm điểm đưa cho Khương Đào, “Có phải cô muốn thứ này không. Tôi cho cô, cô đi giùm đi!”
Những khách mời khác: “???”
Như vậy cũng được sao?!!!
Nhưng Khương Đào rất không hài lòng, cau mày nói: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tôi làm việc cho bà, bà cho tôi ăn cơm. Sao bà lại không tuân thủ chữ tín vậy chứ!”
Bà chủ khóc không ra nước mắt.
Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không ham của hời nữa đâu!
Nhưng Khương Đào lại không chịu bỏ qua, Thao Thiết muốn tìm một phiếu ăn cơm lâu dài khó lắm đó!
Trong lúc hốt hoảng, bà chủ chợt nảy ra một ý.
“Đi, tôi dẫn cô đi tìm người khác!”
Bà đảo mắt nhìn đám người một vòng.
“Ông Triệu!! Không phải tiệm trái cây nhà ông cũng đang tuyển người sao?”
Một người đàn ông trung niên đột nhiên bị điểm danh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không không không, tôi làm một mình là được rồi, cực kỳ ổn luôn…”
Buồn cười, sức ăn của cô gái này sắp bằng ba lần ông, nếu thật sự tuyển thì chắc lỗ sặc máu.
Ông ta vội vã lấy một cái thẻ điểm từ trong túi ra, “Cái này cho cô, còn việc tuyển người thì thôi đi… haha…”
“Chị Lưu…”
“Bác Lý…”
“Chú Mã…”
Những người bị bà chủ chỉ đích danh đều rối rít lấy thẻ điểm ra bảo toàn tính mạng.
Những ai không có thẻ điểm cũng bận bịu đi hỏi khắp nơi.
Bọn họ đều là hàng xóm thân thiết, đối với tình huống của nhau đều rất rõ ràng.
Không lâu sau, trong tay Khương Đào đã có sáu mươi điểm.
Trương Sách trợn mắt há mồm.
CMN! Vậy mà cũng được sao?!
**********
Lúc nhận được tin, đạo diễn Trâu thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Trước khi quay, toàn bộ tổ tiết mục đã thử nghiệm tới lui rất nhiều lần.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, số điểm mà tất cả mọi người kiếm được vào buổi sáng cộng lại khoảng sáu mươi, cũng là một nửa số điểm được giấu.
Nhưng bây giờ, một mình Khương Đào đã lấy được sáu mươi điểm. Điểm của những vị khách mời khác cộng lại cũng không nhiều bằng cô.
Mà muốn xử phạm quy thì không được.
Dẫu sao cô cũng không hỏi người ta. Số điểm đó đều do người ta tự hỏi rồi tự cho cô.
Nhưng nếu không xử, chênh lệch nhiều điểm như vậy, Khương Đào chắc thắng, những cảnh quay thực tế vào buổi chiều sẽ không cánh mà bay.
Đạo diễn Trâu quả thật là vừa yêu vừa hận Khương Đào.
Yêu là tập nào cô cũng có thể làm ra những hành động cực kỳ trâu bò mà người khác không tài nào đoán được, nhờ vậy mà chương trình đáng xem hơn.
Hận là bởi vì cô mà lượng tài liệu thực tế hết giảm lại giảm.
Tóc trên đầu các nhân viên hậu kỳ dày dặn kinh nghiệm cũng ngày càng thưa thớt.
Đạo diễn Trâu nặng nề thở dài.
Thật là sự phiền toái ngọt ngào mà!
Bên kia, Dương Trinh vất vả lắm mới dội hết đất. Anh ta vừa về thay quần áo, lúc hào hứng chạy trở lại thì nghe được cái tin dữ này.
“Cái gì??!”
Sau khi nghe PD kể đầu đuôi câu chuyện, Dương Trinh tức đến nổi mặt biến thành màu gan heo.
Không ngờ bản thân bận rộn nửa ngày mà một chút lợi ích cũng không có, còn giúp Khương Đào lấy được sáu mươi điểm??
Anh ta rẻ mạt vậy luôn!
Anh ta nhìn lại bản thân cực khổ tới trưa, đắc ý khi chỉ có mười hai điểm thì cảm thấy mình giống như một thằng hề.
Đang lúc ấy, Nhạc Hủy xoay người tới tìm anh ta.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
Dương Trinh đang phiền, cũng không cho cô ta sắc mặt gì tốt.
Nhạc Hủy nhẫn nại nói: “Anh Dương, anh có muốn đối phó Khương Đào không?”
Dương Trinh tức giận: “Cô ta đã được hạng nhất rồi, còn đối phó gì nữa?”
Nhạc Hủy nhỏ giọng nói: “Mặc dù Khương Đào đứng nhất nhưng Đường Ngữ Hạ thì không.”
Dương Trinh có chút sửng sốt: “Cô có ý gì?”
“Buổi sáng, Đường Ngữ Hạ chỉ kiếm được ba điểm. Dựa theo tình hình hiện giờ, cô ấy nhất định sẽ đứng chót.” Nhạc Hủy tỉ mỉ phân tích, “Không phải cô ấy và Khương Đào là bạn tốt sao? Anh nói xem, Khương Đào có chia đồ ăn cho cô ấy không?”
“Lần trước là đồng đội, Khương Đào còn có lý do để cho, nhưng lần này là thi đấu cá nhân.”
“Nếu cô ta không chia cho Đường Ngữ Hạ, giữa bọn họ không phải là tình chị em giả tạo sao? Bình thường thân thiết gọi Khương Khương Hạ Hạ, đều là làm cho người ta xem. Nhưng nếu cô ta chia, hình tượng cố ăn ăn nhiều của cô ta sẽ sụp đổ trong nháy mắt.”
Dương Trinh có chút khinh bỉ.
Ngày thường Nhạc Hủy tỏ vẻ có quan hệ rất tốt với Đường Ngữ Hạ. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô ta lại bán Đường Ngữ Hạ một cách lưu loát như vậy.
Nhưng lời Nhạc Hủy nói lại đả động đến tâm Dương Trinh.
Anh ta chỉ hận không được thấy Khương Đào gặp xui xẻo.
“Nhưng làm thế nào mới đảm bảo Đường Ngữ Hạ xếp chót?”
Nhạc Hủy nói: “Lúc em mới qua đây, nghe nói Thịnh Hi Bạch vì đỡ Đổng Hiển Hoành mà bị trẹo chân rồi. Chiều nay hẳn là bọn họ không tham gia đâu.”
“Vậy nên, chỉ cần chiều nay anh Dương giúp em nâng điểm lên. Hai chúng ta cùng đứng hạng hai, mạnh mẽ đè Đường Ngữ Hạ xuống phía dưới.”
Dương Trinh có chút do dự.
Bản thân vất vả lắm mới tìm được manh mối, khi không lại phải chia cho Nhạc Hủy. Chuyện này khiến anh ta rất không thoải mái.
Nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay mình bị Khương Đào đùa bỡn, lửa giận trong lòng lại nổi lên.
“Được! Tôi đồng ý với cô!!”
*******
Mọi người ăn cơm trưa xong liền bắt đầu quay phim cho buổi chiều.
Bởi vì kết quả của cuộc thi gần như đã chắc chắn, mọi người đều có chút lười biếng.
Thịnh Hi Bạch bị trật khớp chân, nghỉ ngơi trong phòng. Đổng Hiển Hoành áy náy trong lòng nên cũng ở lại đó.
Đường Ngữ Hạ nhìn nhìn điểm số của mình, quyết định buông xuôi.
Không phải chỉ là ăn tối đơn giản tý thôi sao?
Thời điểm phải giảm cân, cuộc sống một ngày chỉ ăn một quả dưa leo cô cũng từng trải qua rồi. Có gì ghê gớm đâu!
Chỉ có Dương Trinh và Nhạc Hủy vẫn giữ vững tinh thần chiến đấu hừng hực, đi ra ngoài tìm điểm.
Sau khi bọn họ đi, Khương Đào bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
Hỏng bét.
Buổi sáng cô chỉ lo làm việc, quên mất Đồng Đồng đã dặn phải làm tuyên truyền cho nhãn hiệu kem mà bản thân đang làm đại diện.
Khương Đào chưa từng làm loại chuyện này, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở người duy nhất còn ở lại đây, Đường Ngữ Hạ.
“Hạ Hạ, cậu biết tuyên truyền thế nào không?”
“Tuyên truyền?”
Đường Ngữ Hạ có chút sửng sốt, “Chuyện tuyên truyền bên tớ đều có chuyên gia phụ trách. Còn về cách tuyên truyền của mấy người như ba tớ thì họ thường sẽ tiến hành roadshow.”
“Roadshow là gì?”
Đường Ngữ Hạ: “Roadshow chính là bọn họ sẽ dẫn diễn viên đi đến rạp chiếu phim trong các thành phố, sau đó cùng xem phim, giao lưu với khán giả, để khán giả miệng truyền miệng, lan truyền tin đồn, cuối cùng hấp dẫn nhiều người đến mua vé xem phim hơn.”
Khương Đào như có điều suy nghĩ.
Hiểu rồi.
Tuyên truyền chính là cô đem kem đi đến từng nhà, sau đó tự mình thưởng thức để người ta nhìn thấy kem ngon ra sao, cuối cùng bọn họ sẽ kêu gọi bà con hàng xóm của mình đi mua kem!
Đơn giản!!
Đường Ngữ Hạ: “Khương Khương, cậu hỏi chuyện này chi vậy?”
Khương Đào ôm lấy một hộp kem, “Tuyên truyền!”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Cô mơ mơ màng màng đi theo Khương Đào trở lại đường lớn lần nữa.
Khương Đào xông thẳng vào nơi mình làm việc sáng nay, chính là cái quán ăn kia.
Bà chủ làm xong công việc, vất vả lắm mới có chút thời gian dừng lại lướt Tiktok.
Ai ngờ bà đang lướt vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái người mà mình muốn tránh còn không kịp.
“Cô cô cô… Sao cô lại tới nữa?!” Bà chủ sợ run người.
Khương Đào: “Bà chủ yên tâm, tôi tới không phải để đi làm.”
Bà chủ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Khương Đào đã lấy một cây kem ra. Sau khi dùng dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc ăn xong cây kem, cô hỏi bà chủ: “Bà chủ nhìn xem, có phải cây kem này rất ngon không?”
Bà chủ: “…”
Trương Sách: “…”
Đường Ngữ Hạ: “…”
Bà chủ tuyệt vọng hỏi: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu điểm mới chịu buông tha cho tôi?”
Kết quả, sau một hồi, Khương Đào hài lòng rời khỏi chỗ của gia đình cuối cùng với một đống thẻ điểm trong tay.
Vừa ra ngoài quán ăn, cô liền đặt hết số thẻ điểm lấy được nãy giờ vào tay Đường Ngữ Hạ.
Đường Ngữ Hạ sửng sốt: “Khương Khương, cậu làm gì vậy?”
“Cho cậu đấy.”
Đường Ngữ Hạ cảm động vô cùng: “Khương Khương, cậu tốt với mình quá…”
Song Khương Đào lại lắc lắc đầu: “Đây là học phí.”
“Học phí gì?”
“Tuyên truyền á!”
Khương Đào vỗ vào hộp kem trống không một cái, “Đây là một kỹ năng rất quan trọng. Nếu học được không chừng có thể nhận được hợp đồng đại diện cho những nhãn hiệu khác. Ví dụ như chocolate, bánh ngọt, bánh quy, v.v…”
Khương Đào đang càng nghĩ càng thấy đẹp.
Đường Ngữ Hạ cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Khương Khương thật biết quan tâm người khác.
Vì không muốn cô có gánh nặng trong lòng, ngay cả cái lý do khác thường như vậy cũng nói ra được!!
************
Cuối cùng cũng tới thời gian tổng kết điểm buổi tối.
Dương Trinh và Nhạc Hủy bận rộn suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng nâng được điểm số của Nhạc Hủy lên.
Hai người vô cùng tự tin, chờ đạo diễn Trâu công bố số điểm.
Lúc này, đạo diễn Trâu đẩy một cái bảng trắng phủ kín vải ra.
“Hôm nay mọi người cực khổ rồi.”
“Tổ tiết mục chúng tôi vừa tiến hành tổng kết số điểm cuối cùng, và vị trí nhất, nhì ba của chúng ta sẽ được định ngay sau đây.”
“Mọi người có mong chờ không?”
“Mong chờ!!!”
“Đừng vội.”
Đạo diễn Trâu cười ha hả cho người đẩy ba xe thức ăn vào, sau đó mở từng cái từng cái một ra.
“Đây chính là bữa tối của chúng ta hôm nay.”
“Hạng ba có ba người, bữa tối là… cơm trắng kèm dưa muối.”
Tất cả mọi người: “…”
Mặc dù biết tổ chương trình chơi không đẹp, nhưng cũng không nghĩ tới bọn họ có thể xấu tới mức này.
Đạo diễn Trâu híp mắt mở xe thức ăn thứ hai.
“Hạng hai có hai người, chỉ là mấy món dân dã nhưng trông cũng không tệ. Một hạng mục an toàn.”
“Còn về hạng nhất…”
Các vị khách mời bị đạo diễn Trâu khơi dậy sự thèm ăn.
Thấy vậy, ông thả tấm vải trùm xe thức ăn xuống: “Dù sao bây giờ cũng không có gì hồi hộp, hay là các bạn thử đoán xem trong đây có món ngon gì?”
Các khách mời: “…”
Úp úp mở mở thế này thật là muốn đánh người!
Trong ống kính, vẻ mặt của các vị khách mời đều biểu lộ rất đặc sắc, cống hiến đủ tài liệu thực tế cho chương trình.
Lúc này, đạo diễn Trâu mới vén tấm vải đậy xe đồ ăn ra.
Một bàn thức ăn toàn món chính* hiện ra.
*Nguyên văn là 硬菜, tùy theo địa phương mà cách lý giải từ này khác nhau. Nhưng chung quy, 硬菜 chỉ những món giữ vị trí trung tâm trên bàn ăn.
Tổ tiết mục chắc chắn đã chơi khô máu, quá hoành tráng!
Khương Đào nuốt một ngụm nước miếng.
Mà Dương Trinh cùng Nhạc Hủy hai mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười như ý.
Bữa ăn hoành tráng này càng ngon lành, sẽ khiến bàn ăn cơm trắng dưa muối kia càng khó coi, cũng vì vậy mà lát nữa khi Khương Đào đưa ra lựa chọn thì hiệu quả càng mạnh.
Bọn họ đã gấp gáp muốn nhìn thấy cảnh Khương Đào bị sụp đổ hình tượng lắm rồi.
Ngay tại lúc đạo diễn Trâu sắp vén tấm vải phủ bảng điểm lên.
Đổng Hiển Hoành lại đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút.”
Anh ta áy náy nhìn Thịnh Hi Bạch bước đi khập khiễng, nói: “Hi Bạch vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi muốn tặng điểm của mình cho cậu ấy.”
Thịnh Hi Bạch: “Anh!”
Đạo diễn Trâu cười một tiếng. Lúc xế chiều, Đổng Hiển Hoành đã tìm ông nói chuyện này.
Cho nên, ông chỉ hỏi lại một câu: “Cậu chắc chắn chứ?”
Đổng Hiển Hoành gật đầu.
“Được rồi.” Đạo diễn Trâu nói: “Vậy thì chín điểm của Đổng Hiển Hoành sẽ được cộng cho Thịnh Hi Bạch. Trước mắt, Đổng Hiển Hoành không điểm, Thịnh Hi Bạch mười lăm điểm.”
Trong nháy mắt, Thịnh Hi Bạch đã vượt qua Dương Trinh và Nhạc Hủy.
Hai người kia không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy.
Dương Trinh lập tức đưa ánh mắt trách cứ nhìn về phía Nhạc Hủy.
Nhạc Hủy vội vàng an ủi: “Không sao, không ảnh hưởng gì đâu.”
Cô ta tự tin trấn an Dương Trinh.
Anh lờ đi những u ám trong trái tim mình, không rời mắt nhìn đạo diễn Trâu vén tấm vải lên, tựa như đó chính là thứ vũ khí có thể hủy diệt Khương Đào.
Thế nhưng, khi tấm vải được vén lên, anh ta lại thấy phía dưới cái tên Đường Ngữ Hạ là con số hai mươi thật to.
Nụ cười của hai người kia cứng lại.
Nhạc Hủy nghẹn ngào nói: “Sao… Sao có thể?!”
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Hạng nhất không nghi ngờ gì nữa thuộc về Khương Đào.
Hạng nhì là Đường Ngữ Hạ và Thịnh Hi Bạch.
Đường Ngữ Hạ hưng phấn ôm lấy Khương Đào bên cạnh: “Khương Khương, tớ yêu cậu!”
Thịnh Hi Bạch không nghĩ tới mình có thể đứng thứ hai, ngượng ngùng gãi đầu rồi nói cảm ơn với Đổng Hiển Hoành: “Anh Đổng, lát nữa anh ăn chung với em đi. Đồ ăn nhiều như vậy, em cũng không ăn hết.”
Đổng Hiển Hoành vỗ bả vai cậu ta: “Được thôi!”
Chỉ có Nhạc Hủy và Dương Trinh vẫn không thể tin nhìn bảng trắng như cũ.
Bận trước bận sau, cuối cùng người làm trò hề chính là bọn họ.
Dương Trinh tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Hủy một cái. Nếu không phải cái biện pháp rách nát của cô ta, bản thân lấy được thêm chút điểm kia, cũng không đến nông nổi này.
Nếu không phải e ngại mình vẫn còn đang đứng trước ống kính, lúc này anh ta đã trực tiếp rời đi rồi.
Nhạc Hủy vừa khó chịu vừa uất ức.
Cô tay cấu vào lòng bàn tay mình thật mạnh, khống chế không để bản thân lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.
Cô ta cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này.
Đều tại Khương Đào!
Lúc này, Khương Đào đang ăn ngấu nghiến dường như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Hủy.
Không tệ không tệ.
Cơm nước xong còn có đồ tráng miệng.
***********
Nhiệm vụ của ngày hôm sau tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng toàn bộ quá trình, Nhạc Hủy đều không tập trung, mơ mơ màng màng giống như ngủ không được ngon giấc.
Cô ta cũng không biết tại sao mà bản thân lại không hận Khương Đào nổi.
Chỉ cần lòng vừa nhen nhóm lửa hận, chúng sẽ bị dập tắt ngay lập tức.
Nhiều lần như vậy, cô ta không khỏi sợ hãi, cảm thấy mình gặp quỷ.
Nhạc Hủy nghi thần nghi quỷ thẳng đến tận trời sáng cũng không ngủ được, sau đó đã vội vàng rửa mặt, đi trang điểm.
Đôi mắt bên trong gương vô thần, cực kỳ tiều tụy, thậm chí còn có chút sưng lên.
Cô ta bị dọa sợ gần chết, ước chừng phải tô vẽ một giờ đồng hồ mới có thể miễn cưỡng gặp người khác được.
Thế nhưng, khi đứng cùng một chỗ với Khương Đào và Đường Ngữ Hạ, vừa nhìn một cái là có thể nhận ra, rốt cuộc là ai có vẻ đẹp tự nhiên, người nào chỉ nhờ vào trang điểm.
Ngay cả người quay phim cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng.
Suy cho cùng cũng chỉ là người nổi tiếng trên mạng thôi, bì không nổi vẻ đẹp của minh tinh.
Nhạc Hủy đương nhiên cũng nhìn thấy làn da trắng nõn không tỳ vết kia, cùng với cái eo thon của Khương Đào. Cho dù cô mặc áo T shirt rộng thùng thình cũng không tài nào che được vóc người xinh đẹp kia.
Cô ta càng đố kỵ, càng hận thù.
Rõ ràng ngày nào Khương Đào cũng ăn nhiều như vậy, thức ăn còn đều là loại dầu mỡ có lượng đường cao. Tại sao cô lại không mập, thậm chí ngay cả da cũng đẹp vậy chứ.
Nhạc Hủy ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Lúc này, Khương Đào làm bộ như vô tình đụng nhẹ vào cô ta.
Sự ghen tỵ của cô ta giống như quả bóng hơi bị chọc thủng, “Bụp” một cái đã biến mất.
Nhạc Hủy:…
Cô ta đã tê dại.
Ngay cả ghen tỵ cũng không được nữa sao!
Khương Đào thỏa mãn ợ một cái.
Nguồn thức ăn phong phú lại ổn định như vậy, cô cũng hơi thích Nhạc Hủy rồi.
***********
Quay chương trình xong, Đồng Đồng tới đón Khương Đào.
Khương Đào bày ra dáng vẻ lười biếng, giống như ăn no, đang chờ tiêu hóa.
Đồng Đồng:…
Cơm nước của tổ tiết mục ngon dữ vậy sao?
Đồng Đồng báo cáo theo lệ một chút về tốc độ tăng fan của cô gần đây, cùng với vài công việc vừa được nhận.
“Có mấy hợp đồng quảng cáo, nhưng em đã thử điều tra rồi, không được tốt lắm. Bây giờ chị đã thăng hạng, chúng ta cũng không vội nhận.”
“Còn về công việc tiếp đó…”
Biểu tình của Đồng Đồng lập tức trở nên kích động, “Chị, chị biết đạo diễn Chu, Chu Chí Lan không?”
Khương Đào mơ mơ màng màng: “Cháo gì?”
*Chữ “Chu” và “Cháo” trong tiếng Trung đều đọc là “zhōu”.
Đồng Đồng: “…”
Cô dứt khoát bỏ qua vấn đề này, nói: “Trong tay đạo diễn Chu đang có một bộ đại IP* tên là Lăng Tiêu Ký, đúng lúc bây giờ đang tìm diễn viên. Đạo diễn Đường đã tiến cử chị cho anh ấy, vậy nên đạo diễn Chu bảo chị đến thử vai đó.”
*Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Khương Đào nghe thấy chuyện này không liên quan đến ăn uống thì không có hứng thú nghe tiếp.
Đồng Đồng: “Nghe nói cơm nước trong đoàn phim của đạo diễn Chu rất ngon, lại nhiều nữa, bao no…”
Khương Đào: “Không cần nói nữa, chị nhất định sẽ lấy được vai diễn này.”
Đồng Đồng không nhịn được cười ra tiếng. Nhưng không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trên môi phai nhạt đi một ít.
Khương Đào kỳ quái nhìn cô: “Em sao vậy?”
Đồng Đồng không nghĩ tới cô lại nhạy cảm như vậy nên có chút hoảng hốt. Do dự một lát, cô nàng mới lên tiếng: “Gần đây hình như anh Tôn có chút khác thường.”
“Anh Tôn nào?”
Nhìn gương mặt mờ mịt của Khương Đào, Đồng Đồng có chút không nói nên lời, “Tôn Kiến Hiền, người quản lý trước của chị đó.”
Khương Đào: “À, cái tên mà nhìn một cái là biết ăn không ngon chứ gì.”
Đồng Đồng: “…”
Khương Đào: “Hắn thế nào?”
Đồng Đồng nhíu mày: “Em cũng không rõ. Nhưng lần trước em gặp anh ta ở cửa phòng hồ sơ. Trông anh ta có vẻ như rất hốt hoảng, vội vội vàng vàng chạy đi. Em đi hỏi người của phòng hồ sơ, bọn họ chỉ nói là anh ta đến tra một ít tài liệu, cũng không làm gì.”
“Nhưng không biết tại sao, trong lòng em luôn có chút bồn chồn.”
Khương Đào phất phất tay, “Đừng lo, nếu hắn làm trò quỷ gì, chị sẽ ăn hắn.”
Đồng Đồng cạn lời: “Chị, loại đùa giỡn này nói một lần là đủ rồi.”
Khương Đào lẩm lẩm, chị cô không đùa đâu.
Đồng Đồng không nghe thấy, cũng không tiếp tục phiền não về chuyện này nữa, mà bắt đầu ân cần chỉ dạy cho Khương Đào về những điểm quan trọng của buổi thử vai.
**********
Hôm sau chính là ngày diễn ra buổi thử vai.
Sáng sớm, Đồng Đồng đã dẫn thợ trang điểm và Stylist tấn công vào nhà Khương Đào. Giằng co hơn một giờ đồng hồ, đến khi chắc chắn chị cô chói nhất hôm nay, diễm áp quần phương*, mới dẫn cô chạy đến khách sạn thử vai.
*Vẻ đẹp lấn át hết thảy.
Trong khách sạn, đã có rất nhiều nữ diễn viên đến thử vai từ sớm.
Trong những nữ diễn viên ở đây, vậy mà lại có người quen của Khương Đào – An Lệ Toa.
An Lệ Toa thấy Khương Đào lập tức khựng lại.
Sau chương trình “Bạn Mau Tới Đây”, cô ta đã bị cười nhạo rất lâu trên mạng, còn Khương Đào lại từ từ hot lên.
Quản lý đã dạy dỗ cô ta một trận, không cho phép đối đầu với Khương Đào nữa. Cô ta cực kỳ bất mãn, phải làm công tác tư tưởng rất lâu mới có thể buông xuống chuyện này.
“Lăng Tiêu Ký” là hạng mục mà cô ta nhắm vào đã lâu. Tuy đây là một bộ phim nam chủ nhưng đạo diễn lại là Chu Chí Lan. Hơn nữa những nhân vật nữ trong phim đều có màu sắc rất đặc biệt, nếu diễn tốt sẽ tỏa sáng.
Lần này, vai An Lệ Toa tới thử chính là nữ phản diện trong phim, hung thú Nguyệt Già.
Không nghĩ tới vậy mà lại đụng độ với Khương Đào nữa.
Thù mới hận cũ cùng nhau kéo tới, cô ta phẫn hận trợn mắt liếc Khương Đào một cái.
Khương Đào:… Đói rồi.
An Lệ Toa rùng mình, xoay đầu sang chỗ khác.
Nỗi hận của cô ta cũng không kéo dài quá lâu. Không biết quản lý nói bên tai cô ta cái gì, ngay lập tức cô ta thu lại cảm xúc, có chút mong chờ nhìn cánh cửa phòng thử vai.
Khương Đào cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, có một chút xôn xao nhỏ dấy lên bên trong nhóm những nữ diễn viên có mặt ở đây. Lúc này, ngoại trừ hồi hộp, các cô còn mong chờ nhiều hơn.
Giống như An Lệ Toa vậy, lúc nào cũng dán mắt về phía cửa phòng thử vai.
Mãi đến khi Khương Đào tới nhà vệ sinh, nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái đang dặm lại lớp trang điểm.
“Tin này có thể tin được không? Thẩm ảnh đế thật sự sẽ đóng phim chiếu mạng sao?”
“Đương nhiên đáng tin, nghe nói bộ phim này do anh ấy đầu tư, nhất định anh ấy sẽ để tâm một chút.”
“Mong chờ quá đi, không biết anh ấy diễn vai gì, cũng không biết mình có cơ hội diễn cùng anh ấy hay không!”
Khương Đào trở về phòng, tò mò hỏi Đồng Đồng: “Thẩm ảnh đế là ai?”
Đồng Đồng đỡ trán: “…”
“Thẩm ảnh đế chính là Thẩm Chi Diễn đó. Lần trước hai người đã từng ăn cơm chung ở hội sở Vân Gian!”
Nói tới hội sở Vân Gian, Khương Đào lập tức nhớ ra, “À, chính là cái người cướp miếng cá chua ngọt cuối cùng của chị!”
Đồng Đồng: “…”
Lúc này, An Lệ Toa đã thử vai xong đi ra.
Biểu tình của cô ta có chút cổ quái, tựa như tiếc nuối lại giống như vui vẻ.
Cuối cùng, cô ta đắc ý nhìn Khương Đào một cái rồi lắc mông rời đi.
Không ít diễn viên hâm mộ nhìn thấy bóng lưng cô ả.
“Đó là An Lệ Toa, cô ta chắc chắn thành công rồi!”
“Nghe nói cô ta đến thử vai Nguyệt Già, cũng may tôi với cô ta không đụng độ.”
Những nữ diễn viên khác đến thử vai Nguyệt Già đều lộ ra vẻ mặt chán nản.
Ngay lúc ấy, trợ lý đạo diễn gọi tới số của Khương Đào.
Đồng Đồng vội vàng sửa lại váy cho cô một chút rồi mới đưa vào.
Khương Đào tới phòng thử vai.
So với phòng đợi hỗn loạn, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có máy điều hòa trung tâm là phát ra tiếng gió nhè nhẹ.
Giữa phòng chừa ra một khoảng trống rất lớn, một đầu khác có ba nam một nữ đang ngồi.
Khương Đào nhận ra người đàn ông ngồi chính giữa kia chính là Thẩm Chi Diễn.
Không giống với hôm trước, hôm nay, anh đeo mắt kính gọng vàng, nốt ruồi son nơi đuôi mắt như ẩn như hiện sau lớp kính, khiến gương mặt càng lộ ra vẻ tuấn tú.
Mỗi một đường nét đều giống như được thượng đế dày công mài giũa, không có chút tỳ vết nào.
Nhưng ở trong mắt Khương Đào, anh còn không hấp dẫn bằng bàn đồ ngọt trước mặt anh.
Thẩm Chi Diễn đã sớm quen với việc trong mắt cô chỉ có thức ăn không có mình.
Nhưng nhóm người Chu Chí Lan lại giống như nhìn thấy thứ đồ hiếm lạ. Đây là người đầu tiên sau khi bước vào không thèm để ý Thẩm Chi Diễn.
Cậu ta không nhịn được lấy cùi chỏ huých Thẩm Chi Diễn, ngạc nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy có người phụ nữ không hứng thú với anh!!”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Anh có thể đưa cậu sang Thái chuyển giới. Sau này cậu nhìn gương là có thể ngày ngày gặp mặt.”
“Èo… đùa chút thôi, có cần phải ác vậy không?”
Chu Chí Lan rụt tay về.
Cậu ta ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ chúng ta bắt đầu thử vai.”
“Trước hết, cô làm biểu cảm thích thú, giận dữ, buồn bã và vui vẻ đi.”
Đây đều là những thứ Đồng Đồng đã bổ túc cho cô từ trước. Khương Đào hoàn thành một cách rất thuận lợi.
Sau đó lại thử diễn một đoạn phim ngắn.
Chu Chí Lan nhíu mày.
Biểu hiện trong đoạn phim vừa rồi của Khương Đào chỉ có thể nói là tạm được, điều này khiến cậu chàng có chút thất vọng.
Vốn tưởng người mà chú Đường đề cử hẳn phải biểu hiện tốt hơn chút nữa mới đúng.
“Yêu cầu cuối cùng, cô hãy thử diễn một con hung thú vừa tàn bạo, tham lam lại tàn nhẫn đi.”
Cho Khương Đào hoàn tất buổi thử vai cũng là vì nể mặt chú Đường, chứ thật ra Chu Chí Lan đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Cậu đặt bút lên bàn, nghiêng người ra phía sau tựa vào ghế, thái độ sao nhãng nhìn Khương Đào.
“Thú dữ hả.” Khương Đào chớp chớp mắt, “Tôi rất giỏi cái này.”
Chu Chí Lan cười giễu, cũng không để tâm.
Nhưng trong nháy mắt, cậu đã phát hiện khí thế trên người Khương Đào thay đổi.
Căn phòng vốn đang ấm áp, đột nhiên nhiệt độ như hạ xuống.
Mọi người đều cảm thấy bản thân đang bị một loại áp bách chi phối một cách mạnh mẽ. Loại cảm giác này bắt nguồn từ sâu trong gen của họ, là nỗi sợ hãi đối với thiên địch của mình.
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có hơi sức để trốn.
Chỉ có thể hoảng sợ nhìn Khương Đào tiến đến ngày càng gần.
Nữ biên kịch bên cạnh Chu Chí Lan bị dọa đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Chu Chí Lan cũng cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể cố nén không để bản thân mất mặt.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng bọn họ lại cảm giác như đã qua thật lâu.
Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại bốn chữ… không muốn tìm chết.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, Khương Đào đã bưng điểm tâm trước mặt họ, đánh chén một cách vui vẻ.
Chu Chí Lan thở dài một hơi.
Lúc này mới phát giác, sau lưng đã ướt hết.
Cậu ngạc nhiên lại có chút không chắc chắn nhìn Khương Đào.
Cái này cmn quá đáng sợ luôn!
Cô ấy còn là người sao!!
Trong khoảnh khắc vừa nãy, cậu thật sự cảm thấy mình thật sự đang đối mặt với một con thú dữ.
Kỹ thuật diễn non kém có thể điều chỉnh chỉ dạy, nhưng khí thế doạ người thế này lại hiếm thấy.
Chỉ cần trước ống kính cô có thể diễn được một nửa cái khí thế ban nãy…
Không, ba phần là đủ rồi.
Tuyệt đối chính là Nguyệt Già bản gốc!
Cậu chàng hưng phấn đứng lên, cầm hợp đồng đã sớm chuẩn bị bên cạnh, “Cô Khương, chúc mừng, nhân vật Nguyệt Già này là của cô.”
Khương Đào vỗ vỗ tay phủi vụn điểm tâm, đang chuẩn bị đi đến nhận lấy.
Bất ngờ, bên cạnh lại chìa qua một bàn tay, đè lên hợp đồng.
Thẩm Chi Diễn nở một nụ cười ôn hòa.
Sau cặp mắt kính gọng vàng, đôi mắt lóe sáng bởi vì gặp kỳ phùng địch thủ mà nảy sinh từng tia cuồng nhiệt.
“Chờ một chút, trước đó, cô cùng tôi diễn một đoạn phim cái đã.”